Ha, đừng cho rằng xào một nồi đồ ăn liền cho rằng mình là đầu bếp.
Hắn mới không ghen ghét đại nhân có thiên phú về mặt này đâu, chỉ là đau lòng cho các thực khách thôi, làm chậm trễ sinh ý của Yến Bạch Thu.
Lăng Cửu tỏ vẻ một chút cũng không vui sướng khi người gặp họa, rất là lo lắng hỏi:"Thế nào, có phải hay không rất khó ăn?"
Nói như vậy chẳng phải phí một nồi đồ ăn?
Lăng Cửu tràn đầy ác ý nghĩ "nếu đồ ăn kia có tư vị phi thường không ngon, sau đó đại nhân sẽ không còn đứng bếp nữa." (Mun: ý Lăng Cửu là nếu Khấu ca nấu k ổn sẽ k ở lại trong bếp nữa, sau đó có gì ngon Lăng Cửu sẽ đc ăn thử trc, em ngây thơ quá )
Yến Bạch Thu nếm một miếng, liền có chút không thể tin được, sau đó lại lần nữa nhấm nháp, còn gắp một miếng đưa cho Tư Trấn Khấu đang lo lắng đứng bên cạnh.
"Tới, nếm thử, ta nghe Lăng Cửu nói đây là lần đầu tiên ngươi làm đồ ăn, thử xem thành quả lao động của chính mình đi." Yến Bạch Thu cười hì hì nói, đưa miếng rau qua, Tư Trấn Khấu bán tín bán nghi, cảm thấy Lăng Cửu bên kia đang đợi xem kịch vui của mình.
Ân?
Tư Trấn Khấu giật mình, nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm y rất là phức tạp.
"Này, thật là ra xào a?" Tư Trấn Khấu ấp úng nói.
Yến Bạch Thu kinh hỉ vạn phần, như đào được bảo vật, vui mừng nói:"Đúng vậy, Tư đại ca, đây là ngươi xào a, so với ta làm còn muốn ngon hơn, ta đều có chút không thể tin được. Xem ra về sau, tìm ngươi hỗ trợ, hoàn toàn có thể phó thác a."
Tư Trấn Khấu cười khổ không được.
"Có thể làm trợ thủ cho ngươi, ta rất vui." Đồng thời, trong lòng Tư Trấn Khấu có loại cảm giác vi diệu, mang theo sự vui vẻ cùng nói không nên lời, cảm giác mình không hề là người vô dụng, có thể hỗ trợ giúp Cầu Cầu.
Vì thế, đôi phu phu đặc biệt không biết xấu hổ khích lệ lẫn nhau, đem đối phương khuếch tới tận trời. Tư Trấn Khấu xào đồ ăn, Yến Bạch Thu đứng bên cạnh chỉ điểm, nêm gia vị, ngươi một đũa ngươi một đũa, ngươi một ngụm ta một ngụm thập phần không coi ai ra gì.
Bọn tiểu nhị rất vội ngẫu nhiên cũng liếc mắt một cái, cũng chỉ nghĩ tới việc là đang nếm thử hương vị đồ ăn, không ai nghĩ tới phương diện kia.
Lăng Cửu đứng ở một bên chờ đại nhân bị răn dạy, quở trách liền có chút buồn khổ.
Không đúng a.
Này cùng tưởng tượng của mình như thế nào không giống nhau a.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên xào rau, Lăng Cửu nhớ rõ, lần đầu tiên hắn xào rau, thiếu chút nữa ăn chết người, đại nhân nhà hắn...
Lăng Cửu cảm thấy Yến Bạch Thu khẳng định là cố kỵ mặt mũi đại nhân nhà hắn, cố ý khen tặng đại nhân, cho nên mới trái lương tâm nói vậy.
Làm bộ lơ đãng đi qua, bày ra bộ dáng không chút để ý.
Lăng Cửu nói:"Thật sự ăn ngon như vậy?"
Nói xong, làm bộ làm tịch nếm nếm...
Đầu tiên là nếm rau xào, dừng một chút, khôn mặt khốc khốc có chút cứng đờ, sau lại làm như không có việc gì nếm qua nồi mộc nhĩ xào thịt vừa mới ra lò. Mộc nhĩ thanh hương, lát thịt ngon miệng, hương vị cũng không tồi, hoàn toàn không bới ra được lỗi gì.
Tư Trấn Khấu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, tuy rằng cái liếc mắt kia thoạt nhìn như không có việc gì, nhưng Lăng Cửu hiểu rõ y lại biết trong ánh mắt ấy chứa vài phần khinh thường.
Ha hả, còn muốn tìm tật xấu của y.
Lăng Cửu:"...."
Yên lặng thu hồi móng vuốt, hắn lại trở về cương vị quen thuộc của mình, vẫn là thành thành thật thật tạc cá thì hơn, trong lòng lại oán trách ông trời bất công.
Lần đầu tiên sao có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy a. Rõ ràng chính mình lỗ lực như vậy, mỗi lần đồ ăn làm ra lại thật khó ăn!!!
Lăng Cửu ở trong lòng nhỏ giọng khóc thút thít trong chốc lát, bất quá ba giây, lực chú ý lại đặt trên nồi tạc cá. Ân, đây là lần đầu tiên của hắn, toàn bộ thao tác của hắn, cũng không tồi a, cá hắn tạc thật hoàn chỉnh, thân cá tỏa ra màu hoàng kim, hơn nữa đều giòn rụm.
Nội tâm Lăng Cửu vẫn có chút kích động nhỏ.
Tư Trấn Khấu kia sẽ nấu ăn, hắn cũng sẽ không kém, nhìn xem tỉ lệ tiểu ngư này, bề ngoài này đều thẳng tắp hoàn chỉnh, ngửi mùi còn rất thơm.
Ăn lên hẳn là thực không tồi.
Lăng Cửu tuy rằng so với Yến Bạch Thu lớn hơn một chút, do trước kia đều ở quân doanh, sau đó lại đi theo Tư Trấn Khấu bán thịt heo, nhìn thấy Tư Trấn Khấu bên kia xào hai loại đồ ăn, liền có tâm tư ganh đua cao thấp.
Hắn cảm thấy dưới sự trợ giúp của Yến Bạch Thu, hương vị cá do hắn tạc hẳn là sẽ thắng qua được Tư Trấn Khấu làm.
Lăng Cửu nói:"Yến Bạch Thu ngươi muốn hay không ăn thử cá ta làm, ngươi xem bên ngoài nhìn cũng không tồi đi."
Yến Bạch Thu lúc này mới bớt thời gian nhìn thoáng qua, một đám tiểu ngư được xếp đều đều, thoạt nhìn không tệ lắm, hắn (ybt) cũng thật nể tình, đi qua cầm thử một con, đưa lên miệng, tiểu ngư giòn giòn, da bên ngoài giòn và vàng, bên trong đồng dạng xốp xốp, khi nhai phát ra tiếng giòn rụm.
Chỉ là hương vị kia có chút kì quái.
Mùi cá rất thơm, mặt ngoài cũng rất giòn, bất quá cá Lăng Cửu làm so với hương vị trong tưởng tượng của hắn vẫn có chút khác.
Lăng Cửu có chút nhảy nhót, hưng phấn hỏi:"Thế nào? Ăn được chứ?"
Yến Bạch Thu nhai một hồi lâu mới đem cá trong miệng nuốt xuống, lại nhìn Lăng Cửu ánh mắt nhất thời trở nên cao thâm khó dò:"Là rất không tồi, hương vị... Rất không giống người thường, ta cảm thấy người bình thường không làm ra được khẩu vị như vậy."
Lăng Cửu cảm thấy cả người đều bay bay.
Hắn liền cảm thấy hẳn là còn tốt, rốt cuộc nguyên liệu nấu ăn hay phối gia vị gì đó đều là Yến Bạch Thu đã chuẩn bị tốt, nếu hắn làm ra mà còn không ăn được nữa thì quá là kì cục. Bất quá hắn vẫn làm bộ khiêm tốn, miễn cho khiến đại nhân nhà mình khinh thường.
"Quá khen, quá khen, này vẫn hoàn toàn dựa vào ngươi, đem phối liệu đều chuẩn bị tốt cả, ta cũng là tùy tiện lộng ra thôi. Lăng Cửu hưng phấn lại chuẩn bị đi làm nồi thứ hai.
Yến Bạch Thu ấp a ấp úng nói:"...Kỳ thật, ngươi nên làm tiểu ngư..."
Lăng Cửu không hiểu lắm:"Làm sao vậy?"
"Kỳ thật vẫn là không tồi, cá tạc này về sau có thể sẽ làm chiêu bài của chúng ta, rất đặc sắc, người bình thường không thể làm ra được loại hương vị như thế này." Tuy rằng hương vị có chút kỳ quái, bất quá xác thật là ăn rất ngon, hơn nữa rất thơm.
Biết được khi qua tay Lăng Cửu hương vị tiểu ngư liền thay đổi, Yến Bạch Thu liền lo lắng cho những món đã từng qua tay Lăng Cửu như thịt khối, xương sườn, cá khối. Thấy Lăng Cửu đang nghiêm túc tạc cá, Yến Bạch Thu liền đi thử mỗi món một khối, kỳ quái chính là, những món đó hương vị đều rất bình thường.
Không nếm ra đó là hương vị gì, Yến Bạch Thu cũng không có nghiêm túc đi tìm hiểu, liền trở lại bên cạnh Tư Trấn Khấu, chỉ huy đối phương nấu ăn.
Lúc này, ở bên ngoài Cửu Cung Cách, một vị ăn mặc bạch y, đầu đội kim quan, phe phẩy quạt phiến, thần sắc thong dong đi tới tửu lâu phía trước, nhìn khí chất bất phàm, tướng mạo tuấn lãng kia hẳn là xuất thân con cháu thế gia cao quý. Ở phía sau gã là một tiểu đồng mặc thanh y, trong miệng nhỏ giọng kêu:"Công tử, công tử, ngươi chậm một chút, ta hướng mọi người hỏi thăm, bên trong Thái Hòa huyện này, tửu lâu tốt nhất là Túy Liên Lâu. Còn có một nhà vừa mới khai trương, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào."
Công tử kia nhẹ lay quạt phiến, cố tình không nghe thanh y tiểu đồng kia nói liền nghênh ngang đi vào.
"Nhưng bổn công tử nghe nói, nơi này đồ ăn mới lạ lại rất ngon, ta chính là muốn tới nếm thử."
Thanh y tiểu đồng lẩm bẩm:"Nhưng, nhưng nơi này cũng quá cũ nát rẻ tiền, như thế nào có thể xứng với công tử a."
Bạch y công tử kia lấy quạt phiến gõ một cái lên đầu thanh y tiểu đồng, trong ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
Thanh y tiểu đồng ăn đau ôm lấy đầu, bẹp bẹp miệng:"Công tử ta biết sai rồi, về sau khi ở bên ngoài sẽ không hồ ngôn loạn ngữ như vậy nữa."
Nhẹ nhàng hừ một tiếng, bạch y công tử kia liền bước vào bên trong tửu lâu, đầu tiên là nhìn chỗ tay vịn cầu thang, treo một bằng thực đơn cực kỳ bắt mắt, tiểu nhị lầu một thấy có khách nhân, liền tươi cười chạy qua.
Tiểu nhị cười hỏi:"Vị công tử này, ngươi muốn ăn chút gì sao? Chúng ta nơi này có rau xào, canh xương, lẩu, còn có các loại điểm tâm ngọt."
Công tử bạch y kia nhìn thực đơn trong chốc lát, gã ở những nơi khác đi qua không ít tửu lâu hay khách đim, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tửu lâu như vậy, lập tức cảm thấy rất mới lạ. Mơ hồ nhìn những cái tên trong thực đơn, trên đó ghi rất nhiều loại đồ ăn có tên gã chưa ăn qua. Hơn nữa nghe tên đồ ăn có vẻ rất là ngon.
"Tiểu nhị, nơi này có còn phòng nhã gian nào dư sao? Công tử nhà ta muốn một phòng nhã gian đơn." Thanh y tiểu đồng nói.