Đường về này Yến Bạch Thu cảm thấy mình đang bay.
Ngay cả mua thịt bò cùng cá cả người đều vựng hồ hồ, khi trở về tiểu điếm vẫn chưa thanh tỉnh trở lại.
Liễu Thanh Mai nhìn vẻ mặt mộng ảo, si ngốc cười ngây ngô của nhi tử không khỏi lo lắng:" Cầu Cầu, ngươi đây là làm sao a." Liền đi ra ngoài một chuyến, trở về người như trong mộng.
"Hắc hắc, nương, có chuyện tốt a." Yến Bạch Thu còn tiếp tục ngây ngô cười.
Yến Bạch Sinh khó hiểu hỏi:" Chuyện tốt?" Thời điểm đi vẻ mặt còn u sầu, hiện tại sao thành dáng vẻ này.
"Đúng vậy, là chuyện cực tốt a, cha, ngươi có hay không phát hiện cửa hàng nhà ta rất nhỏ a, nếu nhà ta có cửa hàng lớn, có thể bán các loại đồ ăn vặt, có thể giống với các tửu lâu khác, ngươi nói có phải hay không là chuyện tốt."
Liễu Thanh Mai cười cười:" Cầu Cầu, ngươi nói vậy là ý gì, cửa hàng này mới khai trương có mấy ngày, tâm tư này của ngươi không phải quá lớn đi, vẫn là chờ một chút..."
"Nương, lời ta nói chính là sự thật, hôm nay có một người nói với ta muốn cùng ta kết phường mở một tửu lâu, y ra tiền ta ra lực, đến lúc đó tiền phân xử tam thất." Yến Bạch Thu cười không khép miệng được, cả người lâm vào giữa hạnh phúc thật lớn.
Yến Bạch Sinh nhíu mày:" Tam thất? Bên nào tam bên nào bảy?"
"Ta bảy, bọn họ ba." Yến Bạch Thu vươn ngón tay ra múa máy.
Yến Bạch Sinh và Liễu Thanh Mai cùng hít một ngụm khí lạnh.
"Thật sự?" Liễu Thanh Mai kinh hãi hỏi.
Này không được a, nếu là như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy Cầu Cầu chiếm lợi a.
Làm buôn bán ai cũng không muốn ăn mệt, đều muốn chiếm tiện nghi a.
"Còn có chuyện tốt này, người nọ là ai, Cầu Cầu hôm nay chính là gặp được quý nhân a." Liễu Thanh Mai kinh hỉ nói, người một nhà đôi mắt đều sáng, đây không phải là quý nhân sao?
Yến Bạch Thu chậm rãi nói, nghĩ đến Tư Trấn Khấu cả người tức khắc liền hớn hở, thần thái sáng láng.
Cậu cảm thấy người này chính là phúc tinh của cậu, từ lúc cậu tới thời không này vẫn luôn gặp vận may liên tục.
"Các ngươi nhận thức a, chính là tên đồ tể kia, người rất tốt, thấy tâm tình ta không tốt, cũng biết được chuyện là như thế nào..."
Yến Bạch Sinh đôi mắt trợn tròn, như là đã chịu phải kinh hách gì đó lớn lắm, thất thanh hô:" Cầu Cầu, ngươi nói là đồ tể kia?"
Yến Bạch Thu vừa thấy bộ dạng này của cha, liền biết cha đã hiểu sai bèn chạy qua giải thích.
"Cha, Tư đại ca thật chính cũng là người tốt a, ngươi đừng có thành kiến với y." Yến Bạch Thu cảm thấy mình cần thiết phải giúp Tư Trấn Khấu bày ra một hình tượng chính diện (người tốt).
Thấy Yến Bạch Sinh hồng con mắt, nghiễm nhiên là bộ dáng không tin, Yến Bạch Thu mới đem sự tình buổi chiều nói lại một lần.
"Cha, Tư đại ca buổi sáng hôm nay còn đến nhà ta ăn cơm, thời điểm trở về liền gặp được gã sai vặt của tiểu điếm quán trên lôi kéo y vào ăn lẩu cay.
Tư đại ca làm người trượng nghĩa, cảm thấy được sự tình không thích hợp, buổi chiều còn đi hỏi thăm tin tức đâu." Yến Bạch Thu chậm rãi nói.
Yến Bạch Sinh không hé răng, ông cũng không phải loại ngang ngược không nói lý, chỉ sợ nhi tử lại bị người xấu một lần nữa lừa gạt mà không có phòng bị.
"Sau khi nghe ngóng chính là trên trấn hôm nay xuất hiện năm nhà bán lẩu cay." Yến Bạch Thu nói đến đây cũng thấy bực bội.
Người nhà họ Yến tức khắc cảm thấy sét đánh giữa trời quang, tức thì đều ngốc.
Trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu hiện thực này.
"Những người này quá đáng giận, rõ ràng nhà ta mới có." Yến Bạch Tuyết hồng hồng con mắt, nhéo nắm tay, nước mắt đều rơi xuống.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta cứ tưởng rằng chuyện này liền cứ như vậy, nhưng Tư đại ca trượng nghĩa, y cũng là thấy không vừa mắt chuyện này, y cùng ta nói đến nhược điểm của quán này, lại nghe y nói muốn kết phường (bạn làm ăn) với ta mở đại tửu lâu, ta liền có chút động tâm.
Ta cảm thấy biện pháp này rất tốt, cửa hàng nhà mình quá nhỏ, làm đồ ăn trước mặt khách tay nghề đều bị lộ, người khác muốn học lỏm quá đơn giản."
Yến Bạch Thu chậm rãi nói.
Người nhà họ Yến cũng minh bạch, tức khắc cũng cảm thấy có đạo lý.
Liễu Thanh Mai rất động tâm hỏi:" Này thật sự được không?"
Yến Bạch Thu gật gật đầu, đôi mắt lượng lượng, cậu cảm thấy Tư Trấn Khấu suy nghĩ quá chu đáo.
"Được chứ, Tư đại ca nói, đến lúc đó còn sẽ kí hiệp ước, hiệp ước giấy trắng mực đen, viết rõ ràng minh bạch, ai cũng không chạy được."
Nếu là cậu, thật đúng là không nghĩ tới.
Này cùng hiện đại giống nhau, có hợp đồng, việc làm liền thêm đảm bảo.
Liễu Thanh Mai lúc này mới yên tâm.
Chỉ là Yến Bạch Sinh dù có chút động tâm nhưng cũng có chút thấp thỏm, tổng cảm giác đồ tể kia có chút quái quái.
Nhi tử lại càng quái, trước đó vài ngày còn gọi là tiểu ca giết heo, lúc này mới bao lâu đã kêu Tư đại ca!
Tư đại ca, xưng hô thân thiết a.
Yến Bạch Sinh cảm thấy có điểm đâu đầu, cảm giác nhi tử liền không phải của mình, đã muốn bay đi.
Yên lặng thở dài, Yến Bạch Sinh cảm thấy chuyện này không nên tiếp tục tưởng tượng.
"Hảo, việc này trước tiên cứ định trước như vậy, chờ cửa hàng kia chuẩn bị xong xuôi lại thương thảo cũng không muộn, bất quá trước mắt vẫn cần nắm chặt cửa hàng nhà mình." Trong mắt Yến Bạch Sinh có chút ý vị nhắc nhở.
"Cầu Cầu, mặc kệ như thế nào, việc này chính yếu vẫn là dựa vào chính mình, cửa hàng đồ tể kia còn chưa có định tới (chưa hoàn thiện ý ạ), đừng mải tính toán trên đầu người khác, mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân."
Yến Bạch Thu cũng minh bạch đạo lý này, lập tức gật đầu:" Ta biết, cha, ta sẽ không xằng bậy."
Đúng vậy, vô luận là như thế nào, vẫn phải dựa vào chính mình.
Cùng người nhà nói chuyện xong, Yến Bạch Thu cảm thấy đầu óc không còn mơ hồ nữa, lúc ấy cả người hưng phấn lại kích động hoàn toàn bị đối phương dẫn đi.
Lúc sau trở về cùng người nhà thương lượng, đầu óc đã không còn choáng váng, cũng xem như thông thấu mọi chuyện.
Vẫn là quản lý chặt chẽ cửa hàng nhỏ nhà mình.
"Cha, nương, trước mắt sinh ý cửa hàng đình trệ, ta ở bên trong cửa hàng bán chút đồ ăn vặt khác." Thời điểm hắn gặp được gã sai vặt lôi kéo khách kia đã nghĩ đến chuyện này.
Lẩu cay khẳng định không được, nhiều cửa hàng như vậy như măng mọc sau mưa, chủ quán thấy được chỗ tốt, chắc chắn sẽ làm.
Hơn nữa phí tổn thấp, chỉ cần là có người tới ăn, khẳng định kiếm lời.
Tiểu điếm nhà hắn khách nhân chắc chắn không quay về thời kỳ cường thịnh, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Cái gọi là mới không tới, cũ không đi, đại để là ý này đi.
Yến Bạch Thu cũng tưởng tượng, có cửa hàng, nhân thủ (người làm) có cậu đâu cần bó tay bó chân như vậy.
"Thật sự.
Ca ca lại nghĩ đến làm đồ ăn gì ngon sao?" Tiểu cô nương tâm tính đơn thuần, mới vừa rồi nước mắt che phủ, vừa nghe đến ăn ngon, mặt mày ủ ê liền như qua cơn mưa trời lại sáng.
Làm một ít món kho tỷ như cổ vịt, cánh gà...
Yến Bạch Thu thao thao bất tuyệt nói, bên nghe cũng phân bố nước miếng theo.
Cậu nhớ rõ, trước kia (ở thời hiện đại) trên các cái sạp các món kho được tiêu thụ rất tốt a, các loại đồ ăn, các loại thịt kho vô cùng được hoan nghênh.
Nhưng Yến Bạch Thu yêu nhất vẫn là cổ vịt, hương vị chính tông, trong cay lại có chút ngọt, ăn phi thường đã nghiền.
Rõ ràng phi thường cay rát, nhưng một khi ăn vào miệng lại dễ nghiện, càng ăn càng ngon, càng ăn càng thích.
Ăn cổ vịt này rồi, lại đi ăn cổ vịt khác, liền cảm giác hương vị kém cách xa vạn dặm.
Trước mắt tại Thái Hoà huyện, tạm thời không có thấy ai ăn cổ vịt (không có người bán), cho nên Yến Bạch Thu muốn làm một ít.
"A, ca ca, làm đồ ăn đó như thế nào a." Tiểu cô nương thời điểm nghe được chân vịt còn có thể nghe được, lại nghe thấy cái gì cánh a, cổ a, lưỡi a sợ tới mức mặt không còn huyết sắc.
Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai cũng là hai mặt nhìn nhau.
Cảm giác nhi tử đây là nhặt những đồ thừa đuôi thẹo người ta vứt làm đồ ăn vặt a, món kho này làm ra, còn có người ăn sao?
"....Không làm khác?" Liễu Thanh Mai hỏi.
Yến Bạch Thu cười phá lệ thần bí.
"Cha, nương, các ngươi đừng lo lắng, ngoạn ý này ăn rất ngon, chờ ta làm ra tới, các ngươi ăn sẽ nghiện." Yến Bạch Thu vỗ ngực đảm bảo.
Đồ ăn món kho này, thức ăn chay cũng có (ý là món kho chay) thể, bất quá đại bộ phận vẫn là thịt (làm từ thịt).
Yến Bạch Thu lập tức liền lựa chọn làm món vịt kho, bên này loại gia cầm như vịt rất tiện nghi, gà thì quý hơn rất nhiều, phí tổn cao bị Yến Bạch Thu tạm thời loại bỏ.
(Chỗ này ý như là gà quý hơn vịt nên anh Thu làm vịt bỏ món gà).
"Hảo, Cầu Cầu nói làm ăn ngon, chúng ta đây liền chờ ăn là được." Vừa nghe Yến Bạch Thu nói với ngữ khí chắc chắn, Yến Bạch Sinh cũng không có bất kỳ hoài nghi gì liền tùy ý theo như lời nhi tử nói.
Việc này đã định, một lúc sau Yến Bạch Thu bắt đầu hành động, đi theo cha mình ra chợ bán thức ăn, mua một hơi hai mươi con vịt tung tăng nhảy nhót đi về.
Chợ bán thức ăn bên này tạm thời chưa bán riêng cổ vịt, cánh vịt.
Mua vịt xong, Yến Bạch Thu lại đi hiệu thuốc mua các phối liệu món kho cần dùng, lại lần nữa trở lại ngôi nhà hẻo lánh đơn sơ.
Vì vắng khách nhân nên đồ phối lẩu cay cũng giảm xuống rất nhiều, việc làm trong nhà cũng ít đi, không cần phải vội rửa rau xanh gì đó, làm xong ngư hoàn cùng bò viên, cả nhà bắt đầu giết vịt vặt lông.
Liễu Thanh Mai cũng cùng giết với cha Yến và Yến Bạch Thu.
Đời trước của cậu có giết qua gà vịt, khi tết đến việc giết gà vịt là việc của cậu, mới đầu cũng sợ muốn chết, bất quá tới khi thuận tay thì cũng không cảm thấy gì.
Cắt một đường vào cổ, huyết liền phun ra, vịt phóng huyết một lúc sau sẽ chết.
Giết một con xong lại giết con khác, Yến Bạch Thu xuống tay thật mau.
Có một con sinh mệnh ngoan cường, cổ lắc lắc, một đường máu tươi vẩy ra, đem doạ Yến Bạch Tuyết không còn chút máu, nhưng nha đầu này tâm đại (to gan), một bên sợ muốn chết, một bên không nhịn được cười lên.
.