Ở ngoài kết giới Bạch Linh vẫn đứng ở nơi đó như trước, lo lắng ở trên mặt hoàn toàn không che giấu đi được, mà bên người nàng cũng nhiều thêm vài người.
Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y, Thành Mộc Thu, Diệp Thiện, Mạc Thanh, Nhan Vấn Ti, Nguyên Điệp còn có Mộ Băng Lăng, gần như là người mà Mộ Lam Huyền có quan hệ tốt trong môn phái đều tới.
"Đã qua đi vài chục ngày, vẫn không có cách, mấy người chúng ta cùng nhau đi tìm xà quái ba đầu kia là được rồi, sư muội ngươi ở lại đây nhìn chỗ cửa ra, nếu Lam Nhi đi ra cũng có thể chiếu cố tốt lẫn nhau."
Ngô Chỉ Hạc nhìn mọi người một hút sau đó mở miệng nói.
Bạch Linh nghe nàng nói liền lắc đầu: "Hành tung của xà quái ba đầu này không ổn định, thế gian to lớn muốn tìm được thì mất bao lâu đây, chờ một chút đi..."
"Tiểu Linh Nhi. . . . ." Tử Y lo lắng nhìn Bạch Linh, nơi này chỉ có nàng biết sự lo lắng của Bạch Linh có bao nhiêu sâu, mà nàng cũng càng thêm xác định Bạch Linh đã đối Mộ Lam Huyền động tâm, từ lâu nàng đã quan sát bộ dạng này của Bạch Linh... Một ngày một đêm đứng ở chỗ kết giới, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm.
Ngay cả đám người Mộ Băng Lăng cũng nhìn ra được vẻ lo lắng của Bạch Linh, đối với chuyện này cũng không có nhiều lời mà chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên cầu nguyện cho Mộ Lam Huyền.
Tất cả mọi người đứng ở trước kết giới, mong muốn đợi chờ nhìn Mộ Lam Huyền từ chỗ đó đi ra.
Cứ như vậy lại qua một tháng, Mộ Băng Lăng dẫn đầu nhịn không được, nàng tiến lên phía trước nhìn Bạch Linh: "Sư muội, để cho chúng ta đi tìm con xà quái ba đầu này đi, đừng đợi nữa..."
Bạch Linh nghe nói khẽ cắn môi, cuối cùng lắc lắc đầu: "Chờ một chút..."
Không phải là nàng không muốn để cho các nàng đi tìm, mà là trong thiên địa quá lớn, đợi các nàng tìm được xà quái ba đầu cũng không biết là bao giờ, huống hồ tông môn không thể chỉ còn một mình nàng cho nên nàng chỉ có thể đợi, chỉ có thể hy vọng Mộ Lam Huyền từ trong truyền tống trận đi ra...
Mộ Băng Lăng thấy thế bất đắc dĩ thở dài, đi tới một bên.
"Nhị tỷ tỷ của ngươi còn chưa có trả lại linh thạch cho ngươi đâu... Mau trở lại a."
Thành Mộc Thu thở dài, vẻ mặt cũng u sầu.
Mà Diệp Thiện cùng Mạc Thanh ở một bên cũng giống như vậy.
Ngay cả Nhan Vấn Ti cùng Nguyên Điệp cũng khó có được mà cùng mọi người tề tụ một đường, vì để nhìn đến Mộ Lam Huyền có thể bình an trở về.
Liên tục mấy ngày không ngủ không ngừng linh khí cũng không hấp thu, lúc này Bạch Linh cực kỳ mệt mỏi. Thân thể vốn đã đơn bạc hiện tại nhìn đến càng mỏng như tờ giấy phiến, nhưng nàng vẫn cố chịu mà đứng ở tại chỗ.
Sau đó lại qua thêm vài chục ngày, mọi người ở đây đều đã tuyệt vọng cực điểm.
Lúc này, bỗng nhiên ở chỗ kết giới sáng lên, mọi người vội vàng chạy tới, mà Bạch Linh lại một bước cũng chưa động, nàng vẫn như trước đứng ở tại chỗ, nhưng này hai tròng mắt lại gắt gao nhìn chỗ tia sáng kìa.
Ánh sáng hạ xuống, Mộ Lam Huyền xoa xoa đôi mắt, mở mắt ra liền nhìn đến chúng trưởng lão cùng đám người Thành Mộc thu vẻ mặt mừng rỡ nhìn chằm chằm nàng, còn kém chút là chưa có đi lên cho nàng một cái ôm .
"Nha, hôm nay là ngày gì vậy? Làm sao đều đến đông đủ vậy a."
Mộ Lam Huyền trêu đùa đến.
"Ngươi còn nói! Ai cho phép ngươi một mình tiến vào cấm địa!"
Tử Y tiến lên quát lớn Mộ Lam Guyền, nàng trực tiếp ngây ngẩn cả người, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tử Y như vậy, nàng bình thường hay hỉ hả đây là lần đầu nàng nghiêm túc như thế.
"Ta không phải đã trở về rồi sao, trước không nói cái này nữa, sư phụ ta đâu?"
Mộ Lam Huyền trực tiếp đem đề tài này bỏ qua, nhìn xung quanh một chút liền thấy được Bạch Linh đứng ở xa xa.
Trên mặt lập tức vui vẻ, nàng bước nhanh tiến lên, ở cách Bạch Linh hai bước liền dừng lại: "Sư phụ, đồ nhi thuận lợi hoàn thành lần rèn luyện này."
Nhìn Mộ Lam Huyền chạy tới, Bạch Linh vừa muốn giơ tay lên sau đó lại thu hồi, cười nhẹ: "Bình an trở về là tốt rồi."
"Vâng!"
Mộ Lam Huyền đáp, sau đó xoay người nhìn về phía chỗ kết giới, chỗ đó không biết từ bao giờ có một người đứng ở đó, nàng đi tới bên cạnh người nọ hướng mọi người giới thiệu nói: "Nàng gọi Lục Cửu, nhờ có nàng ta mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở về."
Nữ tử tên Lục Cửu kia lễ phép cười: "Ta vừa vặn ở lúc đang rèn luyện ngẫu nhiên phát hiện Lam Huyền, chúng ta cùng nhau hợp lực chém cái đầu thứ hai của xà quái ba đầu."
Nói xong Lục Cửu hướng về phía Mộ Lam Huyền cười cười.
"Đúng vậy, lần này nếu không có Lục Cửu ta có thể sẽ không quay trở được. Mấy mà nhờ có nàng, cho nên ta liền mời nàng tới tông môn chơi."
Mộ Lam Huyền ôm bả vai Lục Cửu, cười nói.
"..."
Mọi người một trận trầm mặc, bầu không khí xấu hổ chậm rãi sinh sôi lên.
"Như vậy thật đúng là nên cảm ơn Lục cô nương đã đối với tiểu đồ đệ của ta chiếu cố ."
Bạch Linh mở miệng, mắt nhìn Mộ Lam Huyền, lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, Mộ Lam Huyền không để lại vết tích quay đầu đi.
"Khách khí rồi, ngài là sư phụ của Lam Huyền phải không? Bình thường ta hay nghe Lam Huyền nhắc tới ngài."
Lục Cửu ôn hòa cười nói, không nhịn được đánh giá Bạch Linh.
"Phải không."
Bạch Linh thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền, tùy cơ nghiêng mắt qua chỗ khác.
"Nếu như ngươi đã không có việc gì, vi sư đi về nghỉ tạm trước".
Dứt lời liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mạt bóng lưng màu đỏ.
Lục Cửu thấy thế, nghiêng đầu dán đến bên tai Mộ Lam Huyền nói: "Nàng đi nga."
"Ta biết."
Nàng đem đầu tách ra, hai tay nắm đến trắng bệch.
"Mộ Lam Huyền ngươi đây là xảy ra chuyện gì hả?"
Tử Y nổi giận đùng đùng tiến lên chất vấn Mộ Lam Huyền.
Lúc này, nơi này chỉ còn lại có hai người Tử Y cùng Thành Mộc Thu, Ngô Chỉ Hạc trở về xử lý môn phái , Nhan Vấn Ti cùng Nguyên Điệp và Mộ Băng Lăng nhìn thấy Mộ Lam Huyền bình an liền rời đi.
"Không có như thế nào a..."
Mộ Lam Huyền vô tội nhìn Tử Y, không rõ vì sao nàng lại tức giận như vậy.
"Trong óc của ngươi chứa cái gì vậy?"
Tử Y nắm nắm tay hung hăng gõ lên đầu của Mộ Lam Huyền vài cái.
Mấy quyền trực tiếp khiến Mộ Lam Huyền choáng váng, nàng ăn đau gào khóc kêu loạn.
"Thỉnh ngài tự trọng."
Bỗng nhiên một trận trở lực đặt ở trên tay của Tử Y đang nện ở trên đầu Mộ Lam Huyền, nàng ngẩng đầu nhìn phát hiện thì ra là Lục Cửu đang mỉm cười nhìn nàng: "Cho dù ngươi là trưởng bối của Lam Huyền cũng không thể đánh nàng."
Tử Y giật mình nhìn Lục Cửu mặt đầy mỉm cười, vốn dĩ tưởng rằng tu vi của người này cùng với Mộ Lam Huyền sẽ không sai biệt lắm, nhưng không nghĩ tới nàng thế mà có thể ngăn trở được sức mạnh của nàng, có thể so sánh với tu vi đã đạt được Luyện Thần thượng kỳ...
Sư điệt này đến tột cùng làm thế nào mà gặp được một nhân vật lợi hại như thế...
"Được lắm, Mộ Lam Huyền, chính ngươi chết ở trong thế giới của chính mình đi, đầu gỗ đáng chết."
Tử Y tàn bạo mắng vài câu liền xoay người rời đi, nàng thật là bị Mộ Lam Huyền làm cho tức điên rồi.
Thấy một màn như vậy Mộ Lam Huyền chỉ cảm thấy không thể hiểu được, làm sao lại gọi nàng là đầu gỗ , vì sao Tử Y lại tức giận như vậy...
Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thành Mộc Thu, vẻ mặt mờ mịt nói: "Tử Y sư thúc bị sao vậy?"
Thành Mộc Thu tiến lên vỗ vỗ lưng nàng, thở dài một tiếng: "Nhị tỷ tỷ này của ngươi hoàn toàn hiểu được sư thúc là đang giận cái gì, chưởng môn từ lúc ngươi trở ra vẫn luôn đứng ở tại chỗ đầu viên ngói trích thuỷ không dính, không ngủ không ngừng!"
Nói đến đây Thành Mộc Thu tức giận chỉ vào Lục Cửu, thất vọng nhìn Mộ Lam Huyền: "Kết quả ngươi trở về liền mang theo người ngoài về? Làm cái gì? Nói ngươi là đầu gỗ đúng thật là không có quá đáng a..."
Nói xong, Thành Mộc Thu lắc lắc đầu, cũng không quay đầu lại liền rời đi .
Diệp Thiện một câu đều không nói, chuyện của Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh nàng có thể nhìn ra được một chút, nàng chỉ nhìn Mộ Lam Huyền một chút liền đi .
Đến phiên Mạc Thanh, nàng thở dài: "Thật quá đáng ..."
Để lại ba chữ xong cũng rời khỏi .
"Xem ra ta không được hoan nghênh cho lắm."
Lục Cửu vuốt sợi tóc nói.
"Không có việc gì, ta đi giải thích là được rồi."
Mộ Lam Huyền lắc đầu, trấn an Lục Cửu một chút.
Nhớ đến lời nói của mọi người, cho dù nàng là đầu gỗ cũng đã hiểu, hiện tại nàng muốn làm chính là đi tìm sư phụ...
———————
Editor: Sư phụ ăn giấm rồi a~~~~