Vương Thuyên Ân ban thánh chỉ cho Khắc Minh, nàng từ giờ sẽ ở cung Lâm Ngọc, được xây dựng riêng cho nàng, hoàn toàn không khác gì cung Ngọc Tiêu, gia gia đúng là ưu ái nàng nhất mà, nhưng có vẻ một người không hề thích việc nàng ở cung Lâm Ngọc thì phải, khỏi nói chắc mọi người cũng biết đó là Vũ Tuệ Hy. nàng ta ngay từ khi gia gia ban thánh chỉ đã khó chịu mà cứ chỉ trích nàng mãi... sức chịu đựng của con người có hạn, huống chi là Khắc Minh... nàng chỉ đáp lại một câu rồi ngạo nghễ trở về
" Chó khôn chớ sủa bậy, không là vỡ mỏ!". Khắc Minh nhếch môi cười, muốn làm khó nàng sao, e là không dễ như vậy... bước chân nàng ngạo nghễ, hầu như dẫm đạp lên mọi sự rụt rè ban đầu... đằng sau là Vũ Tuệ Hy đang tức bốc khói..
KHắc Minh vừa đi thì Vương Thuyết Anh cũng đi, kéo theo cả nàng ta đi theo, chỉ nháy mắt mọt cái là đủ hiểu hàm ý.
Đêm hôm đó, trong cung Thanh Tâm, thư phòng của thái tử Vương Thuyết Anh có hai thân thể cuốn lấy nhau triền miên một đêm dài không dừng...
Một ngày mới ở một nơi xa lạ mà nàng chưa bao giờ biết đến, nếu là người khác có phải rất khó ngủ không?Nhưng Khắc Minh thì lại ngược lại, nàng ngon lành ngủ mà không hay một nam tử vận bộ xiêm y trắng thoát tục đang ngồi trước giường ngắm nàng say ngủ. Hắn ta mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt tóc của Khắc Minh, tử nhủ, giá như năm đó hắn mạnh dạn bài tỏ với nàng...
Trở về năm trước, lúc Khắc Minh tuổi.. nàng dạo chơi trong ngự hoa viên, đang bắc võng ngủ ngon lành thì một quả cầu bay trúng mặt, điên tiết vì ai đó phá giấ ngủ nàng hét lên.
" Đứa nào phá giấc ngủ của bố!"
" A có người! Nàng là ai, sao lại ở trên cây thế kia!" , một thiếu niên chừng , tuổi chỉ vào nàng mà nói, hắn ta đẹp như thiên sứ vậy, có thể nói là đẹp hơn cả Vương Thuyết Anh, nhưng hắn ta ấm áp hơn Vương Thuyết Anh nhiều." Ngươi không cần biết tên ta.. ngươi là ai, sao lại phá giấc ngủ của ta.. có biết giấc ngủ của ta rất quan trọng không hả?". Khắc Minh vận khinh công bay xuống, chỉ vào mặt hắn, nhưng chiều cao có vẻ rất chênh lệch, nàng chỉ cao m thôi, còn hắn thì, eo ôi, phải tới m nữa chứ, nhận thấy mình thấp quá nên nàng thôi chỉ tay mà chỉ nói.
" Ta là Tiêu Dạ Lâm, là con của Tiêu thiếu chủ nổi tiếng ở Thuyết Vương quốc". hắn tự hào giải thích..
" Xin lỗi! Bổn công chúa không biết, nhưng thôi, vì huynh đẹp trai ta tha cho lần này, huynh không được qua đây vì chỗ này là chỗ bổn công chúa ngủ... huynh nhớ đó". nói xong nàng vận khinh công bay lên và ngủ tiếp....-.-
năm sau hắn quay lại thì nghe tin nàng có đính ước, nàng không biết rằng hắn đã rất ấn tượng về nàng từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn không thể nào quên được cái khuôn mặt thiên thần đó đã làm trái tim của hắn đập loạn nhịp... nàng tại sao lại nhẫn tâm như vậy chứ... tên kia đâu có yêu nàng cơ chứ, hắn chỉ lợi dụng nàng thôi mà.. tại sao cơ chứ.
Khắc Minh cựa quậy khó chịu vì có cảm giác là ai đó đang nhìn nàng, tới khi mở mắt ra thì không thấy ai cả, lạ thật, nhưng không sao, nàng không bận tâm. Nàng mở cửa, ra tập thể dục đón ngày mới
" Cô dạy em... tập thể dục buổi sáng... một hai ba... hít thở hít thở hít thở.. hai tay.......", nàng hát, nàng tập mà người làm trong cung cứ cười khinh miệt, thái tử phi của họ lại có thể làm trò hề... nhung suy nghĩ chưa được bao lâu thì họ phải chịu phạt do Khắc MInh chỉ dạy
"Tất cả các ngươi giờ là người của bổn công chúa à nhầm, của ta... và ta cấm các người bán đứng ta.. và vì vừa rồi các ngươi dám cười ta cho nên ta sẽ thưởng cho mỗi người bật cóc vòng quanh tẩm cung...ok?"
"Chúng nô tài/tì nghe rồi à".
Nàng làm mẫu rồi sau đó, một hàng người làm bật lên bật xuống trông tức cười vô cùng. Nàng thì rửa mặt rồi ung dung ngồi tắm nắng... hay za.. cuộc đời thật tươi đẹp biết bao..
vòng bật đã xong, nhìn ai cũng hít lên hít xuống rất cần không khí ngay lúc này... đắc tội với nàng quả là sai lầm mà...
Nàng thấy thương cảm, thôi thì cho nghỉ buổi sáng, người làm vui mừng mà thay đổi cách nghĩ về nàng ngay lập tức. Bụng Khắc Minh réo lên... phải rồi, nàng chưa có ăn sáng... mà bữa sáng nàng ăn thì theo một thực đơn riêng và đầu bếp riêng nên có vẻ khó khăn đây.
Trong thư phòng của Vương Thuyết Anh, hai cơ thể trần truồng, chỉ có mỗi tấm chăn che đi những phần cần che, Vũ Tuệ Hy say giấc nồng sau một đêm một mỏi nhưng xen lẫn sự sung sướng hạnh phúc, nàng ta gối trên cánh tay cửa Vương Thuyết Anh mà ngủ, còn hắn thì đã dậy từ lâu, chỉ là đang nhìn nữ nhân bên cạnh đang ngủ say. Hắn khẽ nhếch môi, nữ nhân thật là ngu ngốc, có thể làm tất cả chỉ để được bênh cạnh hắn, chỉ để phục vụ cho hắn vui lòng.. hắn thật sự rất khinh thường. Vương Thuyết Anh đứng dậy, chỉ có tấm khăn quấn ở dưới, hắn đi đến ôn uyển của riêng hắn cho xây dựng, muốn tắm trôi hết sự bẩn thỉu của nữ nhân cạnh hắn, vậy mà nàng ta vẫn nghĩ là hắn thực sự yêu sao... ngu ngốc.
Hắn bước ra từ ôn uyển, vận bộ y phục màu xanh dương, tăng thêm vẻ tiêu soái của hắn, có vẻ bây giờ phải đi đến thăm thái tử phi cho có lệ đã... với lại cũng muốn xem nàng là làm sao sống quen được. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn, Vương Thuyết Anh đến cung thì thấy nàng đang ngồi dưới gốc xoài trong hoa viên của cung Lâm Ngọc, nàng đang ngồi nhâm nhi bữa sáng của mình và... đang mặc bộ đồ của người hiện đại...hắn chạy đến nắm lấy cổ tay nàng mà tức giận
"Nàng nghĩ nàng đang làm gì vậy! Tại sao lại mặc đồ của người hiện đại ở đây... nàng có biết như thế sẽ làm đảo lộn thời gian sao"
" Ngươi bỏ ra! Làm đảo lộn thế thì sao? Ta thích thì ta làm, ngươi là ai mà nói ta... nên nhớ.. ta không hề muốn xuyên về cái thế giới này, tất cả là do thiên , cứ coi như là ta làm đảo lộn thời gian là ta thù cho việc này đi... thế nào?". Khắc Minh giãy dụa, hắn thật quá đáng... đã đưa nàng về làm bù nhìn rồi mà còn muốn gì nữa... hay là muốn nàng chết luôn.
"Hư. Thế nàng không nghĩ cho người thân của mình ở thế giới kia sao? nàng không nghĩ rằng họ không thể tồn tại nếu nàng làm thay đổi thời gian sao?". hắn nhếch môi nói
Khắc Minh chỉ im lặng, hắn ta nói cũng đúng... Nàng cũng phải nghĩ cho ba của nàng chứ.
" Ta... Đương nhiên là nghĩ cho gia gia ta... Ta rất muốn về"
"Hư. Tốt nhất là nàng nên ngoan ngoãn mà ở lại tìm cung này... An phận thì nàng sẽ không gặp chuyện bao đồng". Hắn lạnh nhạt nói