__________
Mục Lâm Vãn có chút thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn tới Ngọc Vận.
Kia con bồ câu tò mò mà chạy tới trước mặt cậu, sau đó bay đến đùi cậu ngồi xuống.
Mục Lâm Vãn vuốt cái đầu ướt ướt của chú bồ câu, hỏi: "Nó gọi là Gugu sao?"
"Ân, bởi nó luôn kêu gru gru."
Bồ câu thì không phải đều kêu tiếng giống vậy sao? Mục Lâm Vãn khó hiểu, nhưng không nói ra. Chỉ cần là Ngọc Vận nói, mặc kệ là cái gì thì đều là đúng cả.
Bây giờ Ngọc Vận nói chỉ con bồ câu này mới kêu như vậy, thì cứ liền như vậy.
"Tiểu công tử tới thôi là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ vật như thế chứ?"
Mục Lâm Vãn nghe Ngọc Vận nói, lòng thầm kêu không ổn, quay đầu nhìn lại phát hiện Ngọc Vận quả nhiên đã bắt đầu lật xem trong túi có món gì.
Trong túi có gì đương nhiên cậu rất rõ.
Tuy bên trong đồ vật là để tặng cho Ngọc Vận, nhưng mình tặng với người ta tự phát hiện là một chuyện khác a. Mục Lâm Vãn giờ có chút hoảng hốt.
"Cái này, là ta mang cho Ngọc Vận." Mục Lâm Vãn nói xong, đem đồ vật bên trong lấy ra.
Nhìn qua thấy là vải may, chắc hẳn là quân áo. Nhưng đến lúc các món bên trong được lấy ra ngoài hết, Ngọc Vận có chút kinh ngạc.
Tất cả có ba bộ, đều là váy cùng với dôi giày thêu hoa, nhìn thế nào cũng không giống chuẩn bị cho hắn nhưng kích cỡ này chính là của y a.
"Ngọc Vận, thật ra ta có một thỉnh cầu, mong ngươi nghe ta nói qua." Mục Lâm Vãn nhỏ giọng nói.
"Là chuyện gì?" Ngọc Vận giấu đi sự kinh hãi trong, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi, hỏi.
Tiểu công tử này thế nhưng lại biết được cỡ quần áo của hắn, còn cả chiếc ngọc trâm kia.. hẳn là có nhãn lực hơn người đi.
"Chính là, chính là.." Mục Lâm Vãn ấp úng nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Có một đâôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, có chút hơi lạnh nhưng mang đến cảm giác áp chế mạnh mẽ.
"Tiểu công tử chớ có căng thẳng, cứ chậm rãi nói, Ngọc Vận sẽ ở chỗ này lắng nghe."
Ngọc Vận thân nhiệt có chút lạnh, nên hơi mát truyền dọc theo tấm lưng nơi hai người tiếp xúc.
Loại cảm giác áp bức vẫn như vậy bao lấy Mục Lâm, âm thanh nhje nhàng, tinh tế của Ngọc Vận truyền đến bên tai cậu, làm cậu thả lỏng hơn không ít.
"Thời gian sắp tới sẽ có lễ hội Trăm hoa, chắc chắn lần này phụ thân sẽ kêu ta đi đến đó, ta muốn mời Ngọc Vận đến tham dự cùng ta."
"Nhưng ta đã nói chuyện của chúng ta có phụ thân, người không ủng hộ vì Ngọc Vận là nam tử, cho nên.." Câu nói kế tiếp Mục Lâm Vãn có chút khó mở.
"Cho nên tiểu công tử liền mua cho ta những bộ váy này? Là hy vọng ta sẽ mặc chúng rồi ngụy trang thành nữ tử để có thể cùng đi với tiẻu công tử sao?"
Ngọc Vận dại khái có thể hiểu vì sao Mục ão gia lại phản đối. Thân làm quan lớn trong triều đình, sao có thể để nhi tử mình thích một nam nhân chứ, chuyện này chắc chắn sẽ bị cả triều gièm pha.
Tuy luật pháp đã cho phép nam tử có thể cùng nhau kết hôn, nhưng các quan lớn trong triều lại chưa từng có chuyện này xảy ra, nhưng thường thì có người mang nam nhân về để làm nam sủng.
Dựa theo tình hình tiểu công tử, sợ là cậu đã trực tiếp nói với Mục lão gia là muốn cưới mình đi.
Ngọc Vận trong lòng thập phần rõ ràng, hắn nhìn Mục Lâm Vãn, chờ đợi đáp án.
Mục Lâm Vãn gật đầu, có chút ngượng ngùng.
"Việc đi đến lễ hội ta có thể đáp ứng với công tử, bất quá.. Nếu để các công tử, tiểu thư biết là chỉ là một kỹ tử, vậy chẳng phải sẽ cảm thấy ta làm cho lễ hội bị ô uế sao? Còn sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của tiểu công tử.." Ngọc Vận rũ mắt, thấp giọng nói.
(Kỹ tử: Giống kỹ nữ á nhưng là nam)
Mục Lâm Vãn nhìn Ngọc Vận đau lòng không thôi, Ngọc Vận vậy mà còn nghĩ cho cậu nữa.
"Ta sẽ bảo vệ cho Ngọc Vận, có ta ở đây, bọn họ không dám nói gì đâu." Mục Lâm Vãn ôm lấy Ngọc Vận, nói.
Cậu không nhìn thấy sự u ám trong mắt người kai, trong đầu chỉ nghĩ đến sự đụng chạm của mình.
"Ta tin tưởng tiểu công tử." Ngọc Vận nhẹ giọng nói, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhìn người đang ở trong lòng ôm mình.
"Tiểu công tử hôm nay có muốn nghe đàn không?"
"Cứ làm vậy đi, khoảng thời gian trước ta thế mà ngủ quên mất, để lại một mình Ngọc Vận ngồi đó, ta rất hổ thẹn, hôm nay nhất định sẽ không ngủ quên nữa." Mục Lâm Vãn nắm tay, từ trong lòng Ngọc Vận chui đầu ra, thề hứa nhìn Ngọc Vận.
Ngọc Vận cứng họng: "Ta tin tưởng tiểu công tử."
Hắn đi đến lư hương gần đó, bỏ vào một chút hương liệu, chậm rãi đi đến sau màn lụa, bắt đầu tấu cầm, tiếng nhạc duyên dáng từ ngón tay hắn phát ra, hóa thành những điệu nhạc trầm bổng, tràn ngập khắp căn phòng.
Mục Lâm Vãn ngồi thưởng nhạc và rồi cũng bắt đầu có chút mơ màng sắp ngủ.
Cậu cố gắng trợn tròn mắt, nhìn bóng người phía sau màn lụa, còn có mùi thoang thoảng từ lư hương phiêu tán tràn ngập trong không gian, cổ hương hoa lê càng ngày dày đặc.
Hình bóng sau màn lụa hóa thành năm bảy bóng hình, có vài cái là Ngọc Vận tấu nhạc khúc, âm thanh trong tai cũng từ từ vang vọng nhỏ dần, chậm rải biến mất.
Vào thời điểm cậu ngã người lên chiếc ghế trong miệng còn lầu bầu, nói: "Nhất định không thể ngủ, Ngọc Vận còn chờ ở đây.."
Sau khi hoành thành một khúc diễn tấu, Ngọc Vận từ màn lụa đi ra, trên người vẫn là bộ hồng y lỏng lẽo, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
"Tiểu công tử, thật ra ta nên cảm tạ ngươi, đang lo lắng để tìm cơ hội thích hợp a." Hắn ngồi xổm trước mặt tiểu công tử, nhìn diện mạo người đang ngủ say, trong lòng không hề gợn sóng.
"Xem ra nước cờ này ta đã đi đúng rồi, không uổng công ta phí nhiều công sức như vậy." Ngọc Vận chậm rãi nói.
Mục Lâm Vãn đã chìm vào giấc ngủ say, không có bất kì phản ứng gì, tiếng hít thở hơi nặng, trong miệng ngẫu nhiên phát ra vài từ ngữ.
Ngọc Vận dí sát vào để nghe, hóa ra Mục Lâm Vãn kêu tên của mình.
"Ngọc Vận.."
Giọng nói thì thào, ngay cả trong giấc mộng đều là tên mình, xem ra người này thật sự thích vẻ ngoài của hắn.
Ngọc Vận duỗi tay sờ sờ mặt chính mình, cười lạnh.
"Gru gru!" Một con bồ câu xám nhảy tới trên người Mục Lâm Vãn, oai oai cổ nhìn Ngọc Vận.
"Này cũng không uổng công ngươi đi lấy lòng cậu ta." Ngọc Vận khẽ cười một tiếng, giọng điệu ôn nhu, duỗi tay sờ nhẹ đỉnh đầu Gugu.
"Gru gru gru." Bồ câu xám lắc lắc mình thân mình, chính là bộ dáng vui sướng.
Ngọc Vận nâng tay lên, bồ câu nhảy tới tay hắn, dùng mỏ tỉa tỉa lông của bản thân.
"Một đêm mộng đẹp, tiểu.. công.. tử." Ngọc Vận cười nói, nhìn Mục Lâm Vãn ngủ say, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn còn không quên đóng cửa lại.
"Chủ nhân." Tú bà vẫn đứng chờ ngoài cửa.
"Ân, ta mang nó đi về trước, ngươi đi xem tiểu công tử, khi tỉnh lại thì đến gọi ta." Ngọc Vận nhìn tú bà liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói rồi rời đi.
Tú bà lên tiếng "Vâng", cũng đi theo phía sau Ngọc Vận.
"Còn có việc gì?" Ngọc Vận dừng chân, liếc mắt nhìn tú bà.
Tú bà cả người cứng đờ, vội vàng nói to: "Chúc mừng chủ nhân đạt thành tâm nguyện!"
"Mọi việc còn chưa hoàn thiện, nói to thế thì hơi sớm." Ngọc Vận cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tú bà dừng lại ở phía sau nhìn theo Ngọc Vận bóng dáng thật lâu sau đó nói: "Đúng vậy."
Nhưng là Ngọc Vận đã đi rồi, cũng không nghe không được lời tú bà nói.
Nàng đứng ở cửa chờ đợi, ước chừng thiên mau sáng, dược hiệu cũng mau lui lại đi, nàng mới khiển người đi tìm Ngọc Vận.
Bà đứng ở ngoài cửa chờ đợi thật lâu, cho đến lúc trời gần sáng, thấy tác dụng của thuốc sắp hết nên bà liền sai người đến báo cho Ngọc Vận.
- -
Lúc Mục Lâm Vãn mở mắt thức dậy, đại não vẫn còn chút mơ mơ màng màng, mắt buồn ngủ mông lung gian bắt được một gương mặt tuấn tú, đôi mắt phượng kia thập phần ôn nhu, môi mỏng hơi hơi giương lên, mang theo biểu cảm vui sướng khó tả.
"Ngọc, Ngọc Vận." Mục Lâm Vãn kêu lên, cổ họng có chút khô.
"Tiểu công tử uống chút trà để thấm giọng đi."
Cùng ngày hôm ấy giống y như nhau.
(Mọi người nhớ ngày nào không nè: >)
Mục Lâm Vãn có chút khó hiểu, cậu đã ở chỗ này ngủ hai lần rồi, lần nào cũng là bất tri bất giác liền ngủ rồi, lúc trước không hề có chuyện ngủ quên như vậy a.
Thời gian gần đây cậu thường ở nhà nghiên cứu ngọc thạch, có khi ngồi tới tận tối mới tắt đèn ngủ, nhưng chỉ cần đến đây thì cậu lại khá mẹt ỏi và buồn ngủ.
Là bởi có Ngọc Vận ở đây nên mình dễ ngủ hơn?
"Tiểu công tử làm sao vậy?" Ly đã chạm vào môi Mục Lâm Vãn, nhưng Mục Lâm Vãn lại chưa chịu há mồm.
Mục Lâm Vãn đem Ngọc Vận tay đẩy ra, chính mình ngồi dậy nhưng thân mình có chút cứng đờ do nằm ngủ với một tư thế trong thời gian dài. Ghế mềm lại không thoải mái như giường ở nhà cậu, khó tránh khỏi sẽ có loại cảm giác này.
"Không có việc gì, chỉ là ý thức chưa thanh tỉnh đang còn chút mơ thôi." Mục Lâm Vãn cười khẽ, từ Ngọc Vận trong tay tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Cổ họng đã đã khô hơn không ít.
Môi dính vào nước trà, làm nó ánh lên chút nước hơi hơi phiếm hồng, có chút đáng yêu.
"Bây giờ đã là canh mấy rồi?" Mục Lâm Vãn đứng lên, chỉnh sửa lại y phục bản thân, hỏi.
Tối qua cậu chỉ tính đưa đồ cho Ngọc Vận sau đó về ngay, nhưng lại không ngờ lại ở đây cả đêm.
Cũng không biết trong phủ có ai phát hiện cậu rời đi không, hy vọng là đừng để phụ thân phát hiện.
"Trời chỉ vừa mới sáng, thời gian còn sớm, tiểu công tử có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Lại là canh giờ này, trời cũng sắp sáng.
Mục Lâm Vãn lắc đầu, cự tuyệt lời mời của Ngọc Vận.
"Trời đã sáng, trong phủ còn có rất nhiều sự tình chờ ta xử lý, vậy liền không quấy rầy Ngọc Vận."
Bây giờ làm thế nào để về phủ mà không bị phát hiện mới quan trọng a.
"Gugu đâu rồi?" Mục Lâm Vãn nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi hỏi.
"Gugu đã làm việc cả một ngày, cũng khá mệt mỏi nên giờ đang ngủ. Nếu tử công tử thích nó như vậy, chờ lần sau người đến ta sẽ kêu nó ra tiếp khách. Người cũng thật đáng ghét đó, rõ là tới đây tìm ta, nhưng bây giờ lại tìm con bồ câu kia, ta thật ghen tị đó." Ngọc Vận bất mãn nói.
Mục Lâm Vãn vội vàng an ủi: "Như thế nào lại như vậy? Ngọc Vận mới là quan trọng nhất."
Cậu có chút luống cuống, nhìn đến vẻ mặt thương tâm của Ngọc Vận, lại làm ra một hành động lớn mật.
Cậu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Ngọc Vận, ngón cái khẽ chạm qua khóe mắt hắn, nói: "Chờ ta, đến lễ hội hôm ấy sẽ có xe ngựa ngừng ở trước cửa hoa lâu trước, Ngọc Vận chỉ cần lên xe đó là được."
Nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên của Ngọc Vận khiến tâm tình Mục Lâm Vãn tốt hơn chút ít.
Thừa dịp Ngọc Vận còn chưa hoàn hồn, cậu liền ra khỏi hoa lâu.
Lúc đến thì trên đầu có một con chim bồ câu, khăn che mặt, tay cầm một cái túi to. Nhưng khi rời đi thì chỉ đi một mình, cậu lại có chút không quen cho lắm.
Khi đi ngang qua tiém banh bao, cậu cũng mua hai cái. Bánh bao nơi này da mỏng thịt nhiều, bên trong còn có nước súp, hương vị đặ biệt ngon miệng.
Cậu cầm trong tay tờ giấy thấm dầu chậm rãi đi về phủ, vẫn là vào bằng cái cửa nhỏ kia.
Lúc này thị vệ đã đổi thành người khác, không phải người canh lúc Mục Lâm Vãn rời đi.
Vị thủ vệ kia nhìn đến Mục Lâm Vãn đi vào còn thập phần kinh ngạc, lúc đưa người vào cửa còn không có quên hỏi một câu: "Tiểu công tử đi đâu mà sớm vậy?"
Mục Lâm Vãn tay cầm giấy bánh bao quơ quơ: "Đi mua bánh bao a, đi hướng kia một khoảng là tới con phố đó là có thể nhìn thấy một tiệm bánh bao, bánh bao nơi đó bán khá ngon mà còn tiện nữa, hôm nào ngươi cũng thử xem." Nói xong thì cậu đi vào trong.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công tử: "Ta như thế là thiệt tình đối đãi với ngươi, ngươi thế nhưng lại hạ dược ta!"
Hôm nay tui vừa được chích mũi ròy nè: >