Editor: Ôp
"Ta muốn chính là có người cùng ta trọn đời trọn kiếp một đôi, tôn trọng lẫn nhau, người có thể kề vai chiến đấu bên cạnh, mà không phải nói ta làm gì là nghe nấy, khiến ta phải tranh tranh đoạt sủng ái cùng người khác, có hiểu không?" Thương Lung Tình biết nếu như nàng không đưa ra đáp án, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vì vậy, cũng không giấu giếm bất kỳ điều gì nói ra ý tưởng của nàng.
Đông Phương Dịch Hàn hơi sững sờ, không ngờ thứ nàng muốn lại là như vậy. Hồi thần, khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra tà tứ vui vẻ, lắc mình đến gần bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng, hơi thở nóng rực vòng quanh bên tai Thương Lung Tình, tư thế cực kỳ ái muội, giọng nói trầm thấp mị hoặc: "Điều nàng nói chính là điều ta muốn, ta cũng luôn luôn tìm kiếm, nói như thế, chúng ta tuyệt đối là trời sinh một đôi. "
Thương Lung Tình không nghĩ hắn sẽ nói vậy, dù sao ở triều đại này tam thê tứ thiếp chính là chuyện bình thường. Huống chi hắn là Vương gia, cơ thiếp càng thêm , làm sao có thể có cùng ý muốn với nàng? Nghi ngờ nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi xác định nghe hiểu được ý tứ ta nói chứ?"
"Dĩ nhiên rõ ràng, ta không phải đã nói với nàng, ta chưa từng chạm qua nữ nhân. " Đông Phương Dịch Hàn có chút bất đắc dĩ giải thích, hắn biết cho dù nói thế nào, nàng cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng không biết tại sao, trong lòng vẫn hi vọng nàng sẽ hiểu thân phận của hắn cùng những chuyện mà hắn đã trải qua.
Thương Lung Tình nhàn nhạt nhìn hắn, hơi cau mày, thần sắc không rõ nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được hiện thực cơ thiếp của ngươi thành đoàn, ngươi và ta là không thể nào. "
Tay Đông Phương Dịch Hàn dùng sức ôm sát eo của nàng, không cho nàng tránh khỏi, giọng nói có chút bi thương và bất đắc dĩ: "Rốt cuộc muốn ta làm sao thì nàng mới bằng lòng cho ta cơ hội?"
Thương Lung Tình không chút suy nghĩ, liền bật thốt lên: "Ta tuyệt đối không chia xẻ một người đàn ông với bất kỳ nữ nhân nào, trừ phi ngươi chịu giải tán hậu viện của mình. "
Nói xong, bản thân sửng sốt, không ngờ mình nói ra những lời như vậy, muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.
Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, trên khuôn mặt tuấn dật nhàn nhạt mỉm cười, thần sắc mừng rỡ như điên nói: "Nàng nói thật?"
"Chờ ngươi làm được hãy nói, hiện tại hình như nói trước quá sớm." Ngoài mặt Thương Lung Tình trấn định nói chuyện, trong lòng thật ra đã có chút hốt hoảng. Cho tới nay nàng đều cho rằng mình không cần tình cảm gì, vậy mà trong lúc vô tình lại để cho hắn tiến vào trong lòng mình, còn chiếm cứ một vị trí khá lớn. Bây giờ bài xích hắn như thế, cũng bởi vì hậu viện của hắn có quá nhiều nữ nhân.
" Sau khi thọ yến lần này kết thúc, ta liền xử lý tốt vấn đề của nàng, nhưng nàng tuyệt đối không được cho phép để cho bất luận kẻ nào chiếm giữ tim nàng, nếu không bất kể là ai, ta đều diệt đến cùng." Giọng nói Đông Phương Dịch Hàn bá đạo lạnh lẽo tuyên bố. Trong thần sắc lại tràn đầy tự tin và cuồng vọng, cùng với tình yêu sâu sắc.
Thương Lung Tình vốn cho hắn chỉ nói thôi, không ngờ lúc này hắn lại nghiêm túc như vậy. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải là đang diễn trò, trong lòng có chút kỳ quái. Thời gian bọn họ tiếp xúc lẫn nhau không dài, vì sao hắn để ý đến nàng như vậy?
Mặt Thương Lung Tình không thay đổi nhìn hắn, mâu quang trong mắt thoáng qua một luồng kinh ngạc, lạnh nhạt nói: "Ngươi nhận định ngươi không cam kết sai người chứ?"
"Dĩ nhiên sẽ không, ta nghiêm túc, tuyệt đối không nói giỡn, không cho phép nàng động tâm với người khác." Đông Phương Dịch Hàn không chút biểu tình nhìn Thương Lung Tình, giọng nói bá đạo không tha. Trong lòng lại hoảng loạn, hắn không thể lúc nào cũng quản được nàng.
"Hiện giờ ta không có tâm tình nói những thứ này, sau này hãy nói đi." Sau khi Thương Lung Tình nghe lời của hắn, khóe miệng giật giật, mặt hắc tuyến, ngươi nha, có thể không bá đạo như vậy được không? Nàng cũng không phải là vật phẩm, huống chi có thích một người hay không là có thể khống chế sao? Bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho có lệ.
"Ta không phải chỉ là nói suông, nàng đừng qua loa cho xong, ta nói được là làm được." Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt thương Lung Tình, có chút lực bất tòng tâm rồi lại cường thế khẳng định. Trong lòng lại cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác vô lực như thế này, hắn đoán không ra tâm tư của nàng. Chẳng lẽ là bởi vì trước kia nàng chịu quá nhiều tổn thương hay bởi vì nàng có nguyên nhân khác? Vì sao rõ ràng là hai người ở rất gần, lại có cảm giác khoảng cách rất xa xôi.
Thương Lung Tình im lặng nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy mâu thuẫn, lúc này nàng cũng không biết nên làm thế nào mới xem là tốt nhất? Hôm nay chỉ có thể im lặng giữ vững trầm mặc.
Đột nhiên eo cảm thấy có chút đau, mới phát hiện nàng còn bị Đông Phương Dịch Hàn ôm, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn cũng đang nhìn chằm chằm nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn liền hôn nàng thật sâu.
Thương Lung Tình hồi thần, muốn tránh thoát trói buộc, lại phát hiện mình không thể động đậy, sớm đã bị hắn khống chế. Chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, trong lòng buồn bực vô cùng, có ai chịu ủy khuất giống như nàng không? Lại bị cường hôn.
Nhưng mà Đông Phương Dịch Hàn lại không để ý tới ý nghĩ của Thương Lung Tình lúc này, hắn chỉ biết là hắn muốn ôm lấy nàng thật chặt, không cho nàng có cơ hội thoát đi. Chưa từng có người khiến hắn có cảm giác lo được lo mất như vậy, ngay cả chính bản than hắn cũng không thể giải thích rõ ràng.