"Hai cái đệ tử này thật là không để cho người ta bớt lo ."
Thiên Hành Sách ngồi trên vị trí trung tâm bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Thiên thành chủ?"
Tông chủ Cổ tỳ Ngọc tông nghi hoặc nói, bọn họ cũng không biết vì sao Thiên Hành Sách lại đột nhiên khởi động kết giới.
"Lỡ tay, lỡ tay."
Thiên Hành Sách cười nói.
Bởi vì tu vi của mấy người này đều kém hơn Thiên Hành Sách, bởi vậy họ đều nhìn không thấy bên trong phát sinh cái gì, chúng chưởng môn tuy rằng không giải thích được, nhưng Thiên Hành Sách không muốn nói cũng được.
Thiên Hành Sách tỏ ý bảo tài phán trưởng lão tiếp tục tiến hành thi đấu.
Hai người bước xuống đài phá lệ thân mật, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng lúc còn trên đài, vẻ mặt của các đệ tử hiện tại đều giật mình nhìn các nàng, bọn họ vốn dĩ còn đang mong chờ hai người đánh nhau ngươi chết ta sống.
Tại sao lại không đánh? Chẳng phải đã nói là đấu nội bộ ư? Tại sao mới chỉ có một chút thời gian liền trở nên tốt như thế?
Một đám người vẻ mặt đều mờ mịt nhìn hai người tình chàng ý thiếp.
Mà hai người kia dường như lại xem như bốn phía như không có ai cả, dính cùng một chỗ, chính xác mà nói là Thành Mộc Thu dính ở bên người Diệp Thiện.
Lúc này Diệp Thiện còn đùa giỡn một chút tính tình nhỏ nhặt.
Trách cứ Thành Mộc Thu sao có thể đối với mình hạ thủ, lại còn dùng kiếm chỉ nàng.
"Ta sai rồi, ta sai rồi..."
Nàng cúi đầu trên mặt tràn đầy vẻ hổ thẹn.
Mà Thành Mộc Thu còn lại liên tục xin lỗi, thầm nghĩ ngươi dùng sức lực lớn như vậy nàng ta còn không nói ... Trái lại tới trách tội nàng cắt bả vai nàng, tuy rằng nàng cũng đau lòng đến mức thực, nhưng vẫn là có chút không vui...
"Còn đau không..."
Chỉ nghe một tiếng nói dịu dàng truyền đến, sau đó nàng cảm giác được một tay đỡ lên má
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Diệp Thiện đang thẹn thùng nhìn nàng, dùng nhẹ tay chà lau máu tươi bên khoé miệng.
"Không có đau hay không !"
Nàng nhanh lắc đầu, nhưng nhìn đến bộ dạng đau lòng của Diệp Thiện, nàng lại nhanh làm bộ ra vẻ như đau sắp chết: "Ôi, đau chết , sư tỷ. . . . . Ta ngực đau quá nga..."
"Ngươi giả bộ. . . . ."
Diệp Thiện dừng lại tay đang vuốt mặt nàng, sau đó lấy tay đem mặt của Thành Mộc Thu nắm đến biến dạng.
"Ô oa. . . .Đ... ừng..đừn..g ..ừng. . . ."
Nàng híp mắt, do mặt đang bị nhéo, nên nói chuyện đều không rõ ràng lắm .
Nhìn bộ dạng buồn cười của Thành Mộc Thu, Diệp Thiện không khỏi rạng rỡ một chút, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt bị nàng nhéo đến đỏ lên.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ngồi ở chỗ cách hai người không xa Mạc Thanh chỉ cảm thấy bị nhét một đống cẩu lương, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt ghế.
Tốt xấu vừa nãy bị Mộ Lam Huyền ngược, bây giờ năm người thành hai cặp, duy nhất thừa lại mình nàng ở tại đây làm cái bóng đèn ! Trong lòng cảm giác bi thương truyền đến, đã nói là cùng nhau cô độc sống quãng đời còn lại mà...
... ... . . .
"Sư phụ sư phụ, khi nào chúng ta thành thân"
Bạch Linh liếc mắt nhìn Mộ Lam Huyền đang ở một bên kích động, không khỏi nhẹ giọng cười: "Chờ ngươi làm xong hỉ phục, vi sư liền cùng ngươi thành thân."
Nàng dừng lại bước chân trong mắt mang ý cười, giống như đang làm khó dễ Mộ Lam Huyền.
"Làm hỉ phục... ."
Nàng sửng sốt, nhìn một chút y phục mặc trên người Bạch Linh, lại nhìn một chút khối vải trong tay mình...
Cái này cũng quá khó đi ! Ngay cả kim nàng còn không có động qua một lần nào, làm sao để may quần áo và đồ dùng hàng ngày nàng công không biết, càng đừng nói đến may hỉ phục để thành thân...
"Được !"
Nàng bỗng nhiên hét lớn một tiếng, làm cho Bạch Linh lại càng hoảng sợ, vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn Mộ Lam Huyền bỗng nhiên hô to.
"Ta sẽ may hỉ phục, đợi đến khi đó, sư phụ liền sẽ cùng ta thành thân đúng không?"
Nàng sờ sờ khối vải trong tay, hai mắt sáng quắc nhìn Bạch Linh.
"Ân, không thể đùa giỡn nhiều kiểu."
"Ân, đồ nhi chắc chắn sẽ may cho sư phụ một bộ hỉ phục đẹp mắt nhất, xinh đẹp nhất !"
Nàng thề son sắt vỗ ngực, tuy rằng cái gì nàng cũng không biết, đối với cái này càng dốt đặc cán mai, nhưng vì sư phụ, nàng bằng lòng đi học.
"Được rồi, ngươi trở về khách điếm trước đi."
Đi tới cửa ra vào khách điếm, Bạch Linh nói, đã đáp ứng Thiên Hành Sách đi tham gia hội nghị nàng nhất định sẽ đi.
"Sư phụ ngươi đi chậm một chút."
Nàng lưu luyến nhìn theo Bạch Linh đi xa, sau đó nhiệt tình tràn đầy chạy đến thư quán mua quyển làm đồ may mặc rồi quay về khách điếm nghiên cứu làm cách nào để may hỉ phục.
Mới vừa mở ra quyển thư nhìn một tờ nàng liền ngây ngẩn cả người. . . . .
"Đây. . . . . Đây là cái gì..."
Nàng nhìn chữ tràn đầy một tờ giấy không biết trong đó viết có ý gì, tiếp đến nàng lật lật toàn bộ phía sau đều... Xem không hiểu...
Nàng nằm bệt trên giường, đem thư quyển che ở trên mặt, một cổ mùi hương nhẹ thoang thoảng bay đến bên mũi.
Cứ như vậy, sợ rằng còn phải rất lâu mới có thể làm được hỉ phục thành hôn a...
... . . . .
Lúc này ngày đầu tiên thi đấu đã hoàn thành, Thành Mộc Thu cùng Diệp Thiện ở bên nhau đi dạo chợ đêm, đáng thương Cổ Viêm Ngọc hoàn toàn bị cho đi thả bồ câu.
Mà Mạc Thanh cũng hoàn toàn không quan tâm, thời điểm tan cuộc nàng còn cố ý đi vượt qua hai người này, nàng nhưng không muốn bị ngược ê mặt.
Thiên Hành Sách cùng các vị chưởng môn cũng đi vào trong mật thất, Bạch Linh khoan thai đến muộn đi vào người đều đã có mặt đầy đủ.
"Đợi lâu."
Nàng tiến vào mật thất khẽ gật đầu biểu hiện áy náy.
"Tới là được, mau vào chỗ ngồi."
Thiên Hành Sách đứng dậy tỏ ý bảo Bạch Linh ngồi xuống.
Đợi đến khi Bạch Linh ngồi xuống xong, Thiên Hành Sách nhìn mọi người mặt lộ vẻ túc ý: "Nói vậy các vị đều biết Ma tộc mấy năm gần đây ở khắp nơi trong Nhân tộc có chút động tĩnh đi."
Hắn đi vào thẳng vấn đề, thấy mọi người đều gật đầu, tiếp đến Thiên Hành Sách còn nói thêm: "Lần này ma tổ nhập cảnh cũng không nhằm vào Nhân tộc mà đến, mà là có mục đích khác." Thần sắc của hắn phá lệ nghiêm túc.
"Mục đích? Có mục đích gì?"
Tông chủ Vạn Hoa tông hỏi.
Bộ dạng nghiêm túc kia khi nói của Thiên Hành Sách lần này khẳng định là cái gì đó nghe được rất kinh khủng.
"Thần Thụ quả thực."
Chỉ nghe Thiên Hành Sách nói ra bốn chữ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mờ mịt, đối với cái này Bạch Linh cũng khó có được mà nhăn mi lại chăm chú lên.
"Lần này triệu tập các vị tới, đại hội thi đấu giữa các môn phái chỉ là ngụy trang, vì chính là muốn nói cho các vị về quả thực của Thần Thụ, đây là gia tổ mạnh mẽ truyền đến, liên quan đến ăn nguy muôn dân thiên hạ."
Gia tổ Thiên Hành Sách là người ban đầu khai sáng Thiên gia, cho tới bây giờ đi qua bao năm không đếm được hết, mà gia tổ Thiên gia đã phi thăng mấy năm từ lâu, hiện nay ở tại thần giới đều rất có uy vọng.
"Cụ thể, còn mời các vị xem tin tức từ gia tổ truyền tới."
Thiên Hành Sách lấy từ trong tay áo ra một khối tinh thạch ký ức, một chuỗi văn tự đặc biệt ánh ở không trung.
Ngô tộc đương nhiệm tộc trưởng, vật ở Thần giới quan trọng như nhau, quả thực của Thần Thụ, Thần Thụ cung cấp linh khí cho Thần giới tồn tại, thậm chí linh khí trong thiên địa sở hữu đều là do Thần Thụ cung cấp, Thần Thụ ở trung tâm Thần giới gần như che đậy cho Thần giới một phần ba. Có thể tưởng tượng được Thần Thụ có bao nhiêu to lớn, mà Thần Thụ quả thực lại là quả thực mà Thần Thụ ba vạn năm mới kết ra, bên trong chứ đựng linh khí dựng dục cùng nhiều thứ tốt mà có đếm cũng không đếm xuể. Nhưng quả thực này là dùng để trồng ở hệ rễ của Thần Thụ, một lần kết quả Thần Thụ liền sẽ héo rũ, muốn tưởng tục mệnh nhất định phải dùng quả thực của Thần Thụ, nó rơi xuống ở Nhân giới đã bao năm thời gian, quả thực của Thần Thụ cực kỳ quan trọng, nếu như tìm về được trễ sợ rằng Nhân giới sẽ đại loạn. Lần này Ma tộc cũng đã biết tin tức này nên chung mở quy mô lớn tìm kiếm quả thực của Thần Thụ nhưng đến nay không thu hoạch được gì, Ngô tộc người sẽ đi đầu tìm được quả thực của Thần Thụ, ngăn cản người của Ma tộc !
Nếu như quả thực bị người của Ma tộc tìm được trước hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi ! Ngô tộc đương nhiệm tộc trưởng vì tộc làm nên vẻ vang, cứu vớt muôn dân !
Xem xong cái này, một vài chưởng môn đã lộ ra vẻ tham lam, thấy thế, Bạch Linh nhìn chưởng môn tâm thuật bất chính lãnh đạm nói: "Không cần vọng tưởng tìm được quả thực của Thần Thụ để chiếm là của riêng, thượng đế cũng không thể khống chế được gì, ngươi có gì mà có thể chiếm làm của riêng?"
Lời nói của Bạch Linh như là một chậu nước lạnh đem mọi người tưới tỉnh, quan trọng nhất bây giờ vẫn là ngăn cản Ma tộc tìm được quả thực.
"Hình dạng của Thần Thụ quả thực như hòn đá lớn nhỏ, lúc rơi xuống còn chưa thành thục, nhưng Thần Thụ quả thực sẽ tự mang linh trí, có lẽ sẽ biến hóa thành các loại hình thái, lớn nhỏ không đồng nhất, mong rằng các vị có thể đẩy mạnh tìm kiếm, nếu như lần này Thần Thụ đánh rơi, sợ rằng tu luyện giả khắp thế gian đều sẽ vì cái này mà diệt vong !"
———————-
Editor: Tự dưng chương này làm tui nhớ tới Naruto ghê :">