Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ việc của Tiểu Quỳ luôn mang đến cho người ta cảm giác nghi hoặc. Nếu đã có điểm nghi vấn, vậy cứ điều tra từ nghi vấn ấy. Hơn nữa bọn họ cũng nghi ngờ, không biết có phải việc Tiểu Quỳ chưa muốn luân hồi có liên quan đến chấp niệm đối với mẹ nhóc hay không. Có lẽ sau khi đi gặp bà ấy sẽ biết rõ nhiều sự tình hơn.

Từ Khiên có lưu giữ địa chỉ của mẹ Tiểu Quỳ, mẹ của cậu bé vẫn sống trong ngôi nhà nơi xảy ra vụ án. Ngôi nhà này vốn thuộc sở hữu của người cha dượng, nhưng hắn đã bị bắt đi từ sau vụ việc kia. Cuối cùng vụ án được giải quyết vô cùng thuận lợi, với thời hạn thi hành án hơn mười năm tù. Mà mẹ Tiểu Quỳ còn chưa làm thủ tục ly hôn nên tạm thời vẫn sống ở đây.

Từ Khiên và Ôn Nhiên hẹn gặp mặt ở trước cổng khu dân cư vào ngày hôm sau. Lúc Ôn Nhiên tới không bắt Tiểu Quỳ chui vào bảng gỗ, mà còn vì Tiểu Quỳ cố ý chọn thời điểm cậu nhóc có thể ra ngoài.

Khu nhà của Tiểu Quỳ sống được xem như một khu chung cư cũ. Có điều bởi vì hiện giờ đang là mùa đông, hơn nữa sắc trời cũng chập tối cho nên trong khu vực nhỏ này không có mấy bóng người dạo quanh. Ôn Nhiên quấn một sợi tơ đỏ quanh cổ tay Tiểu Quỳ rồi cùng cậu nhóc tiến vào khu dân cư. Vừa bước vào trong, cậu bé Tiểu Quỳ vốn luôn giãy giụa nhằm trốn thoát đột nhiên yên tĩnh lại.

Từ Khiên đưa mắt nhìn Tiểu Quỳ, mặc dù bé là một đứa trẻ quỷ thoạt nhìn khá đáng sợ nhưng Từ Khiên vẫn đối xử với cậu bé như những đứa trẻ bình thường, nửa ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Quỳ và nói: “Nhóc nói cho chú nghe thử, có phải nhóc muốn về nhà không? Nếu muốn liền gật đầu. Nhóc gật đầu, bọn chú sẽ lập tức đưa nhóc về thăm nhà.”

Tiểu Quỳ chỉ là một nhóc quỷ mới. Không biết có phải bởi vì thế giới quan của cậu bé đặc biệt thuần khiết hay không mà sau hóa quỷ bé đã quên đi rất nhiều chuyện, trong đầu chỉ tràn ngập nỗi chấp niệm khiến bản thân không muốn vào luân hồi, nhưng cậu bé lại không thể nói hay viết ra. Lúc sau được Ôn Nhiên thu phục, bé càng không phân biệt được hành động của đối phương mang thiện ý hay ác ý, ngược lại chỉ biết làm theo bản năng mà muốn chạy trốn.

Hiện tại về tới chốn thân quen, Tiểu Quỳ trở nên trầm lặng đến không ngờ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nhờ được nhang thơm của Ôn Nhiên hun đốt cùng với chút tỉnh táo còn sót lại mới cho phép bé có thể phân biệt được ý tứ trong lời nói của Từ Khiên, vì vậy mà chậm rãi gật đầu. Bé muốn về nhà, nhưng lại không tìm được đường về, giờ đây đứng ở nơi thân thuộc này mong muốn về nhà của cậu bé càng thêm thôi thúc.

Lúc tới gần cửa nhà hơn, Tiểu Quỳ càng thêm kích động, một lần nữa không ngừng cố gắng muốn thoát khỏi trói buộc của Ôn Nhiên. Chẳng qua lần xao động này đột nhiên ngừng lại khi thấy một người phụ nữ đi giày cao gót từ từ đến gần.

Ôn Nhiên nhìn thấy Tiểu Quỳ mở miệng và lặng lẽ gọi mẹ, đôi mắt quỷ đen ngòm do nhiễm âm khí cũng dần quay về màu nâu ấm áp. Bấy giờ Ôn Nhiên mới phát hiện, Tiểu Quỳ kia có một đôi mắt trong suốt như thủy tinh và trong trẻo như một mảnh pha lê.

Kiều Yến không để ý đến hai người đứng trước cửa, thản nhiên đi thẳng về phía tòa nhà. Trước khi cô ta kịp bước vào cửa, Từ Khiên đã đi tới ngăn cô lại.

Kiều Yến nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt với vẻ đề phòng, nhíu mày hỏi: “Có việc gì sao?”

Từ Khiên giơ thẻ cảnh sát lên: “Chúng tôi muốn nói chuyện với cô một chút về vụ án của con cô.”

Ánh mắt của Kiều Yến dường như hơi lóe lên một cái, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh: “Vụ án về cái chết của Tiểu Quỳ đã kết thúc, tôi không biết còn có cái gì cần nói nữa.”

Từ Khiên lấy ra một tấm ảnh chụp bức tranh hoa hướng: “Đây có phải là do cô thêu không?”

Kiều Yến khẽ mím môi, có thể nhìn ra được hình như cô ta đang có suy nghĩ muốn phủ nhận, nhưng loại chuyện này cơ bản chẳng thể nào phủ nhận nỗi, đành nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Từ Khiên đưa tấm ảnh chụp lúc bức tranh đã được tháo sạch chỉ thêu: “Vấn đề nằm ở chỗ này, e rằng phải yêu cầu cô nói cho chúng tôi biết. Cô muốn nói ở đây hay đi lên lầu? Hoặc là, cô có thể theo chúng tôi tới sở cảnh sát?”

Tuy rằng trời đã vào đêm, bên ngoài không có mấy ai qua lại nhưng cũng có một vài người hàng xóm ra vào, nếu tiếp tục đứng trước cửa để hai người họ thẩm vấn thật sự không tốt, Kiều Yến chỉ đành mời bọn họ đi lên lầu.

Bày biện trong nhà dường như đã thay đổi, không còn đồ của trẻ em cũng chẳng có mấy thứ thuộc về đàn ông. Bức tường hẳn vừa mới sơn lại, toàn bộ là một mảng trắng như tuyết, thậm chí còn mang theo chút mùi của bột trét tường. Bên trên không trang trí bất cứ thứ gì, mà đồ đạc trong phòng đều thiên về hướng nữ tính hóa, dù có nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là nơi ở của một phụ nữ độc thân. Vấn đề là, nơi này lại nhìn không giống như nơi ở của người phụ nữ độc thân từng có con.

Kiều Yến cầm hai chai nước uống đi ra, hơi áy náy nói: “Bởi vì thời gian tôi ở nhà không nhiều cho nên không có nước sôi để nguội.”

Từ Khiên đáp: “Không sao. Cô ngồi đi, lần này chúng tôi tới đây là muốn biết, chuyện về vết máu trên bức tranh là như thế nào?”

Kiều Yến rũ mi, như thể cô không muốn nhắc tới chuyện lúc trước, còn chưa nói gì đã rơi nước mắt.

Tiểu Quỳ vẫn luôn bị Ôn Nhiên giữ ở bên người chợt bổ nhào về phía người mẹ. Nhưng cậu bé chỉ là một linh hồn, căn bản không thể chạm vào mẹ mình, vì vậy mới đứng bên cạnh mẹ với gương mặt mờ mịt. Khi Kiều Yến khóc, bé thậm chí còn muốn vươn tay lau cho mẹ, có điều những giọt nước mắt lại trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay cậu bé. Tiểu Quỳ ngơ ngác nhìn vào bàn tay nhỏ xíu của bản thân, dường như chính bé đã dần nhận ra được mình không còn giống như trước.

Bắt gặp hành động của Tiểu Quỳ, Ôn Nhiên vô thức trao đổi ánh mắt với Từ Khiên. Trước khi tới đây bọn họ cũng từng nghi ngờ, không biết bên trong vụ án đó có ẩn tình gì hay không. Chấp niệm của Tiểu Quỳ đến tột cùng là không buông bỏ được mẹ mình, hay là vì quá thống hận, hay thậm chí là vì hành động giấu máu bên dưới bức tranh thêu của cô ta? Điều này thật sự quá khó hiểu và cũng khiến cho cả hai ôm mối nghi ngờ lớn nhất về người mẹ kia của Tiểu Quỳ. Nhưng bây giờ, xem ra chấp niệm của Tiểu Quỳ thực sự chỉ đơn giản không buông bỏ được mẹ mình.

Kiều Yến lấy khăn giấy lau nước mắt, rồi nhìn hai người đang ngồi trên sô pha: “Thật xin lỗi, quả thực có một số việc tôi không muốn nhớ lại. Nếu hai người chỉ tới hỏi thăm về bức tranh, kỳ thật cũng không có gì phức tạp. Chồng cũ của tôi là người bạo lực, điều này chắc các anh hẳn đã biết. Ban đầu hắn chỉ ra tay với một mình tôi, nhưng sau đó mới phát hiện hắn vậy mà cũng ra tay đánh Tiểu Quỳ. Ngày hôm đó hắn uống say lại động tay động chân, trước khi đẩy Tiểu Quỳ rơi khỏi ban công còn đẩy ngã thằng bé xuống đất. Mà trước đó Tiểu Quỳ còn đang vẽ tranh trên bàn trà, thời điểm chúng tôi xảy ra tranh chấp đã vô tình khiến bức tranh rơi xuống đất. Lúc ấy Tiểu Quỳ chảy rất nhiều máu, vết máu trên bức tranh có lẽ cũng là vết máu dây vào khi đó. Về sau tôi, tôi muốn đẩy hắn ra, có thể hành động này đã chọc tên đó giận cho nên hắn càng đánh tôi mạnh hơn, Tiểu Quỳ mới bò dậy khỏi mặt đất để bảo vệ tôi, cuối cùng lại…”

Kiều Yến hơi nghẹn ngào xoay đầu đi, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc, nhiều nhất là chờ cô bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi: “Vậy mục đích cô thêu lên bức tranh dính máu đó là gì?”

Kiều Yến thở một hơi thật dài, nói: “Là để tưởng niệm. Bức tranh kia được đứa nhỏ vẽ từ rất lâu, chính là để có thể dùng tác phẩm này tham gia buổi bán hàng từ thiện cùng các bạn nhỏ của nó, nhưng lại bị hủy hoại. Tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là muốn thay thế con trai hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nó.”

Nói như vậy vừa nghe qua cũng có lý, tuy nhiên không hiểu tại sao Từ Khiên luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Khi Từ Khiên đang phân tích tính chân thực trong lời nói của Kiều Yến, Ôn Nhiên đột nhiên hỏi: “Cô có yêu con trai mình không?”

Kiều Yến nhìn về phía cậu trai trông chẳng giống cảnh sát chút nào, người vẫn luôn im lặng lại đột ngột lên tiếng này, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên cùng khó hiểu: “Ý cậu là gì? Thân là một người mẹ làm sao có thể không yêu con mình! Có phải cậu muốn nói, bởi vì tôi dung túng cho bạo lực gia đình mới hại chết con mình đúng không? Cậu cho rằng đó là lỗi của tôi ư?”

Kiều Yến vừa nói tâm trạng vừa trở nên kích động hơn, mà Ôn Nhiên ngồi đối diện cô chỉ cong môi cười nhẹ: “Không, tôi muốn hỏi là, cô yêu con mình, vậy tại sao sau khi thằng bé qua đời cô lại chẳng đốt nổi cho em nó một bộ đồ?”

Kiều Yến lập tức sững sờ trước câu hỏi, vấn đề ở đây là gì vậy?

Ôn Nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh cô ta: “Cho đến tận giờ phút này con của cô vẫn chỉ mặc mỗi một chiếc quần rách mép mà không có bộ quần áo nào khác cả. Nếu cô yêu con mình thì sao không đốt quần áo cho thằng bé?”

Kiều Yến nhìn Ôn Nhiên như một kẻ điên: “Tôi chả hiểu cậu nói vậy là có ý gì, quần áo gì? Câu hỏi của cảnh sát mấy người đều khó hiểu như vậy sao?”

Từ Khiên nói: “Tôi cũng rất hoài nghi. Cô Kiều, cho đến bây giờ Tiểu Quỳ chỉ mới mất được tháng, nhưng trong căn nhà này dường như không còn bất cứ thứ gì liên quan đến em ấy. Tiểu Quỳ rất thích vẽ tranh mà, vậy tranh vẽ đâu? Còn có bức tường này nữa, có vẻ chúng vừa được sơn lại, và liệu rằng nỗi đau mất con có thể hoàn toàn tái sinh chỉ trong ba tháng ngắn ngủi này không? Còn dứt khoát vứt bỏ như vậy?”

Không đợi Kiều Yến kịp mở miệng, Ôn Nhiên đã tiếp lời: “Có khả năng cô ấy sẽ nói sợ rằng nhìn vật nhớ người cho nên mới thu dọn sạch sẽ.”

Tròng mắt sắc bén của Từ Khiên nhìn thẳng vào Kiều Yến: “Cô Kiều, hiện tại chúng tôi phát hiện một số điểm đáng ngờ về vụ án rơi khỏi lầu của con trai cô, nên quyết định lật lại bản án và phúc thẩm.”

Kiều Yến bất ngờ đứng bật dậy: “Đáng ngờ cái gì? La Vĩ Đình đã nhận tội rồi! Khó khăn lắm tôi mới vượt qua cú sốc mất con, tôi không mong các anh chỉ vì một số lý do kỳ quặc mà quấy rầy cuộc sống bình yên của tôi!”

Ôn Nhiên nói: “Thằng bé đang đứng cạnh cô, cô có muốn gặp nó một chút không?”

Kiều Yến liếc nhìn xung quanh theo bản năng, bình tĩnh cùng thương cảm lúc nãy đều bị phá vỡ, gương mặt cô ta lại lộ ra vẻ hoảng sợ không chút giấu giếm: “Cậu nói nhảm cái gì vậy!”

Ôn Nhiên cũng chẳng muốn nói mấy lời vô nghĩa với cô ta, rút ra một lá bùa rồi lắc lắc giữa không trung. Lá bùa kia trực tiếp bốc cháy dù không có lửa, sau đó theo luồng hơi của Ôn Nhiên mà thổi về phía Kiều Yến. Gần như ngay khoảnh khắc làn khói chạm vào mắt mình, cô liền nhìn thấy con trai đang đứng ở cạnh bên.

Tuy nhiên khi Kiều Yến chạm mặt Tiểu Quỳ, cô không hề cảm thấy xúc động khi gặp lại con trai, ngược lại còn hét lên một tiếng thất thanh vì sợ hãi, hoảng loạn lùi về sau.

Ôn Nhiên nói tiếp: “Hiện tại đã nhìn thấy chưa? Con trai cô vẫn luôn đi theo cô, quần áo trên người thằng bé là do tôi đốt. Cô nói cô yêu thằng bé? Vậy đây là biểu hiện yêu thương của cô sao?”

Từ Khiên nhìn thẳng vào Kiều Yến: “Tại sao cô lại sợ thằng bé như vậy? Không phải cô rất yêu thương con trai mình, vẫn luôn cảm thấy có lỗi về cái chết của thằng bé hay sao? Bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ cô không vui mừng sao?”

Kiều Yến hét lên đầy sợ hãi rồi bỏ chạy, thậm chí còn muốn đẩy Tiểu Quỳ ra. Có điều Tiểu Quỳ là một âm hồn, cơ bản chẳng còn thực thể cho nên cô ta không thể chạm vào cậu nhóc. Dưới sự hoảng sợ cực độ, Kiều Yến hét lớn: “Mày đã chết rồi mà mày còn đi theo tao làm cái gì! Mày tránh ra! Rốt cuộc mấy người là kẻ nào! Giả mạo cảnh sát sao?! Tôi nhất định sẽ đi tố cáo mấy người!!”

Trông thấy phản ứng của Kiều Yến, Tiểu Quỳ không tiếp tục theo sau nữa mà đứng yên tại chỗ cúi đầu. Cậu biết mẹ không thích mình, nhưng cậu rất thương mẹ, thật sự rất yêu rất yêu quý mẹ, vì vậy mới muốn về nhà.

Ôn Nhiên nói: “Đứa bé này vẫn luôn đi theo cô. Thấy vậy chúng tôi còn tự hỏi không biết có phải cô là người hại chết nó hay không, vì thế đã điều tra đôi chút mới phát hiện dường như hung thủ đã bị bắt. Mặc dù phản ứng của cô rất kỳ quái, hoàn toàn không giống phản ứng mà một người mẹ của đứa trẻ này nên có, nhưng chúng tôi cũng chẳng phải kiểu người tùy tiện xen vào việc của người khác. Lật lại bản án chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cô không cần tin là thật. Bây giờ mẹ con hai người đoàn tụ rồi, chúng tôi coi như người tốt làm việc tốt.”

Nói xong, Ôn Nhiên nhìn sang Từ Khiên: “Đã đưa đứa nhỏ trở về, chúng ta nên đi thôi. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta.”bg-ssp-{height:px}

Từ Khiên gật đầu: “Cũng phải, cô Kiều, chúc mừng mẹ con cô đoàn tụ. Tuy rằng duyên phận của đứa nhỏ này với cô vô cùng ngắn ngủi, nhưng không sao cả, thằng bé đã bỏ lỡ thời điểm đi đầu thai, lần sau tới lượt ắt hẳn cũng phải chờ trăm năm, vậy nên giờ hai mẹ con cô vẫn có thể luôn ở bên nhau.”

Kiều Yến hoảng sợ nhìn bọn họ: “Mấy người đưa nó đi đi! Đưa nó đi đi!!!”

Song Ôn Nhiên và Từ Khiên trực tiếp mở cửa, không quay đầu lại.

Kiều Yến còn muốn đuổi theo nhưng lại sợ cái người đã chết đang đứng giữa phòng khách kia, căn bản không dám nhúc nhích. Cô không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, rõ ràng đã chết rồi tại sao còn đeo bám như âm hồn bất tán!

“Mấy người về đi! Đưa nó đi đi! Người và quỷ không thể ở chung như vậy!! A!!!”

Ôn Nhiên và Từ Khiên bước vào thang máy, hoàn toàn mặc kệ phản ứng gào thét của Kiều Yến. Từ Khiên vẫn thấy hơi lắng lắng, nói: “Để Tiểu Quỳ ở lại như vậy thật sự không sao chứ?” Dù sao nhóc cũng là quỷ, nếu Kiều Yến độc ác hạ quyết tâm tìm người thu phục, vậy chẳng khác nào làm tổn thương cậu nhóc lần nữa.

Ôn Nhiên đáp: “Không có việc gì đâu, tôi đã để lại ấn ký trên người nhóc ấy, trừ khi Kiều Yến có thể tìm được đạo sĩ không chính thống, bằng không cho dù là bất kỳ đạo sĩ chính thống nào cũng sẽ không đồng ý giúp cô ta. Anh cho người theo dõi là được. Mà nhìn phản ứng của cô ấy, có khả năng cao cái chết của Tiểu Quỳ là do cô ta gây ra. Nhưng mà tại sao người đàn ông kia lại có thể nhận tội?”

Từ đầu vụ án này không thuộc quyền thụ lý của Từ Khiên, tất cả những gì anh biết đều thông qua hồ sơ kết luận. Anh cảm thấy bản thân nên đi gặp người đàn ông họ La kia và dò hỏi đôi chút.

Sau khi lên xe Ôn Nhiên không khỏi cảm thán một câu: “Nếu người thân của tôi hiện hồn trở về, tôi nhất định sẽ thấy rất hạnh phúc.” Nói xong cậu nhìn về phía Từ Khiên. Cá nhân cậu có mắt âm dương, từ nhỏ đã nhìn thấy những thứ kia cho nên mới miễn dịch, mới chẳng sợ hãi về vấn đề này, cũng không biết có phải mỗi mình cậu nghĩ như vậy hay không.

Từ Khiên nghe vậy liền mỉm cười: “Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ rất hạnh phúc. Thậm chí sau khi mở thiên nhãn tôi còn đặc biệt trở về quê một chuyến.”

Ôn Nhiên: “Viếng mồ hả?”

Từ Khiên ừ đáp: “Hồi còn nhỏ ông nội rất thương yêu tôi, tôi lớn lên cùng ông, vì vậy muốn trở về nhìn thử, nhìn xem ông nội có còn ở đó không. Nhưng có vẻ ông đã đầu thai rồi, tôi chưa từng bắt gặp ông dù là ở quê nhà hay chốn mồ mả.”

Ôn Nhiên nhìn ra ngoài, bất chợt cậu rất muốn gặp cha nuôi. Đáng tiếc nơi này là một thế giới xa lạ, ngoại trừ một tấm bia nhỏ để kính rượu thì ngay cả nơi chôn cất cũng không tồn tại. Ôn Nhiên có lời muốn nói:

──── ∘°❉°∘ ────

Ôn Nhiên chỉ mở thiên nhãn cho Kiều Yến một lát, cho cô tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ một lần, để sau khi cô biết Tiểu Quỳ thật sự đi theo mình mới đóng lại, dẫu sao càng không thể nhìn thấy thì càng đáng sợ hơn.

Cho nên dù bản thân không nhìn thấy gì, nỗi sợ của Kiểu Yến vẫn không thuyên giảm chút nào. Đứa trẻ kia đi theo cô, ở ngay bên cạnh cô, điều này quả thực khiến cô ta muốn phát điên.

Kiều Yến cảm thấy khắp nơi trong nhà đều đầy rẫy những nguy cơ chết người tiềm ẩn. Đứa trẻ kia nhất định rất hận cô, nhất định lúc chết không cam lòng mới thành âm hồn bất tán. Cô ta còn cảm thấy trong phòng đâu đâu cũng có ánh mắt đang nhìn mình, cô như phát điên mà lao ra khỏi phòng.

Nhưng ngoài trời đen như mực, từ nhà cô đến con phố đông đúc náo nhiệt còn phải chạy qua một đoạn đường rợp cây xanh rất dài. Lúc này dưới ánh đèn mờ ảo, một thân một mình chạy vội trên đường, cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở. Trên con đường vắng vẻ u ám không có lấy một bóng người, phía sau lại có quỷ, có mấy ai chịu nổi loại cảm giác sợ hãi tột độ này.

Kiều Yến chạy thục mạng, cho dù văng mất một chiếc dép lê cô cũng không dừng lại. Cho đến khi bản thân cảm nhận được rõ ràng có một đôi tay nhỏ lạnh lẽo đẩy mình, Kiều Yến liền ngã xuống bồn hoa bên cạnh. Giây tiếp theo, ngay ngã tư cô sắp chạy qua có một chiếc xe máy phóng nhanh qua.

Kiều Yến không để ý tới chiếc xe, trong lòng cô ta chỉ tràn ngập suy nghĩ đứa nhỏ vẫn đi theo mình, muốn báo thù hay muốn mình? Cô hét to thất thanh: “Mày đi theo tao làm gì! Mày có thể ngưng ngay cái trò âm hồn bất tán này hay không! Lúc còn sống tao muốn vứt mày đi mà không được, đến chết rồi mà mày cũng muốn quấn lấy tao! Rốt cuộc kiếp trước tao đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại có một đứa con như mày! Mày cút đi! Đừng có quấn lấy tao! Sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu tao đã không sinh mày ra!!”

Khi Kiều Yến đang trừng mắt mắng chửi, một nhóc người giấy nhỏ chui ra khỏi mũ trùm đầu của Tiểu Quỳ rồi bò lên đầu bé. Sau khi người giấy nhỏ ra ngoài, Tiểu Quỳ không còn nghe thấy gì, mà nhóc kia còn quơ quào tay chân ngắn cũn cỡn của mình định che khuất tầm mắt bé.

Tiểu Quỳ không thể nghe thấy tiếng mắng chửi của mẹ, nhưng chỉ cần nhìn bé cũng biết là mẹ lại đang mắng mình. Trước kia cậu bé không nghe thấy âm thanh nhưng có thể nhìn ra được mẹ không thích bé, sau này dù có học một ít khẩu hình miệng nhưng giáo viên trong trường không dạy bé biết những lời mắng chửi của mẹ có ý nghĩa gì. Tuy vậy cậu bé vẫn biết những lời kia đều không có ý tốt.

Bé nhớ mẹ, nhưng chỉ muốn nói cho mẹ biết mình không đau, càng không trách mẹ. Kiếp sau bé muốn cố gắng trở thành một người hoàn chỉnh, rồi lại làm con trai của mẹ, trở thành đứa con mà mẹ yêu thích.

Tiểu Quỳ chụp người giấy nhỏ đang che mắt mình xuống, nhìn về phía người mẹ đang chửi bới, chật vật ngồi trên bãi cỏ kia, hơi cúi đầu rồi nắm người giấy nhỏ trong tay mà xoay người. Có lẽ bé phải đi rồi, nơi này, từ trước đến nay thế giới này chưa từng là nơi bé thuộc về.

Lúc ý nghĩ này vừa xuất hiện trong cậu, sợi tơ đỏ nơi cổ tay bỗng nóng lên, Tiểu Quỳ lập tức biến mất và quay trở về căn phòng giam giữ mình suốt thời gian qua, còn có anh trai đã bắt bé.

Chỉ là lần này Tiểu Quỳ không nổi điên hay tức giận, mà trả lại người giấy nhỏ cho anh trai kia, còn cố gắng mở miệng muốn nói lời cảm ơn, nhưng đáng tiếc âm thanh phát ra vẫn là những tiếng nghẹn ngào khó nghe.

Ôn Nhiên lấy lại người giấy nhỏ và nhìn Tiểu Quỳ: “Muốn đi sao?”

Tiểu Quỳ gật đầu. Bé biết khi không có mình ở bên cạnh thì mẹ sẽ càng sống tốt hơn, căn nhà từng lộn xộn trước kia giờ đây đã sạch sẽ hơn bao giờ hết. Cả người mẹ ngày ngày đều đầu bù tóc rối nay cũng bắt đầu trang điểm rồi, cậu không còn nữa ắt hẳn mẹ sẽ sống hạnh phúc hơn rất nhiều.

Ôn Nhiên vẫy tay với Tiểu Quỳ: “Lại đây.”

Tiểu Quỳ nhìn cậu một cái mới chậm rãi đi qua. Cậu bé biết anh trai này là người tốt, nhưng sợi dây trói buộc trên người thật sự quá đau, bé vẫn thấy hơi sợ hãi.

Ôn Nhiên hỏi: “Là mẹ em hại chết em đúng không?”

Ôn Nhiên nói tiếp: “Con người phải chịu trách nhiệm cho việc họ làm, nhưng em là khổ chủ vì vậy em có quyền được quyết định. Em có muốn mẹ em phải trả giá cho những gì bà phải trả hay không?”

Tiều Quỳ ngây người một hồi lâu, sau đó lắc đầu. Bé không muốn như vậy, bé chỉ mong mẹ sống tốt.

Ôn Nhiên: “La Vĩ Đình không phải người đã giết em nhưng hắn lại ngồi tù trong khi bản thân vô tội. Em muốn bảo vệ mẹ mình vậy mà lại làm hại một người vô tội, càng không muốn truy cứu mẹ em hay sao?”

Tiểu Quỳ mím chặt môi, chuyện này phức tạp quá mức đối với cậu bé, nhưng bé biết như vậy là không tốt, tuy nhiên bé cũng không muốn mẹ gặp rắc rối.

Thấy vẻ mặt rối rắm của Tiểu Quỳ, Ôn Nhiên bật cười. Thế giới của trẻ con có thể rất phức tạp cũng có thể vô cùng đơn giản, bọn nhỏ chỉ cần quan tâm đến người mà chúng quan tâm. Để bé tự tay tiễn mẹ mình vào vòng lao lý chỉ vì muốn cứu một người vô tội, đối với một đứa trẻ mà nói thì đây quả thật là điều không thể.

Ôn Nhiên vỗ đầu cậu bé: “Được rồi, mẹ em sẽ không sao đâu, cho nên em hãy đến nơi mà mình nên đến nhé.”

Vừa dứt lời, sau lưng Tiểu Quỳ liền xuất hiện một lối vào tỏa ra âm khí dày đặc. Tiểu Quỳ biết sau khi đi vào rồi bé sẽ không thể trở lại được nữa. Cậu bé nhìn thoáng qua đằng sau rồi nhìn về phía Ôn nhiên, cúi đầu chào và cố gắng nói từng câu từng chữ, nhưng phải mất rất nhiều sức lực để hoàn thành một câu nói bằng khẩu hình miệng. Thấy Ôn Nhiên gật đầu với mình, bấy giờ bé mới lộ ra một nụ cười, xoay người đi vào.

Ngay khoảnh khắc lối vào biến mất, một sợi tơ đỏ trực tiếp rơi xuống đất. Ôn Nhiên nhặt sợi chỉ lên, dùng đầu ngón tay vân vê một lúc rồi gọi điện cho Từ Khiên.

Lúc này Từ Khiên đang xin gặp mặt La Vĩ Đình, biết được Tiểu Quỳ đã rời đi anh liền nói: “Nếu Tiểu Quỳ đã đi rồi vậy xem như cậu đã là một tiểu đạo sĩ công đức viên mãn, những chuyện còn lại cậu cũng đừng nhọc công lo lắng, chuyện đó giờ thuộc phạm vi quản lý của tôi.”

Ôn Nhiên nói: “Về sau Kiều Yến sẽ không sống tốt nổi, tuy tôi sẽ không làm gì đâu nhưng đối với những kẻ có tật giật mình mà lại còn gặp phải ma quỷ, thì đến cuối cùng mọi chuyện cũng chẳng thể quay về như trước được. Người đàn ông họ La kia cũng không phải thứ tốt lành gì cho cam, vừa bạo lực gia đình vừa đánh đập trẻ em, tôi cảm thấy phán hắn mười lăm năm cũng chả oan uổng chút nào.”

Nghe vậy Từ Khiên chợt mỉm cười: “Nên phán án như thế nào còn phải chờ tôi điều tra rõ ràng mọi thứ mới biết được. Mặc dù tôi không thể nói rằng tất cả những kẻ xấu xa trên thế giới này đều phải bị đưa ra trước công lý, nhưng chỉ cần bản thân mình biết tới thì tôi mong rằng sẽ không có một vụ án oan nào. Dẫu sao với tư cách là một cảnh sát, cũng phải sống đúng với câu không thẹn với lương tâm.”

Điều Ôn Nhiên có thể làm anh lại không thể, dù rằng nửa đời sau của Kiều Yến còn đau khổ hơn cả trong ngục giam nhưng anh không thể để như vậy. Thân là một cảnh sát, anh phải sống xứng đáng với bộ quân phục của mình.

Ôn Nhiên cúp máy, âm thầm mỉm cười, đúng là viên cảnh sát chính trực.

Nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, ngón tay của Ôn Nhiên khẽ gấp đoạn tơ đỏ đang tung bay phấp phới kia thành một đóa hoa. Tuy rằng nhìn qua có vẻ không giống lắm nhưng ít nhiều cũng điểm tương tự đóa hướng dương. Cuối cùng tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, đóa hoa bằng tơ đỏ lập tức sáng lên như ánh sao, rơi rụng dưới ánh mặt trời.

Nếu Tiểu Quỳ có thể lớn lên, có lẽ sau này cậu bé thật sự sẽ trở thành một đóa hướng dương tỏa nắng, một con người ấm áp và tươi đẹp, nhưng đáng tiếc thay…

Truyện Chữ Hay