Tiểu Dạ Khúc

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu vang trời.

Trong sân bóng rỗ, các chàng trai tùy ý lau mồ hôi, gò má đỏ ửng, cả người nóng hầm hập.

Thỉnh thoảng Hứa Triều Dương sẽ đi đến khung rỗ, cầm điện thoại lên nhìn, soạn tin nhắn, khóe miệng cười mỉm.

Kinh Trì ném một quả ba điểm vào rỗ, trái bóng rơi vào người Hứa Triều Dương, anh ta hồn nhiên như không có gì.

“Còn đánh nữa không, nghiêm túc chút coi.”

Hứa Triều Dương không thèm ngẩng đầu, nói: “Để tới gửi tin nhắn cho Sở Chiêu đã.”

Bàn tay ném bóng vào rỗ của Kinh Trì hơi khựng lại, trái bóng lệch khỏi rỗ rất xa, rơi xuống sát mép khung bóng, sau đó anh nhanh chóng nhặt bóng lên, xoay người lại thờ hơ hỏi: “Gần đây hai người thường xuyên liên lạc sao?”

“Nhiều hơn trước đây…một xíu xiu.” Dáng vẻ tươi cười của Hứa Triều Dương rất gợi đòn.

Kinh Trì vặn chai nước ra, ngửa đầu uống một ngụm, không hỏi nữa.

Như vậy cũng tốt, mục đích ban đầu của anh không phải là tác hợp cho hai người à, bây giờ nhiện vụ đã hoàn thành rồi, sau này cô ấy sẽ được hạnh phúc, Hứa Triều Dương là một chàng trai đáng tin để phó thác.

Thậm chí anh còn tưởng tượng ra khung cảnh yêu đương ngọt ngào hạnh phúc của hai người ngốc nghếch này vào thường ngày.

Từ đấy lòng dâng lên nỗi đau, anh hít sâu một hơi, buồn bực ném chai nước đi.

“Má nó.”

Giữa lúc Hứa Triều Dương gửi tin nhắn, anh ta ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu làm gì vậy?”

“Muốn đánh cậu một trận.”

Hứa Triều Dương nhíu mày, không thể hiểu nổi nói: “Đồ bệnh thần kinh.”

Điện thoại của Bạc Diên vang lên, anh lấy khăn lông vắt trên vai xuống lau mặt, rồi nghe máy, nói được mấy câu bèn xoay người rời đi.

Hứa Triều Dương hỏi với theo: “Là Kim Tịch tìm hả?”

“Ông cụ nhà, bảo tối nay tớ về đó ăn tối, đi trước đây.” Bạc Diên cầm balo màu đen lên, xoay người rời khỏi sân bóng rỗ.

..

Bạc Diên về nhà tắm rồi mới chạy xe đạp về tứ hợp viện. Anh mượn chiếc xe đạp này từ chỗ anh vợ Thẩm Bình Xuyên, buổi xế chiều khi nhiệt độ xuống thấp sẽ chở Kim Tịch ra sông hóng gió, ngắm mặt trời lặn.

Con đường rộng rãi bao quanh tứ hợp viện trồng những cây ngô đồng to lớn, cành lá xum xuê, che hết cả bầu trời, nhiệt độ ở đây thấp hơn nơi khác rất nhiều, vô cùng mát mẽ.

Ở thành phố B có rất ít tứ hợp viện lớn, cho dù có tiền cũng không mua được một căn tứ hợp viện rộng lớn như này, nên người sống ở đây có thân phận và địa vị không hề thấp.

Bạc Diên đẩy xe vào nhà, chợt ngửi được hương thơm đồ ăn.

Anh đậu xe cạnh giếng, bỗng lúc này có một giọng nữ trong trẻo truyền ra từ trong nhà: “Anh đã về rồi?”

Bạc Diên quay đầu, nhìn thấy một cô gái mặc áo thun quần jean đang bưng một đĩa thức ăn, đang đứng ở cửa nhìn anh.

Ngũ quan của cô gái này đoan trang diễm lệ, con ngươi trong suốt, chẳng qua da hơi ngâm, dáng người cao như Kim Tịch.

Trong nhà bình thường chỉ có ông bà nội, nhiều lắm là có thêm dì giúp việc, sao bỗng dưng lại có thêm một cô gái thế.

“Cô là ai?”

Bạc Diên dừng hẳn xe đạp, nhìn trước nhìn sau một vòng, suýt nữa đã nghĩ mình đi nhằm chỗ.

Lúc này, ông nội cầm điếu thuốc từ phòng bên đi qua, giới thiệu: “Đây là em gái Hiểu Viện của con.”

Bạc Diên không tài nào nhớ nổi mình có cô em gái này, chỉ nghĩ là họ hàng nào đó trong nhà, nên lễ phép gật đầu chào cô ta: “Xin chào, tôi là Bạc Diên.”

Dương Hiểu Viện quan sát Bạc Diên, bất giác hơi đỏ mặt.

Ngũ quan của anh anh tuấn nhưng cũng không ôn hòa, khi ngước đôi mắt phượng lên sẽ mang theo vài phần công kích, tạo cho người khác ấn tượng đầu tiên là lạnh lùng, không dễ đến gần.

Cô ta không dám nhìn thẳng vào anh nên nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Đây là anh Bạc Diên ạ, xế chiều hôm nay có nghe ông cụ Bạc kể rất nhiều chuyện về anh.”

Bạc Diên thuận miệng đáp một tiếng, nói qua loa: “Tôi vào bếp giúp bà nội đây.”

“Đi đi.” Ông cụ vẫy tàn thuốc vào thân cây.

Bạc Diên xoăn tay áo bước vào bếp, bà nội đeo tạp dề, đang bỏ một đĩa cải xanh vào nồi, quay đầu thấy cháu trai đến thì khóe mắt đầy nếp nhăn cong lên —-

“Thằng nhóc thối, đi ra ngoài chơi với khách đi, vào đây là gì?”

“Là họ hàng trong nhà ạ? Trước kia sao con chưa gặp nhỉ?”

“Ông nội không giới thiệu với con à?”

“Không có ạ.”

Bạc Diên cũng buộc tạp dề lên người mình, phụ giúp bà.

“Không nên nói nhiều trước mặt người ta.” Bà nội xào rau, thấp giọng nói: “Dương Hiểu Viện là bé gái khó khăn mà ông nội con tài trợ, từ nhỏ khi đi học con bé đã không chịu thua kém ai, đến giờ vừa thi đậu đại học, ông nội con rất vui, hôm nay ra trạm xe lửa đón con bé về nhà, bảo nó ở lại, chờ khai giảng rồi đi.”

“Thì ra là vậy.”

Bạc Diên mở vòi nước, rửa sạch hai củ cà rốt, rồi lấy tấm thớt qua thái mỏng.

Không lâu sau, ông nội cũng tự mình vào bếp, nói với Bạc Diên: “Con ra ngoài chơi với khách đi, năm nay Hiểu Viện thi đậu đại học B, cùng học chung trường với con đó, con và con bé trao đổi về chuyện học đại học đi.”

Bạc Diên quay đầu cười nói: “Để lát nữa ăn cơm rồi nói ạ, con và cô ta không quen biết, bây giờ ra ngoài mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô ta, ngại lắm ạ.”

Ông cụ Bạc biết cháu nội mình có tính cách như vậy, quá lạnh nhạt, khó làm quen với người khác, nhất là con gái.

Nhưng ông vẫn không nhịn được dặn dò đôi câu: “Hiểu Viện rất có tiền đồ, là thủ khoa môn xã hội của thị trấn, con đi học nhớ giúp đỡ và chăm sóc con bé nhiều vào, biết chưa?”

Bạc Diên nói đùa: “Như vậy không được đâu, con có bạn gái rồi, chăm sóc cô gái khác sẽ làm bạn gái con ghen đó.”

Ông cụ Bạc bị anh làm nghẹn lời, lấy cái muôi gõ vào gáy anh, thở phì phò nói: “Thằng nhóc thối nhà con, nói bậy bạ gì đó, sau này con phải xem Hiểu Viện là em gái!”

“Trong lòng Tiểu Diên tự hiểu mà, ông còn không rõ tính tình của nó sao, được rồi được rồi, ông mau ra ngoài đi, đừng để con gái người ta lúng túng ngồi một mình trong nhà.” Bà nội không nhịn được đẩy ông cụ ra.

Ông cụ Bạc rời khỏi phòng bếp, bà cụ bèn nhỏ giọng hỏi Bạc Diên: “Bạn gái con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chưa đến 19 tuổi ạ.” Bạc Diên bỏ cà rốt đã thái vào bát, mặt mày cực kỳ dịu dàng: “Là tiểu học muội của con.”

“Nhỏ vậy sao?”

“Vâng ạ.”

“Vậy con bé có biết chăm sóc con không?”

Đầu ngón tay trắng nõn của Bạc Diên dính nước, anh cười nói: “Được anh trai cưng chiều, sao biết chăm sóc người khác được, gần như là con chăm sóc em ấy ý.”

Bà nội lấy cái đĩa, thở dài nói: “Cha mẹ con đã đi trước, bà với ông nội cũng già rồi, chỉ hy vọng tương lai con tìm được một người biết ấm biết lạnh để ở cạnh mình, vậy mới phải.”

Bạc Diên thấy bà nội quan tâm đến mình, anh đè vai bà nội lại, dụ dỗ nói: “Bà nội cũng đừng lo lắng lung tung, cô ấy rất hợp với ý con, cũng có thể hiểu được con.”

Trên đời này, có thể tìm được một người hiểu mình, khó khăn nhường nào chứ.

Chỉ một câu nói này, bà nội không nói gì thêm nữa.

Trong quá trình ăn cơm, Dương Hiểu Viện rất ngoan ngoãn, mang theo vẻ cẩn thận dè dặt, thậm chí còn không dám gắp thịt, chỉ lo cúi đầu ăn cơm với rau xanh, bà cụ ngồi cạnh thấy thế thì gắp đùi gà bỏ vào bát cho cô ta, săn sóc bảo cô ta ăn nhiều.

Ông cụ Bạc để Bạc Diên kể chuyện trong trường đại học cho cô ta nghe, Bạc Diên thuận miệng nói vài câu, gì mà học hành phải dựa vào tính tự lập, đi vào thư viện nhiều chút, lúc đọc sách thì phải có tuyển chọn….

Những lời này do Thẩm Bình Xuyên nói, lúc diễn thuyết kỳ khai giảng có nhắc tới mấy điểm này, phải khiến cuộc sống sinh hoạt và học tập có ích hơn.

Tuy nhiên Dương Hiểu Viện lắng nghe rất nghiêm túc, lúc anh nói chuyện, cô ta nhìn anh không hề chớp mắt, tựa như rất sợ bỏ qua châm ngôn triết lý gì đó.

Điều này khiến Bạc Diên thấy không được tự nhiên.

“Cô đăng ký ngành gì?” Anh sẵn miệng hỏi.

“Là ngành trung văn ạ.”

Bạc Diên vừa nghe đã có tinh thần ngay: “Ngành này rất tốt.”

Hai má Dương Hiểu Viện đỏ bừng: “Anh Bạc Diên biết ngành này ạ.”

“Bạn gái tôi cũng học ngành này.”

Dương Hiểu Viện kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy hai mắt sáng rực của anh.

Nhận ra…không phải ngành này tốt mà là bạn gái tốt.

Ông cụ Bạc cười nhạo anh: “Nhắc đến chuyện bạn gái làm như đang khoe bảo vật, hận không thể cho toàn thế giới biết.”

Dương Hiểu Viện không biết nên nói gì cho phải, chỉ nghe ông cụ nói, rồi lễ phép cười cười.

Sau khi ăn xong, Dương Hiểu Viện giúp Bạc Diên thu chọn bát đũa, Bạc Diên bèn từ chối nói: “Cô là khách, không cần làm những việc này đâu.”

“Con trai không nên làm mấy việc này, để em làm cho.”

“Làm gì có quy tắc đó chứ.”

Khóe miệng Bạc Diên cong lên một nụ cười khẽ khàng: “Tôi có một người bạn, cậu ta làm việc nhà siêu giỏi, biết nấu cơm, biết pha trà, gần đây còn giặt tất cho em gái, nếu theo lời cô nói như vậy thì cậu ta không có dáng vẻ đàn ông à?”

Dương Hiểu Viện nghe được lời này, chỉ biết mím môi cúi đầu.

Bà nội biết Dương Hiểu Viện là người có tâm tư nhạy cảm, cháu trai nhà mình hay nói đùa, chỉ nghĩ gì nói nấy, không có ý gì khác nữa.

Bà sợ Dương Hiểu Viện hiểu lần nên dời đề tài đi: “Hiểu Viện, trước đây con có nói muốn mua sách gì nhỉ?”

“Vâng, là tập thơ của Thương Ương Gia Thố ạ.”

Bà nội cũng không hiểu mấy thứ này, bèn nói: “Hay quá, mới ăn cơm xong, để Bạc Diên dẫn con đi dạo một vòng nhà sách Tân Hoa đi.”

Bạc Diên cầm bát đứng trước cửa bếp, quay đầu nhìn bà nội, ánh mắt lộ ra vẻ rất không tình nguyện.

Bà nội hoàn toàn làm lơ ánh mắt của anh, dẫn Dương Hiểu Viện ra phòng khách xem tivi.

Bạc Diên chậm rãi rửa bát, lại dọn dẹp phòng bếp lần nữa, lúc đi ra thì thấy Dương Hiểu Viện đang gọt táo cho ông bà nội, giống như cháu gái nhỏ cung phụng bên gối.

Thấy Bạc Diên đi ra, Dương Hiểu Viện vội đưa miếng táo trong tay cho anh: “Anh Bạc Diên, mời anh ăn ạ.”

“Tôi không thích ăn táo.” Bạc Diên từ chối: “Sau khi ăn xong tốt nhất không nên ăn trái cây.”

Những mẹo vặt trong cuộc sống này đều do anh vợ vạn năng phổ cập, gì mà sau khi ăn xong không thể uống sữa chua và ăn trái cây, anh không biết cái này có đáng tin không, chỉ thuận miệng nói theo.

Dương Hiểu Viện cầm miếng táo không biết nên làm gì, lúng túng đỏ bừng mặt: “Vâng, em không biết cái này.”

Ông cụ Bạc thấy cháu trai nhà mình nói năng quá đáng không biết khách khí, đều chặn họng không cho người ta đường lùi.

Từ trước đến giờ ông không thể dạy bảo được, bởi vì căn bản thằng nhóc này không cố ý nói vậy. Dương Hiểu Viện là người nhạy cảm và đa nghi, sợ rằng không dễ sống chung với cháu mình.

Ông cụ Bạc thuận miệng nói: “Ăn miếng táo thì con nghẹn chết à.”

Bạc Diên không nghe lời ai cả, nhưng vẫn nghe lời ông bà nội đã nuôi dưỡng mình, dứt khoát cầm lấy miếng tao, tuy nhiên không ăn mà luôn cầm trên tay, đến khi về thì đặt lên bàn.

“Không uống những thứ mà cô gái khác đưa, không ăn những món mà cô gái khác mang tới.” Đây là danh sách “Mười điều bạn trai mẫu mực không được làm” mà Thẩm Bình Xuyên lập ra cho Bạc Diên.

Tuy Bạc Diên cảm thấy ‘mười điều không được làm’ này toàn là nói mấy chuyện vớ vẩn, gì mà “không được hút thuốc trước mặt bạn gái”; “Chỉ được đối xử tốt với một mình bạn gái, không được làm máy điều hòa trung tâm “; “Lúc bạn gái tức giận cần tranh cãi hợp lý, đừng bảo tùy em muốn nghĩ gì cũng được.”…

Nhưng quỷ thần xui khiến…anh còn tuân thủ rất giỏi.

Kinh Trì bình luận: Trên người cậu có mùi hương của Thẩm Bình Xuyên, đã bị trúng độc của cậu ta rồi.

***

Sắc trời dần tối, Bạc Diên dẫn Dương Hiểu Viện ra ngoài.

Lúc Dương Hiểu Viện đi ngang qua chiếc xe đậu cạnh giếng, đột nghiên đề nghị: “Anh Bạc Diên, chúng ta đi xe đạp qua đó đi ạ, bắt xe lãng phí quá.”

Bạc Diên quay đầu nhìn chiếc xe đẹp, chợt nghĩ tối nay mình phải về nhà, không thể đậu xe trong sân nhà ông nội được.

Anh dứt khoát dắt xe đi, lúc ra cửa tứ hợp viện, anh nói với Dương Hiểu Viện: “Không xa đâu, đi bộ đi.”

Dương Hiểu Viện đi theo sau lưng anh, đưa mắt nhìn, trông thấy yên xe mềm mại, trong bụng đã rõ vài phần.

Anh không tùy tiện lấy xe đẹp chở người con gái khác.

Bạc Diên phát hiện gò má Dương Hiểu Viện rất đỏ, nên hỏi: “Cô nóng lắm sao, hay là gọi xe đi.”

“À, không phải ạ, em không nóng, chỉ là…”

Dương Hiểu Viện cũng không biết tại sao, từ khi thấy Bạc Diên vào nhà đã thấy rất không tự nhiên rồi, Bạc Diên rất đẹp trai, lúc nghiêm túc mặt mày đầy tính công kích, nhưng lúc cười lên lại lộ ra dáng vẻ lưu manh.

Cô ta không nói được, chỉ cảm thấy trên người anh tản ra một sức lực trí mạng nào đó, khiến gò má cô ta nóng bừng mãi.

“Không, không cần gọi xe đâu ạ, đi bộ là được rồi.”

Bạc Diên đẩy xe đi trên phố, một chàng trai anh tuấn chân dài, hiển như hấp dẫn cái nhìn của những cô gái đi trên đường, bọn họ không ngừng nhìn Dương Hiểu Viện bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Bạc Diên cao hơn cả mặt nước biển, hồn nhiên không cảm giác được chuyện gì.

Những ánh mắt này dần dần thúc giục một cảm giác vi diệu nào đó trong lòng Dương Hiểu Viện, cô ta không kiềm được đi gần anh hơn.

“Đúng rồi, cô không nên gọi tôi là anh Bạc Diên.” Bạc Diên thờ ơ nói: “Gọi tên là được rồi.”

Dương Hiểu Viện tự giác thêm chữ ‘Anh’ vào thấy sẽ thân thiết hơn, vốn cô ta đối xử với ông bà cụ Bạc như ông bà nội ruột của mình, nên gọi anh một tiếng anh Bạc Diên cũng là hợp tình hợp lý, thậm chí còn rất danh chính ngôn thuận.

Bạc Diên bảo cô ta trực tiếp gọi tên, như vậy sẽ lạnh nhạt đi nhiều.

Dương Hiểu Viện nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Vậy em gọi anh là học trưởng Bạc Diên được không ạ?”

Bốn chữ này làm lòng Bạc Diên gợn sóng lăn tăn trong lòng.

Tiểu Tịch thối yêu dấu của anh luôn gọi anh là học trưởng Bạc Diên, nghe người ngoài gọi mình như vậy, trong lòng anh thấy không vừa ý tẹo nào.

“Gọi tên là được rồi.”

“Vâng.”

Dương Hiểu Viện không kiên trì nữa.

**

Một đêm trước ngày khai giảng, Kim Tịch đành phải bế quan đọc sách.

Nhiệm vụ đọc sách mà thầy giáo đặt ra, cô còn chưa hoàn thành được 30% nữa, vội vàng mấy ngày cuối, cô và Sở Chiêu cùng đến nhà sách dạo vài vòng.

Nhà sách Tân Hoa có ba tầng, sách nhiều vô số kể. Kim Tịch và Sở Chiêu quen cửa quen nẻo đi tới khu sách văn học độc lập ở tầng hai.

Nhà sách có rất nhiều khách, có người ngồi ở bậc thang đọc sách, cũng có người dựa vào kệ, chuyên tâm đọc.

Kim Tịch bước khẽ khàng, chậm chạp tìm kiếm bên kệ sách, đi chưa được mấy bước chợt trông thấy bóng người quen thuộc đang đứng ở bên kệ sách bên kia.

Anh mặc áo sơ mi trắng, sơ vin áo trong quần, cổ áo rộng mở, lộ ra cái cổ thon dài. Tay áo xoăn đến khủy tay, cổ tay trắng nõn lộ ra gân xanh dưới da rất rõ ràng.

Anh lật xem một quyển sách bìa cứng, đôi mắt đen nhánh ẩn dưới làn mi cong, lông mi đen dày.

Kim Tịch nhìn thấy anh, trong mắt không kềm được dâng lên niềm vui, cô nhẹ nhàng đi tới cạnh anh, vỗ một cái lên vai anh.

Bạc Diên quay đầu lại, thấy Kim Tịch nghịch ngợm đứng bên phải mình, bỗng nhiên cô ở phía sau nghiêng người tới, nhón chân hôn lên cằm anh một cái.

“Bạc gia của chúng ta còn đến nhà sách nữa à?”

Bạc Diên thấy Kim Tịch, trong đôi mắt lập tức hiện lên ý cười, xoa đầu cô: “Sao đi đâu cũng gặp được em vậy.”

“Chẳng phải gần đến khai giảng rồi sao, mấy ngày nay em phải bế quan…”

Kim Tịch còn chưa nói hết câu, bỗng thấy một cô gái cầm sách đi tới, nói: “Anh Bạc Diên, em chọn xong rồi ạ.”

Kim Tịch xoay người nhìn Dương Hiểu Viện, mà lúc này Dương Hiểu Viện cũng chú ý tới Kim Tịch.

Hai người trố mắt nhìn nhau.

Con gái quan sát con gái, điểm chú ý của mỗi người sẽ không giống nhau.

Đầu tiên Kim Tịch chú ý tới mái tóc dài đen nhánh của Dương Hiểu Viện, nó được cột đuôi ngựa, trông rất giống cái đuôi ngựa vừa dài vừa dày.

Tóc nhiều ghê.

Cô không nhịn được sờ bím tóc đuôi sam bên tai mình, mỏng quá đi.

Còn diều mà Dương Hiểu Viện chú ý tới là trang phục của Kim Tịch, cô mặc váy caro, xanh trắng xen kẽ, kết hợp với một cái túi nhỏ, trông rất có cảm giác thiếu nữ tươi mát. Cô ta cũng có váy caro, nhưng cô ta mặc vào lại không cho được cảm giác như cô gái trước mắt, trông mình rất quê mùa.

Các cô gái dùng ánh mắt đã hoàn thành được bước đầu trao đổi.

Kim Tịch ngẩng đầu nhìn Bạc Diên, dường như đang đợi anh giới thiệu, hoặc là giải thích.

Bạc Diên đắn đo hồi lâu, không thể nói Dương Hiểu Viện là cô gái được ông nội mình tài trợ được, nghĩ ngợi một lúc, anh nói: “Đây là họ hàng trong nhà, cùng học chung trường với chúng ta, là học muội cùng hệ với em, ông nội bảoanh dẫn cô ấy đi mua sách.”

Kim Tịch thấy cô ta đang cầm quyển Tập Thơ Của Thương Ương Gia Thố.

“Là học viện văn học sao?”

“Đúng vậy.”

Bạc Diên cũng không giới thiệu Kim Tịch cho Dương Hiểu Viện, có lẽ anh thấy không cần thiết, dù gì cô ta mới gặp anh lần đầu, nói là quen biết cũng không phải, càng không cần giới thiệu cho cô ta biết bạn bè của mình.

Trong lòng Dương Hiểu Viện không mấy thoải mái, tuy Bạc Diên không nói nhưng cô ta cũng đoán được quan hệ của hai người.

Bạc Diên cúi đầu nói vào tai Kim Tịch mấy câu, sẵn tiện cầm lấy mấy quyển sách của cô, chuẩn bị chút nữa đi tính tiền luôn.

Kim Tịch không chịu: “Em còn phải đi xem nữa, không chỉ mua mấy cuốn này thôi đâu.”

“Được rồi.”

Bạc Diên lấy thẻ mà ông nội cho mình đi mua sách ra khỏi túi, đặt vào túi xách của cô: “Cho em thẻ này, tùy tiện quét đi.”

Từ khi hai người ở bên nhau, Bạc Diên có thứ gì tốt cũng cho cô hết, nên Kim Tịch không từ chối, nhận luôn: “Bạc gia của chúng ta bá đạo quá nha.”

“Thấy ông đây có thương em không?”

Kim Tịch cười nhạt, bên má lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Thương ạ.”

Dĩ nhiên, hai người thấp giọng liếc mắt đưa tình là không cho Dương Hiểu Viện nghe thấy, nhưng cô ta đã thấy anh đưa tấm thẻ mua sách cho Kim Tịch, rõ ràng trước khi Bạc Diên đi ông nội đưa cho anh, bảo anh mua sách cho mình, bây giờ anh lại dễ dàng tặng cho người ta như vậy.

Trong lòng cô ta rất rối loạn, thấp giọng nói: “Vậy…em không mua nữa.”

Bạc Diên nhìn cô ta đầy khó hiểu: “Sao vậy?”

Dương Hiểu Viện trả quyển Tập Thơ của Thương Ương Gia Thố về kệ sách, cúi đầu cắn môi, nếu phải bỏ tiền mua quyển sách này, vậy cô ta không mua nữa.

Kim Tịch chớp mắt, không biết vị ‘họ hàng” này của Bạc Diên bị làm sao, nhưng với trực giác vốn có của con gái, cô đã nhận ra trong chuyện này có khúc mắc.

Kim Tịch cầm thẻ mua sách lên, không chắc chắn hỏi: “Này..học muội à, chúng ta cùng đi tính tiền nhé?”

Dương Hiểu Viện ngẩng đầu nhìn Kim Tịch, môi bị cô ta cắn đến trắng bệch, trong mắt đầy vẻ tủi thân: “Không cần.”

Cô ta cầm quyển Tập Thơ của Thương Ương Gia Thố, kiên quyết nói: “Tự tôi tính tiền.”

Bạc Diên lộ ra vẻ nghi hoặc, lúc thì không mua, lúc lại tự mua, đây là có ý gì.

Trước khi đi ông nội đã đưa cho anh một cái thẻ mua sách, cũng không nói dùng thẻ này làm gì. Bạc Diên nghĩ bạn gái nhà mình cũng cần mua nhiều sách chuyên ngành, nên vốn định giữ thẻ này lại cho Kim Tịch.

Anh không hiểu sao Dương Hiểu Viện đột nhiên tức giận.

Lúc xếp hàng tính tiền, Kim Tịch và Sở Chiêu nhìn bóng lưng Bạc Diên ở phía trước.

Cuối cùng vẫn do Bạc Diên tính tiền, Dương Hiểu Viện ôm sách, gò má đỏ bừng.

Sở Chiêu thấp giọng nói: “Cô ta không vui khi quẹt thẻ chung với bọn mình, học trưởng Bạc Diên của cậu bỏ tiền ra mua sách thì cô ta lại cam tâm tình nguyện nha.”

Kim Tịch nhún vai, trong lòng không hiểu sao thấy rất khó chịu.

Mua xong đi ra khỏi nhà sách, Dương Hiểu Viện biết vừa rồi mình đã thất thố, vì vậy nói xin lỗi với Kim Tịch: “Em không phải cố ý đâu ạ, chẳng qua cảm thấy anh Bạc Diên đã cho chị thẻ mua sách rồi, em không nên dùng nó ạ.”

“Cô thật kỳ lạ.” Sở Chiêu không khách khí nói: “Rõ ràng có thẻ, vậy mà hết lần này tới lần khác còn muốn học trưởng tốn tiền.”

Kim Tịch cảm nhận được vẻ mặt Dương Hiểu Viện lộ ra sự oan ức, cô kéo kéo Sở Chiêu, bảo cô ấy đừng nói nữa.

“Em sẽ…sẽ trả tiền lại cho anh Bạc Diên.” Dương Hiểu Viện ôm sách, thấp giọng nói.

Bạc Diên thuận miệng nói: “Nếu cô muốn ông nội mắng tôi, vậy thì cứ trả.”

Kim Tịch nghe Dương Hiểu Viện câu nào cũng gọi “anh Bạc Diên”, trong lòng rất không thoải mái, cô không hào phóng đến mức để mặc người con gái khác gọi bạn trai mình là “anh” đâu.

Dương Hiểu Viện thấy sắc mặt Kim Tịch trầm xuống, vẻ mặt cô ta ngược lại hòa hoãn đi không ít, ôm sách đi theo sau lưng Bạc Diên, ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ.

Bạc Diên không ngừng quay đầu nhìn Kim Tịch, trong lòng càng thấp thỏm hơn, anh muốn đi chung với Kim Tịch, nhưng Kim Tịch cứ luôn nắm tay Sở Chiêu, thấp giọng nói chuyện với cô ấy, không hề để ý tới anh.

Đi xuống lầu, Bạc Diên đi nhanh ra ven đường, định bắt taxi, nói với Dương Hiểu Viện: “Tôi gọi xe đưa cô về nhà ông nội.”

“Gì, anh Bạc Diên không lấy xe đạp sao?”

Ảnh đế Bạc Diên nhập vai trong vòng một giây: “Tự đi mà…xe gì.”

“Chính là chiếc xe kia ạ.”

Kim Tịch quay đầu, trông thấy chiếc xe đạp đậu ngoài cổng, làm sao cô không nhận ra nó được, đó là chiếc xe Thẩm Bình Xuyên cho Bạc Diên mượn, tấm nệm lót sau xe còn ghi hàng chữ “đồ vật chuyện dụng của em gái thối” đấy.

Được lắm, anh dám dùng xe này chở gái lạ.

Ánh mắt sắc bén như đao của Kim Tịch quét qua người Bạc Diên, hai chân Bạc Diên mềm nhũn, suýt nữa đã mẹ nó quỳ xuống luôn rồi.

Truyện Chữ Hay