Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộ Lam Huyền từ ở trên giá cầm lấy một cái mặt nạ hồ ly mang lên mặt mình, nhìn Bạch Linh: "Như thế nào?"

"Không tệ". Bạch Linh nhẹ liếc một chút.

Mộ Lam Huyền hài lòng đưa cho lão bản một khối linh thạch, đi về phía trước hai bước lại nhìn thấy sạp hàng bán đồ trang sức, nàng lôi kéo Bạch Linh đi lên trước xem xét, không khỏi một trận sợ hãi thán phục, Đế Thành không hổ đang là Đế Thành, đến cả đồ trang sức bày bán ngay Tình hoa tiết đều là dùng tới vật liệu tốt chế thành.

Mộ Lam Huyền cầm lấy một đôi vòng tai lam tinh, hai viên lam tinh trong suốt không có một tia tạp chất, mà lam tinh quáng thạch này lại cực kỳ hiếm thấy, nhiệt độ của nó vĩnh viễn là vô cùng băng lãnh, hàn khí bốn phía, tựa như hiện tại Mộ Lam Huyền cầm đều cảm giác được một tia ý lạnh. Giá cả của lam tinh này đắt đỏ không nói, hàn khí của nó ngay cả tu vi của Mộ Lam Huyền là Nguyên Anh trung kỳ đều có thể cảm nhận được rét lạnh chớ nói chi là người bình thường. Cho dù có tiền, mua cũng chỉ có thể để trưng, bởi vậy đồ trang sức dùng lam tinh mà làm thành có rất ít người mua.

Mộ Lam Huyền cầm vòng tai lam tinh rất là hài lòng, mua đôi vòng tai này xong có thể đưa cho Đại sư tỷ dùng.

"Cái này bao nhiêu tiền?" Mộ Lam Huyền nhìn về phía nữ lão bản ở quầy hàng hỏi.

Người kia giương mắt phẩy nhẹ một chút, hờ hững nói: "Một trăm trung phẩm linh thạch".

Mộ Lam Huyền nghe cái giá tiền này giật nảy mình, mặc dù nghe nói lấy lam tinh làm trang sức đều rất đắt, nhưng cái này cũng quá quý đi, có chút không hợp lẽ thường, phải biết nàng gặp qua đồ trang sức quý nhất cũng không đến hai mươi khỏa trung phẩm linh thạch. Bất quá nàng cũng là người có tiểu kim khố, những năm này hố của các trưởng lão không ít linh thạch, chỉ có một trăm khỏa trung phẩm linh thạch không tính là cái gì!

Mộ Lam Huyền từ trong nhẫn cụ xuất ra một cái túi linh thạch đưa cho lão bản: "Cái này ta lấy".

Nữ lão bản kia giương mắt có chút giật mình nhìn một chút Mộ Lam Huyền, vươn tay đem linh thạch nhận lấy.

"Ân?" Mộ Lam Huyền nhìn một chút hai tay đưa qua kia, tinh tế thon dài, màu da cũng như mỡ đông, nàng lúc này mới nhìn một chút mặt của nữ lão bản kia, nhắc tới cũng kỳ quái, nữ lão bản kia trên mặt nàng mang mạng che, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, mà nữ lão bản này cũng không giống người bình thường mua bán đồ ước gì đồ vật của mình bán đi. Mà nàng lại là dáng vẻ đạm mạc vô cùng, dù sao nãy giờ chỉ có hai người Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh đứng ở quầy hàng thật lâu.

Mộ Lam Huyền nhếch miệng, có lẽ người ta là cao thủ gì chăng, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy vòng tai để Bạch Linh nhìn một chút: "Sư phụ ngươi cảm thấy đôi vòng tai này thích hợp với Đại sư tỷ không?"

Bạch Linh nhìn thoáng qua, xác thực rất thích hợp: "Ân".

Mộ Lam Huyền vui vẻ đem vòng tai bỏ vào trong hộp đựng sau đó cất trong nhẫn cụ.

Sau đó lại ở trên quầy hàng nhìn một chút, Bạch Linh nhàn nhạt nhìn Mộ Lam Huyền cao hứng, thầm nghĩ: "Tiểu đồ đệ giống như rất thích Diệp Thiện a......" Tuy nói tiểu đồ đệ là do Diệp Thiện nuôi lớn, bất quá đã đều bao lớn còn cùng sư tỷ không thể tách rời, thật sự là không có tiền đồ. Nội tâm Bạch Linh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Mộ Lam Huyền đang nhìn loạn bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, cầm lấy một cái hộp gấm, xốc lên cái nắp, hai chiếc nhẫn màu ngà sữa lẳng lặng nằm ở trong hộp.

Nàng có chút hiếu kỳ cầm hộp hỏi nữ lão bản: "Đây là nhẫn cụ sao?"

Nữ lão bản lần này lại chút giật mình nhìn Mộ Lam Huyền rất lâu, nội tâm của nàng gào thét, vì cái gì người này hai lần liền đem trân bảo cố giấu mà đem lựa đi ra! Nàng có chút u oán hếch lên Mộ Lam Huyền, nhẹ gật đầu: "Ân".

Mộ Lam Huyền nghe xong càng cao hứng hơn, nhìn xem hai chiếc nhẫn màu ngà sữa rất vui vẻ, nhẫn cụ dĩ vãng chính là dùng để chở đồ vật cùng vật phẩm thôi, chiếc nhẫn loại màu ngà sữa này rất hi hữu, nhìn tuy như bình thường nhưng sau khi nhỏ máu qua liền sẽ biến dạng khác, về phần biến thành cái dạng gì cũng không biết, đây cũng là nguyên nhân chiếc nhẫn màu ngà sữa này rất hi hữu.

Mộ Lam huyền đóng lại hộp, nhìn về phía nữ lão bản: "Bao nhiêu linh thạch?"

Nữ lão bản rầu rĩ không vui vươn một cái đầu ngón tay.

"Một trăm a, rất rẻ a". Mộ Lam Huyền nghe nói vui vẻ, lúc đầu xem cứ nghĩ sẽ rất đắt nhưng không nghĩ tới chỉ có một trăm linh thạch.

Ngay lúc Mộ Lam Huyền muốn lấy linh thạch ra nữ lão bản lắc đầu, thản nhiên nói: "Một ngàn linh thạch".

Mộ Lam Huyền nghe nàng nói xong có chút muốn nói tục, khuôn mặt mang theo mặt nạ hồ ly hướng về phía trước lấn lên, nhìn chằm chằm con mắt của nữ lão bản hỏi: "Chiếc nhẫn màu ngà sữa này ta biết là rất hi hữu, nhưng vì cái gì mà đắt như vậy a?"

Nữ lão bản bị Mộ Lam Huyền tiến về phía mình bị dọa một chút, không khỏi liếc mắt thầm nghĩ "Ngươi là cái đồ nhà quê đối với linh thạch không có chút kiến thức, trân bảo của lão nương cất giữ há lại để ngươi có thể thấy rõ!!"

Nàng đang muốn mở miệng, Bạch Linh vốn vẫn đứng ở bên cạnh Mộ Lam Huyền bỗng nhiên mở miệng: "Chiếc nhẫn kia có thể chứa vật sống, cũng có thể đựng đất trời".

Mộ Lam Huyền một mặt nghi hoặc, đựng đất trời là cái gì? Có thể đem trời đất ném vào sao?!!

Bạch Linh nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của Mộ Lam Huyền, thản nhiên nói: "Đựng đất trời không phải là ý tứ giống như mặt chữ, mà là bên trong của chiếc nhẫn kia có thể nén thiên địa, chiếc nhẫn bình thường có thể chứa vật sống chỉ có thể có không khí, mà chiếc nhẫn kia thì có thể nén được linh khí. Đổi lại mà nói bên trong của chiếc nhẫn kia chẳng khác nào chính là một cái thế giới, dạng này ngươi hiểu không?" Nói xong Bạch Linh vô thức gõ gõ đầu Mộ Lam Huyền, khóe miệng dưới mặt nạ nhàn nhạt câu lên.

"Cô nương thật hiểu biết". Ở trong đôi mắt hạnh của lão bản nương lộ ra thần sắc thưởng thức.

Bạch Linh nhẹ nhàng gật đầu, quan sát một chút nữ tử đeo khăn che mặt thần bí này, loại nhẫn này nàng cũng chỉ là lúc tuổi còn trẻ ở trên hội đấu giá gặp qua, không nghĩ tới nữ tử này lại có.

"Đã hiểu!" Mộ Lam Huyền nhẹ gật đầu, cái này không phải chính là một cái bảo bối sao! Một vạn linh thạch nàng cũng muốn mua! Nàng từ trong nhẫn cụ xuất ra một túi lớn linh thạch đưa cho lão bản nương, đây là nàng tất cả tích góp của nàng, mặc dù đau lòng, nhưng là vì muốn cùng sư phụ thành một đôi nàng nhất định phải mua!

Lão bản nương tiếp nhận linh thạch, hai mắt không khỏi nhìn Mộ Lam Huyền, ra tay thật hào phóng a.

Mặc dù nàng đau lòng đồ mình cất giữ, nhưng đã bị người mua vậy thì cũng không có cách nào khác.

Mộ Lam Huyền mở hộp ra lấy ra một chiếc đưa cho Bạch Linh.

"Ân?" Bạch Linh tiếp nhận chiếc nhẫn nghi ngờ nói: "Cho vi sư làm gì?"

Mộ Lam Huyền trừng mắt nhìn, đem một cái nhẫn khác đeo lên ngón áp út của mình, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn của Bạch Linh đeo lên ngón áp út cho nàng, thế giới này không có chuyện có nhẫn cưới, nên Mộ Lam Huyền chỉ coi đây là một chút ảo tưởng tốt đẹp của mình, dưới mặt nạ khóe miệng có chút giương lên, cười vô cùng ôn nhu: "Đây là đồ nhi đưa cho sư phụ đồ vật đầu tiên, ta chỉ hi vọng sư phụ về sau đều không cần đem nó tháo xuống".

Mặc dù mặt nạ che lại mặt của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh cũng thấy không rõ tiểu đồ nhi biểu lộ, mặc dù là rất phổ thông đồ đệ hiếu thuận sư phụ, bạch linh nhìn một chút viên kia màu ngà sữa chiếc nhẫn, nàng đột nhiên cảm giác được có một tia cảm giác đặc biệt.

Lão bản nương bất đắc dĩ nhìn xem cử chỉ lẫn nhau của đôi sư đồ này, nàng chỉ muốn nhìn một chút trân bảo của mình nhỏ máu lên sẽ biến thành cái dạng gì, lập tức nhắc nhở: "Các ngươi có thể hay không rỉ máu lên?"

Kiểu nói này của nàng, Mộ Lam Huyền cũng có chút tò mò, chỉ thấy Bạch Linh cắn nát đầu ngón tay của mình nhỏ một giọt đỏ tươi máu đi lên, chỉ một thoáng chiếc nhẫn màu ngà sữa biến thành màu huyết hồng, cùng một màu sắc với y phục trên người của nàng. Bạch Linh chỉ là nhàn nhạt cong môi lên, mặt không thay đổi nhìn về phía Mộ Lam Huyền: "Nhỏ giọt lên đi".

Mộ Lam Huyền gật gật đầu, cắn nát đầu ngón tay, sau đó một giọt máu nhỏ lên, để cho người ta giật nảy cả mình, không nghĩ tới chính là chiếc nhẫn của Mộ Lam Huyền cũng giống vậy biến thành màu đỏ, Mộ Lam Huyền mang chiếc nhẫn cũng không biết nói cái gì cho phải, chẳng lẽ đây là có cảm ứng sao? Làm sao màu sắc lại cùng sư phụ giống nhau.

"Không phải chứ!" Nữ lão bản kia đi tới tự học hỏi nhìn một chút chiếc nhẫn của hai người, kinh ngạc nói: "Cái loại nhẫn thành đôi này có rất ít cái có thể cùng màu sắc". Sau đó không thể tin được chỉ chỉ hai người: "Các ngươi thật sự là sư đồ?Không phải là phu thê đi du ngoạn sao?"

Lần này coi như Mộ Lam Huyền không cần suy nghĩ nhiều cũng nghe đã hiểu, nàng nhìn Bạch Linh một chút, nhưng mặt nạ đã đem mặt của nàng che kín đi nên nhìn không ra được biểu tình gì, bỗng nhiên có chút hối hận tại sao lại muốn mang theo một bộ mặt nạ. Nàng lắc đầu sợ Bạch Linh sinh khí, nhưng là nàng không nguyện ý phủ nhận, cho dù chỉ là một giấc chiêm bao hoa quỳnh, nàng cũng muốn cùng sư phụ có một đoạn ký ức dù là không có hoàn mỹ: "Sư phụ như thế nào ta liền như thế, có lẽ là mang theo tâm tình này nên mới biến thành đậm giống nhau thôi".

"Có thật không?" Nữ lão bản lại có chút không tin mắt nhìn Mộ Lam Huyền, nói tiếp: "Nhưng một đôi nhẫn này chính là chuẩn bị cho người thành đôi, bây giờ các ngươi mang theo màu sắc đều thành đôi....." Nữ lão bản không hề tiếp tục nói, chỉ là nhàn nhạt nhìn Mộ Lam Huyền sau đó trở lại quầy hàng.

Nữ lão bản không còn nói, thế nhưng là Mộ Lam Huyền lại luống cuống, nàng đứng tại chỗ không biết nên nói cái gì, lời nói này phải chăng để sư phụ phát hiện cái gì, phải chăng để sư phụ biết cái gì......

"Chúng ta chỉ là sư đồ". Chỉ nghe thanh âm thanh lãnh của Bạch Linh vang lên, Mộ Lam Huyền nghe nàng nói xong nỗi lòng lo lắng cũng buông xuống, tất nhiên không có phát hiện, như vậy liền không quan trọng.

Nàng chỉ là sợ bị Bạch Linh phát hiện, nàng sẽ không biết nên giải thích như thế nào, nên biểu đạt tâm ý của mình như thế nào.

Chợt nghe thanh âm huyên náo, hướng nhìn từ đằng xa giống như là một cái sân khấu, rất nhiều người vây quanh, bằng nhiều năm kinh nghiệm của Mộ Lam Huyền khẳng định được chỗ đó có đồ chơi tốt, vì muốn nói sang chuyện khác, lập tức kéo tay áo Bạch Linh: "Sư phụ, chúng ta qua bên kia nhìn xem". Nói xong liền lôi kéo Bạch Linh qua bên hướng đi.

Bạch Linh thuận theo ánh mắt của Mộ Lam Huyền nhìn đến, xác thực rất nhiều người, tám phần là cái trò chơi đoán chữ đi.

Hai người đi xa sau, nữ lão bản kia đem đồ trang sức bên trên quầy hàng thu vào trong nhẫn cụ, lấy xuống mạng che mặt lộ ra một khuôn dung nhan tuyệt thế, nhìn xem bóng lưng của hai người khóe môi câu lên, lẩm bẩm nói: "Sư đồ a......"

—————

Editor: Ngày mai bắt đầu chuỗi ngày đi học lại •_•

Truyện Chữ Hay