Chu Nhã Đan - sinh viên năm nhất đang lơ ngơ giữa dòng người đi ngược xuôi. Trường đại học hóa ra lớn thế này sao? Cô chẳng biết đi đâu hết. Xa xa nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo giản dị, trông có vẻ giống giáo sư trong trường. Cô chạy lại hỏi:" Giáo sư! Giáo sư! Thầy có thể chỉ em tới phòng C không?"
Vị giáo sư này quay sang nhìn, dáng người cao cao, hơn cô phải một cái đầu, anh đứng ngược sáng, gương mặt hết sức điển trai! Vị giáo sư trả lời với giọng trầm thấp:" Sinh viên mới?"
Cô gật đầu lia lịa, anh nhìn thẳng, bắt đầu sải bước:" Theo tôi."
Cô đuổi theo anh, chăm chú nhìn bước chân nhanh thoăn thoắt của người phía trước để rồi đâm rầm vào người ta. Anh quay xuống:" Tới nơi rồi."
Chu Nhã Đan cúi gập người:" Cảm ơn giáo sư!" Ngẩng đầu đã chẳng thấy bóng dáng đâu, người này có thuật di chuyển tức thời chăng?
Phòng C rất lớn, rất đông sinh viên trong đó, hầu như toàn là sinh viên năm nhất như cô. Ngôi trường này có vẻ chỉ mình cô là thi vào nên cô không có bạn bè, đành ngồi một góc khuất.
Khán phòng bỗng im lặng, các thầy cô giáo bước vào. Hiệu trưởng nói vài lời rồi từng thầy cô giáo lên giới thiệu bản thân. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì giật mình phát hiện ra anh đang đứng ở trên bục, dõng dạc:" Tôi là Vu Địch, các sinh viên cũ hay gọi tôi là giáo sư Vu. Tôi dạy môn Tâm lý học, rất vui được gặp các em."
"Đó là giáo sư đẹp trai nhất trường này, thấy sao hả Chu Nhã Đan?"
Chu Nhã Đan giật nảy mình, quay sang nhìn cái người vô duyên đó, hạnh phúc phát khóc mất! Là người bạn chí cốt của cô - Vô Linh! Cô ôm Vô Linh vào lòng:" Sao cậu không xuất hiện sớm hơn? Tôi đang buồn muốn chết đây!"
Vô Linh sắp tắc thở tới nơi rồi! Đập đập cái tay đang ôm chặt cổ mình:" Em gái! Bỏ ra! Tôi sắp tắc thở vì cậu rồi!"
Thế là cô không đơn côi rồi~
Buổi đầu tiên cũng chưa phải học gì nhiều, khổ nỗi cô không ở trong kí túc xá. Lại phải lặn lội đi tìm phòng trọ. Sau hai tiếng lạch bạch đi tìm nhà, lạy chúa tôi! May mắn có một nhà trọ giá vừa phải ở gần trường. Cô ở tầng , đi bộ tới phát ngất! Phòng không phải quá rộng cũng không quá bé, gọn gàng, ngăn nắp còn có ban công! Hoàn hảo!
Tay ta cầm chổi! Chân ta đạp giẻ! Chiến dịch dọn nhà bắt đầu! Ý quên, cô bật nhạc, vừa dọn vừa hát theo vang cả phòng.
Anh vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng vang của người hàng xóm lầu trên. Thứ đầu tiên anh nghĩ tới là:" Lầu trên lại có một tên điên chuyển vào rồi."
Vu Địch ra ban công hút thuốc, nhìn xa xăm. Đèn đường đã bật sáng, làn khói như khiến không khí thêm phần mơ ảo, những tiếng hỗn tạp của xe cộ, tiếng người ta trò chuyện, tiếng các cửa hàng. Sao lại khiến ta mệt mỏi thế này. Tay vịn vào ban công, nhả thêm một hơi khói, hôm nay trăng sáng thật. Bất thình lình, một vật kì lạ rơi thẳng xuống mặt anh.
Thứ này quen quen...
Đầu nổi gân, áo ngực của đứa nào!!! Nhà trọ thưa thớt thế này, thủ phạm không ai khác chỉ còn của khách trọ lầu trên!! Hừ mũi, coi như anh nhân từ. Đi lên tầng trên gõ cửa phòng. Nữ sinh anh mới gặp sáng nay bước ra tay cầm đũa, miệng nhai nhồm nhoàm mỳ sợi, có vẻ cô nhận ra anh rồi, mắt sáng lên:" Giáo sư Vu!?"
Vu Địch đưa vật trên tay ra trước mặt Chu Nhã Đan. Cô tí thì ngã ngửa, áo ngực của mình sao lại trong tay anh chứ?! Chu Nhã Đan đỏ mặt bừng bừng giằng vật đó từ tay anh, giấu ra sau, miệng lắp bắp:" Áo của em... sao thầy có được?"
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cô sinh viên trước mặt, anh đáp:" Rơi vào mặt tôi." Anh luôn nói chuyện cộc lốc như vậy.
Anh ngó vào thì thấy nồi mì sợi đang ăn dang dở, hỏi tiếp:" Sao lại ăn mì?"
Cô quăng áo ngực sang bên cạnh, gãi gãi đầu rối:" Em... không biết nấu ăn."
Anh miễn cưỡng tha thứ cho cô! Vu Địch quay lưng:" Theo tôi."
Chu Nhã Đan như cún con, liền bám theo anh. Vừa đi vừa nhảy nhót nữa. Đúng là tuổi trẻ ngập tràn năng lượng!