Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

chương 68

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tư Không Dịch khiếp sợ nhìn Cỏ Nhỏ xanh mượt trước mắt. Cậu dường như không tin nổi, bàn tay cứ sờ đi sờ lại Cỏ Nhỏ, mà Cỏ Nhỏ lại cực kỳ vui vẻ đáp lại cậu.

Tư Không Dịch hít một ngụm khí lạnh: “… Sao mày chạy đến được đây?!” Trời biết quê nhà của cậu cách thủ đô đến hơn mười ngọn núi lớn, mà Cỏ Nhỏ lại từ thôn Hồ Lô chạy đến được đây, nghĩ thế nào cũng thấy kinh sợ. “Mày có thể nhổ rễ ra chạy đi hả?”

Cỏ Nhỏ nghe thế vui mừng khôn xiết lắc lư thân mình. [Nào có, nào có a! Chân của em không thể rời khỏi đất lâu, nếu không sẽ héo ngủm.]

Tư Không Dịch dứt khoát cứ ngồi như vậy trên cỏ, giả vờ như đang thưởng thức cảnh vật, suy ngẫm về cuộc sống, sau đó nhỏ giọng hỏi Cỏ Nhỏ: “Vậy mày đến đây bằng cách nào?”

Cỏ Nhỏ quơ quơ lá: [Duỗi chân dài ra là được, duỗi hoài duỗi hoài tới đây nè, mệt muốn chết luôn.]

Tư Không Dịch nghĩ đến Cỏ Nhỏ khắp đồi núi ở thôn Hồ Lô, yên lặng ngộ ra. “Mày đúng là yêu tao sâu đậm nha. Nhưng mày đến đây đúng là đã giúp tao một đại ân.”

Cỏ Nhỏ lắc qua bên này, nghiêng qua bên nọ, thật ra khắp bãi cỏ này đều là nó, nhưng nó có thể tùy ý đưa bản thể vào bất cứ cọng cỏ nào. [Chuyện gì chuyện gì? Đi nghe lén bát quái hả? Đó là chuyện em thích nhất đó nha! Nhưng em càng thích anh hơn, anh mang em theo bên người đi, đi, đi!]

Tư Không Dịch nhìn mặt cỏ xanh mượt, tự hỏi phải làm cách nào để mang một ngọn cỏ cả gốc rễ bên người.

Sau đó, cậu thấy một đàn chị.

“Tư Không Dịch? Tôi vừa thấy cậu bị ngã sấp xuống, cậu vẫn ngồi đây không dậy, có phải bị thương rồi không?” Đàn chị này có dáng người xinh đẹp, trang nhã, nhu mì, hoàn toàn là kiểu mà Hách Suất thích.

Nhưng lúc này tầm mắt của cậu lại nhìn chăn chú lên cổ của cô. “Ừm, tôi không sao. Cám ơn đàn chị. À, vòng cổ này chị mua ở đâu vậy?”

Cô gái kia thấy Tư Không Dịch chủ động trò chuyện, hai mắt lập tức lộ ra một tia hưng phấn, sau đó cô nâng vòng cổ làm bằng cây cỏ lên: “Ở một cửa hàng thủ công đặc sắc trên con phố đối diện trường đại học. Bọn họ có thể lấy thực vật làm thành dây chuyền, rất đẹp đúng không? Cái của chị là loại dây to.”

Tư Không Dịch tươi cười, sau đó vỗ mông đứng lên: “Cám ơn đàn chị. Tôi thấy rất đẹp, cũng đi mua một cái đây.”

Sau đó Tư Không Dịch liền trực tiếp rời đi, lưu lại cô gái kia ảo não dậm chân, vừa rồi cô nên chủ động dẫn Tư Không Dịch đến đó mới đúng.

Tư Không Dịch đi ra ngoài một vòng, lúc quay về phòng ngủ, trên cổ tay cậu có thêm một vòng tay bằng thực vật. Vòng tay là dây thừng màu nâu bện lại, trên đó có năm mảnh cỏ bốn lá màu hổ phách, xen giữa những mảnh cỏ bốn lá là mấy bình sứ nhỏ như móng tay rũ xuống, trong đó có bùn đất và một cọng cỏ xanh biếc nhìn rất tươi tốt.

“Tiểu Dịch, cậu về rồi à! Bọn tôi cùng đi mua lẩu về nè, còn có tôm hùm cay! Thế nào? Có phải bây giờ cậu yêu chết tôi rồi không?”

Tư Không Dịch nghe vậy cười to: “Quả thật yêu cậu đến chết mất! Nhưng hôm nay có chuyện gì vui à? Mua nhiều thức ăn ngon như vậy?”

Hách Suất và Mạnh Mạt liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt nhìn về phía Hình Lưu Vân. Hình Lưu Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi mở miệng thay hai người kia: “Chuyện của Tống Điềm Điềm chắc sẽ có một kết quả minh bạch. Vì thế mọi người đều cao hứng. Hơn nữa Hách Suất và Mạnh Mạt cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng cậu không tốt, nên cố ý đi mua đồ ăn.”

Tư Không Dịch nghe thế liền lộ ra vẻ cảm động, sau đó cậu đặc biệt khí phách nói: “Ngày mai tôi mời các cậu đi ăn cua! Cua lông Thượng Hải!”

Cua lông được xem là món ăn mà chỉ người sành ăn mới thưởng thức được, có giá thành lên tới USD (khoảng triệu tiền Việt) cho mỗi kg cua.

Thế là ai cũng nở nụ cười. Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, lúc thu dọn bát đũa, Hình Lưu Vân bỗng nhiên mở miệng nói với Tư Không Dịch: “Hôm nay tôi thấy Tiểu đội bát quái phát tin tức, phát hiện bọn họ luôn đăng tin rất đúng lúc. Hình như bọn họ còn có cách rất đặc biệt để lấy được bằng chứng. Cậu nghĩ sao?”

Lúc hắn vừa nói, trong lòng cậu đã nhảy dựng, nhưng may là cậu quay lưng về phía Hình Lưu Vân, nên đến lúc cậu quay người lại, vẻ mặt đã thật “bình thường”. “Haiz, nửa năm gần đây đội cẩu tử đó rất nổi tiếng. Nhưng họ nổi tiếng không phải vì điên cuồng bạo liêu, mà nổi tiếng công chính liêm minh, là một đội cẩu tử rất thú vị. Đáng tiếc tôi không biết bọn họ.”

Hách Suất nghe vậy nhanh chóng xen mồm: “Tôi biết tôi biết nè! Tôi là fan trung thành của đội trưởng! Mấy cậu không biết đội trưởng trâu bò cỡ nào đâu, bạo liêu đều là trừng ác dương thiện! Mấy chuyện trong giới giải trí nửa năm gần đây đều là đội trưởng tuôn ra. Đội trưởng rất dốc sức chứng minh lời thề vì hài hòa giới giải trí mà phấn đấu! Chuyện của Tống Điềm Điềm lần này cũng vậy, tôi thấy ngoại trừ đội cẩu tử Tiểu đội bát quái ra, không có paparazzi nào dám đứng ra chống lại Phong gia. Phải biết nhà họ Phong chính là ngọn núi lớn trong mắt người thường nha.”

Hách Suất nói xong câu cuối, lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tôi rất lo đội trưởng bị lộ thân phận, rồi bị Phong gia trả thù.”

Bàn tay Tư Không Dịch hơi dừng lại, sau đó gật gật đầu: “Ừm, nếu là paparazzi có ý tốt như vậy, tôi cũng hy vọng họ bình an vô sự. Sau này tôi cũng sẽ thường xuyên đối mặt với cẩu tử, không nên đắc tội với họ vẫn tốt hơn.”

Hình Lưu Vân chăm chú quan sát nhất cử nhất động cùng vẻ mặt của Tư Không Dịch, khóe miệng từ từ nhếch lên. Hắn phát hiện rất khó nhìn ra manh mối gì từ Tư Không Dịch, nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao? Những người khác đều rất dễ hiểu, thật không hấp dẫn chút nào. Hơn nữa, qua lần quan sát vừa rồi, hắn phát hiện dường như cậu rất để ý đến vòng tay này, giống như để ý đến ba con thú nuôi vậy. Hình Lưu Vân nhìn chằm chằm cỏ nhỏ trong bình sứ, nhìn cành lá đung đưa trong gió của nó.

Buổi tối, chuyện Hách Suất lo lắng đã xảy ra, tám giờ tối, Tư Không Dịch nhận được tin nhắn của Yến Khôn.

Tin nhắn cũng kiêu ngạo và thô bạo như chủ nhân của nó, chỉ có hai chữ: “Quay về”.

Tuy Tư Không Dịch rất muốn tỏ vẻ khí phách không đi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cậu vẫn nói với mọi người công ty có việc gấp, phải quay về.

Hách Suất và Mạnh Mạt cảm thán một tiếng, sinh viên làm minh tinh không dễ dàng gì, sau đó lại tiếp tục chơi game. Mà Hình Lưu Vân yên lặng nhìn Tư Không Dịch một cái, rồi rũ mắt xuống: “Trên đường cẩn thận.” Hắn rất chắc chắn, Tư Không Dịch không phải quay về công ty. Hắn đã không muốn cấp bách tìm hiểu, nhưng hắn phát hiện trên người Tư Không Dịch có quá nhiều điểm hắn nhìn không thấu, vậy nên… Hắn không thể không dùng chút thủ đoạn.

Vì thế, trên đường Tư Không Dịch quay về biệt thự, cậu bị người theo dõi.

Tiểu Văn, Đại Hoa, Tiểu Bạch đều đi giám sát chuyện của Tống Điềm Điềm, chỉ có Đại Hoàng ở lại với cậu, nhưng Đại Hoàng đang bị cuốn vào cuộc chiến phân chia đại bàn với đám chó trong đại học Bắc Kinh, sau khi chắc chắn có Cỏ Nhỏ theo bên cạnh cậu, Đại Hoàng yên tâm đi trừng trị đàn em.

Lúc này Cỏ Nhỏ nói có người theo dõi cậu.

Tư Không Dịch nghe thế cả người đều ngây ra, buổi tối ở đại học Bắc Kinh rất yên tĩnh và âm u. Mà con đường từ trường đại học về biệt thự càng ít người qua lại, trong bầu không khí này, dù cậu cảm thấy bản thân thân kinh bách chiến, tuyệt đối có thể một đánh ba, thậm chí là năm, cậu vẫn nhịn không được có chút e dè.

Nhưng càng làm cậu không thể lý giải chính là, sao lại có người theo dõi cậu? Chẳng lẽ là fan cuồng? Không đến mức đó chứ? Nếu vậy thì có chút ngu ngốc a.

Kết quả, Cỏ Nhỏ nhanh chóng phủ định điều này.

[Tiểu Dịch Tiểu Dịch, người kia rất cường tráng, nhưng đi đường không phát ra chút tiếng động nào. Cả người đầy sát khí, nhất định là người xấu! Anh đừng lo, cho dù không có bọn Tiểu Bạch, nhưng cây cối trong rừng nhỏ này đều là đồng bọn của em, một phút là có thể giết chết hắn! Muốn em trực tiếp trói hắn ném xuống sông không?]

Cỏ Nhỏ hưng phấn bừng bừng nói làm thần kinh căng thẳng của Tư Không Dịch cũng thả lỏng, sau đó cậu bắt đầu nghĩ xem tên to con phía sau là ai.

Chắc hẳn không phải là fan của cậu, fan của cậu không có người nào như vậy. Là cướp? Nhưng nếu là cướp, không có khả năng đi đường không phát ra tiếng động, còn có sát khí, Cỏ Nhỏ miêu tả tên kia rất giống với sát thủ hoặc là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp. Chẳng lẽ người kia là vệ sĩ Yến tổng phát tới cho cậu?

Tư Không Dịch lại lắc đầu. Không có khả năng. Đã có Đại Sơn, quan trọng nhất là Yến Khôn sẽ không nghĩ trong trường đại học có người xấu.

Vì thế tổng kết lại, người phía sau cậu không phải là người tốt, có khả năng không phải muốn đánh cướp mà là theo dõi điều tra gì đó, cho nên đến giờ vẫn không ra tay. Như vậy, chuyện Tư Không Dịch có thể nghĩ ra chỉ có một, đó là người kia muốn biết cậu đi đâu, biệt thự của Yến Khôn chính là nơi mà hắn muốn điều tra.

Tư Không Dịch hiểu ra chuyện này, gương mặt liền trầm xuống, hành động này giống paparazzi, nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều. Khả năng xấu nhất chính là Phong gia đã biết thân phận của cậu, tìm được cậu, sau đó dùng chuyện này làm gì đó bất lợi cho cậu. Nhưng mặc kệ là khả năng nào, cũng không thể để người này tiếp tục theo dõi nữa.

Vì thế Tư Không Dịch nhẹ nhàng giơ tay trái lên, như là đang ngâm nga ca hát, nói với Cỏ Nhỏ.

[Cỏ Nhỏ, làm hắn trượt chân. Tao muốn chạy.]

Cỏ Nhỏ hưng phấn uốn éo trong bóng đêm. [Đã biết đã biết.]

Ngay sau đó, Tư Không Dịch đột nhiên bước nhanh hơn, người theo dõi phía sau tất nhiên cũng bước nhanh hơn, chỉ là, hắn không thể nào ngờ được, cỏ dưới chân hắn đã tự động đan xen thành dây thừng màu xanh lục, chuẩn bị tóm hắn trong bóng đêm.

Tư Không Dịch bước nhanh biến thành chạy chậm, người kia cũng tăng tốc độ, nhưng hắn còn chưa kịp chạy đã bị ngã xuống đất, sau đó hắn có cảm giác như bắp đùi bị thứ gì đó hung hăng trói chặt, làm hắn không cách nào tránh thoát, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tư Không Dịch biến mất khỏi tầm mắt.

“Đáng giận!” Hắn tức giận mắng một câu.

Chờ đến lúc hắn đứng lên, Tư Không Dịch đã thở hồng hộc vọt vào trong biệt thự, thốt ra một câu với Yến tổng đang ngồi uống cà phê: “Tôi có khả năng bị lộ rồi! Có người theo dõi tôi trong trường!”

Yến Khôn vốn đang uống cà phê dừng động tác, lúc hắn nâng mắt lên, cặp mắt kia lóe lên một tia nguy hiểm và không vui.

“Nói rõ ràng.”

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cỏ Nhỏ là thành viên cường đại, cấp SSS. IQ chỉ sau Tiểu Văn, Đại Hoàng, Đại Hoa, ngang ngửa với Tiểu Bạch.

Kỹ năng:

Điên cuồng sinh trưởng, đồng bọn của gia khắp chân trời góc biển.

Đặt bẫy dưới chân, mau quỳ gối gọi ba ba.

Mát xa toàn thân.

Truyện Chữ Hay