Đêm khuya, Lưu đội vội vàng đi đến phòng họp, tổ chức hội nghị khẩn cấp.
“Biên phòng bên kia vừa báo tin đến. Kinh Trì đã nhập cảnh từ hai tiếng trước rồi.”
Tin tức này khiến mọi người có nghĩ trăm lần cũng không hiểu. Vì sao anh ấy lại nhập cảnh vào giờ phút quan trọng này.
Lưu đội gấp gáp nói: “Phái người đi vây bắt Kinh Trì ngay lập tức, phải bắt được người đầu tiên nắm được tin tức của Ngụy Tốn!”
“Không được.” Bạc Diên đẩy cửa bước vào: “Giờ tuyệt đối không được mạo hiểm chạm trán với Kinh Trì. Làm vậy sẽ hại chết cậu ấy!”
“Nhưng cơ hội tốt như vậy…”
Vẻ mặt Bạc Diên lạnh lẽo: “Chúng ta không biết rõ mục đích việc Kinh Trì nhập cảnh. Nếu giờ không suy nghĩ kĩ mà chạm mặt với cậu này rất có thể sẽ làm cho Ngụy Tốn mất niềm tin vào cậu ấy, tất cả hành động sắp xếp sau này sẽ thất bại toàn bộ. Về sau sợ không tìm được cơ hội tốt như vậy, một mẻ tóm gọn toàn bộ khối u ác tính này.”
Lưu đội cũng dần bình tĩnh lại, hỏi Bạc Diên: “Thế bây giờ cậu tính như nào?”
“Trước tiên cứ quan sát vài ngày đã, xem xem rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì.”
Hàng ngày, mấy tên thuộc hạ đi theo Kinh Trì đều báo cáo tình hình cho Ngụy Tốn.
“Kinh lão đại không liên lạc với người lạ, luôn luôn đi hỏi thăm tung tích gia đình cô giáo.”
“Cảnh sát Trung Quốc cũng không nhìn chằm chằm chúng ta.”
Khóe mắt Ngụy Tốn run run, nhẹ nhàng nói: “Tùy tiện đưa người về, rất nguy hiểm.”
“Ông chủ, ý ông là……”
“Chỉ cần tìm được tung tích cô gái kia, ngay lập tức xử lý sạch sẽ.”
“Rõ, ông chủ.”
Giữa trưa hôm đó, dưới sự sắp xếp của Bạc Diên, Kinh Trì gặp lại Sở Chiêu tại cửa hàng McDonald’s. Sở Chiêu giả vờ hoảng sợ, chạy thẳng ra ngoài. Kinh Trì đuổi theo, mấy tên thuộc hạ cũng chạy ngay sát đằng sau, dồn Sở Chiêu vào trong con ngõ nhỏ hẹp. Bọn họ lôi súng ra ngắm bắn, Kinh Trì giật mình, đè tay người bên cạnh lại, quát: “Cậu làm gì thế!”
“Ông chủ nói, dẫn người sống về rất nguy hiểm, nhìn thấy người phải ngay lập tức xử lý sạch sẽ!”
Khi hai người nói chuyện, Sở Chiêu đã sớm chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, bắt một chiếc taxi. Ngay lập tức, Kinh Trì leo lên chiếc xe máy bên cạnh phóng theo, bỏ lại mấy tên thuộc hạ đằng sau.
Tất nhiên xe taxi không phải do người lái taxi điều khiển, mà là Bạc Diên lái. Xe máy của Kinh Trì vẫn bám sát ngay sau. Sau khi lòng vòng trong thành phố, mới cắt đuôi được lũ thuộc hạ kia.
Xe taxi phóng nhanh đến chân cầu vượt, dừng lại bên bờ sông vắng vẻ. Xe máy của Kinh Trì cùng ngừng ngay đằng sau.
Gió gào thét bên bờ sông. Kinh Trì xuống xe, nhanh chóng chạy về phía Sở Chiêu.
“Không sao chứ?”
Anh căng thẳng kiểm tra khắp người cô, giọng run bần bật: “Có bị thương không?”
“Em không sao, không bị thương.” Sở Chiêu nói luôn miệng: “Không sao hết, học trưởng Bạc Diên còn cho em mặc áo chống đạn mà.”
Anh nhìn áo chống đạn bên trong của Sở Chiêu, giờ mới yên lòng. Sau đó lại dùng sức ôm cô.
Hứa Triều Dương lăn ra khỏi xe, bổ nhào đến ôm lấy cả Sở Chiêu lẫn Kinh Trì, khóc lóc gào to: “Trì Trì, ôi Trì Trì của tớ! Cậu không bị làm sao là tốt lắm rồi. Cậu có biết tớ lo suýt chết rồi không! Cậu là ma quỷ mà, chẳng gửi lấy một cái tin, làm mọi người hiểu lầm lâu đến thế!”
Kinh Trì giải thích: “Vốn là có cơ hội về, nhưng chúng ta đợi lâu rồi nhưng vẫn chưa bắt được Ngụy Tốn. Một là không làm, không thì đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, diệt gọn cả ổ. Tớ cũng lập được công lớn.”
“Cậu lập công lớn cái gì hả! Cậu có biết là cậu suýt cmn… suýt thành kẻ phản bội!”
Sở Chiêu bị hai tên đàn ông kẹp đến không thở nổi: “Anh, hai anh bỏ em ra rồi lại ôn chuyện, được không.”
Kinh Trì đẩy đẩy Hứa Triều Dương: “Cậu ép chặt cô nàng nhà tôi rồi. Lượn đi.”
Bấy giờ Hứa Triều Dương mới quyến luyến buông anh ra.
Kinh Trì quay đầu nhìn Bạc Diên. Sau khi hai người đàn ông nhìn nhau từ xa mười giây, Bạc Diên sải bước đi đến, ôm chặt Kinh Trì.
Tay anh đấm mạnh vào lưng Kinh Trì: “Đã bảo rồi, tên nhóc nhà cậu phúc lớn mạng lớn mà.”
Mắt Kinh Trì cay cay, cảm xúc nhanh chóng dâng trào: “Tớ cmn nghĩ rằng sẽ không gặp lại cậu nữa.”
Lúc chia tay, mọi người vẫn chỉ là mấy thằng nhóc choai choai mới ra trường chưa rành thế sự. Mà giờ, trải qua cơn mưa bom bão đạn, trên mặt các anh đã không còn vẻ trẻ con như trước nữa, thêm vào đó là sự trưởng thành, trầm ổn, tinh tế.
“Không thể trì hoãn lâu thêm được nữa,” Kinh Trì nói với Bạc Diên: “Mấy tên thuộc hạ sẽ nhanh chóng tìm được tớ. Đầu tiên nói về việc chính đã.”
Anh ấy tóm lược lại sự việc. Sở Chiêu ngay lập tức tỏ ý có thể đi về cùng Kinh Trì.
Kinh Trì lại lắc đầu: “Không được, anh không thể đưa em về cùng được.”
Hình ảnh mấy tên thuộc hạ chỉa súng vào người Sở Chiêu, e rằng đã thành nỗi ác mộng cả đời của Kinh Trì. Dù anh ấy có chết, cũng không bao giờ để Sở Chiêu gặp nguy hiểm nữa.
“Em ở lại với Hứa Triều Dương đi.” Kinh Trì nghiêm túc nói với cô ấy: “Ở lại là an toàn nhất.”
“Nhưng anh phải làm sao bây giờ!”
Kinh Trì nhìn Bạc Diên, nhẹ giọng: “Không phải tớ không nghĩ sẽ đưa cô ấy về cùng, nhưng mà không đưa được. Tớ bị thương.”
Bạc Diên nhìn thấy suy nghĩ trong đôi mắt thâm thúy của Kinh Trì, cũng im lặng theo.
Một lát sau, anh quay đầu lại nói với Hứa Triều Dương: “Đưa Sở Chiêu đi.”
Anh em ba người đã ăn ý đến mức không gì sánh kịp. Trước khi Sở Chiêu phản ứng kịp, Hứa Triều Dương đã cầm cánh tay cô ấy, vác thẳng cô ấy lên vai.
“Bỏ ra, Hứa Triều Dương, bỏ ra!” Sở Chiêu cắn mạnh vào tay Hứa Triều Dương. Hứa Triều Dương bị cắn đau, suýt để cô ấy ngã xuống đất.
“Tổ tông ơi, em thuộc loài cún à!”
Sở Chiêu khóc đi về phía Kinh Trì. Từ đằng sau, Hứa Triều Dương kéo cô ấy lại. Một tay kéo vai, một tay che kín mắt Sở Chiêu.
“Em đừng nhìn.”
Sở Chiêu yếu ớt kêu, giọng đã khàn đặc lại, nước mắt chảy dọc theo bàn tay Hứa Triều Dương.
Gió sông rít gào. Ở chân cầu, Bạc Diên lấy súng ra, ngắm thẳng vào tim Kinh Trì.
Kinh Trì từ từ nhắm mắt lại: “Đến đây.”
………………….
Sau khi Kinh Trì bị thương, anh không băng lại mà cố gắng xuất cảnh trái phép theo đường thủy. Lúc về lại Nidan, anh đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Ngụy Chiêu Chiêu cãi nhau một trận với Ngụy Tốn ở phòng sách.
Tình huống đại khái mà Ngụy Tốn nghe thuộc hạ bảo là, Kinh Trì tìm được cô giáo. Nhưng trong quá trình truy bắt cô ta lại kinh động đến cảnh sát Trung Quốc. Kinh Trì bị cảnh sát bắn, không trúng chỗ hiểm, may mắn đào thoát được. Cố gắng giữ vết thương, không chậm trễ xuất cảnh trái phép theo đường thủy.
Mặt Ngụy Tốn bình tĩnh, đi vào phòng Kinh Trì. Bác sĩ gia đình đang băng vết thương ở ngực cho anh, nói: “Mất máu quá nhiều, lại không chữa trị kịp thời. Giờ vết thương đã bị nhiễm trùng, tình huống rất nguy hiểm.”
“Khi nào cậu ta tỉnh lại.”
“Không nói chính xác được.” Bác sĩ nói: “Xem cậu ấy có thể qua được giai đoạn nguy hiểm nhất tối nay hay không.”
Giờ Ngụy Chiêu Chiêu nhìn thấy cha mình là lại tức: “Đều do cha hết! Là cha để Triều Dương đi Trung Quốc. Cha biết rõ là nguy hiểm, mà còn để anh ấy đi! Vì một cô giáo, cha đã suýt giết chết anh ấy rồi! Cha suýt giết mất người đàn ông của con!”
Ngụy Tốn bị cô ta làm bực mình, quay người đi ra ban công với bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Ông nói thật cho tôi biết, vết thương của Triều Dương, là do bản thân hay do người khác bắn?”
Bác sĩ đáp: “Từ vị trí vết thương và độ sâu của viên đạn, chắc chắn là do người khác đứng xa bắn. Vị trí chỉ cách tim có vài milimet, khá nguy hiểm. Xem ra người bắn thật sự muốn lấy mạng của cậu ấy.”
Ngụy Tốn có vẻ suy tư, gật đầu, sau đó nói: “Dù ông dùng cách gì, tôi muốn cậu ta khỏe lại trong vòng ba tháng!”
“Ba tháng?” Bác sĩ khó xử nói: “Vết thương của cậu ấy vô cùng nguy hiểm. Nếu muốn khỏi hẳn, ba tháng có vẻ hơi khó.”
Ngụy Tốn lạnh lùng nói: “Dùng thuốc nhập khẩu tốt nhất cho cậu ta, cậu ta phải khỏe lại!”
**
Lúc Kinh Trì hôn mê, luôn mơ về khoảng thời gian học đại học. Trong những năm tháng trẻ trung lông bông ấy, có tình cảm yêu thầm ngây ngô, cũng có lời tỏ tình ngọt ngào…..”
Anh vẫn luôn chiến đấu vì bản thân. Vì anh tin rằng, dựa vào cố gắng của mình, tương lai sau này sẽ rộng mở. Kinh Trì tin rằng có thể làm cho cô nàng đáng yêu đi theo mình sẽ có cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Dù giãy dụa bên bờ vực sống chết, anh cũng chưa từng buông bỏ hi vọng.
Một tháng sau, Kinh Trì đã có thể xuống giường đi lại.
Anh giống như cây cỏ khô khan sống trong mảnh đất hoang tàn, khả năng tự lành đáng kinh ngạc. Và sau khi trải qua sự việc này, trong họa có phúc, Ngụy Tốn đã tin tưởng Kinh Trì hoàn toàn, bắt đầu yên tâm giao một ít nhiệm vụ quan trọng cho anh.
Như Thẩm Bình Xuyên đã nhận xét về Kinh Trì hồi xưa, sự kiên nhẫn và ngấm ngầm chịu đựng của anh sẽ mang đến cho mọi người cảm giác yên bình, rồi sẽ tin tưởng anh từ lúc nào không hay.
Hành động vào ba tháng sau, tiền trao cháo múc ở Quốc lộ 98, phần lớn “hàng” đã được chất đầy lên ba chiếc xe tải.
Nhưng trên thực tế, hàng hóa được hộ tống ở Quốc lộ 98 chỉ là mấy trăm túi bột mì, chẳng qua để ngụy trang mà thôi. Như Kinh Trì dự đoán, lần giao dịch này gần như là cả nhà Ngụy Tốn đến hộ tống. Ông ta sẽ không yên tâm để tay sai đi làm. Hàng thật thì ông ta mang theo đường thủy, trao đổi trong một khu rừng bí mật trên sông Mekong, Kinh Trì đi theo bảo vệ ông ta.
Đối tượng giao dịch lần này đương nhiên không phải vị trùm ma túy Trung Quốc do Bạc Diên đóng giả, mà là tên đầu mối lớn đến từ Mỹ.
Ngụy Tốn giấu mọi người, nhưng lại không giấu một mình Kinh Trì. Giờ anh đã là người duy nhất ông ta tin tưởng.
Tin tức này được tiểu Hòe gửi đi trước một đêm ngày giao dịch. Cô bé vô cùng sợ hãi, quá trình trốn chạy nguy hiểm, tưởng chừng như sụp đổ. Nhưng không ai ngờ được. Đến tận khi cô bé gặp được Sở Chiêu, mới khóc lóc nói ra tin tức mà Kinh Trì đã báo cho mình.
Vì Sở Chiêu đã đồng ý với cô bé, đến Trung Quốc cô bé sẽ có một cuộc sống tự do.
Sau khi nhận được tin, Bạc Diên nhanh chóng bố trí, phối hợp với nhóm biên phòng sông Mekong, tóm gọn Ngụy Tốn, thu đủ nhân chứng vật chứng.
Là đầu mối bao nhiêu năm, Ngụy Tốn cũng không phải người dễ chơi. Khi thuyền của ông ta bị cảnh sát vây kín, cùng đường, ông ta hướng họng súng vào Kinh Trì đang ngồi gần nhất.
Ông ta đã giết người đến đỏ mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm như con thú bị vây tóm.
Trên trực thăng, Bạc Diên đang ngắm bắn thẳng vào Ngụy Tốn.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, viên đạn bay nhanh xuyên qua cabin thuyền, bắn vào tay phải Ngụy Tốn. Lực mạnh đến mức ông ta lảo đảo lùi ra sau, đập vào bàn điều khiển cabin.
Kinh Trì nhanh chóng bước lên, chế ngự Ngụy Tốn, còng tay ông ta lại, ném cho đội đặc công đang áp sát thuyền.
Ngụy Tốn nhìn chằm chằm vào Kinh Trì, đau đớn nói: “Tao đối tốt với mày như thế, mà mày vẫn lừa tao. Mày bảo mày nghèo, mày không cam chịu. Mày bảo mày muốn kiếm tiền, tao cho mày cơ hội! Nhưng mày lại báo đáp tao như thế nào đây! Thậm chí tao còn hứa gả con gái tao cho mày! Mày còn muốn gì nữa!”
Kinh Trì nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn kiếm tiền. Nhưng hôn thê của tôi, cô ấy lại càng thích dáng vẻ mặc quân phục của tôi.”
………………
Một tháng sau, trong lễ trao huân chương, Kinh Trì quỳ một chân, cầu hôn Sở Chiêu.
Lễ cưới của hai người được cử hành trên bờ biển, mời nhóm bạn đến tham dự lễ cưới, làm chứng cho hạnh phúc của bọn họ.
Kinh Trì mặc quân trang phẳng phiu, ngực đeo huân chương vinh quang mà mình đã dùng mạng giành lấy. Tay anh nắm chặt tay cô gái yêu thầm thời niên thiếu. Mọi khổ cực trong quá khứ, dường như là vì chờ đến khoảnh khắc hạnh phúc này.
Buổi chiều của lễ cưới, nhóm anh em bạn bè mặc lễ phục phù dâu phù rể không băn khoăn gì ngồi thẳng lên cát. Bọn họ quây quần lại trò chuyện tâm sự. Kim Tịch hỏi Kinh Trì một câu —–
“Sao anh lại thích Sở Chiêu thế? Em luôn rất tò mò việc này vì lúc ấy anh biết rõ Sở Chiêu đã có người trong lòng rồi.”
Đương nhiên mọi người ai cũng tò mò vấn đề này, ngay cả Sở Chiêu cũng nhìn Kinh Trì.
Kinh Trì nghĩ lại một chút, nói: “Anh thích dáng vẻ theo đuổi Hứa Triều Dương của cô ấy.”
Lâm Lạc nhíu mày: “Cái gì? Cái gì? Thế này quá lòng vòng ấy.”
“Anh thích dáng vẻ theo đuổi Hứa Triều Dương của cô ấy.” Kim Tịch đúc kết lại: “Thế nên là anh thích Hứa Triều Dương.”
Lời vừa dứt, mọi người ôm bụng cười.
Bạc Diên khiển trách gõ đầu nhỏ của Kim Tịch, cô né né ôm tay anh.
Kinh Trì nhìn Sở Chiêu, dịu dàng nói: “Anh thích dáng vẻ dũng cảm của cô ấy.”
Kim Tịch cười nói: “Anh mù à? Cô ấy mà dũng cảm á? Anh chưa nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô ấy ở kí túc xá rồi……”
Sở Chiêu đá chân Kim Tịch.
“Được. Được. Được. Tớ không nói nữa. Hôm nay là ngày đẹp của hai người, tớ sẽ không gây mâu thuẫn nội bộ gia đình đầm ấm nữa!”
Nhưng không được bao lâu, Kim Tịch không kiềm chế được ý nghĩ muốn trêu chọc hai người, lại hỏi Kinh Trì: “Trong trò nói thật hay thách năm ấy, người nào đó ra chủ ý xấu xa, bảo Hứa Triều Dương hôn Sở Chiêu. Không biết người nào đó giờ hối hận không ta.”
Lời vừa dứt, mọi người tru lên, hưng phấn nhìn hai người.
Sở Chiêu vỗ vỗ đầu Kim Tịch một cái: “Sao miệng cậu lại thiếu đòn thế nhỉ! Chuyện từ hồi xưa xửa xừa xưa rồi còn lôi ra!”
Kinh Trì giả ngu: “Đúng vậy. Anh không nhớ rõ lắm.”
“Ở đó mà giả vờ!”
Hứa Triều Dương cũng cười trêu: “Còn nữa nhé, người nào đó trước khi “lâm chung” đã giao phó cô gái nhà mình để tớ chăm sóc cơ. Không biết giờ còn tính nữa không nhỉ?”
Sở Chiêu nhạy bén nhìn Kinh Trì: “Anh giao phó em cho anh ấy chăm sóc?”
Kinh Trì giải thích ngay lập tức: “Chăm sóc là chăm sóc đơn thuần thôi. Còn chăm sóc thế nào chứ. Mọi người nghĩ nhiều rồi. Thật sự không trong sáng mà.”
“Được. Được. Được. Cậu lúc nào cũng có lý do.”
Tóm lại, tam giác tình yêu máu cún hồi trẻ, luôn là chủ đề nói chuyện của mọi người. Sau khi người trong cuộc buông được rồi, chỉ nhẹ nhàng nói rồi cười bỏ qua.
Vào lúc hoàng hôn, Bạc Diên nắm tay Kim Tịch, bước chầm chậm trên bờ cát.
Kim Tịch nhặt một cái vỏ sò be bé màu trắng, cất vào túi Bạc Diên. Cứ vài bước, lại nhặt một cái, cất vào túi….
Chẳng mấy chốc, túi áo vest của Bạc Diên đầy ụ vỏ sò.
Anh không biết làm sao, hỏi Kim Tịch: “Nhặt nhiều thế, về xào ăn à?”
“Sao anh chỉ biết có ăn thế?”
Bạc Diên cười cười: “Nhắc đến ăn, anh có hơi nhớ anh Thẩm của anh đấy. Nhớ đến tay nghề nấu ăn đỉnh cao của anh ấy.”
“Trừ ăn ra, trừ anh Thẩm của anh ra, anh còn nhớ gì nữa hả?”
Bạc Diên cúi đầu nhìn hai má đỏ bừng của cô gái, cười nói: “Chẳng phải em đang mong anh hỏi em sao lại nhặt nhiều vỏ sò vậy à?”
“Oa, bảo bối à, anh thông minh ghê! Thế nên câu hỏi đến rồi đây, sao em lại phải nhặt nhiều vỏ sò thế nhỉ?”
“Không phải vì ăn à….” Bạc Diên hơi suy tư nói: “Chẳng lẽ để tặng cho anh Thẩm của anh?”
Kim Tịch tức giận: “Trừ anh Thẩm của anh ra, trong đầu anh còn có thể giả vờ nghĩ đến người khác không hả! Hai anh yêu nhau thế, sao không ở bên nhau đi. Sao không bảo anh ấy sinh em bé cho anh luôn đi.”
Bạc Diên giữ chặt tay Kim Tịch, mỉm cười: “Chuyện này thì thật sự bất lực rồi.”
Cơn gió biển thổi qua, nụ cười trên mặt Bạc Diên bỗng đóng băng: “Tịch Tịch, em nói gì?”
“Em bảo, sao anh không bảo anh ấy sinh cho anh…” Má cô càng ngày càng đỏ: “Aiyo, bỏ đi. Không có gì!”
Đột nhiên, Bạc Diên phấn khích hơ, sờ sờ vỏ sò nhỏ nhỏ trong túi: “Đây là quà cho ai đó sao?”
“Đúng. Đúng vậy.”
Ở nơi biển gặp gỡ bầu trời, khoảng thời gian ban ngày giao với ban đêm, bỗng nhiên Bạc Diên cúi đầu hôn cô gái của anh.
“Cảm ơn em. Đây chính là món quà tốt nhất.”