Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, người nhà họ Yến đều không chen vào được một câu. Mà việc này Yến Bạch Sinh cũng không tìm được lý do để vạch trần, cuối cùng chỉ có thể trông mong nhìn đồ tể kia mang theo Cầu Cầu nhà hắn đi ra khỏi cửa.
Nói là đi xem cửa hàng.
Bởi vì có cửa hàng, Yến Bạch Thu một lòng đều bay ra bên ngoài, kiềm chế không được, nghỉ ngơi trong chốc lát, liền theo Tư Trấn Khấu lên đường.
"Cha, nương, ta cùng Tư đại ca đi trước." Yến Bạch Thu tươi cười nói.
Liễu Thanh Mai vẫy tay, không thèm để ý:" Đi thôi, đi thôi, ở cửa hàng giờ cũng không có việc gì."
Yến Bạch Thu tâm tình vui sướng:" Vậy ta cùng Tư đại ca đi trước." Dứt lời, vui mừng chạy theo nam nhân cao lớn ra khỏi cửa hàng.
Yến Bạch Sinh khuôn mặt có chút vỡ nứt:"......"
Cầu Cầu liền dễ như vậy đã bị bắt cóc. ( Tội. Cha Yến)
Người một nhà một chút cũng không cảm thấy lo lắng a, Yến Bạch Sinh cảm thấy ưu thương.
Hắn cảm giác việc này cứ không thể để mãi như thế này được, cần phải có ý kiến thống nhất với cả nhà, như thế nào đây cũng liên quan đến đại sự cả đời của nhi tử, không thể cứ tiếp tục như vậy a.
Yến Bạch Sinh khụ khụ, vẻ mặt nghiêm túc:" Cái kia, Thanh Mai a, Trấn Khấu cùng Cầu Cầu, ngươi cảm thấy việc này như thế nào? Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều chạy tới nhà chúng ta, cái tâm tư ấy hẳn là ngươi cũng biết đi." Yến Bạch Sinh một bên nói, một bên chú ý biểu tình của vợ, bởi vì có chút sợ vợ, thời điểm nói chuyện có vẻ phá lệ cẩn thận.
Yến Bạch Tuyết cũng không có việc gì, nghe được đại sự của đại ca, lập tức dựng lỗ tai lên nghe.
Liễu Thanh Mai nhướng mày, khoé miệng giơ lên một nụ cười, khẽ nói:" Nga, ngươi nói Trấn Khấu cùng Cầu Cầu? Chuyện này ta biết a, ta thấy hài tử Trấn Khấu kia cũng không tồi, bất quá, vì muốn tốt cho Cầu Cầu, ta cảm thấy vẫn lên đến hỏi thăm nhân phẩm hài tử kia thế nào?
A?
Như thế nào lại như vậy? Chẳng lẽ không phản đối sao?
Yến Bạch Sinh hoài nghi lỗ tai mình có khi nào xuất hiện vấn đề rồi không, như thế nào phản ứng của người nhà không giống với mình a.
Yến Bạch Sinh nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói:" Nhưng, chính là, Thanh Mai ngươi chẳng lẽ không nhìn đến, đồ tể kia đối Cầu Cầu nhà ta có ý xấu sao? Hắn rõ ràng chính là ôm mục đích với Cầu Cầu nhà ta a." Thời điểm Yến phụ nói lời này vô cùng đau đớn.
Liễu Thanh Mai cười khúc khích, rất là sung sướng:" Ta đã nhìn ra a, cho nên liền nghĩ tìm người hỏi thăm nhân phẩm của Trấn Khấu, hơn nữa đối phương cũng không tồi, coi trọng Cầu Cầu, cũng khá tốt."
Yến Bạch Sinh cảm thấy cùng với vợ không có chung một ý kiến, không nói chuyện được.
"Nhưng, chính hắn đối với Cầu Cầu có ý đồ a....." (Cha yến. Bất lực- ing)
Xong đời, nhi tử sắp bị lừa đi, như thế nào phu nhân một chút cũng không lo lắng a?
Liễu Thanh Mai bất đắc dĩ trợn trắng mắt, bất quá tướng mạo nàng cũng tốt, mặc dù trợn trắng mắt cũng là một phen phong tình khác.
"Ngươi nhìn nhà ta xem, không có tiền, đối phương muốn đồ cũng không có, phỏng trừng gia tài nhà người ta còn giàu hơn, cũng không thèm để ý chút đồ nhà chúng ta, nói đến tướng mạo, ta còn cảm thấy Cầu Cầu nhà chúng ta còn chiếm tiện nghi. Hắn đối với Cầu Cầu nhà ta tốt, hắn chính là yêu thích Cầu Cầu nhà chúng ta, này thật sự rất tốt a."
Yến Bạch Sinh cảm thấy mình không còn lời nào để nói:"....."
Phu nhân nói rất có đạo lý, hắn không có năng lực đi phản bác, ngược lại cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.
Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu đi ra ngoài, lần này là đi vào giữa phố.
Dọc theo đường đi, vẫn là Yến Bạch Thu nói chuyện, Tư Trấn Khấu nói rất ít, bất quá khi Bạch Thu nói cái gì, Trấn Khấu cũng sẽ đáp lại vài câu.
Sườn phố đi đến giữa phố khoảng cách không phải rất xa, đi vài phút liền đến, Tư Trấn Khấu đưa Yến Bạch Thu đến ngôi nhà gần nhất, ngôi nhà này ở bên phố có một chi nhánh, có ba tầng lầu, bởi vì là chỗ ngoặt cho nên dù ở bên ngoài tửu lâu cũng có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong.
Tư Trấn Khấu đưa Yến Bạch Thu đi vào, thường thường sẽ chú ý bước chân đối phương, xem đối phương có hay không theo kịp, sẽ đứng chờ tại chỗ một lát.
"Đây là ngôi nhà một, bên trong nghe được, bất quá chỉ có một tầng, ta trước mang ngươi đi xem." Tư Trấn Khấu nói.
Yến Bạch Thu hai mắt toả sáng, tầm mắt không ngừng quét tới quét lui.
Đây là một hiệu cầm đồ, bên ngoài là các loại sinh ý, có trang sức, ngọc khí, tranh chữ, quần áo đều có....treo không ít, cũng chiếm rất nhiều chỗ, bên trong quầy là chưởng quầy, nhìn thấy đám người Yến Bạch Thu thì gật gật đầu, rồi lại rũ đầu xem thư trong tay, còn có mấy gã sai vặt, khi nhìn thấy Tư Trấn Khấu thì nhiệt tình đối đãi.
"Đại nhân, người tới xem cửa hàng?" Gã sai vặt rất có ánh mắt hỏi.
Tư Trấn Khấu gật gật đầu.
Bên trong cửa hàng này có mấy nhã gian, tính phong bế không tồi, thích hợp trao đổi, hơn nữa mặt sau còn có phòng bếp nhỏ, thoạt nhìn không tồi.
Sau khi tham quan đại khái, Yến Bạch Thu rất thích, bên ngoài đại sảnh rất thích hợp làm khách thính, sắp xếp năm sáu bàn không có vấn đề, bên trong có mấy nhã gian, thích hợp cho người có danh dự uy tín liên hoan gì đó.
Thấy Yến Bạch Thu đôi mắt loan loan, thường dò hỏi bằng ánh mắt, ngực Tư Trấn Khấu có điểm ngứa, rất muốn vươn tay đem má thịt đô đô của người này nắm nặn một phen cho đỡ ghiền.
Bất quá lập tức nhẫn lại, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm.
Tư Trấn Khấu vươn tay, nhéo nhéo móng vuốt phì phì của Yến Bạch Thu, thời điểm chạm vào đặc biệt mềm, mịn mịn, cảm giác cũng không tệ lắm.
Yến Bạch thu tâm tình phức tạp, đồng thời có chút khẩn trương.
Tư đại ca sao còn niết tay hắn chưa buông.
Tuy rằng tay béo, nhưng hai đại nam nhân nắm tay nhau có phải hay không có chút không tốt lắm a, hơn nữa nguyên thân này cũng thích nam nhân....
Yến Bạch Thu có điểm hoảng hốt, lại có điểm kích động, chính hắn cũng không rõ là vì cái gì, dù sao mặt cũng đỏ tới lợi hại, khi nói chuyện có chút nói lắp.
"Như, như thế nào? Tư đại ca." Ai nha, Tư đại ca như thế nào còn chưa buông tay hắn ra a.
Nơi này có nhiều người nhìn như vậy, Yến Bạch Thu cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc khói.
Tư Trấn Khấu lắc đầu, liếc mắt nhìn đối phương sắc mặt ửng hồng, cảm thấy có chút ý tứ.
"Không có việc gì."
Sai đó hắn đối với gã sai vặt kia nói:" Hôm nay đến nhìn xem trước, chúng ta trở về thương lượng lại."
Gã sai vặt nói:" Hảo, hảo."
Yến Bạch Thu chân tay chết lặng đi theo Tư Trấn Khấu, bị dắt đi ra, Yến Bạch Thu mặt vẫn nóng đến lợi hại.
"Từ từ, Tư đại ca trên người ngươi có tiền sao?" Thời điểm Yến Bạch Thu tiến vào tiệm cầm đồ, trong đầu đột nhiên dần hiện ra cái gì, nhưng khi đó quá kích động, liền chỉ xem cửa hàng, cũng không có để ý, sau lại bị người ta nắm lấy tay, đầu óc mông lung, bây giờ ra ngoài, mới nhớ tới, hắn tới nơi này không bao lâu, đầu có máu bầm, trong nhà lại không có tiền, Liễu Thanh Mai đã đem những thứ quý giá nhất tới tiệm cầm đồ để trang trải cuộc sống.
Tư Trấn Khấu dừng một chút nói:" Có, ngươi muốn thứ gì sao?".
Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, còn tốt, hắn nghe theo lời Thẩm Trác nói, mấy ngày nay trên người lúc nào cũng đúc thêm chút tiền.
Thẩm Trác nói:" Mỗi lần tới cửa hàng Yến Bạch thu dạo, nếu một ngày hai người đi dạo có gặp cái gì ngon, hoặc là nhìn thấy cái gì tốt hiếm lạ muốn mua cho người mà không mang theo tiền, thật là mất mặt nam nhân a."
Còn hảo, khi hắn ra khỏi nhà, có mang theo kha khá tiền.
Trong lòng tức khắc có chút vui mừng, Tư Trấn Khấu bất động thanh sắc nói:" Ngươi thích cái gì, ta mua cho ngươi." Mạc danh cảm thấy chính mình khi thế ngút trời. (:))))
Lời này như thế nào nghe thế nào có điểm quai quái?
Yến Bạch Thu vẫy vẫy đầu, vứt bỏ cảm giác quái lạ này:" Là, là như vậy Tư đại ca, ta muốn nói cùng ngươi...."
Yến Bạch Thu lôi kéo Tư Trấn Khấu một khoảng cách khá xa hiệu cầm đồ, sợ gã sai vặt kia nghe được.
"Là như vậy Tư đại ca, ban đầu nhà ta nghèo túng, mẫu thân ta mang một chút đồ trân quý đi cầm đồ, trang sức đó là thời điểm cha mẹ ta cưới là đồ đính ước, ta muốn đem nó chuộc lại, nhưng trên người hiện tại lại không có tiền, ngươi có không trước cho ta mượn tạm một ít?" Yến Bạch Thu ánh mắt mong đợi hỏi.
Tư Trấn Khấu gật đầu:" Tự nhiên không có vấn đề, bất quá đây cũng không phải vấn đề gì to tát, không cần mượn, ta đi chuộc lại, làm quà gặp mặt cho bá bá với dì Liễu." Nói xong liền nâng chân vào hiệu cầm đồ. Yến Bạch Thu cũng nhanh chân chạy theo vào.
Tương đối may mắn chính là, bộ trang sức kia của Liễu Thanh Mai vẫn chưa có người mua, bởi vì đó là một bộ, có bảy món, mỗi món đều cực kỳ tinh mỹ, thủ công tinh tế, trên hoa văn còn khảm đá quý rất khéo léo, đẹp đẽ. Thời điểm cầm cũng chỉ tám mươi lượng bạc, nhưng mua trở về, lại là hai ba trăm lượng.
Tư Trấn Khấu không có nói nhiều, liền trực tiếp bỏ tiền mua, nhưng Yến Bạch Thu một trận thịt đau a. (Em thu tiếc tiền:))
Yến Bạch Thu có chút hối hận nói:" Ai, ta không nên như vậy a, chủ quán thấy chúng ta là người quen, khẳng định là muốn lấy của chúng ta một bút bạc. Sớm biết như vậy, chúng ta nên chờ một chút, hoặc là nhờ người khác tới mua, phỏng chừng sẽ tiện nghi rất nhiều." ( Chỗ này ý bạn Thu là nếu để người khác tới mua hộ hoặc là để thêm thời gian nữa bộ này vẫn k bán đi dc có lẽ giá sẽ rẻ hơn.)
Tư Trấn Khấu đưa trang sức cho Yến Bạch Thu, ngữ khí nhàn nhạt, không có để ý.
"Đừng để ý chút tiền này, đồ vật cầm đi mà chuộc lại được là vô cùng may mắn, nếu thật sự giống như ngươi nói, có lẽ thực không khéo, chậm trễ một chút bị người ta mua đi, đó chính là tiếc nuối."
Yến Bạch Thu gật đầu:" Ngươi nói đúng, hẳn là không nên chú ý chút tiền này." Trang súc này thời điểm mới kiếm được tiền hắn đã có ý muốn chuộc lại, đáng tiếc vẫn luôn chậm trễ, gần nhất lại vội, còn may "vật quy nguyên chủ". (Vật đã mất về được với chủ cũ)
Yến Bạch Thu trong lòng cũng nhẹ nhàng.
Đắt chút liền đắt đi.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem tiện khác, đây là chỗ gần nhất mấy ngày nay tìm được, mấy ngày nữa khả năng còn một ít cửa hàng, đến xem nhiều thêm mấy cửa hàng, xem nhà nào thích hợp nhất thì quyết định." Tư Trấn Khấu nói.
Yến Bạch Thu:" Ta đều nghe ngươi."