Bạch Linh nổi giận đùng đùng ngồi lên trên giường, tiểu đồ nhi này thế mà ở bên ngoài chơi đến chạng vạng tối mới trở về, thật sự là thiếu giáo dục!
Mình quả nhiên vẫn đối với tiểu đồ nhi này quá thư giãn, phải nên giống với đại trưởng lão như vậy mà quản giáo nàng!
Bỗng nhiên Bạch Linh giống như là nhớ tới cái gì, một chưởng vỗ đến trên cây cột "Thế nhưng còn ở trước mặt mọi người ôm ấp, cái này còn ra thể thống gì!"
(Editor: Tui ngửi thấy một mùi thiệt chua :)))
Chỉ thấy cây cột kia rách ra một đường nhỏ, Bạch Linh nhìn lại lúc này mới phát hiện mình hiện tại thất thố như vậy, thế mà bởi vì một cái tiểu đồ nhi tức thành như vậy.
Nàng có chút có thể hiểu được Ngô Chỉ Hạc vì sao bình thường đối Thành Mộc Thu khắc nghiệt như vậy, hơn nữa còn tức giận như vậy.
"Sư phụ a, đồ nhi sai, đồ nhi thật sai rồi a!" Mộ Lam Huyền vẫn còn ở ngoài cửa kêu thảm.
Kêu to mệt mỏi, nàng liền dựa vào trên cửa nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục gọi, trong lòng còn một bên oán trách "Người sư phụ này của nàng cũng quá nhẫn tâm đi, thế mà đối với ta như vậy, ta kêu đến đáng thương như thế chẳng lẽ nàng không đau lòng sao!"
Ngay tại lúc Mộ Lam Huyền tựa ở trên cửa nghỉ ngơi, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, nàng cả người nằm ở trên mặt đất, Mộ Lam Huyền nằm trên mặt đất liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Bạch Linh.
Nàng lấy lòng cười cười: "Sư phụ ta sai rồi, đồ nhi thật sự biết sai rồi".
"Ngươi sai ở chỗ nào?" Bạch Linh lui lại mấy bước nhìn xem Mộ Lam Huyền đang ngồi bệt, âm thanh lạnh lùng nói.
"Đồ nhi không nên trở về đến quá muộn, đồ nhi biết sai".
"Còn có gì nữa". Nàng lạnh lùng nhìn chăm chú lên Mộ Lam Huyền.
"Đồ nhi không nên ham chơi". Mộ Lam Huyền ngẫm nghĩ chút liền nói.
"Còn có".
"Còn có?!" Mộ Lam Huyền kêu lên sợ hãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp kia của Bạch Linh trong nháy mắt ngậm miệng: "Còn có, còn có......" Mộ Lam Huyền bỗng nhiên linh quang lóe lên, có rồi!: "Đồ nhi không nên chế giễu sư phụ ngáp!"
Bạch Linh nghe xong, kém chút liền đem một chưởng vỗ qua, cố nén lửa giận, cắn răng nói: "Không phải cái này, còn có!"
"Còn có gì a?" Mộ Lam Huyền không hiểu oán trách một câu, nhìn thấy Bạch Linh đã chuẩn bị một chưởng vỗ tới Mộ Lam Huyền vội vàng kêu lên:
"Đừng đừng đừng! Sư phụ, ta đã nhớ ra! Ngươi có phải hay không nhìn thấy một nữ tử ôm ta". Nói đến một nửa, nàng nhìn một chút sắc mặt của Bạch Linh, tiếp tục nói: "Có phải là sư phụ cảm thấy có chút bất nhã?"
Bạch Linh trầm mặc hồi lâu, tiếp theo hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng biết bất nhã?"
"Ây nha sư phụ, người kia chỉ là ta mới quen,...không quen". Mộ Lam Huyền lập tức cùng Mạc Thanh phân rõ giới hạn.
"Không quen?" Bạch Linh nhìn Mộ Lam Huyền, "Các ngươi không quen mà còn ôm nhau?"
Mộ Lam Huyền tranh thủ thời gian lắc đầu giải thích: "Không quen không quen, tính cách của nàng cùng với Nhị sư tỷ rất tương tự a, ân, nàng với ai đều là như vậy!"
Mộ Lam Huyền nghe đến quả thật là bởi vì chuyện này, nàng bỗng nhiên
nhớ tới lời nói của Mạc Thanh.
"Nếu như nàng có hỏi, đã nói lên nàng đối ngươi có một tia hảo cảm, nếu như nàng không có hỏi, vậy còn phải tiếp tục cố gắng a!"
"Ngạch, vậy cái loại tình huống này nên tính thế nào? Là có một tia hảo cảm hay vẫn là tiếp tục cố gắng a....."
Mộ Lam Huyền đầu gỗ lại chút quá tải, loại này nên tính là có một tia hảo cảm đi......
Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt phủi mắt Mộ Lam Huyền: "Tạm thời tin ngươi một lần, nếu như có lần sau, xem vi sư có hay không đánh gãy chân của ngươi!" Nói cái này, xung quanh Bạch Linh xuất hiện sát khí doạ người, ngay cả ngữ khí nói chuyện đều âm lãnh mấy phần.
"Vâng vâng vâng, đồ nhi sẽ không". Mộ Lam Huyền bị dọa rụt cổ một cái, vội vàng đáp ứng.
Một lát sau, Mộ Lam Huyền liếc thấy sắc mặt của Bạch Linh hơi ôn hòa một chút, có chút không liêm sỉ xẹt tới.
"Hắc hắc, sư phụ".
Bạch Linh cầm sách trừng mắt liếc Mộ Lam Huyền: "Chuyện gì?"
"Sư phụ ngươi cảm thấy Lam Nhi như thế nào a". Mộ Lam Huyền có chút nhăn nhó nhìn Bạch Linh.
Kỳ thật nàng đã cự tuyệt! Nhưng tên Mạc Thanh kia làm sao hết lần này tới lần khác nói cái gì, đoán mò còn không bằng lớn mật hỏi một chút tốt!
Trong lòng của Mộ Lam Huyền cứ nghĩ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, lấy ngựa chết làm ngựa sống hỏi một chút cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.
"Ân?" Nhìn bộ dạng nhăn nhó của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh chỉ cảm thấy có chút không hiểu thấu, vô thức đáp: "Cũng còn được".
Lần này đến phiên Mộ Lam Huyền không hiểu rõ nổi, cái cũng còn được này là có ý tứ gì?
Bạch Linh mắt nhìn Mộ Lam Huyền, đem sách cầm trong tay thả lại trên giá sách liền trở lại bên giường đi nghỉ ngơi.
"Ngày mai ngươi liền chuyển về đi thôi, vi sư đã không còn đáng ngại". Bạch Linh nằm ở trên giường, thản nhiên nói, cũng là thời điểm đem cái này tiểu đồ đệ đá trở về, nàng quả nhiên vẫn là không quen cùng người khác ở chung.
Mộ Lam Huyền đang trải chăn ở trên mặt đất hơi sững sờ, vừa định kiếm cớ lưu lại liền nhìn thấy ánh mắt kiến quyết kia của Bạch Linh, lập tức đem lời muốn nói nghẹn trở về.
Nàng nhìn xem chăn đệm trên đất hồi lâu, sau đó trong mắt lóe lên một tia thần sắc kiên định, nàng đem giường chiếu thu thập thả lại trong nhẫn cụ, thẳng tắp hướng Bạch Linh đi đến.
"Ân?" Bạch Linh còn đang nghi hoặc vì sao tiểu đồ đệ lại đem giường chiếu thu thập đi, phát hiện Mộ Lam Huyền hướng về phía mình đi tới, lập tức sắc mặt lạnh lẽo: "Làm cái gì?"
Mộ Lam huyền kiên định trịnh trọng đi đến trước mặt Bạch Linh, trong nháy mắt quỳ trên mặt đất: "Sư phụ đồ nhi tối nay có thể cùng sư phụ ngủ chung được không?" Nương theo lấy giọng nũng nịu, khuôn mặt nghiêm túc kia trong nháy mắt trở nên muốn ăn đòn.
"Ngươi.., không được!" Nhìn xem cái dạng này của Mộ Lam Huyền quả thực có chút buồn cười, nhưng cũng nhìn cái dạng này xong Bạch Linh cũng là trong nháy mắt cự tuyệt, cùng nhau ngủ chung? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Không chịu a, không chịu a". Mộ Lam Huyền khóc lóc om sòm nắm lấy tay áo của Bạch Linh lung lay, sau đó lộ ra một bộ dạng vô cùng đáng thương mà nhìn Bạch Linh: "Đồ nhi đã ngủ bảy ngày ở trên sàn nhà, một ngày cuối cùng này người để tiểu đồ nhi của người ngủ ở trên giường một đêm đi".
Ngữ khí non nớt kia của Mộ Lam Huyền, còn thêm đôi mắt to tròn đẫm lệ sở sở động lòng người, có lẽ là bởi vì Bạch Linh quá mức cường đại nên khiến cho người ta quên không được. Tựa như những trưởng lão kia nói đến, nàng căn bản rất ít sinh khí hay cao hứng, từ khi lên làm chưởng môn của Cửu Tuyền tông về sau mỗi ngày bình tĩnh mà vượt qua, tâm tình cơ hồ đã không còn gợn sóng, lại thêm thân phận chưởng môn của mình, bất cứ lúc nào người khác nói chuyện với nàng cũng đều là cẩn thận từng li từng tí cung kính vô cùng, chớ nói chi là có cái hình ảnh Mộ Lam Huyền cái dạng này nũng nịu ăn vạ.
Thế nhưng là từ khi gặp tiểu đồ đệ này, tính tình kia của nàng đã sớm bị san bằng vậy mà lại bởi vì mỗi một câu của tiểu đồ nhi, mỗi một động tác mà khiến nàng tức giận thất thố. Ngay cả tính tình của nàng từ trước đến nay không thích cười cũng là để tiểu đồ nhi này trêu chọc đến nát sạch sẽ, ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì cử động của nàng mà rất muốn cười một tiếng.
Bạch Linh bất đắc dĩ thở dài, nhìn xem ánh mắt của Mộ Lam Huyền giống hệt như tiểu cẩu mà mong đợi, nàng cười cười, thật sự là đem tiểu đồ nhi này đến không còn cách nào, có lẽ là nghiệt duyên đi.
"Cũng được". Bạch Linh nghiêng người nhường một vị trí, chính mình tự xê dịch vào phía trong, quay lưng lại, thản nhiên nói: "Không thể qua một nắm tay".
"Vâng!" Nhìn thấy Bạch Linh đồng ý, Mộ Lam Huyền cao hứng sắp nhảy dựng lên, ba bước cũng hai bước tiến lên nằm ở trên giường.
Sắc trời càng ngày càng mờ, Mộ Lam Huyền nằm ở trên giường chết sống ngủ không được, trong lòng kích động không thôi.
"Ta thế nhưng là rất đặc biệt a! Là người duy nhất có thể cùng sư phụ ngủ ở trên một cái giường mà không bị chụp chết! Như thế có phải là đại biểu sư phụ cũng có một chút thích ta đi......"
Mộ Lam Huyền lật nghiêng cái thân, hướng về phía bóng lưng của Bạch Linh, bởi vì sợ đánh thức sư phụ, một cái xoay người này của nàng là thật thận trọng không dám làm ra nửa điểm động tĩnh, sợ đem sư phụ đánh thức.
Nàng nhìn xem bóng lưng màu đỏ kia, bởi vì nằm nghiêng, hồng y đắp lên trên người đem dáng người yểu điệu của Bạch Linh hoàn mỹ mà phác hoạ ra, quả thực không nên quá dụ hoặc người!
Mộ Lam Huyền vô ý thức nuốt nước miếng một cái, nội tâm cảm thán nói "Thật quá gia hoả, sư phụ cũng quá mê người đi! May mắn bản công tử là chính nhân quân tử, cầm trụ được! Mới sẽ không ăn đậu hũ của sư phụ".
"Ngươi làm cái gì?!" Bỗng nhiên, thanh âm băng lãnh của Bạch Linh vang lên, sau đó liền xoay người, một đôi sắc bén nhìn về phía Mộ Lam Huyền.
"Nga?" Mộ Lam Huyền ngẩn người, nhìn một chút tình huống hiện tại, kém chút trách mắng la lên, Wtf?! Từ lúc nào nắm tay của ta đặt lên trên lưng của sư phụ!
Nàng vội vàng đem nắm tay thu hồi lại, gượng cười vài tiếng: "A a a a, sư phụ đây là hiểu lầm, hiểu lầm".
Bạch Linh thu hồi ánh mắt, may mắn kịp phản ứng tiểu đồ đệ ngủ ở bên cạnh này, vừa rồi kém một chút không kịp dừng tay mà đem một chưởng vỗ ra ngoài.
Nhưng sau đó Bạch Linh suy ngẫm lại, không đúng, vì cái gì không tính tiểu đồ đệ này đập đi đâu? Nàng từ lúc nào mà đem tiểu đồ đệ này quy về một cái gì đó không thể thương tổn đến......
Bạch Linh trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng mãnh liệt nhớ tới cái gì, hẳn là do mình đem tu vi hóa Thần cảnh cho tiểu đồ nhi dùng, bởi vậy mới nhịn được không xuất thủ, nếu là chụp chết vậy tu vi hóa Thần cảnh của mình bỏ đi không có chút ý nghĩa nào.
Nhìn xem Bạch Linh nhắm mắt lại, Mộ Lam Huyền trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, âm thầm đập cái bàn tay heo ăn mặn của mình "Mấy lần bảo ngươi không nghe lời! Nhìn ta có hay không đánh chết ngươi!"
Bạch Linh cảm giác được động tĩnh ở phía sau, chân mày hơi nhíu lại, có chút không vui, tiểu đồ nhi không ngủ được lại lại làm cái gì?
Mộ Lam Huyền cũng phát giác mình lại có chút kích động, tranh thủ thời gian ngừng thở không dám loạn động, sợ sư phụ nhà mình một chút không cao hứng liền đem nàng đánh ra ngoài.
Mộ Lam Huyền duy trì một tư thế bất động rất lâu, chậm rãi đem tâm tình kích động cùng bối rối càng tiêu càng nhạt, cuối cùng hai cái mí mắt bởi vì bối rối nhịn không được hợp lại cùng nhau, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, tinh thần cường đại của Bạch Linh cảm giác cái gì đang đến gần mình, lập tức mở mắt ra nhìn lại, liền nhìn thấy Mộ Lam Huyền xoay người một cái liền nhích lại gần, thời điểm Bạch Linh còn đang ngây người thì một cánh tay choàng qua dưới cổ Bạch Linh, ôm nàng.
Bạch Linh sững sờ, vô thức muốn đem Mộ Lam Huyền gỡ ra, nhưng nhìn thấy gương mặt ngủ say kia, không biết làm sao có chút không đành lòng, chịu đựng cảm giác khó chịu do cùng người đụng vào, gối lên cái thịt gối đầu kia lại nheo mắt lại dưỡng thần tiếp.
Đến cảnh giới này của Bạch Linh cơ hồ là vô dục vô cầu.
Không cần ăn cơm, từ lúc đến Nguyên Anh kỳ liền không cần ăn, linh khí cung cấp cho lại thêm thân thể cường độ hoàn toàn sẽ không để cho người chết đói. Ở trong nhận biết của Bạch Linh, ăn chỉ là một trong những phương pháp để giữ gìn sinh mệnh, mà nàng tất nhiên là không cần ăn cũng có thể sống sót vậy tại sao còn phải lãng phí thời gian đi làm những cái kia chuyện không cần thiết? Uống nước cũng chỉ sẽ uống một chút nước trà thượng hạng mà thôi.
Nàng cũng không cần đi ngủ, cái gọi là đi ngủ chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi, cũng sẽ không chân chính thiếp đi, căn bản là sẽ không thiếp đi, sức mạnh tinh thần của nàng cường đại đến mức khiến nàng không cảm giác được bối rối cùng mỏi mệt. Mỗi ngày đến thời điểm nghỉ ngơi, chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần là đủ rồi.
Theo lý thuyết nàng cũng không cần tắm rửa, không có thay cũ đổi mới, tự nhiên là không cần tắm rửa, bởi vì Bạch Linh từ Nguyên Anh kỳ bắt đầu liền không cần phải ăn, bởi vậy tạp chất trong cơ thể cơ hồ là không có, nhưng Bạch Linh ngẫu nhiên cũng sẽ đi Thiên Trì thanh tẩy một chút.
Thiên Trì là linh tuyền thiên nhiên ở một chỗ sâu nhất trong Cửu Tuyền tông, Thiên Trì từ linh dịch mà hình thành, còn quấn tứ phía ở xung quanh Cửu Tuyền tông. Thiên Trì là một nơi lớn nhất, bị Bạch Linh chiếm đi dùng để tắm rửa, bất quá liền xem như thế này thì linh dịch bên trong linh tuyền cũng là nhiều đến ngàn năm dùng không hết, bất quá đây là cũng là nguyên nhân mà đệ tử của Cửu Tuyền tông ít.