Yến Bạch Sinh cũng không cho là đúng, hướng Liễu Thanh Mai nói “Ngươi nhìn đi, không phải cha ngươi cũng tìm được vợ sao. Tương lai con ta nhất định có thể lấy một cô gái xinh đẹp, lương thiện về nhà.”
Yến Bạch Thu rầu rĩ không vui, hắn liếc nhìn hai tay béo núc ních thịt, bàn tay tưởng như sắp nổ tung, hắn hoàn toàn không rõ, cha mẹ lấy tự tin ở đâu à nha, nhà cũng đã nghèo như thế này rồi, hắn còn có thể lấy được vợ.
Mập như vậy, trong nhà còn nghèo, trừ phi cô nương đó là kẻ ngốc, nếu không làm gì có ai để ý tới hắn.
“Nhưng mà cha, mẹ, hai người không cảm thấy con béo như thế này rất xấu xí sao?” Đến hắn còn chẳng dám ra khỏi cửa.
Chiều cao còn chưa được một mét bảy, mà nặng tới tận ba trăm cân, khi đi toàn thân đều có cảm giác rung rung chấn động, mới đi có một chút đã thở không nổi, lúc khom lưng, mất nửa ngày cũng không đứng dậy được, thời điểm hắn làm cơm, chỉ mới quay đầu sang hai bên đã bị cấn cổ, nhìn chẳng thấy được đồ đạc bên cạnh, làm cho trong lòng hắn chua xót tới cực độ.
Yến Bạch Sinh lắc đầu, vui vẻ nói: “Không có nha, Cầu Cầu nhà chúng ta rất dễ nhìn.”
Liễu Thanh Mai cũng không có cảm thấy có gì không ổn.
“Con xem đi cha con cũng là một người mập mạp, còn sợ cái gì, chẳng phải nương cũng vẫn thích đấy thôi. Con cùng tiểu Tuyết đều cực kỳ thông minh xinh đẹp, mặc kệ béo như thế nào, cha nương đều thích.” Liễu Thanh Mai vẻ mặt sủng nịch cùng dung túng, đang cố làm Yến Bạch Thu muốn buông xuôi ý định.
“… Nha, thế nhưng mà con lại muốn gầy đi.” Ôi, hắn nhất định phải giảm béo!
Nói được thì làm được, nhất định sẽ không thể bỏ cuộc.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh thần sắc lo lắng không ngớt, lo lắng nhi tử có phải sau khi bị vứt bỏ, vẫn luôn canh cánh vẻ bề ngoài của mình.
“Cầu Cầu, con nghìn vạn lần không được luẩn quẩn trong lòng…”
Yến Bạch Thu khóe miệng co rút: “Sẽ không, con chỉ là muốn biến thành mỹ nam tử.”
Thực sự, sống đến đời này, hắn một chút cũng không hy vọng mình lại phải chịu đựng ánh nhìn kỳ lạ của những người xung quanh.
Tuy rằng là cuộc sống của mình, hầu như ngày cũng là một mình trải qua, không cần quá để ý ánh mắt người khác, nhưng ở trong xã hội này, việc bạn xấu xí là lỗi của bạn, nhưng nếu bạn xinh đẹp thì bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được một người xấu đã trải qua những chuyện gì. Bởi vốn dĩ bạn sinh ra đã đẹp, mà đẹp thì có quyền. Còn người xấu, sinh ra đã mang một cái tội, rất nặng. Xấu là một cái tội, nhưng không phải tội trong "tội lỗi", mà là tội trong "tội nghiệp", nếu muốn cùng những người khác giao tiếp, chúng ta tuyệt đối không có khả năng thờ ơ với áp lực từ bên ngoài.
Ít nhất, là hắn không làm được những điều này.
Đời trước, hắn muốn xóa đi vết bớt trên mặt mình, trở thành một người bình thường, có thể tự do đi lại trên đường, hắn nhớ lúc hắn đi siêu thị, mỗi khi người khác đối diện hắn, đối phương đều là vô thức né tránh. Đó là những người có tính tình tốt, nếu tính tình không tốt sẽ trực khinh bỉ hắn, nói hắn xấu như quỷ, người xấu như vậy sao dám đi ra ngoài làm bẩn mắt người khác.
Sau đó hắn nỗ lực kiếm tiền,có tiền rồi mới có thể xóa đi vết bớt trên mặt. Chỉ là vết bớt chiếm nửa bên mặt này của hắn cần không ít tiền, hắn vừa tiết kiệm được một ít, đã bị người nhà lấy đi, lúc biết được hắn muốn giải phẫu mặt, ngày một lấy nhiều hơn.
Thế nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không giống, người nhà đối hắn rất dung túng, hơn nữa hắn cũng chỉ là mập mạp, không cần phải giải phẫu, chỉ cần kiên trì là đủ.
“Cha, nương, con là thực sự muốn giảm béo, con biết hai người không thèm để ý, thế nhưng con hiện tại béo như thế này, mà thân thể này còn có thể tiếp tục phì ra nữa.” Yến Bạch Thu dừng một chút, nắn nắn một chút thịt bên hông “Ta hiện tại ngồi xổm xuống cũng khó khăn, ngày sau nếu như mập đến nỗi không đi đuợc, thì ta biết phải làm sao?”
Liễu Thanh Mai nhẹ giọng thoải mái, yêu thương nói “Sẽ không, sẽ không, ngươi xem cha ngươi…”
“Thế nhưng, ta so với cha còn béo hơn!” Yến Bạch Thu oán hận cắn miếng thịt, bi phẫn không ngớt, sau đó đem thịt trong bát đưa cho cha, nương, cùng muội muội.
Đây là miếng thịt cuối cùng!
Yến Bạch Sinh cảm thấy nghẹn khuất, thân thịt này của hắn đã đến cực hạn rồi, nương tử đừng trừng hắn nữa!
Uống xong nhất chén lớn hoành thánh, Yến Bạch Thu dạ dày còn chưa ăn no, kiên định đặt bát xuống, không ăn nữa.
Buổi trưa này ăn đã đủ, mặc dù hắn còn rất đói.
“Ca, ngươi thế nào không ăn? Trong nồi vẫn còn a.” Yến Bạch Tuyết cầm bát to, đang ăn chén thứ hai rồi.
“… Ta đã no rồi, các ngươi từ từ ăn.” Nói xong, Yến Bạch Thu trước ánh mắt kinh ngạc của người một nhà, gian nan đứng lên, đi ra khỏi phòng.
“Cầu Cầu, nhi tử đáng thương của ta, thực sự là mệnh khổ a, không phải chỉ là ăn một ít thịt thôi sao?” Liễu Thanh Mai nước mắt lại chảy.
Yến Bạch Sinh an ủi nàng, người một nhà không yên lòng ăn, tràn đầy lo lắng nhìn nhi tử đang đi lòng vòng trước cửa
Yến Bạch Thu một bên chậm rãi đi thành vòng tròn, một bên suy nghĩ trong đầu, làm sao để giúp đỡ chuyện trong nhà.
Không có khả năng sẽ ở mãi trong căn phòng này, nhà vừa không có cửa lớn vừa không có cửa sổ, nếu gặp mưa to gió lớn liền không ổn, hơn nữa nhà này cũng đã xây lâu năm, nền nhà ẩm ướt tùy thời có thể sụp xuống.
Hắn cùng cha hắn hai đại nam nhân không có gì, chỉ là nương với muội muội sẽ chịu không nổi, túi đất cũng không tồi, nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm, chỉ sợ người có chút tâm tư sẽ để ý tới.
Tốt nhất có thể mau chóng mua nhà, có nhà thì tiện lợi và an toàn hơn.
Có thể ở thị trấn cũng được, nông thôn cũng tốt, nhưng khó khăn là ở chỗ, người từ nơi khác tới hay bị xa lánh, còn có thân phận của nhà hắn dễ gạp chuyện.
Mà muốn thực hiện tất cả những điều này, trước tiên cần phải kiếm tiền đã, kiếm đủ tiền rồi, việc cấp bách nhấ, chính là xây cửa với cửa sổ cho nhà.
Thế nhưng làm thế nào để kiếm tiền đây?
Làm ruộng, trồng hoa màu? Nhưng hắn là nhi tử của địa chủ, biết rõ nghề này ở đây quanh năm vô cùng khổ cực, lương thực thì không nhiều lắm, phải giao nộp thuế, cấp cho triều đình, cấp cho địa chủ, số còn lại đều không đủ cho nhà ăn.
Còn đi làm công cho kẻ có tiền, cái thân thể này, không thể làm được việc gì hết a.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, Yến Bạch Thu rầu rĩ muốn chết, hắn đánh giá lại mình, có chút tay nghề gì có thể ở chỗ này hành nghề.
Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Bạch Thu phát hiện, chính là ngoài trừ ăn hơi nhiều cùng với xấu ra…
Thiên a, nghĩ tới đây, hắn đều muốn hỏng mất.
Hắn đời trước khẳng định là bởi vì rất xấu, lão Thiên đều nhìn không được đi, lúc này mới sớm nhượng hắn đi gặp diêm vương.
“Muốn trở thành người chiến thắng trong nhân sinh (ý chỉ sự thành công) sao?” Đột nhiên có một thanh âm vang lên trong đầu.
Yến Bạch Sinh không chút nghĩ ngợi, la lớn: Muốn a! Đến nằm mơ cũng thấy muốn!
Thế nhưng, mặc kệ là đời trước hay đời này, người có vẻ ngoài xấu muốn trở nên thành đạt, căn bản là không thể!
“Vậy ngươi muốn biến thành tuyệt thế mỹ nam sao?” Thanh âm kia tiếp dụ – hoặc.
Yến Bạch Thu con mắt phat sáng: Muốn a! Phi thường muốn!
“Biết vì sao đời trước bị phụ mẫu không muốn gặp, đệ đệ ghét bỏ, đồng nghiệp xem thường, bị xã hội xa lánh không?”
“Bởi vì ngươi rất xấu, xấu đến nỗi người gặp người ghét!”
“Biết vì sao đời này bị nam nhân vứt bỏ, khinh thường không?”
“Chính là vì ngươi xấu, nam nhân kia đối với ngươi đã không thể chịu được nữa…”
“Biết vì sao hiện tại ngươi không xong như vậy không?”
“Chính bởi vì ngươi xấu, xấu đến cuộc sống đều mất niềm tin vào ngươi, tùy ý ngươi tự sinh tự diệt, đến chết cũng không có khả năng làm được chuyện gì.”
“Biết ý nghĩa của câu hồng nhan bạc mệnh không?”
“Bởi vì người xấu có chết nhiều đến đâu, người khác cũng sẽ không lưu ý, đây chính là sự thật.”
… … …
Cầu ngươi đừng nói nữa, được không?
Yến Bạch Thu vẻ mặt chết lặng, hắn biết đó là sự thật, bất quá chờ sau khi phẫn nộ xong, hắn liền kinh ngạc phát hiện, thanh âm này là từ trong đầu phát ra.
“Ngươi, ngươi là ai?” Yến Bạch Thu thực sợ hãi, để tránh cho cha nương lo lắng, hắn đưa lưng về phía cửa nhà, cố gắng hoạt động như bình thường.
“Ta là hệ thống.”Thanh âm vang vọng trong đầu, có điểm cứng ngắc của máy móc.
“Cái gì hệ thống?” Yến Bạch Thu chất vấn.
“Hệ thống có thể giúp ngươi trở thành mỹ nam tử.”
Yến Bạch Thu có chút tâm động, nhưng vẫn rất hoài nghi: “… Thực sự có thể chứ? Ta đây cần phải làm gì? Cần phải trả giá đại giới gì?” Hắn không tin, trên thế giới sẽ có thứ tốt miễn phí dâng tới.
Hơn nữa, trong óc nội đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ, làm cho hắn đặc biệt khó chịu.
“Đem thịt ngươi cho ta.”
Yến Bạch Thu kinh hãi, vô ý thức run rẩy: “Thịt? Cái gì thịt?”
” Thịt trên người ngươi, chỉ cần ngươi đưa thịt dư thừa trên người cho ta, ta sẽ chế tạo một ít đạo cụ phù hợp, giúp ngươi trở thành mỹ nam tử. Ngươi khi đó, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Chỉ nghe thôi mà tâm đã động rồi, thế nhưng cảm giác có chút khoa trương a?
“Có thể có phản ứng không tốt đối với thân thể ta không? Ta có thể sẽ mất đi cái gì?” Nếu như nguy hại đến sinh mệnh, Yến Bạch Thu nghĩ, kia một chút cũng không có tốt đẹp gì hết.
“Không, ngươi chỉ mất thịt trên người ngươi thôi, ngươi nguyện ý thực hiện hiệp định này với ta không?” Thanh âm kia không ngừng kích thích, mê hoặc , hấp dẫn đến khó mà chống cự được.
Yến Bạch Thu kỳ thực rất là tâm động rồi, thế nhưng tổng có cảm giác không thực.
“Ta đây thế nào biết thật hay giả, nếu như ta gầy đi, còn xấu hơn hiện tại, chẳng phải là làm chuyện vô ích a?” Nếu như hắn mắt bị lé, răng hô, mũi hếch lên trời, miệng ba môi (giống như miệng thỏ), vậy lúc hắn gầy rồi, khuyết điểm liền hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hắn thế nhưng nghe qua một truyện cười, vịt con xấu xí vì sao lại biến thành thiên nga, đó là bởi vì ba mẹ hắn là thiên nga a
Vịt con xấu xí vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga, gien đã như thế nào,thì dù cố gắng đến đâu cũng đều là si tâm vọng tưởng.
Thanh âm kia biến mất một lúc, lần thứ hai xuất hiện một dấu hiệu cũng không có, trong óc nội trống rỗng xuất hiện một người D cổ trang mỹ nam tử. Nam tử mi mục như họa (đẹp như tranh vẽ), sắc như hoa mùa xuân, thân thể thon dài, cử động tao nhã, ánh mắt phong tình vạn chủng.
Yến Bạch Thu lăng lăng nhìn một hồi, thình lình nghe tiếng nói: “Đây là sau khi giảm béo,giống với yêu cầu của ngươi.”
“Thực, thực sự?” Yến Bạch Thu nước miếng đều muốn chảy ra.
Đây chính là mỹ nam tử tiêu chuẩn a, hắn nếu như có bề ngoài như vậy, tư thái như vậy, nhân sinh liền triệt để hoàn mỹ.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi đem thịt trên người giao cho ta.”
“Không có di chứng sao?” Lau sạch nước miếng, Yến Bạch Thu hối hận vừa rồi không nhìn kỹ hơn, hệ thống đã đem hình chiếu thu về.
“Ngô, có khí chất yếu nhược, vóc người không được khôi ngô cường tráng…”
Yến Bạch Thu liên tục nói: “Đó hoàn toàn không là vấn đề a, chỉ cần có thể trở thành mỹ nam tử, khí chất yếu nhược là cái gì, ta đáp ứng ngươi.”
“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ mỗi ngày của ngươi là đưa cho ta một cân thịt. Số lượng có thể được tích lũy, ta giới hạn thời gian là hai trăm ngày, đem ngươi thể trọng trở thành chỉ có một trăm cân như người thường, nếu sau hai trăm ngày, ngươi không có đạt được mục tiêu mong muốn, ta sẽ rời khỏi đầu óc ngươi, tìm kiếm kí chủ kế tiếp.”
Nguyên lai chính mình cũng không phải người duy nhất được chọn, còn có không ít người ở sau chờ đợi.
Yến Bạch Thu có chút lo lắng: “Nếu ta đạt được mục tiêu thì sao?”
“Đạt được yêu cầu, hệ thống sẽ có rất nhiều phương án, trong một thời gian dài thân thể kí chủ sẽ không mập trở lại, cũng sẽ không một lần nữa béo lên ba trăm cân.”
Rất tâm động làm sao bây giờ?
Tổng có cảm giác loại may mắn từ trên trời rơi xuống này sẽ không bao giờ rơi xuống người hắn.
Yến Bạch Thu nội tâm thập phần quấn quýt.
Có thể thành công giảm béo, đồng thời có được vẻ ngoài không tồi là khát vọng đời trước của hắn, hắn một chút cũng không muốn mất đi cơ hội này.
Hệ thống kia giống như một ác ma, không ngừng ở trong đầu óc hắn mở ra hình nam tử có vóc người và khuôn mặt hắn thèm muốn.
Nếu như không có một thân mỡ này, hắn có lẽ sẽ trở thành hình dạng kia.
Sẽ không bị trào phúng khinh bỉ, cũng không lo lắng bị người ta nhục mạ, không phải nghe những lời ác độc kêu hắn đi chết đi...