Lập Xuân, mưa bụi bay bay trên con phố hoa khai rợp đường. Nơi nơi nhuốm một màu tươi mới. Đường xá tấp nập người qua lại, kẻ nói người cười, xúng xính trong quần áo mới tươm tất. Bản nhạc chào Xuân cũ rên rỉ từ đài phát thanh nơi trung tâm thành phố. Không khí nhộn nhịp, người người phấn khởi.
Vu Địch đưa Tiểu Đan du xuân dịp rảnh rỗi, bụng cô nay đã lớn hơn đáng kể, mình mẩy cô cũng thêm da thêm thịt, xinh xắn hơn trước.
"Tiểu Đan, thời tiết thỏa mái như vậy, em còn muốn đi đâu nữa không?"
Anh đỡ cô tựa xuống ghế đá bên đường, ánh mắt anh ôn nhu khôn tả. Chu Nhã Đan xoa bụng mình to tròn, cô lắc đầu nguầy nguậy:" Không, em muốn thư giãn một chút, chỉ còn vài tháng nữa thôi, con chúng ta sẽ chào đời!"
Vu Địch vuốt ve mái tóc dài óng mượt của vợ, dẫu cưới nhau đã lâu, ánh mắt anh vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn đê mê người phụ nữ trước mặt - tiểu tổ tông nhà anh:" Chúng cùng chờ đợi, lúc ấy anh sẽ chăm ba mẹ con em béo tròn mập mạp, mỗi chủ nhật đưa cả nhà đi dã ngoại, em và con gái thì dọn đồ ăn, anh cùng con trai thì dựng lều. Tối đến cùng nhau bên lửa hồng trò chuyện về những thứ trên trời dưới biển, chỉ cần thế là hạnh phúc."
Cô chỉ biết cười khúc khích với ý nghĩ có phần hơi xa xôi của anh, nhưng cũng thật đáng yêu! Chu Nhã Đan cô có niềm tin rằng anh sẽ là một người cha tâm lí!
______________
Mới đấy đã phải tới công ty "chạy" deadline. Nhưng cũng không hẳn vậy, may thay có hai thiên thần cứu thế, mẹ của chúng được ưu ái đến mức, cả ngày chỉ cần làm một chút, có hôm chỉ tới đùa vui cùng đồng nghiệp. Có điều, luôn có một nhân vật đi ngược với những người trong văn phòng, không ai khác, là Nhãn Ôn Tây.
Chu Nhã Đan vẫn không hiểu cớ gì mà cô ta cứ liên tục gây khó dễ cho cô? Hết lần này đến lần khác, trong văn phòng tài vụ này thì thiếu gì nhân viên, sao lại để một bà bầu đáng thương làm việc nặng chứ~
"Vu Nhã Đan, cô bê tập tài liệu này lên phòng tài chính. Không được đi thang máy, sẽ rất lâu."
"Vu Nhã Đan, cô mau cầm tiền đi mua cà phê cho văn phòng! Hôm nay tôi bao! "
"Vu Nhã Đan.."
"Vu Nhã Đan.."
Cô trèo lên tầng mười hai, cảm giác có gì đó không ổn, bụng bỗng quặn đau, mặt mày tái nhợt, cắt không còn giọt máu. Mắt mờ đi, vạn vật nhìn chẳng rõ. Như đứt một đoạn ruột, hai đứa nhỏ... làm sao đây!
___________
Chu Nhã Đan mơ màng mở mắt, anh ngồi kề sát cô. Vu Địch vội vàng đỡ cô dậy:" Tiểu Đan! Em thấy thế nào rồi?"
Chợt nhớ ra, cô bám chặt tay anh, hỏi:" Con! Con chúng ta..!"
Anh cười ôn nhu, xoa bụng cô:" Con chúng ta vẫn ở đây. Không sao đâu."
Chu Nhã Đan thờ phào, mệt đến mờ cả mắt. Cô vợ tựa vào vai chồng, tựa hồ gạt đi được một gánh nặng, cơ thể thả lỏng tất thảy, những bộn bề trong cuộc sống thường nhật Chu Nhã Đan phải gồng gánh trên vai được giải tỏa.
Vu Địch vuốt mái tóc lấm tấm mồ hôi, gương mặt anh có chút bi quan:" Tiểu Đan, là ai đã biến em thành ra thế này?"
Cô chẳng còn chút sức lực nào để tranh luyện, đành nói hết cho anh.
Vu Địch nộ khí ngút trời, nhấc máy gọi:" Lão Chương, tôi nhờ ông một việc. Ông nộp đơn thôi việc của cô Nhãn Ôn Tây - trưởng phòng bên văn phòng tài vụ phụ trách công ty thu mua lên chủ tịch, nếu chủ tịch có hỏi lý do, cứ việc nói lệnh của thiếu gia, ông "bất khả kháng lực". Nhờ cả vào ông."
Đầu dây bên kia có chút sốt sằng, lão Chương vội đáp:" Nhưng cô ta là một nhân viên có tiềm năng-"
"Tôi vốn không quan tâm, Vu Địch tôi dám chắc, trong tập đoàn Vu Thuận không thiếu người tài."
_______
Quả không nằm ngoài dự tính, chỉ sau vài ngày kể từ khi Nhãn Ôn Tây bị đuổi việc, Vu Minh gọi Vu Địch trở về dinh thự ăn bữa cơm gia đình.
Vu Miện vẫm không hiểu chuyện gì xảy ra, bà chỉ biết các con trở về, bà có dịp đi mua sắm cùng con gái!
Bữa ăn bắt đầu từ bảy giờ tối, Vu Miện, cô cùng mấy bác đầu bếp trong nhà bận rộn trong bếp từ chiều đến giờ. Thỉnh thoảng, anh vẫn ghé qua, khi thì giúp rửa rau, nêm gia vị. Dường như lí do chủ yếu và duy nhất có lẽ chỉ có: chán tới mức chỉ nghĩ tới vợ.
Đồng hồ điểm bảy giờ đúng, phục vụ bày thức ăn lên bàn. Cả nhà cũng dần ngồi xuống bàn ăn.
Vu Minh nghiêm chỉnh ngồi xuống, dẫu trông là vậy, ông vẫn ân cần hỏi cô:" Con gái, dạo này con sao rồi? Còn nghén không?"
Chu Nhã Đan cười hồn hậu, đáp lại câu hỏi yêu thương của ba chồng:" Dạ ba, đã qua ba tháng khó khăn, cũng tương đối ổn định rồi ạ. Gần đây con còn thèm ăn, bụng cũng lớn hơn."
Vu Miện gắp thịt quay vào bát cô, liên tục dặn dò đủ thứ về dinh dưỡng, ăn uống,... để hai đứa trẻ khỏe mạnh.
"Vu Địch, ta hỏi con, tại sao lại tự ý đuổi việc nhân viên tiềm năng của công ty?"
Vu Địch gác đũa, gương mặt nghiêm túc hiếm thấy. Anh dõng dạc đáp:" Nhãn Ôn Tây quả thực có tài, nhưng nhân phẩm... con không thấy. Công tư phân minh, không thể vì chuyện cá nhân vào tổn hại tới nhân viên khác. Nhân viên ở đây con đề cập chính là Tiểu Đan. Cô ta đầy đọa con dây ba như tay sai riêng của cô ta. Trong văn phòng ấy thiếu nhân viên? Cháu của ba suýt chút nữa bị cô ta hại không thể chào đời, đó không phải lạm dụng chức quyền sao? Hành động như vậy... liệu ba có thể chấp nhận? Con chỉ giúp ba "hành đạo". Không có ý mất đi một nhân tài của Vu Thuận."
Cả nhà há hốc miệng, chỉ có Vu Minh là bật cười thành tiếng, quả không thể đáng giá thấp anh. Ông lắc đầu:" Ta biết con có lí do riêng. Chỉ là muốn thử xem con sẽ giải quyết ra sao. Rất tốt! Thật đáng tiếc khi con không tiếp quản Vu Thuận."