Tiểu Dạ Khúc

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mộc Tử Đằng

Trước cửa tiểu khu, Thẩm Bình Xuyên chạy xe Mercedes đánh một vòng thật đẹp rồi dừng lại trước mặt Bạc Diên.

Anh ta lao ra khỏi xe, nặng nề đóng cửa xe lại, mặt đỏ bừng bừng, trong mắt đầy tơ máu.

Kim Tịch tựa như một đứa trẻ biết mình gây chuyện, nấp sau lưng Bạc Diên, gắt gao siết chặt áo anh, hoàn toàn không dám nhìn mặt Thẩm Bình Xuyên.

“Bản lĩnh của em lớn lắm!”

Thẩm Bình Xuyên giận đến đỉnh điểm, gương mặt tức tối đỏ bừng như mông khỉ, đi tới muốn kéo Kim Tịch ra: “Dám cả đêm không về nhà ngủ!”

“Học trưởng, học trưởng cứu mạng.” Kim Tịch nắm chặt Bạc Diên, xem anh như bia đỡ đạn, bị dọa sợ run rẩy không thôi.

Bạc Diên chắn trước mặt Thẩm Bình Xuyên, trầm giọng nói: “Cậu đừng dọa cô ấy, có gì thì nói là được rồi, tối hôm qua…”

Nhưng không đợi anh nói xong, Thẩm Bình Xuyên đột nhiên cho một quyền chào hỏi.

Quả đấm vững vàng trúng vào gò má của Bạc Diên, anh bị lực đánh làm đầu lệch sang bên phải, khóe miệng lập tức rỉ máu.

Kim Tịch hét lên một tiếng, vội giữ lấy cánh tay của Bạc Diên, sợ hãy quay đầu kêu lên: “Thẩm Bình Xuyên anh điên rồi hả!”

Ánh mắt Thẩm Bình Xuyên sung huyết, xông lên níu lấy cổ áo của Bạc Diên: “Cậu mẹ nó dám động vào em gái tôi, ông đây giết cậu.”

Kim Tịch không thể ngăn được sức lực ngang tàng của Thẩm Bình Xuyên, đang lúc níu kéo bị lôi đi suýt nữa đã ngã ra, may có Bạc Diên giữ chặt cô lại trong lúc hỗn loạn.

“Thẩm Bình Xuyên, anh ấy không làm gì cả!” Kim Tịch che trước người Bạc Diên, run sợ giải thích rõ ràng: “Em ngủ ở phòng ngủ, còn anh ấy ngủ sa lon!”

Nghe cô nói vậy, tâm tình kích động của Thẩm Bình Xuyên thoáng khôi phục lại, anh ta nắm tay Kim Tịch, kéo cô ra sau người mình, cách Bạc Diên xa chút.

Bạc Diên phum một ngụm nước bọt chứa máu, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Bình Xuyên, trong mắt lạnh lẽo như chứa ngàn lưỡi đao.

“Bớt giận chưa?”

“Chưa!” Thẩm Bình Xuyên nói xong còn muốn xông lên nhưng đã bị Kim Tịch gắt gao giữ chặt lại.

Thân thủ của Bạc Diên siêu phàm, trong cuộc so tài cận chiến của học viện quốc phòng được tổ chức hằng năm, anh chỉ đánh vài cái đã giành được cả mười hạng. Tên gà con như Thẩm Bình Xuyên có thể đấm anh một quyền mà còn bình an vô sự, đây không phải chứng tỏ anh ta trâu bò, mà vì Bạc Diên không có ý định đánh trả thôi.

Việc này cũng không nói lên được cái gì, anh sẽ tiếp tục nhượng bộ tiếp.

“Đừng cố ra oai nha, anh không đánh lại học trưởng Bạc Diên đâu.”

Thẩm Bình Xuyên nghe vậy bèn chuyển hết lửa giận sang người Kim Tịch, véo tai cô mắng: “Đêm tối không về nhà, còn dám ở lại nhà đàn ông hả? Nghĩ rằng cánh cứng cáp rồi thì anh không quản được em nữa chắc?”

“Ôi đau đau..anh, em đau…”

Sắc mặt Bạc Diên lạnh lẽo, đi tới dùng ba chiêu nắm lấy cổ tay Thẩm Bình Xuyên, hạn chế sức lực của anh ta, kéo Kim Tịch đến cạnh mình.

Cái tai bên trái bị bóp ửng đỏ cả lên.

Bạc Diên đau lòng xoa xoa, quay đầu liếc Thẩm Bình Xuyên, giọng lạnh tanh như băng: “Mắng thì được, nhưng cậu không thể động thủ với em ấy.”

Thẩm Bình Xuyên hơi ngẩn ra: “Cậu mẹ nó bắt đầu quản em gái tôi à, cậu đứng trên lập trường gì mà đòi quản nó!”

Còn nói lập trường với anh.

Bạc Diên khoác tay lên vai Kim Tịch, ngay tại lúc Kim Tịch cứ ngỡ anh sẽ nói mấy lời siêu cấp bá đạo tổng tài thì Bạc Diên chỉ cười nhạt, hời hợt nói—–

“Tôi là cha của em ấy.”

Kim Tịch:…..

**

Thẩm Bình Xuyên cuối cùng không động thủ với Kim Tịch nữa, làm thế không phải vì sợ Bạc Diên mà vì cô nhóc này bị dọa không nhẹ, trên đường về nhà cứ ngồi co ro ở ghế sau, không có gan nhìn anh ta lấy một cái.

Kim Tịch thành thật kể lại hết mọi chuyện xảy ra vào hôm qua cho Thẩm Bình Xuyên nghe, Thẩm Bình Xuyên lái xe bằng một tay, tay còn lại gác lên cửa kính xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không nói tiếng nào, con ngươi đen nhánh như có mạch nước ngầm trào dâng.

“Chú Thẩm…chú ấy…”

“Đi làm rồi.” Thẩm Bình Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Sáng nay anh qua đó đón em, cha em nghe nói em không ở nhà liền nóng nảy hung hăng mắng mẹ kế của em một trận. Anh định đến công ty tìm ông Thẩm thì trên đường đi em đã nghe máy.”

Nghe thấy chú Thẩm còn chưa biết việc này, Kim Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Anh, chú Thẩm bận rộn như vậy, anh không cần nói cho chú ấy nghe đâu.”

Thẩm Bình Xuyên cũng không lái xe về nhà ngay, anh ta dừng xe bên lề, vào cửa hàng tiện lợi Seven mua vài cái bánh bao nóng hầm hập, sau đó mở cửa sau xe ngồi vào.

Kim Tịch vôi rụt vào trong góc, phòng bị nhìn anh.

Thẩm Bình Xuyên nhét bánh bao nóng hôi hổi vào tay cô, trầm mặt không nói gì, cơn giận vẫn chưa tan.

Kim Tịch dè dặt mở túi ra, ngoan ngoãn ăn bánh bao, cái miệng nhỏ nhai không ngừng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh.

“Khụ.”

Cô bị sặc bèn thò tay vào túi xách lấy ly nước ấm ra, uống một ngụm.

Thẩm Bình Xuyên giữ mũi, trầm giọng nói: “Anh cứ nghĩ em bị lạc.”

Kim Tịch ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt hơi tái nhợt, giữa hai cánh môi đầy đặn có vài miếng da khô bong ra.

“Anh cứ nghĩ em bị lạc.” Anh lặp lại câu này, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu lên ghế, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Kim Tịch có thể tưởng tượng được, trong khoảnh khắc anh không liên lạc được với cô, Thẩm Bình Xuyên đã phải trải qua nỗi hành hạ thế nào.

Lúc học tiểu học, trong lớp có bạn học nam rủ Thẩm Bình Xuyên đi ra quán net chơi game, trước kia Thẩm Bình Xuyên ít khi đi lêu lỗng với đám này, nhưng lần đó không nhịn được cám dỗ bèn đi theo.

Anh để Kim Tịch tự bắt xe về nhà, kết quả tối đó về nhà không thấy bóng dáng cô nhóc này đâu, Thẩm Bình Xuyên rất bối rối, một mình chạy ra ngoài tìm cô.

Kim Tịch khi đó không bị lạc, cô lấy tiền Thẩm Bình Xuyên cho mình bắt xe đi mua trà sữa rồi ngồi bên bồn hoa ven đường ngẩn người.

Lúc tìm thấy Kim Tịch, Thẩm Bình Xuyên đã bật khóc hu hu, đây là lần đầu tiên Kim Tịch thấy Thẩm Bình Xuyên rơi nước mắt, trước đây chú Thẩm có đánh anh thế nào cũng chưa từng thấy anh khóc.

Anh bị dọa sợ.

Thẩm Bình Xuyên vừa khóc vừa dắt Kim Tịch về nhà. Từ đó về sau anh không đi ra quán net nữa, mỗi ngày tan học đều đứng trước cửa lớp học chờ cô, bất kể bạn học nhỏ nào rủ Kim Tịch đi chơi thì Thẩm Bình Xuyên cũng đều đi theo, nếu không đi tới chỗ được thì đứng dưới lầu chờ, dù sao nhất định cũng phải thấy cô.

Tình trạng này kéo dài đến tận cấp hai, Kim Tịch dần dà có bạn thân của mình, mỗi ngày đều muốn về nhà cùng bạn thân, lúc này anh mới buông tha.

Kim Tịch thấy Thẩm Bình Xuyên như vậy thì không đành lòng, cô kéo tay anh: “Anh, em sai rồi.”

Thẩm Bình Xuyên trầm mặt chốc lát, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái, nổ máy chạy xe đi.

Kim Tịch phát hiện Thẩm Bình Xuyên không đi về nhà mà đi…đến biệt thư ven sông của nhà họ Kim.

“Anh, không về nhà ạ?”

“Thẩm Bình Xuyên, em muốn về nhà.”

“Dừng lại đi!”

Thẩm Bình Xuyên dừng xe trước cửa lớn nhà họ Kim, Kim Tịch kéo lấy ống tay áo anh, muốn lôi anh đi: “Thẩm Bình Xuyên anh muốn làm gì?”

“Đòi một lời giải thích.” Thẩm Bình Xuyên mặt không cảm xúc, gõ cửa nhà lớn.

Cửa mở ra, trong nhà giăng đèn kết hoa với cảnh tượng đón tết linh đình, Kim Tiểu Bảo mặc áo nhung đỏ mới tinh, chạy tới chạy lui trong nhà.

Có không ít con cháu thân thích nhà họ Kim đang ở đó, một đại gia đình ngồi trong phòng khách, náo nhiệt kể chuyện nhà.

Hai vị khách không mời mà đến khiến bầu không khí hòa thuận vui vẻ trong nhà trở nên lúng túng.

Kim Mậu đang ngồi với thân thích trên sa lon nói chuyện phiếm, thấy Kim Tịch vào nhà, vội đi ra chào đón, quan tâm hỏi: “Tiểu Tịch, con không sao chứ, sáng nay nghe nói con không ở nhà làm cha lo lắng muốn chết.”

Kim Tịch đứng sau lưng Thẩm Bình Xuyên, không nói gì.

Dì Tưởng thấy thế thì cười nói: “Ôi, không có chuyện gì thì tốt rồi, Tiểu Tịch à, sau này không thể tùy hứng chạy loạn được, dì biết con nhớ nhà nên không chịu ngủ ở đây. Nhưng con cũng là con gái lớn rồi, đêm tối mà chạy đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện gì thì rất nguy hiểm đó.”

“Không phải tôi nhớ nhà.” Kim Tịch thấp giọng lầm bầm, nhưng không dám lớn tiếng nói ra.

Kim Mậu lắc đầu: “Tiểu Tịch, nếu con muốn về nhà thì cha cũng không cấm cảng gì, con nói với cha một tiếng, cha sẽ lái xe đưa con về thôi, một mình còn chạy loạn nữa.”

“Con không có.” Kim Tịch oan ức nói: “Con không muốn đi một mình, là dì Tưởng muốn ném đi quà sinh nhật con tặng cho Kim Tiểu Bảo nên con nổi giận thôi.”

Dì Tưởng bèn nói vội: “Đứa bé còn nhỏ, không nên chơi mấy loại màu chứa hóa chất được, tôi vốn định lén thu lại, cũng vì nghĩ tới mặt mũi của mọi người, ai biết cô nhóc này lại hiểu lầm tôi.”

“Bà…rõ ràng ý của bà là sợ tôi hãm hại Kim Tiểu Bảo!” Kim Tịch gấp đến độ đỏ bừng cả mặt: “Tôi giận mới bỏ đi!”

“Ai nói con hãm hại nó, cô nhóc này thật không hiểu chuyện, dì Tưởng biết con luôn không thích dì Tưởng, đúng là mẹ kế nói gì làm gì cũng thành sai, nhưng con cũng không thể đổ oan cho dì được.”

“Tết nhất rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ có gì đáng gây gỗ chứ.” Kim Mậu nhìn Kim Tịch, bắt đắc dĩ nói: “Dì Tưởng chỉ muốn tốt cho em trai thôi, con lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện đi, chuyện giữa người lớn, trẻ con tốt nhất không nên dính vào.”

Mắt Kim Tịch lập tức đỏ lên, gắt gao nắm chặt tay áo Thẩm Bình Xuyên, trong lòng cực kỳ oan ức, nước mắt lách tách rơi xuống.

Ông bà nội không thích cô, cha mẹ ly hôn, sau đó mẹ rời bỏ trần gian, cha của cô thành cha của Kim Tiểu Bảo, nhà của cô cũng thành nhà người khác, trước giờ cô chưa từng oán trách ai về chuyện này, người lớn chỉ làm những chuyện cặn bã, dựa vào đâu bắt cô hiểu chuyện.

“Anh, em muốn về nhà.” Kim Tịch nức nỡ nhỏ giọng nói.

Thẩm Bình Xuyên vỗ tay Kim Tịch an ủi, rồi quay đầu nhìn Kim Mậu, lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi đã gọi điện cho ông báo Tiểu Tịch còn chưa về nhà, ông có đi tìm không hả?”

Sắc mặt Kim Mậu khá khó coi: “Hôm nay là 30, trong nhà có nhiều thân thích tới như vậy, tôi còn chưa thoát ra được.”

“Ông là cha ruột của em ấy, con bị lạc còn không đi tìm, ngược lại muốn một người ngoài như tôi đi tìm con gái cho ông, còn ông ở đây đoàn viên với người nhà đón năm mới, trên đời này có người cha nào như vậy chứ!”

Kim Mậu tức giận: “Cậu là vãn bối, có tư cách gì nói với tôi như vậy!”

“Đúng là tôi không có tư cách phê bình ông, ngày mai tôi sẽ dẫn em ấy đi đổi họ, từ này về sao em ấy không có nửa xu quan hệ với nhà mấy người nữa.”

“Cậu dám! Nếu cậu dám làm vậy, có tin tôi lôi chuyện này lên toà án, bắt con gái về không!”

Thẩm Bình Xuyên cười nhạt: “Thẩm gia của chúng tôi buôn bán mấy thập niên rồi, không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Tự dưng nuôi con gái giúp ông hơn chục năm, bây giờ ông nói muốn bắt về là bắt về được à, tôi nói cho ông biết, không thể nào.”

“Cậu là vãn bối mà không có giáo dục gì hết!” Ông nội tức giận vỗ bàn, chỉ vào Thẩm Bình Xuyên: “Cha mẹ cậu chẳng lẽ chưa từng dạy cậu nên dùng thái độ gì nói chuyện với trưởng bối hả!”

Thẩm Bình Xuyên đứng đắn nói: “Cha tôi chỉ dạy tôi một chuyện, đó là bảo vệ tốt em gái tôi.”

Anh đặt tay lên vai Kim Tịch, đẩy cô lên phía trước: “Ai để em ấy chịu oan ức, Thẩm Bình Xuyên tôi sẽ đòi lại câu trả lời hợp lý.”

Kim Tịch tiếp tục không có tiền đồ rụt ra sau Thẩm Bình Xuyên.

“Bị oan ức gì, ai để nó phải chịu oan ức! Nó về nhà, chẳng lẽ chúng tôi tham ăn tham uống không thèn tiếp đãi à? Chính nó tự bỏ đi, ai có thể ngăn nổi chứ?” Bà nội nói với Kim Mậu: “Cũng đã sớm nói rồi, nuôi con gái rồi cũng thành sói mắt trắng, sớm muộn gì cũng là người nhà khác, vẫn là con trai tốt nhất.”

Thẩm Bình Xuyên nhìn sơ qua một đại gia đình, khóe miệng cong lên ý cười khinh thường lẫn giễu cợt: “Tiểu Tịch là con gái không đáng giá ở nhà mấy người, nhưng Thẩm gia chúng tôi nuôi nấng con bé như hòn ngọc quý trên tay, chú Kim à, nói thật với chú, đầu năm nay chú có tìm cha tôi bàn về một hạng mục, tất cả mọi chuyện cha tôi đều xem mặt của Tiểu Tịch mới quyết định có hợp tác với chú không. Nếu hôm nay chú dễ dàng tha thứ cho vợ chú khi dùng thái độ như này đối xử với Tiểu Tịch, tôi cam đoan khi cha tôi biết chuyện, ông ấy không chỉ không hợp tác với chú nữa, mà sau này chú muốn buôn bán gì ở thành phố B e rằng cũng không dễ dàng đâu.”

“Thằng nhóc này, mày còn uy hiếp tao hả.”

Thẩm Bình Xuyên mặt không đổi sắc: “Cha tôi nhiều năm rồi cũng không đi bước nữa, chính vì sợ Kim Tịch tủi thân, ông ấy rất cưng chiều đứa con gái bảo bối này, nếu chú không tin thì có thể thử xem.”

Sắc mặt dì Tưởng rất khó coi, bà ta nhìn Kim Mậu, Kim Mậu mím chặt đôi môi đỏ tía, giận đến run rẩy cả tay, một lúc lâu sau, ông ta quay đầu nói với dì Tưởng: “Nói xin lỗi Tiểu Tịch mau.”

Dì Tưởng biến sắc: “Thân thích cả nhà đang nhìn, bây giờ ông bảo tôi đi xin lỗi con bé này, mặt mũi tôi biết để đâu nữa…”

“Nhanh lên!” Kim Mậu không nhiều lời với bà ta, nghiêm nghị mắng: “Tịch Tịch tốt bụng tặng quà, bà không nhận cũng được, còn dám vu hãm nó, đã làm sai thì nên xin lỗi!”

Dì Tưởng thấy Kim Mậu hung hăng như vậy nên bị dọa sợ không nhẹ, ngượng ngùng đi tới, treo ‘nụ cười giả dối chuyên nghiệp’, nói với Kim Tịch: “Tiểu Tịch à, dì Tưởng không tốt, đã hiểu lầm con, con không nên để trong lòng, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, người một nhà không nên bị thù hận làm xa cách, sau này hoan nghênh con đến nhà làm khách.”

Kim Tịch nắm tay Thẩm Bình Xuyên, lấy dũng khí nói: “Căn nhà này do mẹ và cha tôi mua, là tài sản chung của hai người, trong nhà có một nửa là của mẹ tôi, bây giờ người sở hữu chính là tôi, bà không có tư cách nói hoan nghênh tôi tới nhà làm khách, bởi vì bà mới là khách.”

“Mày…”

Sắc mặt dì Tưởng cực kỳ khó coi, trước mặt có nhiều thân thích và bạn thâm giao đến thế, hôm nay coi như mặt mũi bà ta bay sạch. Vốn bà ta lấy thân phận người thứ ba để gả vào nhà họ Kim, thân thích trong nhà kín đáo phê bình sau lưng, hôm nay nhìn một màn kịch như vậy, sau này không biết sẽ bàn tán về bà ta như nào nữa.

Kim Mậu nói: “Chuyện này cho qua đi, Tiểu Tịch không nên được thế không chịu buông tha người khác, được rồi, giờ cũng gần trưa, mau đến ăn cơm đoàn viên với cả nhà.”

Kim Tịch kéo kéo Thẩm Bình Xuyên, Thẩm Bình Xuyên thẳng thắn nói: “Không cần đâu, nhà chúng tôi cũng phải đoàn viên, tạm biệt chú Kim.”

“Vậy chuyện hôm nay, nếu như Thẩm tổng không biết thì không cần…”

“Sáng sớm cha tôi đã tới công ty làm việc rồi, tôi sẽ không nói ra.” Thẩm Bình Xuyên mặt không chút thay đổi nói: “Sau này nếu chú Kim nhớ Tiểu Tịch thì tới nhà chúng tôi thăm con bé, con bé sẽ không tới nơi này nữa.”

“Này…”

Kim Tịch quay đầu nhìn lướt qua Kim Mậu, cũng không nói gì, ngoan ngoãn để Thẩm Bình Xuyên dắt đi.

Về đến nhà, Thẩm Bình Xuyên không còn khí thế như ở nhà họ Kim lúc nãy nữa, ngồi phịch xuống sa lon trợn trắng mắt—

“Mệt chết ông đây, sáng sớm đi tìm em, còn đánh một trận với Bạc Diên, cuối cùng chạy tới bên kia náo loạn.”

Anh ta thở dài một hơi: “Cảm giác sức lực cả người cạn kiệt hết rồi.”

Kim Tịch vội rót cho Thẩm Bình Xuyên một ly nước, ngoan ngoãn đưa tới: “Anh, hôm nay anh rất khác biệt.”

Không nói đến chuyện thân là một cán bộ sinh viên mà vén áo đánh nhau với Bạc Diên, chỉ nói tới việc anh ra oai làm dáng ở nhà họ Kim, có thể hù dọa Kim Mậu bốn mươi mấy tuổi, cứng rắng ép dì Tưởng nói xin lỗi với Kim Tịch.

Đây quả thực là….tổng tài bá đạo mà.

Thẩm Bình Xuyên bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, anh tìm cô tới trưa, một giọt nước cũng chưa uống, bây giờ đúng là miệng lưỡi khô khốc.

“Hôm nay em có nhận thức mới về anh.” Kim Tịch vỗ ngực anh: “Anh, anh quá tuyệt.”

Bây giờ Thẩm Bình Xuyên ngẫm lại thấy không dám tin được, bản thân trước giờ luôn là một đứa bé ngoan biết “Ôn lương cung kiệm ngượng*”, hôm nay đầu óc nóng lên, chạy tới nhà họ Kim nháo một trận, đây là chuyện cả đời anh cũng không làm được.

(Ôn lương cung kiệm nhượng: Ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng).

“Ai bảo em yếu như vậy.” Anh hết cách đành nhìn Kim Tịch: “Nếu không phải em sợ hãi thì nào đến lượt anh ra mặt cho em chứ.”

“Vừa rồi anh dùng chú Thẩm để chèn ép cha em…” Mặt Kim Tịch rất đứng đắn nói: “Rất sáng suốt, em phục rồi.”

Thẩm Bình Xuyên nhàn nhạt nói: “Cái này gọi là ‘có tiền có thế, ức hiếp chết bạn’, nhưng em tuyệt đối đừng để ông Thẩm biết, ông ấy mà biết anh dùng danh tiếng của ông ấy để cáo mượn oai hùm thì ông đây khỏi nghĩ tới việc sống yên ổn hết năm.”

Kim Tịch lắc đầu liên tục: “Em sẽ không nói đâu!”

Thẩm Bình Xuyên giúp cô giấu việc qua đêm ở nhà Bạc Diên, cô chắc chắn sẽ không bán đứng Thẩm Bình Xuyên, hai người mãi là cào cào trên đầu sợi dây.

Kim Tịch chân chó nói: “Anh, vừa rồi anh giải quyết rất ra dáng đàn ông, sau này anh nhất định trở thành tổng tài bá đạo nhất.”

Thẩm Bình Xuyên nhướng nhướng mày, hỏi ngược lại: “Bá đạo tổng tài là cái dạng gì?”

Kim Tịch đè vai Thẩm Bình Xuyên, nhích gần lại anh, ngoái ngoái mũi, rồi ngửi ngửi nách của anh: “Người phụ nữ chết tiệt này lại ngọt ngào như vậy.”***

Thẩm Bình Xuyên:….

Em cút cho ông!

(***: Đoạn này Kim Tịch ngửi nách anh Thẩm là thật đó, các chế không đọc lầm đâu nha~

Câu nói trên trích từ trong truyện tranh Băng Sơn Tổng Tài Cường Sủng Thê, bên Trung hay dùng câu này để chỉ tổng tài bá đạo).

**

Đêm 30 gần giao thừa, thân thích nhà họ Thẩm tụ họp ở khách sạn lớn ăn bữa cơm giao thừa, Thẩm Thạch Sơn tặng bao lì xì cho mấy đứa nhóc ở nhà, những thân thích khác cũng lấy bao lì xì ra cho.

Thừa dịp mọi người ngồi quây quần ở phòng khách xem đêm xuân nói chuyện phiếm, Thẩm Bình Xuyên kéo Kim Tịch ra sân thượng, lấy bao lì xì của hai người ra.

“Ha, năm nay em cũng giống anh!” Thẩm Bình Xuyên cầm bao lì xì xẹp lép của Kim Tịch: “Ông Thẩm thiên vị không phải một hai năm, rốt cuộc năm nay cũng làm việc công bằng.”

Trong bao lì xì của hai người chỉ có vài tờ tiền tượng trưng, đổi lại năm trước, bao lì xì của Kim Tịch dày cộp, còn nhiều hơn Thẩm Bình Xuyên nữa.

Thẩm Bình Xuyên cười nói: “Xem ra em gái thối cùng có ngày bị thất sủng nha.”

Kim Tịch thần bí cười cười, không đáp lời.

Thẩm Bình Xuyên: “Ông ấy không cho em tiền mừng riêng đó chứ?”

Kim Tịch: “Đâu có.”

Thẩm Bình Xuyên nghi ngờ cau mày: “Thật hả?”

Cuối cùng Kim Tịch vẫn không giấu được bảo bối, cười ha ha cầm điện thoại giơ lên: “Chú Thẩm đâu có cho em tiền mừng tuổi riêng, bởi vì ông ấy đã học được dùng Wechat phát bao lì xì rồi!”

Thẩm Bình Xuyên nhìn thấy một dãy bao lì xì mà Kim Tịch nhận được trong wechat, giận vò đầu bứt tai, chạy vào tìm ông Thẩm lý luận: “Cha thiên vị trước mặt thì thôi, không ngờ còn thiên vị đến thế!”

Thẩm Thạch Sơn bình tĩnh uống một ngụm trà, vàng thật không sợ lửa: “Em gái con đang học đại học, vốn tiêu tiền sẽ nhiều hơn trước, đi ăn uống với bạn cùng phòng không cần tiền hả? Tương lai con bé sẽ có bạn trai, cùng nhau đi ăn cơm, xem phim, du lịch không dùng tiền sao?”

Thẩm Bình Xuyên: “Vậy…nhỡ con có bạn gái, không cần dùng tiền chắc?”

Thẩm Thạch Sơn: “Chờ con có bản lĩnh cua gái thì nói sau!”

Vốn nhà họ Thẩm có nguyên tắc trước giờ là ‘Nuôi con trai tiết kiệm, nuôi con gái mạnh tay’, Thẩm Bình Xuyên không nói được, nhưng Kim Tịch vẫn lén lút nhét bao lì xì cho Thẩm Bình Xuyên: “Chuyện cua gái, em cực kỳ ủng hộ anh!”

Thẩm Bình Xuyên xoa xoa đầu cô, ngồi xuống ghế chơi game.

Kim Tịch đứng ngoài sân thượng, nhìn bầu trời đêm xa xôi, thỉnh thoảng lóe lên một đốm pháo hoa sáng bừng, trong điện thoại của cô vang lên thông báo nhận được một bao lì xì.

Kim Tịch tò mò mở ra, là Bạc Diên phát bao lì xì, 66 tệ.

Bạc Diên: “Con gái cưng, mau chúc tết cha nào.”

Kim Tịch bĩu môi, nhận bao lì xì, sao đó gửi cho anh một bao lì xì 88 tệ—-

“Con trai ngoan, thưởng cho con.”

Bạc Diên cười khẽ, hỏi: “Có tiện gọi video call không?”

Kim Tịch nhìn Thẩm Bình Xuyên trong phòng, anh ta đang đeo tai nghe chìm đắm trong game, vì vậy Kim Tịch ngồi xuống ghế, mở đèn nhỏ lên, sửa sang lại tóc của mình—

“Tiện ạ.”

Bạc Diên nhanh chóng gửi lời mời video call đến.

Khung cảnh không phải ở nhà anh, mà là một nơi hoàn toàn xa lạ, đồ vật trang trí trong nhà hầu như bằng gỗ, xung quanh có không ít tạp âm truyền đến, nghe như có rất nhiều người.

“Đang ở nhà ông nội.” Bạc Diên giải thích.

Anh ngồi trên cái ghế cao, một tay chống lên bàn, mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, nút áo tùy ý mở hai cái, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, tóc anh vuốt ngược ra sau, không chừa tóc mái, hiện ra vầng trán rộng, nhìn rất có sức sống.

Nhưng khóe miệng anh có dán một miếng băng cá nhân, là ‘kiệt tác’ của Thẩm Bình Xuyên.

“Người nhà của anh có hỏi anh không.” Ngón tay Kim Tịch chỉ miếng băng cá nhân trên miệng anh.

“Có hỏi.” Bạc Diên thờ ơ nói: “Anh nói là bị mèo cào.”

Kim Tịch hơi ngại, thay mặt Thẩm Bình Xuyên nói xin lỗi với anh.

“Quan tâm nhiều sẽ bị rối, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ làm thế.” Bạc Diên không mấy bận tâm, hỏi cô: “Em nhìn anh thấy có gì khác không?”

“Vuốt keo.” Kim Tịch híp mắt, sâu xa cười nói: “Bạc gia của chúng ta hôm nay ăn mặc chải chuốt quá nha!”

Bạc Diên sửa lại cổ áo, hất cằm với cô: “Thật ngại quá, đẹp trai làm mù mắt em rồi.”

Kim Tịch hoàn toàn đồng ý, dáng vẻ mặc áo sơ mi của Bạc Diên đúng là đẹp trai không ai sánh bằng!

“Vậy Bạc gia nhìn em có thay đổi gì không?”

Kim Tịch giơ di động ra xa để Bạc Diên nhìn thấy cô, do buổi tối cô dùng cơm với các cô chú của nhà họ Thẩm nên cố ý trang điểm nhạt, còn cởi kính ra và đeo kính áp tròng, hôm nay cực kỳ xinh đẹp.

Bạc Diên nhìn chằm chằm vào cô, cẩn thận quan sát một lúc lâu: “Bụng của em…có phải lại ăn dự trữ không hả?”

Kim Tịch:…

Thật muốn đánh người!

Kim Tịch giơ tay vừa định cúp máy chợt Bạc Diên hỏi cô: “Sắp bước sang năm mới rồi, lần trước em tắm nên không kịp đón cùng nhau, lần này đón năm mới với anh nhé.”

“Được ạ.” Kim Tịch vẫn chưa buông tha: “Nhưng anh thật sự không nhìn ra em có thay đổi gì sao?”

“Ừm…” Bạc Diên nhìn cô chăm chú, giống như đang giải đề thi, không chắc chắn nói: “Có phải em mặc quần áo mới không?”

Kim Tịch:…

Đó là lý do vì sao nam và nữ không thể làm bạn được! Con gái đến cả hôm nay bạn có bôi kem chống nắng không cũng nhìn ra được! Còn con trai ấy à, bạn chỉ trang điểm nhạt thì trong mắt họ là trang điểm thật, còn tô chút son lên liền cho là trang điểm đậm.

Ngay cả đồ mới anh cũng chú ý tới, nhưng không chú ý cô mặc có đẹp không sao?

Lúc này, giọng nói Thẩm Bình Xuyên ở phía xa vọng tới: “Ngu ngốc~~”

Bạc Diên: “Ôi, anh Thẩm của tôi có ở đây à.”

Vẻ mặt anh tự nhiên, không so đo chuyện đánh nhau hôm nay.

Kim Tịch ngồi xuống cạnh Thẩm Bình Xuyên, đá vào chân anh ta một cái: “Anh, anh nói cho học trưởng nghe đi, hôm nay em có gì khác lạ.”

Thẩm Bình Xuyên tháo tai nghe xuống, quay đầu sang không nhịn được liếc màn hình di động một cái: “Hôm nay con bé lười gội đầu, tóc cực kỳ dầu, cái này cũng không nhìn ra được à.”

Truyện Chữ Hay