Trong phòng ký túc xá, Hạ Khinh đi ra khỏi phòng tắm, cô cởi khăn quấn tóc ra, mái tóc đen nhánh dài như thác nước đổ xuống, trông rất bồng bềnh.
Cô cầm máy sấy tóc lên, đứng trước gương sấy khô tóc mình.
Hai năm nay huyết sắc trên khuôn mặt cô gái trông hồng hào hơn rất nhiều, vốn khuôn mặt có ngũ quan góc cạnh nay đã có nhiều thịt hơn, nhưng do thường xuyên luyện tập, vóc người cô vẫn đẹp như cũ.
Bây giờ trông Hạ Khinh có mùi vị của phụ nữ.
Thẩm Bình Xuyên nuôi cô rất tốt, ít nhất trên bàn trang điểm giờ này đầy chai lọ, đều là hàng quốc tế, hoàn toàn khác biệt với kem dưỡng da Vaseline cô mua trong siêu thị.
Sự thay đổi rõ rệt nhất chính là làn da của cô, vốn ban đầu có màu lúa mạch, bây giờ đã trắng nõn mịn màng.
Nét đẹp của phụ nữ một nửa do trời sinh, một nửa là dưỡng mà thành, điều này hoàn toàn đúng.
Một chiếc xe Mercedes Benz dừng dưới lầu ký túc xá, ngoài ban công có vài cô gái thấp giọng bàn tán—
“Thẩm đại thiếu gia tới rồi.”
“Cậu nhìn cô ấy ngày thường đều mặc đẹp, so với trước kia giống như biến thành một người khác vậy.”
“Bình thường im lặng, vậy mà cưa được Thẩm Bình Xuyên.”
“Cái này gọi là đã không biết thì thôi, nhưng gáy một cái ai nấy đều kinh ngạc, cậu không có bản lĩnh này đâu.”
“Dĩ nhiên tớ không có bản lĩnh này rồi, tớ nghe nói hai người họ ở bên nhau không được bao lâu đã đi thuê phòng.”
…
“Rầm.” Bạn cùng phòng An Tiểu Tuyết nặng nề đóng cửa phòng ký túc xá lại, chặn hết mấy lời bịa đặt ở ngoài, thở hổn hển nói: “Một nhóm con gái nhiều chuyện.”
Hạ Khinh không nói gì, cô dùng kem dưỡng tay xoa lên, thờ ơ nói: “Để các cậu ấy nói đi, dù sao…”
Những lời đó đều là sự thật.
Điện thoại di động vang lên hai tiếng, Hạ Khinh nhận được hai tin nhắn, một tin từ Kim Tịch còn một tin từ Thẩm Bình Xuyên.
Kim Tịch: Chị Hạ Khinh, sinh nhật vui vẻ nha! Chúc chị và anh em luôn vui vẻ hạnh phúc! -3-
Hạ Khinh mở phần trả lời, nhanh chóng nhắn lại: Cảm ơn Tịch Tịch.
Sau đó Kim Tịch lại gửi đến một tin nhắn khác: Chị Hạ Khinh, anh em hiểu chuyện hơn ai khác, có thể đôi lúc quá cố chấp, hôm nay chú Thẩm vừa cãi nhau với anh ấy xong, chị phải trông anh ấy nhiều vào, quản anh ấy, đừng quá nuông chiều anh ấy nha.
Hạ Khinh nhìn tin nhắn không đầu không đuôi này, im lặng một lúc mới trả lời: Được, chị sẽ làm.
Còn tin nhắn của Thẩm Bình Xuyên chỉ ngắn gọn vài chữ: Mặc cái váy anh tặng em.
Cô đặt máy sấy tóc xuống, mở tủ quần áo ra.
Bên trong treo một bộ váy màu xanh dương đắt tiền được đặt may riêng, là quà sinh nhật Thẩm Bình Xuyên tặng cô.
Trên chiếc váy dài được may những khối hình nhỏ li ti, giống như bầu trời đầy sao, đẹp động lòng người.
Thẩm Bình Xuyên thích con gái có tóc xoăn, thích con gái mặc váy, thích con gái biết trang điểm, thích…
Hai năm nay, Hạ Khinh có gắng làm mọi chuyện, chỉ để biến thành dáng vẻ mà Thẩm Bình Xuyên thích.
Không nịnh hót cũng không lấy lòng, tất cả chỉ là cảm ơn và báo đáp.
Nhưng bây giờ cô không biết mình có thật sự làm sai không.
Cô nhìn tin nhắn của Kim Tịch, quyết định bỏ cái váy lại, lấy một bộ đồ màu trắng thoải mái trong tủ.
Từ trước giờ cô chưa mặc váy, hơn nữa cũng không thích, cô thích mặc quần áo bình thường, phong cách hơi lạnh lùng, hơi hướng hip hop.
Cô cột mái tóc dài lên thành chiếc đuôi ngựa gọn gàng, mặc áo và quần jean, mang giày thể thao rồi đi xuống lầu.
Thẩm Bình Xuyên tựa vào cửa xe, thấy cô đi ra thì không kiềm được nụ cười trên môi.
Hạ Khinh nhớ đến lúc hai người vừa yêu nhau, mỗi lần Thẩm Bình Xuyên gặp cô sẽ liều mạng nhào đến cho cô một cái ôm to bự.
Ngày trước anh là sinh viên, còn bây giờ anh là tiểu Thẩm tổng quản lý toàn bộ tập đoàn Thẩm thị, ngày ngày đều căng thẳng, cũng đã học được cách kiềm chế tính tình và hành động.
Tuy nhiên mỗi lần nhìn cô, trên môi luôn nỡ nụ cười không có gì thay đổi.
Đáy mắt của anh chứa ánh mặt trời, khiến lòng cô ấm áp.
Hạ Khinh chạy đến bên người Thẩm Bình Xuyên, duỗi tay ôm eo anh.
Để phối hợp với thể lực của Hạ Khinh, những năm gần đây Thẩm Bình Xuyên cũng đến phòng gym tập luyện, dưới sự tăng cao hóc môn, anh rèn luyện tốt hơn con gái nhiều, luyện được cả người đầy bắp thịt thật không uổng công.
Vóc người có cơ bắp, ngũ quan rõ ràng, thêm nữa là khí chất tổng tài thành thục, sức hấp dẫn của Thẩm Bình Xuyên dường như tăng lên gấp đôi.
Kim Tịch rất xúc động, trong độ tuổi thanh xuân, Thẩm Bình Xuyên đầy thịt, sau khi học xong đại học, anh trái lại như được hồi sinh.
Thẩm Bình Xuyên vòng một tay qua eo Hạ Khinh, đỡ cô vào xe, sau đó lấy một bó hồng lớn ra, trên đó ít nhất có mấy trăm đóa, tất cả được bó lại với nhau trông vô cùng to lớn.
Hạ Khinh khẽ hô: “Đẹp quá.”
Thẩm Bình Xuyên ngồi xuống cạnh cô, đóng cửa xe lại: “Em thích là được.”
“Cảm ơn anh, em tất thích.”
Cô xoay người lại ôm cổ anh, hôn lên cằm anh một cái.
Thẩm Bình Xuyên đưa tay ra sờ tóc cô, lúc này mới phát hiện cô ăn mặc rất khác biệt.
Thường ngày cô luôn xõa tóc, hôm nay lại cột lên, hơn nữa còn mặc áo khoác, bên tai trái đeo một chiếc khuyên tai màu đen.
Thẩm Bình Xuyên không bảo tài xế lái xe đi, cau mày hỏi: “Em không mặc chiếc váy anh tặng sao?”
“Do không vừa.”
Anh kéo cô lại gần mình: “Không vừa?”
Hạ Khinh cúi đầu, mái tóc che đi ánh mắt cô, cô không dám nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng đáp “ừ”.
“Đó là chiếc váy được nhà thiết kế người Pháp tự tay may, không thể không vừa, là em không thích.”
Nếu nói tính cách không thay đổi của Thẩm Bình Xuyên trước giờ thì chính là tính thẳng thắn.
“Em không thích quà anh tặng em.”
Hạ Khinh hơi khẩn trương: “Không có, quà anh tặng em, mỗi món em đều thích.”
“Ừ.” Anh thờ ơ nhún vai, cởi dây buộc tóc của cô ra, vuốt ve mái tóc như thác nước của cô: “Hạ Khinh nhà anh thích mặc gì thì mặc cái đó.”
Hạ Khinh cười, không nhịn được ôm anh.
Thẩm Bình Xuyên bảo tài xế lái xe đi, sau đó ngồi ở ghế sau rộng rãi tập trung hôn môi với Hạ Khinh.
Ban đầu Hạ Khinh không thích hôn môi với anh ở trên xe, có tài xế ngồi phía trước, cô rất xấu hổ, nhưng dường như Thẩm Bình Xuyên rất hưởng thụ kiểu thân mật trong không gian chật hẹp như này, có lần anh tham gia tiệc rượu uống khá nhiều, suýt nữa đã cùng cô làm chuyện kia trong xe luôn rồi.
Từ đó về sau, Hạ Khinh cũng không quan tâm nữa.
Thẩm Bình Xuyên ôm cô đặt lên đùi mình, bàn tay từ từ bao lấy vòng eo của cô, để mặc cô nâng cằm mình lên, chủ động hôn.
Hạ Khinh hôn không còn kiểu trúc trắc và non nớt như những ngày đầu nói yêu, cô đã học được cách kết hợp với anh, khiêu khích anh.
Cô hôn rất chuyên chú, hai mắt nhắm lại, đôi mi cong dài khẽ động đậy, Thẩm Bình Xuyên nhìn cô đầy si mê, trong đôi con ngươi màu nâu dâng lên sự yêu thương không cách nào che dấu được.
“Hạ Khinh, anh yêu em.”
Hạ Khinh xúc động ôm lấy anh: “Em cũng yêu anh.”
Chú Lưu tài xế ăn một họng thức ăn cho chó bất đắc dĩ lắc đầu, tính toán thời gian thì hai người đã sớm vượt qua thời kỳ yêu đường nồng cháy, tuy nhiên đến nay tình cảm vẫn nồng nàn như lúc mới yêu.
Với thân phận và vẻ ngoài của Thẩm Bình Xuyên, muốn cậy thế tìm con gái rất dễ, con gái xinh đẹp hơn Hạ Khinh cũng nhiều không tả nổi, muốn kiểu nào cũng có.
Dưới cái nhìn của chú Lưu, bề ngoài của Hạ Khinh không khác biệt với những cô gái khác làm bao, nghe lời, dịu dàng, mang theo sự lấy lòng và cẩn trọng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu mưu mô, có lúc cô rất vụng về, không âm mưu gì cả, trong lòng không muốn thì có thể nhìn ra được, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra….
Cô luôn biết cách lấy lòng Thẩm Bình Xuyên, cũng chẳng biết vị tiểu thiếu gia này bị cái gì mê hoặc, hết lần này đến lần khác hao tổn tâm tư vì cô gái này.
Thẩm Bình Xuyên dẫn Hạ Khinh đến một nhà hàng Tây sang trọng trong trung tâm thành phố dùng bữa.
“Nhà hàng này không dễ đặt, cần phải đặt trước nửa tháng, nhưng không gian và hương vị khá lắm, anh dẫn em đi nếm thử.”
Hạ Khinh kéo tay anh một cách tự nhiên, cười nói: “Chỉ cần ăn no là được.”
Thẩm Bình Xuyên véo mũi cô: “Tiểu phá sản, nếu em muốn ăn no ở chỗ này đoán chừng ông đây phải phá sản vì em mất.”
“Rất đắc sao! Vậy chúng ta đổi chỗ khác đi.”
“Đổi gì mà đổi, em thật sự nghĩ em ăn có thể khiến anh nghèo sao.”
Thẩm Bình Xuyên chỉ đơn giản muốn đùa cô, anh kéo Hạ Khinh vào nhà hàng, lập tức có phục vụ đẹp trai dẫn hai người đến chỗ ngồi đã đặt sẵn—
“Thẩm tổng, chào mừng anh đến.”
Thẩm Bình Xuyên đưa thực đơn cho Hạ Khinh: “Em cứ tùy ý gọi món đi.”
Thời gian Hạ Khinh gọi món còn lâu hơn Thẩm Bình Xuyên, Thẩm Bình Xuyên gọi một phần gan ngỗng, một phần bò bít tết tám phần chín, còn Hạ Khinh chọn đi chọn lại cuối cùng chỉ gọi một phần salad.
Thẩm Bình Xuyên cười cô: “Bạn gái anh luôn thích ăn thịt sao hôm nay lại lịch sự thế?”
Đồ ăn hôm nay vượt qua khỏi dự đoán của Hạ Khinh, đây được xem là bữa ăn đắt tiền nhất mà Thẩm Bình Xuyên dẫn cô đi từ khi quen nhau đến nay, cô không dám gọi lung tung.
“Huấn luyện viên nói em tăng cân, tốt nghiệp sẽ không đạt phần kiểm tra thể trọng, em phải giảm cân một chút.”
Cô nói có chứng cớ, cô thật sự mập lên.
Nhưng Thẩm Bình Xuyên không còn là thằng nhóc ngu ngốc trước đây nữa, anh rất hiểu bạn gái nhà mình, cô không giỏi nói dối.
“Nếu em không gọi vậy anh gọi giúp em.” Thẩm Bình Xuyên nói với phục vụ: “Năm phần gan ngỗng, ba phần tôm hùm rán, hai bát thịt bò hầm, à đúng rồi, bốn phần ốc kiểu Pháp.”
Người phục vụ đó sợ ngây người: “Anh…anh nói là năm, năm phần gan gnỗng?”
Thẩm Bình Xuyên bình tĩnh đóng quyển thực đơn lại: “Cần tôi lặp lại lần nữa sao?”
Hạ Khinh ra sức đá chân anh: “Anh đừng gọi nhiều vậy! Ăn không hết đâu!”
Thẩm Bình Xuyên cười khẽ: “Trên đời này không có món nào là bạn gái anh ăn không hết.”
Đây là lần đầu người phục vụ gặp một vị khách giàu như vậy, một phần gan ngỗng có giá đến bốn con số, anh gọi năm phần, không kể mấy món khác cũng có giá không rẻ.
Quan trọng là, đi ăn đồ ăn Pháp cũng chưa có ai ăn đến mức này, có người đi ăn đồ Pháp mà phải ăn cho no sao?
Từng món ăn tinh xảo được mang lên, đồng thời hấp dẫn ánh mắt của những người xem bên cạnh.
Một vị khách nữ mặc váy là người khoa trương nhất, cô ta thấy Hạ Khinh gọi đồ như ăn cơm nhà thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khinh bỉ, thật sự biểu cảm phong phú như đang xem kịch vui.
Hạ Khinh vốn đã thấy áp lực lớn, vậy mà vị nữ khách đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô cầm nĩa lên lại buông xuống.
Thẩm Bình Xuyên nhìn người phụ nữ ngồi gần đó một cái, bất mãn nói: “Vị tiểu thư này, cô nhìn gì đó.”
Có lẽ do giọng của anh quá tàn bạo, người đàn ông ngồi đối diện cô ta lập tức phản bác lại: “Cậu có thái độ gì?”
“Tôi mẹ nó chính là thái đội này này.” Thẩm Bình Xuyên liếc nhìn bàn của họ, cười lạnh nói: “Mãi nhìn chằm chằm vào bàn của người khác, có phải chưa ăn no không, có muốn ông đây gọi giúp hai người vài phần không?”
Lời vừa nói ra, người đàn ông lập tức đứng dậy, gọi giám đốc đến: “Người như này cũng có thể đến đây dùng bữa à, thật sự nghĩ đang đi ăn tiệc sao.”
Thẩm Bình Xuyên định mở miệng thì Hạ Khinh kéo tay anh: “Anh không nên làm ầm ĩ.”
Tính tình Thẩm Bình Xuyên cộc cằn hơn không ít, anh nhẹ nhàng lấy tay Hạ Khinh ra, trấn an vỗ một cái: “Anh không làm ầm ĩ.”
Anh quay đầu liếc nhìn vị giám đốc, nhàn nhạt nói: “Anh nói phải làm sao?”
Dĩ nhiên giám đốc biết hai bên đang làm khó mình: “Tiểu Thẩm tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Người mắng tôi không phải là anh, anh xin lỗi cái gì?”
Thẩm Bình Xuyên đi lên đẩy bàn, cái ghế bị kéo theo lui về sau: “Ông ta nói kiểu người như tôi không xứng cùng ăn chung một nhà hàng với ông ta, giám đốc, ông xem thế nào.”
Dĩ nhiên giám đốc không đắc tội nổi Thẩm Bình Xuyên, ông ta lập tức chuyển sang nói với người đàn ông kia: “Vị tiên sinh này, hay là anh dời xuống lầu dùng bữa nhé?”
“Cài gì?” Người đàn ông đó không tin nổi: “Cậu…cậu nói lại lần nữa xem?”
“Hoặc anh xin lỗi tiểu Thẩm tổng, hoặc mời anh xuống lầu, dù sao trong chuyện này anh là người sai trước.”
Chắc chắn không thể nói xin lỗi, người đàn ông đó hung hăn chỉ vào vị giám đốc: “Cậu biết tôi là ai không?”
“Tôi không cần biết anh là ai, ở chỗ này dùng bữa đều là khách, anh không tiếc lời với những vị khách khác thì tôi có quyền mời anh rời đi.”
Giám đốc cầm bộ đàm lên, dường như định gọi bảo vệ, dưới ánh mắt của mọi người, người phụ nữa kia muốn giữ lại mặt mũi nên hổn hển rời đi, ngươi đàn ông lập tức đuổi theo, còn không quên quay đầu hâm dọa giám đốc: “Anh chờ đó cho tôi!”
Một trận sóng gió qua đi, để tỏ lòng áy náy, giám đốc tặng cho Thẩm Bình Xuyên một phần tôm hùm Boston.
Rời khỏi nhà hàng, tâm tình Hạ Khinh luôn không tốt, Thẩm Bình Xuyên ở cạnh cô, cùng cô đi tản bộ tiêu thực.
“Em không vui à.” Thẩm Bình Xuyên nắm tay cô.
“Không có, em rất vui.” Hạ Khinh quay đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh đã mời em ăn.”
Thẩm Bình Xuyên hơi dừng lại, nói: “Có phải bây giờ anh…không thể xa xỉ xin em thẳng thắn với anh nữa rồi không?”
Hạ Khinh khó khăn hỏi: “Em không tốt chỗ nào?”
Thẩm Bình Xuyên siết chặt hai tay, ôm cô vào lòng: “Ở bên anh, em có thật sự vui vẻ không?”
“Vui lắm ạ.”
Anh duỗi tay ra nắm lấy cằm cô, ngước đôi mắt hẹp dài lên nhìn cô: “Nhưng trực giác nói cho anh biết em đang gạt anh, Hạ Khinh, tại sao em phải gạt anh?”
Trái tim Hạ Khinh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thật lâu sau cô mới mở miệng nói ra câu mà từ trước đến giờ mình muốn nhưng lại không dám nói—
“Thẩm Bình Xuyên, em ghét bản thân mình bây giờ.”
Lúc cô nói ra những lời này, ánh mắt đỏ ửng lên.
Thẩm Bình Xuyên giống như bị rút cạn sức lực, anh ngạc nhiên buông cô ra, lui về sau hai bước, trong mắt đầy đau lòng: “Em ghét mình ở bên cạnh anh sao?”
Hạ Khinh ngồi xổm xuống, cúi đầu, tựa như đã hết hơi….
Hạ Khinh như thế này, so với người tự nhiên xinh đẹp có thể đánh người tựa như hai người khác nhau.
Lúc này Thẩm Bình Xuyên mới dần hiểu được lời nói năm đó của Bạc Diên.
Cậu đang phá hủy cô ấy.
Anh ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào mặt cô: “Hạ Khinh, nếu như em muốn rời khỏi anh, lúc nào cũng…”
Cổ họng anh đột nhiên nghẹn ngào, hai chữ kia cho dù có làm thế nào cũng không nói nên lời, anh rất sợ, anh chợt bừng tỉnh ngộ, mình căn bản không cách nào chịu đựng được khi cô rời đi.
Hạ Khinh tự nhiên vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt thật sâu vào cổ anh: “Em sẽ không rời khỏi anh, em chỉ không biết nên làm gì, anh đối xử với em tốt như vậy, em nợ anh ngày càng nhiều, đời này em cũng không rõ…”
Thẩm Bình Xuyên từ giọng nói nức nở của Hạ Khinh bỗng hiểu ra hành động ngăn cản của Bạc Diên từ lúc đầu.
Cậu cho rằng chỉ cần cậu đối xử tốt với cô ấy là cho cô ấy hạnh phúc, nhưng thực tế cậu chỉ khiến cô ấy càng áy náy thêm thôi, đây là tình cảm không cân bằng, cậu lấy hết tất cả mọi tôn nghiêm và sự tự tin của cô ấy, cậu biến cô ấy thành một người khác, một người phụ nữ tồn tại chỉ vì cậu.
“Anh sai rồi.”
Anh sai thật rồi.
Ngày hôm sau, trong phòng làm việc của tập đoàn Thẩm thị, anh đưa đơn từ chức cho Thẩm Thạch Sơn, muốn rời khỏi chức vụ CEO của mình.
Anh muốn đứng ở vị trí ngang bằng cô, bắt đầu lại từ đầu, tìm kiếm tương lai thuộc về hai người.
Nếu cô nguyện ý theo anh chịu khổ mấy năm, Thẩm Bình Xuyên có lòng tin, mình cũng có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Thẩm Thạch Sơn nhìn tờ đơn từ chức trong tay, ông không quá kinh ngạc, nhàn nhạt nói: “Vì phụ nữ, không cần gì cả à?”
Thẩm Bình Xuyên kinh ngạc: “Cha…”
“Ngay từ đầu con làm chuyện vô liêm sỉ đó chỉ có thể gạt được em gái con thôi.”
“Cha biết cả sao?” Thẩm Bình Xuyên chột dạ thật, trên lưng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Và càng bất ngờ hơn là Thẩm Thạch Sơn không trách mắng anh, ông đi vòng qua bàn làm việc đến cạnh Thẩm Bình Xuyên, giọng hơi đau buồn: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng phạm phải sai lầm lớn nào, có lúc cha cũng nghĩ có phải cha đối xử với con quá hà khắc rồi không.”
“Mới đầu biết việc kia, cha rất tức giận, nhưng sau đó đã tỉnh táo lại và nghĩ rõ hơn, con cần phải trả giá cho sai lầm của mình mà không cần cha ra mặt gánh vác thay con, đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, tương lai tự tạo dựng bầu trời riêng của mình.”
Anh vô cùng xấu hổ: “Cha, con xin lỗi.”
Thẩm Thạch Sơn nặng nề vỗ vai anh: “Nếu đã quyết định một mình ra ngoài xông xáo vậy mọi chuyện phải dựa vào con, cha sẽ không giúp con chuyện gì cả.”
Thẩm Bình Xuyên dụi mắt: “Ông Thẩm nói được làm được đấy.”
“Thằng nhóc thối! Cha tuyệt đối sẽ không giúp con đâu!”
…
Thẩm Bình Xuyên rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng cao chót vót, bầu trời tối tăm u ám.
Buổi chiều hôm đó, cuối cùng anh không còn lại gì.
Và không ai ngờ được, mười năm sau, anh có thể đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, từ cửa sổ sát đất có thể thấy được tập đoàn Thẩm thị ở đối diện.
Hai chân đạp lên hai xí nghiệp lớp, tất cả đều dưới quyền của anh, Thẩm Bình Xuyên đã vô số lần nhớ lại, nếu như ban đầu không mạnh tay hạ quyết tâm, thì bây giờ anh đã biến thành dáng vẻ gì?
Ít nhất bây giờ anh có người vợ nương tựa lẫn nhau, một cô gái bầu bạn với anh trong nghịch cảnh khó khăn, cô sống ngày càng giống như dáng vẻ thuở thiếu thời.