Nhiều năm chưa xuất quan Thiên Đàn vừa nhìn thấy chúng đệ tử việc đầu tiên làm chính là "Thuyết giáo" .
Ngô Chỉ Hạc làm đại đệ tử tự nhiên khó thoát vận rủi.
"Ngươi làm Đại sư tỷ, hẳn là nên hảo hảo hỗ trợ xử lý môn phái, đừng để cho tiểu sư muội của ngươi phải mệt ."
"Phải phải phải, sư tôn nói rất đúng, đệ tử không phải đã đem chức chưởng môn đảm đương rồi sao..."
"Đây là việc nên làm, làm Đại sư tỷ, tính nết vẫn là không cần quá phóng khoáng, dù sao tuổi của ngươi bây giờ cũng đã lớn, mỗi ngày ra ngoài không tốt, không tốt."
"Phải phải phải, sư tôn nói rất đúng, đệ tử đã thật lâu đã không ra ngoài..."
Ngô Chỉ Hạc nhiều lần gật đầu, thầm nghĩ nàng cho dù tuổi tác có lớn như thế nào cũng so ra kém cái lão yêu quái sư tôn này a.
"Ta nói Chỉ Hạc a."
Thiên Đàn nói đến phân nửa bỗng nhiên dừng lại.
"A? Làm sao vậy sư tôn?"
Vẻ mặt Ngô Chỉ Hạc mờ mịt ngẩng đầu nhìn Thiên Đàn.
Thiên Đàn mỉm cười: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì."
"Sư tôn ta sai rồi !"
Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sám hối.
Thiên Đàn thoả mãn gật gật đầu, sau đi đi tới trước mặt Tử Y.
"Tử Y a, ngươi cũng đã trưởng thành, phải có chút bộ dáng trưởng lão, không cần cả ngày đều khắp nơi chạy loạn."
"Đệ tử tuân mệnh."
Tử Y trong lòng thở dài một hơi, tại sao sư tôn bế quan xong thoáng cái trở nên nói nhiều, so với trước đây càng thích đối với người khác thuyết giáo ...
"Vi sư nói các ngươi, là lo lắng các ngươi a, trong lòng phải biết cảm kích."
Tử Y nghe xong lập tức không dám suy nghĩ nhiều, có trời mới biết tại sao sư tôn lại dễ dàng sao biết được suy nghĩ trong lòng của người khác...
Nếu để cho nàng biết được chuyện của nàng cùng Chỉ Hạc...
"Ngươi cùng Chỉ Hạc làm sao vậy?"
Thiên Đàn bỗng nhiên mở miệng, tò mò nhìn Tử Y.
"Không có không có, cái gì cũng không có."
Tử Y vội vã lắc đầu.
Thiên Đàn nhìn Ngô Chỉ Hạc quỳ trên mặt đất, còn có Tử T ở một bên cúi đầu không biết là đang làm gì, nàng lắc lắc đầu, đi qua chỗ Bạch Linh, buông mi mắt nhìn nàng liền rẽ qua khúc ngoặt đi hướng Mộ Lam Huyền.
"Tiểu tử kia, đem đầu của ngươi đi theo ta đến đây."
Dứt lời, nàng liền xoay người vào trong động.
"Đầu của ta? ?"
Mộ Lam Huyền theo bản năng khẽ nói một tiếng, lại bị Bạch Linh chọc chọc đầu.
"Hài tử ngốc, là đầu của xà quái."
"Nga nga nga."
Mộ Lam Huyền lên tiếng, sau đó đem môi dán ở bên tai Bạch Linh.
"Ta đi đây, đừng có nhớ ta quá a."
Dứt lời nàng thừa dịp Bạch Linh không có phản ứng kịp nhanh chóng hôn trên mặt nàng một cái, chưa kịp chạy đã bị Bạch Linh một chưởng bổ lên trên đỉnh đầu.
"Càn quấy."
"Ta sai rồi."
Mộ Lam Huyền nháy mắt mấy cái, lưu luyến nhìn Bạch Linh.
"Đi đi đi, mau đi."
Nhìn nàng như vậy, Bạch Linh không nhịn được phất phất tay.
"Nga."
Mộ Lam Huyền bĩu môi lên tiếng, xoay người liền nhìn thấy được vẻ mặt trêu chọc của Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y, hừ một tiếng sau đó chạy vào trong sơn động.
Đợi sau khi đại môn sơn động đóng lại, hai mắt Ngô Chỉ Hạc nhìn Bạch Linh, trêu chọc nói: "Đừng nhìn nữa, người đã đi vào."
Chỉ thấy Bạch Linh liếc nhìn Ngô Chỉ Hạc, hừ nhẹ một tiếng xoay người rời đi.
Thấy thế, Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y nhìn nhau, bất đắc dĩ cười .
Lúc này Mộ Lam Huyền đang tiến vào trong động tối như mực, làm sao cũng đều tìm không được Thiên Đàn ở đâu.
Ở chỗ này thật lớn a...
Từ bên ngoài nhìn thì không có cảm thấy có lớn bao nhiêu, vừa tiến đến bên trong vừa tối lại vừa rộng, cũng không biết sư tổ này ở cái chỗ tối như mực này bế quan làm gì... .
"Tiểu tử kia, tối như mực có thể để cho tâm bình tĩnh trở lại."
Lúc này bỗng nhiên Thiên Đàn mặc bạch y xuất hiện trước mặt, chỉ thấy nàng vung tay lên, bốn phía bỗng nhiên sáng lên, nàng tò mò nhìn một chút mới phát giác trên đỉnh đầu thì ra là nham thạch thật dày, cửa động lại có thể được mở, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cũng để nàng có thể thấy rõ những thứ ở trước mắt.
Trong lòng của Mộ Lam Huyền còn đang cảm thán Thiên Đàn thật lợi hại bỗng nhiên nàng nghe thấy nàng mở miệng.
"Cái này có gì lợi hại chứ, lợi hại nhất chính là ta có thể nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của ngươi."
Nói xong, nàng chỉ chỉ ngay vị trí trái tim, cười như không cười nhìn Mộ Lam Huyền.
"Vậy..."
Nghe thế, cả người của Mộ Lam Huyền liền nghiêm túc lên, nếu là như thế, chẳng phải chuyện của mình là đều bị...
"Không, chỉ có thể nhìn thấu mặt ngoài, càng sâu thì nhìn không thấu, bất quá chỉ cần trong tư tưởng của ngươi không xuất hiện nhiều lần thì ta liền nhìn không thấu."
"Hóa ra là như thế này..."
Mộ Lam Huyền thở phào nhẹ nhõm, đã như vậy kia nàng vẫn là không cần nghĩ sư phụ được rồi.
"Bất quá điểm này chỉ đối với Hóa Thần kỳ dùng được, tiểu tử ngươi là Nguyên Anh viên mãn a."
Thiên Đàn cười như không cười nhìn Mộ Lam Huyền.
Vốn dĩ vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng nghe xong theo bản năng ngừng thở, ở trong nội tâm kêu gào Bạch Linh, muốn thoát ly cái lão yêu quái này...
"Chuyện của ngươi cùng Bạch Linh ta cũng lười quản, dù sao cũng là tự do của các ngươi, nhưng ngươi gọi sư tổ ta là lão yêu quái thì lại không được, tôn sư trọng đạo, sư tổ phải càng thêm tôn kính."
Thiên Đàn đỡ tay áo, cái giọng già nua đó rất là phù hợp với đoạn nói chuyện này.
"Phải phải phải, Lam Huyền biết rồi."
Vốn dĩ cứ tưởng rằng Thiên Đàn có thể sẽ quăng cho nàng một khối linh thạch, sau đó nói "Cầm linh thạch xong! Rời khỏi đồ đệ của ta!" Loại này mà nói, nhưng lại không nghĩ tới nàng có thể không có nói cái gì.
Nàng thở dài, nếu như là như thế, vậy nàng liền không có gì phải lo lắng .
"Được rồi, đem đầu lấy ra đi, ta độ Thần hỏa cho ngươi, sau đó nhanh cút đi, đừng quấy rối ta bế quan."
Thiên Đàn không nhịn được phất phất tay.
Nhìn cái người quái dị này, Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ bĩu môi, sư tổ này cùng với trong lời đồn căn bản là không giống với a...
Nàng từ trong nhẫn cụ lấy ra cái đầu rắn to lớn mà nàng gần như là đem nhồi nhét vào trong nhẫn, quăng đến trên mặt đất. Vốn dĩ nàng hẳn là nên cùng Lục Cửu chia đều, nhưng Lục Cửu lại phất phất tay trực tiếp đem đầu ném cho Mộ Lam Huyền.
Thiên Đàn nhìn cái đầu to lớn kia, đôi mắt của cái đầu rắn hình như có một khối cự thạch to lớn, nàng vung tay lên, trong nháy mắt ở trên mặt xuất hiện cái thùng gỗ.
Sau đó không biết qua bao lâu, trên cái đầu bị cắt một lỗ, máu ở bên trong tràn vào trong thùng gỗ, gần như trong nháy mắt cái thùng đã chứa đầy.
Sắp tràn ra hết, đầu rắn bỗng nhiên bốc cháy lên, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ áp súc thành một viên tiểu nhân tinh thạch lớn.
Mộ Lam Huyền nhìn ngây người, cái đầu lớn như vậy không mất bao lâu đã bị Thiên Đàn rút hết máu còn bị luyện hóa thành một khối tiểu nhân tinh thạch lớn...
Thời điểm Mộ Lam Huyền còn đang bội phục Thiên Đàn, chỉ thấy nàng đem tinh thạch ném vào trong thùng, bắn ra mấy giọt máu. Sau đó nàng nhẹ gạch trên tay, tích vài giọt máu nhỏ vào, trong nháy mắt cái thùng gỗ chứa đầy máu màu đen sôi trào hừng hực giống như là bị nấu lên.
"Cởi hết đồ rồi đi vào."
Nàng chỉ chỉ cái thùng máu tỏa hơi nóng, tỏ ý bảo Mộ Lam Huyền nhảy vào đi.
"A?"
Nàng kêu một tiếng: "Có thể không cởi sao?"
"Có thể, nhưng mà hấp thu sẽ không hoàn toàn, bất quá ngươi có thể nhảy vào rồi cởi ra sau."
Thiên Đàn chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên nói.
Mộ Lam Huyền mắt nhìn thùng máu sôi trào, nếu như nhảy vào rồi mới cởi, sợ rằng đến lúc đó động liên tục sức lực đều không có ...
Nàng khẽ cắn môi, thừa dịp lúc Thiên Đàn quay lưng lại, toàn bộ cởi sạch nhảy vào trong thùng gỗ.
Trong nháy mắt cảm giác bị bỏng thật lớn lan tràn cả toàn thân, thậm chí so với lúc hấp thu hoa hỏa diệm còn muốn khủng bố hơn, cả người của nàng đều bị biến thành màu đỏ, có thể thấy được uy lực của nó mạnh bao nhiêu.
Nàng nhịn không được rít gào lên, nàng cảm nhận được máu đen kia từ lỗ chân lông của nàng mà dung nhập vào trong cơ thể, lúc nàng còn đang nhận lấy thống khổ cực lớn, Thiên Đàn đi tới: "Thùng máu này là áp súc mà thành , có thể thăng tiến một ít ngươi tu vi, nhưng không đủ để đột phá, nhịn xuống, cái này đối với ngươi có rất nhiều chỗ tốt."
Mộ Lam Huyền hiện tại đâu còn tâm trạng để nghe hết lời của nàng, chỉ là một lòng nghĩ đến Bạch Linh, tự nói với bản thân mình phải cố gắng chống đỡ, nàng còn phải bảo vệ sư phụ nữa, cho dù là dung cốt đau nhức thì có là cái gì...
"Tiểu gia hỏa này..."
Thanh âm khàn khàn của Thiên Đàn khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó lộ ra một cái mỉm cười.
Nghĩ thật lâu, nàng làm sao mà không từng như thế, đối với bất cứ việc gì cũng đều không có chỗ nào sợ hãi...
——————
Tác giả có lời muốn nói: Thế gian bách hợp ngàn vạn, ở trong Cửu Tuyền tông chiếm hết phân nửa.