Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Không Dịch thật tình nhịn không nổi, sau khi nghe cây tiên nhân chưởng nói, cậu trực tiếp cười một tràng. Nhưng trời biết tuy ngoài cười nhưng trong lòng đã rơi lệ đầy mặt, lúc cậu định nhanh chóng nghiêm túc lại, giải thích với năm người đối diện, cây tiên nhân chưởng lại mở miệng quấy rối.

Cây tiên nhân chưởng: [Oa nói cho anh biết! Người trung niên vẻ mặt nghiêm túc kia nói nhiều lắm, ông ấy rất thích lầm bầm lầu bầu nha, trước kia ông ấy coi oa là một mỹ nhân tuyệt sắc mà nói tới nói lui! “Anh yêu em ~”, “Yêu em đến chết”, “Anh muốn hôn em”. Oa không rõ nữa, nếu ông ấy hôn oa, vậy không sợ hôn thành cái vá à? Tuy là oa quả thật rất đẹp nha.]

Tư Không Dịch: “… Phụt ha ha ha ha!” Cậu muốn chết luôn cho rồi QAQ! Nhưng hôn thành cái vá thật sự là, cười không dừng được a!

Năm người kia đã từ kinh hoàng biến thành mặt không thay đổi.

Chú Phùng càng đau lòng tỏ vẻ: “Tiểu Khổng à, lúc đến Tiểu Dịch không làm kiểm tra sức khỏe phải không? Đây là bệnh gì vậy? Nếu nó thường xuyên bị như vậy, đừng nói là đóng phim, không chừng không đến một phút đã bị lên báo rồi.”

Richard bất nam bất nữ bên cạnh chém theo một dao: “Chính là cái loại tin tức Minh tinh đang đóng phim đột nhiên phát bệnh tâm thần. Thật là… Lần đầu tiên tôi dạy người mới như vậy đó.”

Chị Vân cũng gật đầu nói: “Chuyện này đúng là độc nhất vô nhị, Tiểu Khổng à, cậu xác định không phải cậu ta đang đùa chúng ta đó chứ?”

Khổng Triệu tỏ vẻ hắn cũng thật mệt tâm a. Hắn cũng không biết.

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này, tôi cũng rất kinh ngạc.” Sau đó Khổng Triệu đi thẳng về phía Tư Không Dịch, định hỏi xem thằng nhóc này có gì khó nói không.

Kết quả hắn thấy Tư Không Dịch hít sâu một hơi, mạnh bạo lau mặt một cái, sau đó tiến lên nói: “Anh Khổng, tôi hoài nghi nơi này không sạch sẽ, có thể đến phòng khác không? Tôi sẽ giải thích hành vi vừa rồi của tôi!”

Khổng Triệu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, nhưng nghĩ đến người này là Yến tổng tự dẫn đến, tuy hắn có rất nhiều nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy đến phòng đối diện đi. Ánh mắt trời ở đó không tồi.”

Tư Không Dịch thả lỏng, may là mặt mũi của Yến tổng to như mặt trời, sau đó cậu lại sợ hãi trong lòng hỏi thêm một câu: “Ở đó không có cây tiên nhân chưởng nào phải không?”

Khổng Triệu theo bản năng nhìn thoáng qua cây tiên nhân chưởng trong phòng, cứ cảm thấy hình như cây này sinh động hơn vừa nãy? Sau đó hắn co rút khóe miệng, cảm thấy bản thân bị người nào đó ảnh hưởng rồi. “Yên tâm đi, trong phòng kia không có bất kỳ cây cối gì.”

Tư Không Dịch lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vắt hết óc cân nhắc xem lát nữa phải giải thích thế nào mới làm cho cậu trông có vẻ đáng tin và vô tội.

Căn phòng đối diện quả nhiên là tràn ngập ánh mặt trời, Tư Không Dịch lướt nhìn một vòng, quả thật không có cây cối gì đáng nghi, cậu hạ quyết tâm, nhìn Khổng Triệu và bốn người kia nở nụ cười ngại ngùng: “Tôi có thể giải thích chuyện vừa rồi.”

Hiện tại bọn họ vừa thấy Tư Không Dịch cười liền nhịn không được miên man suy nghĩ, vẫn là anh Phong mở miệng trước: “Vậy em giải thích đi.” Chúng tôi cũng nghi là cậu có bệnh, cậu đừng có giải thích vớ vẩn để sau đó lại làm chúng tôi xác nhận cậu có bệnh là được.

“Thật ra tôi có thể nghe thấy mấy tiếng kỳ quái.” Tư Không Dịch vừa mở miệng, năm người trước mặt đã lộ ra vẻ mặt “Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà”. Tất cả mọi người yên lặng mà nghe Tư Không Dịch lừa dối.

“Thật sự, tôi nói vậy mọi người có thể không tin, nhưng vừa rồi có lẽ căn phòng kia không sạch sẽ, tôi còn nghe được có người nói đùa bên tai.”

Richard lập tức nở nụ cười, bày vẻ mặt “Ông đây tin cậu mới là quỷ” nói: “Ha hả, tôi lại nghĩ hiện tại đang có người nói bên tai tôi đây.”

Tư Không Dịch nhìn vẻ mặt nhất trí của bọn họ, thở dài nói: “Tôi biết mọi người không tin, nhưng giọng nói kia… nói chú Phùng từng tập diễn với cây tiên nhân chưởng kia, còn nói muốn hôn cây đó.”

Chú Phùng lập tức kinh sợ. Mà mấy người vừa nghĩ Tư Không Dịch nói bậy cũng trở nên quỷ dị.

Richard há miệng thở dốc: “Cậu nói bừa phải không?” Chuyện của chú Phùng là mèo mù vớ chuột chết thôi đúng không?

Tư Không Dịch tiếp tục mở miệng: “Còn một chuyện nữa, Richard nhìn một quyển tạp chí chảy nước miếng. Trên tạp chí… đều là, đều là…”

“Đều là cái gì?” Richard cắn răng: “Cậu nói ra cũng không sao, dù sao ở đây toàn là người quen.”

“Được rồi, trên tạp chí đều là đàn ông cơ bắp lực lưỡng.” Tư Không Dịch thở dài.

Richard: “…”

Chú Phùng: “…”

Ba người còn lại: “… Cậu còn nghe được chuyện gì nữa?!”

Tư Không Dịch lập tức bày ra vẻ mặt thuần khiết phủ nhận: “Không có, chỉ có hai chuyện này. Những cái khác đều là tiếng cười kỳ lạ.”

Đến lúc này Khổng Triệu và bốn người kia đã tin Tư Không Dịch bảy, tám phần, nhưng họ vẫn thắc mắc: “Vậy cậu, ừm, nghe được tiếng cười và tiếng nói chuyện ở mấy nơi không sạch sẽ, cậu không thấy sợ sao?!”

Tư Không Dịch trả lời rõ ràng: “Khi còn bé cũng sợ, nhưng nghe suốt mười năm cũng thành thói quen. Hơn nữa cười so với khóc lóc và thét chói tai còn tốt hơn.” Thỉnh thoảng cậu gặp phải động vật và thực vật có ý thức trên đường, cậu sẽ biến thành “bệnh thần kinh” trong mắt người qua đường, tuy thực tế chúng không phải là ma quỷ, nhưng trong mắt người khác, chuyện này so với gặp ma, nghe ma nói chuyện cũng không khác gì nhau.

Hơn nữa so với việc cậu nói chi tiết chuyện “Tôi có thể nghe thấy động vật và thực vật có ý thức nói chuyện” với bọn họ, nói nghe thấy ma càng đáng tin hơn một chút. Nói ra dị năng đặc biệt như vậy, không chừng cậu còn bị đưa đến phòng nghiên cứu, giải phẫu thí nghiệm gì đó. Vì vậy, bịa chuyện quỷ thần thích hợp hơn.

Quả nhiên mấy lời này vào tai Khổng Triệu và bốn người kia, chính là thằng nhóc này đã “nghe ma nói chuyện” suốt mười năm!! Lập tức ánh mắt mọi người nhìn Tư Không Dịch đều tràn ngập sự thông cảm. Thằng nhóc này không dễ dàng gì! Hơn nữa nó không hoảng sợ, không thét chói tai mà cố gắng đổi thành nghẹn cười! Nghĩ lại chắc là nó nhất định rất sợ hãi, nhưng nó kiên cường cười mà thôi!

Chị Vân đặc biệt cảm động: “Em trai, tuy rằng không thể thay đổi cuộc sống, nhưng em đã rất cố gắng!”

Tư Không Dịch bày vẻ mặt buồn phiền lo lắng: “Nhưng mà, như vậy em có thể đi đóng phim không? Em sợ sẽ cười lên.”

Mấy người kia nghe vậy đều co rút khóe miệng, sâu sắc cảm thấy đây chính là vấn đề lớn nha! Đây xem như là một loại bất khả kháng đúng không? Cũng không thể để Tư Không Dịch đi đóng phim mà chỗ nào không sạch sẽ thì không đóng? Chuyện này tuyệt đối không được, phải biết còn có người chuyên môn đến mấy ngôi nhà ma tìm không khí đó.

Khổng Triệu lau mặt một phen: “Mọi người đánh giá và thử nghiệm cậu ấy trước đi, tôi gọi điện thoại cho Yến tổng. Hỏi xem nên xử lý chuyện này thế nào.”

Bốn người kia nghe thấy hai chữ “Yến tổng”, trong lòng nhảy lên, quả nhiên tin tức bọn họ thu được là chính xác, thằng nhóc này có quan hệ với Yến tổng nha! Mà Tư Không Dịch nghe được hai chữ Yến tổng này cũng giật mình, lần thứ hai cảm thán, mặt mũi Yến tổng đúng là quá to! Nhưng mà…

“À, có lẽ hôm nay Yến tổng rất bận, không có thời gian…”

Tư Không Dịch còn chưa nói xong, Khổng Triệu đã giơ tay ra hiệu im lặng.

“Chào Yến tổng, tôi là Khổng Triệu. Đúng, đã bắt đầu đánh giá cậu ta. Nhưng có một tình huống ngoài ý muốn đột ngột phát sinh, tôi không có cách nào khác, vậy ngài xem?”

“A, được. Tôi đã biết. Chúng tôi sẽ chờ ngài.”

Khổng Triệu cúp điện thoại, mỉm cười với Tư Không Dịch – người vừa nói Yến tổng không có thời gian: “Yến tổng nói trưa nay mời chúng ta ăn cơm.”

Tư Không Dịch: “?! Không phải trưa nay Yến tổng mời mỹ nữ ăn cơm sao?”

Năm người kia dùng ánh mắt thương hại nhìn Tư Không Dịch: “Hôm nay trời mưa.”

“Hả?”

“Mỗi lần Yến tổng mời phụ nữ ăn cơm là trời đều đổ mưa, cho nên Yến tổng không đi.”

“Vậy sao anh ta lại mời chúng ta?”

Năm người trong phòng đồng loạt ha hả: Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tôi cũng rất ngốc có được chưa! Yến tổng đúng là rất bận, được chưa?!

Truyện Chữ Hay