[Nhật ký] Em ấy đã trở lại, ở bên cạnh em ấy cảm thấy rất an tâm. ------- Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Kỷ Vãn đưa Sở Nam Trúc lên lầu hai, nhưng đối diện với dãy phòng, cậu có chút lúng túng, cậu nên đi vào phòng nào?
"Căn phòng đầu tiên bên trái là căn phòng em ở khi còn bé." Cả người Sở Nam Trúc treo ở trên người Kỷ Vãn, kề sát, cắn lỗ tai cậu, tất cả nhiệt lượng lẫn hơi thở của hắn đều tràn vào tai của cậu.
"Bên trái?" Vai Kỷ Vãn co rúm lại khi bị hắn thổi: "Được rồi, anh chờ một chút, em sẽ mở cửa, đừng nói vào tai em, quá dính."
"Có dính không? Ở đâu dính?" Sở Nam Trúc tiếp tục thổi khí vào tai cậu, Kỷ Vãn không thể đứng vững cùng hắn ngã đụng vào cửa, sức lực cầm nắm cửa trong tay cũng không còn nữa: "Anh đừng đè nặng em, em phải mở cửa trước."
Sở Nam Trúc không buông tha, bóp thịt mềm trên cổ Kỷ Vãn, không biết xấu hổ nói: "Em mở của em, anh ép của anh"
Kỷ Vãn:...
Cậu vùng vẫy một hồi, thấy vô dụng nên cũng từ bỏ kháng cự, chậm rãi mở cửa, trước khi bật đèn, không biết dưới chân vấp phải cái gì, trời đất quay cuồng suýt chút nữa ngã thành bộ dáng chó ăn cớt rồi.
Nhưng vô tình rơi vào chăn ga gối nệm mềm mại, ga trải giường và chăn bông toát ra mùi nước giặt, thoạt nhìn đã có người dọn dẹp.
Sở Nam Trúc đè lên người Kỷ Vãn, Kỷ Vãn đẩy hắn: "Đứng dậy, em bật đèn."
"Bật đèn làm gì?"
"Nhìn anh bị làm sao? Không phải anh đã nói ngực đau sao? Cho em xem một chút." Kỷ Vãn đưa tay lên chạm vào ngực hắn, trái tim đập mạnh trong lòng bàn tay.
"Ồ, cái này," Sở Nam Trúc chen người vào giữa hai chân Kỷ Vãn, dùng sức đè lên người cậu, dùng hai tay giữ chặt hai cổ tay Kỷ Vãn, khiến cậu bất động.
"Đừng nhìn, anh không sao." Ngay cả thanh âm cũng khôi phục.
Lại con mẹ nó bị lừa, Kỷ Vãn muốn mắng người, "Sở Nam Trúc, anh không hổ danh là ảnh đế nổi tiếng, diễn xuất rất giỏi."
Sở Nam Trúc chỉ cười khẽ, sau đó dùng miệng lấy kính của Kỷ Vãn ra ném sang một bên.
Kỷ Vãn: "Em không có mắt kính, không thể nhìn rõ."
Sở Nam Trúc thì thào bên tai cậu: "Em không cần nhìn rõ, nhắm mắt lại hưởng thụ đi."
Má! Cái này... Có phải anh ấy đã tính toán hôm nay gặp mặt ba mẹ, come out, về nhà ăn cơm đúng không? Xong rồi xong rồi, không chỉ bị anh ấy ra tay trước mà còn quên không dán nốt ruồi Sinh Con trên người!
Sở Nam Trúc bắt đầu hôn từ mắt Kỷ Vãn, lông mi cậu run rẩy, cánh mũi phập phồng, môi dưới mím chặt vì căng thẳng, toàn bộ đều bị đôi môi nóng bỏng của Sở Nam Trúc dán lên, mút vào, còn liếm liếm.
Đầu lưỡi của Sở Nam Trúc muốn cạy đường môi khép kín của Kỷ Vãn ra, hắn liên tục dùng đầu lưỡi đánh sâu vào khớp hàm Kỷ Vãn, nhưng Kỷ Vãn không chịu buông ra, Sở Nam Trúc không thể không ghé vào tai cậu, một bên cắn vành tai cậu một bên dụ dỗ nói: "Cục cưng ngoan, Nhân Nhân ngoan, mở miệng ra."
Kỷ Vãn lắc đầu, hơn nữa còn móc chân của mình lên đùi của Sở Nam Trúc, cậu muốn thử xem cậu có thể trở mình hay không, nhưng đã bị Sở Nam Trúc bắt được, hắn sử dụng tuyệt chiêu cù eo.
Chỗ ngứa ở eo luôn là tử huyệt của cậu, Sở Nam Trúc dùng ngón tay chọc không nhẹ cũng không nặng, cảm giác ngứa ngáy truyền từ eo qua dây thần kinh đến tủy sống, khiến Kỷ Vãn nhanh chóng như con cá bỏ bờ thiếu nước quằn quại như điên.
Cậu không thể nhịn được nữa, vừa cười vừa thở dốc, "Sở Nam Trúc, anh quá mức..." Sau đó Sở Nam Trúc lợi dụng khoảng không, điên cuồng khuấy miệng lưỡi của cậu, cũng nhiễu loạn thần kinh của cậu.
Não bắt đầu thiếu dưỡng khí, đầu óc trở nên mờ mịt, nhưng Kỷ Vãn vẫn cảm giác được Sở Nam Trúc đang vươn tay vói vào lớp quần áo, ngón tay hắn hơi lạnh, phản xạ thần kinh thắt lưng của Kỷ Vãn co rúm lại một chút.
Sở Nam Trúc tưởng cậu sợ hãi nên dịu dàng hôn lên sườn mặt cậu, trấn an nói: "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút."
Nhẹ cái đầu quỷ anh, Kỷ Vãn cong người lên cố gắng xoay người, Sở Nam Trúc tự nhiên không có buông ra, hai người xoay tới xoay lui, lăn lộn, phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt rất lớn.
Âm thanh này thực sự quá lớn, người nghe thấy đến mức đỏ cả mặt, Trần Thanh Thư đang ở ngoài cửa có chút sợ hãi không dám gõ cửa.
Tuổi trẻ đúng là tốt, củi khô lửa cháy, nhưng bao lâu thì kết thúc? Đồ ăn ở trên bàn, còn phải kêu hai đứa ăn, Trần Thanh Thư còn đang suy nghĩ bồi bổ thân thể cho Nhân Nhân và Sở Nam Trúc, rốt cuộc hai người vẫn còn nhỏ như vậy, mỗi ngày chắc phải làm đến mấy lần? Có khả năng sẽ hư thận, đàn ông không thể nói không được, vì vậy Trần Thanh Thư đứng ở cửa tính một đống lộc, tiên, cẩu linh tinh cùng những thuốc bổ khác.
"Anh yêu, anh làm sao vậy? Hai đứa có ăn hay không?" Tưởng Thiến còn đang lo lắng, cảm thấy ánh mắt Sở Nam Trúc trước khi rời đi nhìn vào Nhân Nhân rất không thích hợp, ánh mắt của hắn quá có tính xâm lược, Nhân Nhân đơn thuần như vậy, không chừng sẽ bị hại!
Còn chưa đến gần, cô đã nghe thấy Nhân Nhân ở bên trong dường như đang khóc lại như đang khó chịu rêи ɾỉ, giống như một con mèo nhỏ.
Tưởng Thiến nắm đấm lại cứng ngắc, cô nhào tới gõ cửa rung trời: "Cậu có bản lĩnh bắt cóc con trai tôi! Không có bản lĩnh mở cửa ra hả!"
Kỷ Vãn ở bên trong, quần áo mở rộng, mắt thấy sắp bị lột sạch hết, bị hôn đến thần hồn điên đảo, Sở Nam Trúc càng khó nói hơn, nhưng người đàn ông bị quấy rầy vào lúc này, có thể tưởng tượng Sở Nam Trúc khó chịu như thế nào.
Tưởng Thiến hận đến nghiến răng nghiến lợi tiếp tục kêu cửa: "Mở cửa ra mở cửa!"
Mặt Kỷ Vãn đỏ bừng, còn có cảm giác xấu hổ giống như thiếu niên , tuổi bị ba mẹ bắt gian trên giường.
Cậu lập tức đẩy Sở Nam Trúc ra: "Đừng quậy nữa, chúng ta mau ra ngoài đi."
Sở Nam Trúc không cam lòng, cuối cùng còn hung hăng cắn môi dưới của Kỷ Vãn một cái, dùng sức rất mạnh, đến mức Kỷ Vãn cảm thấy có mùi máu lan ra.
Tưởng Thiến ở ngoài cửa cách đó không xa phát điên, cô tự não bổ con trai mình bị nhét xì dầu, lại bị ăn ở tư thế như vậy như vậy, trong lòng rất buồn bực, Sở Nam Trúc mở cửa ra, hắn và Kỷ Vãn đứng cạnh nhau ở cửa, Tưởng Thiến nhìn thoáng qua đã thấy con mình đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, cài cúc không đúng cách, miệng bị cắn.
Điều quan trọng nhất không thể bỏ qua là giữa lông mày và đôi mắt phiếm xuân sắc, trời ơi... Tưởng Thiến có cảm giác muốn ngất đi.
Cục cưng đã bị làm bẩn, Tưởng Thiến tâm như tro tàn, mặt Sở Nam Trúc đầy xuân sắc nhìn cô, vẻ mặt đắc ý đặc biệt thiếu đánh.
Đồ cầm thú...
Sở Tông Nghi và Vương Hiểu Huyên giúp làm xong món cuối cùng, thấy họ chậm chạp không xuống lầu, hai người cũng đi lên, liền nhìn thấy cảnh này.
"Ăn hay không ăn." Vương Hiểu Huyên rống to: "Không ăn là đang chuẩn bị thành tiên đúng không?"
Kỷ Vãn:...
Sở Nam Trúc:...
Trần Thanh Thư:...
Và người hấp hối Tưởng Thiến:...
Lão Sở: "Hahaha, làm gì vậy? Ngày vui mà, đi đi đi, Hiểu Huyên, hai chúng ta đẩy bọn họ xuống ăn cơm thôi."
Cặp vợ chồng ép bốn người ngồi xuống bàn ăn, Vương Hiểu Huyên cho họ mỗi người một bát cơm lớn đặt trước mặt. Trên bàn đều có gà, vịt và cá, màu sắc và mùi thơm đều là hàng đầu. Điều này cũng là do tay nghề cầm muỗng của Lão Sở và kỹ năng dùng dao chặt của Vương Hiểu Huyên.
"Mau động đũa, làm sao vậy?" Vương Hiểu Huyên gắp một cái chân gà cho Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc: "Đùi gà là của con nhỏ, hai đứa là nhỏ tuổi nhất, nhường cho hai đứa con."
Tưởng Thiến khịt mũi hừ lạnh, hai đứa nó mà nhỏ cái quỷ.
Sở Nam Trúc liếc nhìn mẹ vợ không vui, sau đó lại nhìn xuống đồ ăn ngon trên bàn, cầm đũa lên gắp đồ ăn điên cuồng cho Kỷ Vãn: "Ăn thêm thịt đi, thịt bò này nhiều đạm, thích hợp phát triển cơ bắp, vừa nãy chạm vào anh muốn nói em gầy quá cần bổ sung protein, nếu không ôm cộm tay. Nếu không thì ăn móng heo cũng được, bổ sung collagen, có điều nước hầm vẫn chưa tới lắm, lần sau anh làm cho em ăn. Cũng ăn cá một chút, ăn cá thông minh, cuối cùng còn có ăn rau, ăn nhiều vitamin thì da dẻ sẽ trở nên tốt hơn."
Bát của Kỷ Vãn nhanh chóng được lấp đầy: "Đủ rồi đủ rồi, anh ăn đi."
Sở Nam Trúc: "Vậy thì bây giờ em ăn đi."
Theo tính tình của Sở Nam Trúc, nếu không ăn hắn nhất định sẽ không buông tha, Kỷ Vãn vội vàng cắn một miếng, quai hàm căng phồng.
Sở Nam Trúc thấy cậu ăn miệng đầy dầu mỡ, khóe miệng còn có hạt cơm, hắn không xem ai ra gì vươn tay lau đi, sau đó tự mình đút vào miệng.
Bốn người trung niên và cao tuổi cảm giác bị ăn cả tấn cơm chó, da gà rớt đầy đất.
Cơn giận dữ tích tụ trong một thời gian dài của Tưởng Thiến rốt cuộc bùng phát, cô lên án nghi ngờ Sở Nam Trúc: "Quá mức!"
Sở Nam Trúc lấy ra một tờ giấy, lau miệng và ngón tay của Kỷ Vãn, sau đó đáp lại Tưởng Thiến một cách dễ dàng, "Mẹ~"
"Ây~" Vương Hiểu trả lời theo bản năng, Sở Nam Trúc không chút lưu tình đả kích cô: "Con không gọi mẹ, con phải thu phục mẹ vợ con đã, danh xưng mẹ tạm thời độc quyền cho dì ấy."
Vương Hiểu Huyên uất ức nói: "Con không cần mẹ nữa sao?"
"Đúng vậy, bà Vương." Nghe xong, Vương Hiểu Huyên ngã ngồi trên ghế, cảm thấy tâm như tro tàn.
Tưởng Thiến cảm thấy muốn nôn, nhưng cô buộc mình phải giữ bình tĩnh.
Tưởng Thiến: "Nam Trúc, sao cậu có thể làm Hiểu Huyên tổn thương đến vậy? Tôi cũng không dám làm mẹ của cậu, tôi chỉ có Nhân Nhân là con trai."
Sở Nam Trúc múc cho Kỷ Vãn một bát canh, đang khuấy bằng thìa để giúp hạ nhiệt, âm thanh chén sứ vang lên giòn tan, một lát sau Sở Nam Trúc mở miệng: "Dì Tưởng, sau khi chúng con kết hôn, con đương nhiên cũng là con trai của dì, con chỉ là gọi trước một chút thôi."
"Ồ," Tưởng Thiến khoanh tay, tựa lưng vào ghế: "Vậy thì bao giờ hai đứa cưới?"
"Nếu có thể thì con hy vọng là bây giờ, nhưng Cục Dân chính có thể chưa mở cửa, vậy ngày mai, buổi sáng ngày mai chúng con đem theo CMND của mình đi đăng ký!" Sở Nam Trúc nghĩ.
Trần Thanh Thư tỏ vẻ từ chối: "Đừng đừng, hai con còn nhỏ, nói mấy chuyện kết hôn với không kết hôn cái gì."
"Chú Trần con cũng không còn nhỏ nữa," Ánh mắt Sở Nam Trúc thay đổi, trở nên thành thục và nghiêm túc hơn: "Chú dì, con năm nay , Nhân Nhân , chúng con đã lớn, có thể một mình tự chịu trách nhiệm cho nên... Cho nên xin chú dì đồng ý."
Đôi đũa trong tay Trần Thanh Thư vì kinh ngạc mà rớt xuống, không thể tin được: "Các con , tuổi? Gạt người đúng không, các con... lớn như vậy từ khi nào? Chú còn cảm thấy Nhân Nhân mới chỉ còn là một đứa bé thích chơi phân thôi mà?"
Kỷ Vãn: Tại sao ba lại nói về lịch sử đen của con?
"Thời gian thật sự trôi nhanh." Lão Sở một người hiểu rõ tự đi ra cảm thán.
Tưởng Thiến lại vỗ bàn: "Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!"