__________
Hắn cũng không muốn giả vờ nữa, thân mình lập tức thả lỏng không ít, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nhìn Mục Lâm Vãn, cười lạnh nói: "Mọi người đều nói tiểu công tử đôi mắt lợi hại, ta còn không tin, nhưng không nghĩ tới lời đồn vậy mà có thật. Ngươi là cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra ta ngụy trang, ta chính là càng ngày càng muốn đôi mắt của ngươi."
Hắn một bước tới gần Mục Lâm Vãn, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, gương mặt dần trở nên điên cuồng, vươn tay tới.
Mục Lâm Vãn cũng không lui lại, nhìn cánh tay càng ngày càng gần mình thì trong lòng không có một chút sợ hãi cảm xúc, thậm chí mang theo chút cảm giác thoải mái.
Đôi mắt này rất lợi hại, nếu không nhờ có đôi mắt này chỉ sợ rằng chính bản thân cậu sẽ đi theo tên hàng giả này đi mất, tin những gì tên hàng giả nói, tin tưởng hắn chính là Ngọc Vận.
Sau đó tự mình có thể thấy Ngọc Vận trở nên xa cách vô tình, rồi tự mình sẽ sinh ra thất vọng, rời xa Ngọc Vận, hoặc là vẫn ở bên cạnh Ngọc Vận, vì để hết giận liền cố ý đem kế hoạch của Ngọc Vận phá rối.
Nhưng là chính mình đã phát hiện ra, đây chỉ là một tên giả mạo.
"Tiểu công tử, đem này đôi mắt cho ta đi." Người nọ tiến lại ngày càng gần hơn, cái tay kia đã chạm vào chiếc mặt nạ mà Mục Lâm Vãn đang mang.
Mục Lâm Vãn khẽ cười một tiếng: "Ta bây giờ ngay cả nhà cũng bị mất rồi vậy thì còn giữ đôi mắt này để làm gì chứ?"
"Tiểu công tử thật ra cũng nên thức thời đi, xung quanh đây tất cả đều là người của ta, tiểu công tử lại còn mang theo mặt nạ bảo hộ, những người bình thường căn bản là nhận không ra ngươi, cứ coi như ngươi bây giờ chạy ra ngoài, cũng chẳng tìm được cứu viện."
Mục Lâm Vãn nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của Mục phủ lần cuối, sau đó nhắm hai mắt lại.
Cậu bây giờ nhà không còn, Mục lão bọn họ cũng không biết đi tới nơi nào rồi, tính mạng có an toàn hay không..
Nhưng điều Ngọc Vận muốn chính là đem mình nhốt ở hoa lâu để bảo vệ, vậy e là Mục lão bọn họ cũng đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cậu chờ cái tay kia chạm vào đôi mắt mình, nhưng cảm giác đó thật lâu cũng không chịu xảy ra.
Những tiếng bước chân dồn dập giống như nhịp tim đập của cậu, đều rất nhanh a.
Sau đó là thanh âm va chạm của thân thể, còn có vật gì đó ngã mạnh xuống đất.
Có người cứu cậu rồi sao?
Mục Lâm Vãn chậm rãi mở to mắt.
Còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mặt thì đã có một đôi tay mạnh mẽ đem cậu kéo lại ôm chặt lấy cậu, chặt đến mức cậu phảng phất cảm thấy như sắp thở không nổi nữa.
Là độ ấm quen thuộc đó.
Mục Lâm Vãn lại lần nữa nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực Ngọc Vận truyền đến, nóng rực nhưng lại ấm áp. Còn có hơi thở nóng hổi của Ngọc Vận thổi lên cổ cậu, tay vẫn ôm lấy chặt..
Hắn là đang tức giận sao?
Mục Lâm Vãn nghĩ như vậy, trong lòng lại là không hề dao động, có chút mệt nhọc, nhưng lại ngủ không được.
"Không có việc gì, không có việc gì." Ngọc Vận vẫn luôn nói như vậy, là đang an ủi chính mình sao?
"Ta tới rồi, có ta ở đây, không có việc gì."
Ngọc Vận vẫn luôn nói, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy Mục Lâm Vãn.
Mục Lâm Vãn cảm thấy có chút đau, ở sau lưng Ngọc Vận vỗ nhẹ một chút.
Ngọc Vận vội vàng thả lỏng, Mục Lâm Vãn lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít.
"Chúng ta trở về thôi."
"Ta đã không còn nhà nữa rồi." Mục Lâm Vãn nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Ngọc Vận.
Ngọc Vận đem mặt nạ trên mặt Mục Lâm Vãn tháo xuống, lộ ra khuôn mặt dính đầy nước mắt.
Tỉ mỉ hôn lên gương mặt Muc Lâm Vãn, nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi vẫn còn nhà mà, nhà của ta chính là nhà của ngươi."
"Chúng ta trở về." Hắn đỡ Mục Lâm Vãn chậm rãi đi tới phía trước, một cái liếc mắt cũng không cho người nọ đang hôn mê nằm trên mặt đất.
Hai người chậm rãi đi dọc theo con phố.
Mục Lâm Vãn lúc này mới phát hiện y phục Ngọc Vận có chút xốc xếch, ngay cả búi tóc trên đầu cũng bị lệch qua một bên, nhưng trên búi tóc đó vẫn là chiếc trâm cài màu đỏ mà chính cậu đã tặng cho, trên mặt mơ hồ còn dính chút mồ hôi làm vài sợi tóc mai dán lên mặt.
Ngọc Vận như vậy Mục Lâm Vãn trước nay đều chưa từng thấy qua, đôi môi kia vẫn luôn mím chặt, còn có hai mắt nhìn thẳng phía trước tuy bình tĩnh nhưng lại có chút gì đó khó nói.
Hắn là đang sinh khí sao, lại còn vội vội vàng vàng chạy tới đây?
"Rất nhanh sẽ đến ngay." Ngọc Vận ở không ngừng an ủi.
Lúc đi đến đầu hẻm, một chiếc xe ngựa khác cũng đi lại hướng này, đó chính là xe ngựa Mục Lâm Vãn ngồi tới hoa lâu, là xe ngựa của Ngọc Vận.
Ngọc Vận đem Mục Lâm Vãn đưa lên xe ngựa, chính mình cũng ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh hắn.
"Không có việc gì không có việc gì, đã trở về rồi." Hắn nắm tay Mục Lâm Vãn nhẹ nhàng vỗ, lấy ra một cái khăn tay sạch lau đi mồ hôi trên trán Mục Lâm Vãn, lại thay một cái khác để lau nước mắt của cậu.
"Ta.." Mục Lâm Vãn nhẹ nhàng mở miệng, giọng có hơi khàn khàn, nói không ra lời.
Ngọc Vận thấy thế, vội vàng đổ một ly trà, đưa tới bên miệng cậu.
Nước trà làm miệng cũng đỡ khô, giọng nói cũng dễ chịu đôi chút.
Sau khi làm xong mấy việc đó, hắn nâng tay đặt lên đỉnh đầu Mục Lâm Vãn, nhìn thật kỹ càng, đặc biệt là cặp mắt kia.
"Ta không có bị thương." Mục Lâm Vãn hơi hơi nghiêng đầu.
"Không bị thương thì tốt, như vậy mới là tiểu công tử của ta." Ngọc Vận trả lời một câu, biểu tình trên mặt lại không hề thả lỏng.
"Ân." Mục Lâm Vãn rũ mắt đáp lại một câu.
"Ngọc Vận, ta không có nhà. Phụ thân.. Huynh trưởng.. Bọn họ cũng đều không tìm thấy." Mục Lâm Vãn ngốc ngốc nói, trên mặt đã làm không biểu hiện ra bất kì cảm xúc gì, nước mắt vẫn còn ánh trong mắt, hốc mắt chua xót không thôi.
"Nhà của ta chính là nhà của ngươi, ta là người nhà của ngươi, ngươi còn có ta." Ngọc Vận nhẹ giọng nói.
Mục Lâm Vãn lại ưm một câu, rồi không nói gì.
Ngọc Vận ở trong xe ngựa vẫn luôn an ủi cậu, cho dù không được đáp lại nhưng vẫn như cũ dùng giọng nói ôn nhu mà an ủi.
Xe ngựa lắc lư liền tới cửa sau hoa lâu.
Ngọc Vận xuống xe, Mục Lâm Vãn cũng đi theo sau hắn xuống xe ngựa.
Ngọc Vận nhìn bộ dạng hết sức chật vật của cậu, tay còn duỗi ra kéo lấy một góc áo của hắn, nắm thật chặt trong tay không chịu buông,
"Tiểu công tử, dắt tay được không?"
Một tay cầm lấy tay hắn, tay kia vẫn nắm chặt vải áo.
Cái tay kia như có như không từ từ thả lỏng xuống dưới, chỉ cái tay còn lại vẫn để một chỗ.
Ngọc Vận mang theo cậu đi tới, hai người bước tới trong viện.
Hộ vệ canh cửa đã đổi một người khác, tú bà bên trong sân hoảng loạn đi tới đi lui, khi nhìn thấy hai người liền vội vàng chạy qua đón.
"Tiểu công tử mau vào phòng." Nàng muốn đỡ Mục Lâm Vãn, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Ngọc Vận.
Tú bà không khỏi lui về phía sau một bước, cúi đầu đi theo phía sau hai người.
Mục Lâm Vãn đã trở lại, thế nhưng là tất cả mọi người bắt đầu luống cuống tay chân.
Vẫn luôn giấu giếm sự tình tiểu công tử bị phát hiện.
Ngọc Vận cùng Mục Lâm Vãn đi vào phòng, đem người kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Mãi cho đến hiện tại, hắn cũng không tự mình chỉnh trang lại bản thân.
Tú bà bưng tới một chậu nước, còn có một cái khăn.
Ngọc Vận đem khăn ướt đưa lên xoa mặt cho Mục Lâm Vãn.
"Tiểu công tử nhắm mắt."
Mục Lâm Vãn nhắm mắt lại, cái khăn ấm áp đặt trên hai mắt cũng phần nào làm giảm cho nó bớt khô khốc.
Lúc khăn hết ấm Ngọc Vận liền cầm khăn xuống.
Mục Lâm Vãn trợn trợn đôi mắt, tròng mắt xoay chuyển, nhìn Ngọc Vận, nói: "Ngươi hiện tại quan tâm ta như vậy cũng là giả sao?"
Hiện tại chính mình đã không có bất kì giá trị lợi dụng nào, sự quan tâm của hắn phải nói là một thói quen hay là thiệt tâm đây? Mục Lâm Vãn không phân biệt được, mà cũng không muốn biết rõ ràng.
Lúc này hắn chỉ cần có một người bồi mình, cho dù là diễn trò cũng được, cứ cho chính mình chìm đắm trong sự ôn nhu của Ngọc Vận đi, tốt nhất là cả đời đều không cần tỉnh lại, có lẽ chỉ có như vậy, sự thống khổ trong lòng mới có thể giảm bớt một chút ít.