Từ sau lần tế tự kia, Độc Cô Tuyệt bắt đầu trông mong chờ đợi.
Thỉnh thoảng nhìn chòng chọc Bảo Bảo không ngừng, muốn nhìn xem bé có biến thành người chút nào không, nhưng đã ba ngày rồi!
Ba ngày!
Hắn đợi suốt ba ngày, nhưng một chút hiệu quả cũng không có!
Uổng phí hắn đầy ngập nhiệt tình, gửi gắm hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, hắn hiện tại thật giận à nha.
Dục vọng trong lòng hắn tích lũy ngày một lớn như quả cầu tuyết, thậm chí chỉ cần Bảo Bảo cười với hắn một cái liền có thể làm hắn phản ứng, thật là, dục vọng không được thỏa mãn một cách nghiêm trọng a!
“Tuyệt, ngươi không sao chứ?”
Như bình thường cùng một chỗ tắm rửa, Bảo Bảo lại phát hiện sắc mặt Độc Cô Tuyệt tái nhợt, bé lo lắng sờ lên cái trán của Tuyệt, không có nóng, không có sinh bệnh, này là xảy ra chuyện gì vậy?
Chứng kiến bộ dạng thuần khiết khờ dại của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt làm sao có thể đem tâm tư xấu xa của mình nói ra miệng, chẳng lẽ nói với Bảo Bảo rằng sắc mặt của hắn không tốt là vì muốn ăn bé, có khi vừa nói xong, đã dọa cho người chạy mất, còn ăn cái quái gì nữa!
Mỗi ngày, thân thể mê người cứ ở trước mắt hắn lắc lư, cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, tùy thời tùy chỗ đều có thể thân mật, nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể đột phá phòng tuyến cuối cùng!
Đồ hỗn đản dám lừa ta!
Độc Cô Tuyệt mang tất cả hờn dỗi đều ghi tạc lên đầu của Nhiễm Tuyển, dám đùa hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ngày mai liền đi tìm y tính sổ!
Tắm rửa xong, vuốt ve cục cưng đang bò lên long sàng, đưa bé ôm vào trong lòng mình, Độc Cô Tuyệt cảnh cáo nửa người dưới đang rục rịch, mau ngoan ngoãn nằm yên cho ta!
Thật vất vả Bảo Bảo mới đi ngủ, Độc Cô Tuyệt trìu mến nhìn bé, thật sự là đáng yêu!
Khuôn mặt trái xoan, đôi môi bĩu lên, bên khóe miệng có sợi chỉ bạc men theo hàm dưới mà chảy xuống, ẩn vào dưới cổ, chóp mũi nho nhỏ cao thẳng, bởi vì hô hấp mà có chút động động, làm cho Độc Cô Tuyệt nhịn không được nhẹ cắn chặt, thẳng đến Bảo Bảo khó chịu giãy dụa, mới buông tha bé.
“Chúc ngươi mơ thấy giấc mộng đẹp…”
Độc Cô Tuyệt nhẹ hôn lên trán của Bảo Bảo, lập tức, ôm lấy Bảo Bảo chậm rãi thiếp đi…
Là ai dám quấy rầy giấc ngủ của hắn!
Lúc nửa đêm Độc Cô Tuyệt cảm thấy cả người mình rất nóng, như có ngọn lửa đang đốt cháy hắn, hắn tức giận mở mắt ra, lại chứng kiến một màn làm cho hắn tâm hoa nộ phóng.
Một thiếu niên đang ghé vào trên người hắn!
Mà thiếu niên kia, chính là Bảo Bảo của hắn!
Giờ phút này, Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn đôi chân mới mọc ra của bé, rồi lại nhìn nhìn hạ thân của Độc Cô Tuyệt, bọn họ, tách ra rồi!
Lang tâm đại động!
Độc Cô Tuyệt cảm thấy quang minh cuối cùng đã đến, hắn hưng phấn mà ôm cổ Bảo Bảo vẫn đang còn nhìn tay chân mình mà ngẩn người, trở mình, nằm đè lên bé . . .