Edit & Beta: Hạ Tử Yên
"Không sợ, ta tin tưởng tỷ tỷ" Ánh mắt Âu Dương Thăng chớp chớp, vẻ mặt kiên định.
"Được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, chờ thương thế của ngươi tốt lên rồi hãy nói, chuyện này không gấp được, l^q'đ hơn nữa còn phải thu xếp thật tốt một chút." Thương Lung Tình hài lòng gật gật đầu, lạnh nhạt nhẹ nhàng nói.
"Được, tỷ tỷ, vậy ta ngủ một lát trước! Chuyện tỷ đồng ý với ta, không cho đổi ý nha." Vẻ mặt Âu Dương Thăng hưng phấn nhìn Thương Lung Tình, trong mắt thoáng qua một tia chờ mong.
"Ừ, yên tâm đi." Thương Lung Tình nhìn hắn rồi hiểu ý gật đầu một cái, trong lòng lại có chút đau lòng, hắn mới bây lớn chứ? Lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, rõ ràng là độ tuổi nên ngây thơ hoạt bát đáng yêu, bây giờ lại trở nên thâm trầm chững chạc như vậy, nơi nơi tính toán. . .
Thương Lung Tình mới vừa đi ra khỏi phòng của Âu Dương Thăng, lập tức bị Đông Phương Dịch Hàn chặn ngang ôm lấy, chỉ thấy vẻ mặt của hắn không vui: "Lung Nhi, không phải bảo nàng ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Sao nàng lại chạy đến chỗ này."
"À, không có việc gì chỉ là ra ngoài đi dạo một chút thôi? Gấp gáp như vậy làm cái gì?" Thương Lung Tình mỉm cười nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nhàn nhạt lên tiếng, trong con ngươi thoáng qua một tia vui vẻ khó có được.
"Nàng nha, rõ ràng đang mang thai, còn không biết, sau này không cho tùy tiện chạy loạn, tránh để cho ta lo lắng." Trên mặt Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua một tia bất đắc dĩ, dịu dàng bá đạo nhìn nàng nói.
"Ô, biết rồi! Ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi." Thương Lung Tình nhẹ nhàng cười một tiếng, dựa vào ngực của hắn, nhàn nhạt nói.
"Lung Nhi, tại sao nàng phải đồng ý với tên tiểu tử kia?" Đông Phương Dịch Hàn ôm chặt nàng, dáng vẻ chỉ sợ nàng sẽ ngã xuống. Vẻ mặt ghen tuông, có chút không vui nhìn nàng.
"Tại sao không thể giúp? Chàng không cảm thấy nếu hắn thành công, cũng có lợi đối với chúng ta sao?" Khóe miệng Thương Lung Tình cong lên, tên nam nhân yêu nghiệt này thế nào lại so đo với một đứa bé chứ, còn ăn dấm của nó nữa?
"Nàng là muốn để cho hắn đã trở thành Hoàng thượng của Thủy Long Quốc, sau đó sẽ ký kết hiệp nghị hòa bình sao?" Đông Phương Dịch Hàn nghĩ một chút thì thông suốt, lêquyýđônn lập tức hiểu dụng ý của Thương Lung Tình. Nếu sau này có thể chung sống hòa bình, cũng bớt được không ít chuyện.
"Ồ, thật thông minh, chỉ một chút thì đã thông suốt rồi, nếu chúng ta không muốn sinh linh đồ thán, thì phải nghĩ biện pháp để cho hòa bình nha." Mắt Thương Lung Tình chớp chớp, ý vị thâm trường nhìn hắn nói.
"Ừ, Lung Nhi, cám ơn nàng, có nàng thật tốt." Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn vui vẻ và cảm thán nói. Tay ôm nàng thật chặt, hôn một cái lên trán của nàng.
"Được rồi, đừng nháo nữa. Đúng rồi, chúng ta cứ trở lại như vậy, cung yến sẽ thế nào?" Thương Lung Tình cảm giác có chút mệt mỏi, nhẹ giọng hỏi, dường như nàng rất muốn ngủ nha!
"Không cần lo lắng, Ngạo hắn sẽ xử lý tốt, mệt mỏi sao? Ta ôm nàng đi nghỉ ngơi một chút nha." Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình dường như có chút buồn ngủ, lập tức ôm ngang nàng lên, đi vào trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, sáng sớm Đông Phương Dao đã chạy tới Phủ Tiêu Diêu Vương tìm Thương Lung Tình, buồn rầu nhìn Thương Lung Tình, khiến cho bây giờ nàng không hiểu gì cả.
"Sao vậy, Dao Nhi, ngươi như vậy là thế nào?" Mặt Thương Lung Tình đầy hắc tuyến, bất đắc dĩ lên tiếng, trong lòng suy nghĩ, sẽ không phải là vì chuyện đính hôn đi?
"Đại tẩu, sao tẩu cũng đồng ý để ta gả cho này Nam Cung Mộc vậy? Ta có thể không lấy phu quân hay không? Ta không muốn rời khỏi nơi này." Vẻ mặt Đông Phương Dao ủy khuất nhìn Thương Lung Tình, ánh mắt ướt át, có cảm giác giống như lã chã chực khóc.
"Dao Nhi, muội không cảm thấy trong cuộc đời có thể tìm được một người nam tử yêu thương muội, quan tâm chăm sóc muội là rất khó có được sao? Nam Cung Mộc sẽ không phụ lòng muội." Thương Lung Tình vốn cũng không tin tình yêu, nhưng mà, từ trên người của Đông Phương Dịch Hàn nàng càng ngày càng thấy được hắn thật lòng thật dạ đối với nàng, dần dà, ý nghĩ cũng thay đổi. . .
"Nhưng mà, tương lai nếu như hắn trở thành Đế Vương, tẩu cảm thấy có thể sao? Đến lúc đó cũng chỉ có một mình ta, nếu như hắn đổi ý, muội có thể làm gì đây?" Đông Phương Dao rõ ràng không tin Nam Cung Mộc sẽ si tình giống như đại ca của nàng. Trong lòng nàng thật sự thấp thỏm lo lắng, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào?
"Muội yên tâm, đến khi muội gả đi, ca ca của muội sẽ phái người bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ không để cho muội bị một chút ủy khuất nào." Thương Lung Tình lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ, coi bộ Nam Cung Mộc muốn chân chính bắt được Đông Phương Dao, còn phải mất một khoảng thời gian rồi. Hi vọng hắn may mắn?
"Đại tẩu, lúc đầu không phải tẩu rất ủng hộ ta sao? Tại sao về sau lại thay đổi chủ ý." Vẻ mặt Đông Phương Dao khó hiểu, tại sao đang êm đẹp lại để cho nàng gả cho Nam Cung Mộc chứ? Nàng thật sự không muốn mà? Từ nhỏ nhìn phụ hoàng và mẫu hậu ân ái có thừa, ngay cả nàng cũng mong đợi một phần hạnh phúc thuộc về mình nha!
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu hạnh phúc cả đời!
"Dao Nhi, muội tin tưởng đại tẩu, ta cảm thấy được Nam Cung Mộc này là người có thể phó thác cả đời, lqđ muội có thể thử đi tìm hiểu hắn, từ từ bồi dưỡng tình cảm với hắn, nói không chừng muội sẽ thích hắn, đừng ôm thành kiến mà đi chung sống với hắn, hiểu không?"
Vẻ mặt Thương Lung Tình nở nụ cười, nhẹ giọng nói. Ngược lại nàng cảm thấy nếu như Nam Cung Mộc này có thể làm bằng hữu với Đông Phương Dịch Hàn, ở trên mặt cảm tình cũng coi như là người cố chấp, nếu hắn đã làm ra quyết định và hứa hẹn, thì tin tưởng hắn nhất định sẽ làm được.
"Muội. . . Được rồi? Muội thử tìm hiểu một chút." Vẻ mặt Đông Phương Dao giống như đưa đám, thật ra trong lòng nàng cũng hiểu, nếu như đã gả thì có thể đổi ý hay không, nàng vẫn không thể tiếp tục làm như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể thử tìm hiểu một chút thôi!