Tiểu Công Chúa Đáng Yêu

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-dạ, ông an tâm cháu sẽ hết sức giúp đỡ các bạn ấy_ hắn lẽ phép nhưng mắt vẫn phóng điện sang nó

-vậy cảm ơn “cái” lòng tốt của anh trước nhá_nó cũng không kém.

Nói về chị nó thì từ lúc gặp hắn thì đã….. xiêu mất rùi. Từ nãy ngồi ngắm hắn không chán _bó tay hai cô mê trai.

-giờ chúng ta đi ăn chúc mừng nào_ ông nó hồ hơi

- strart restaurant thẳng tiến nào_hai ông bạn già khoát tay nhau ra xe, bốn đứa lon ton chạy theo

Sau khi ăn uống đã xong , ông nó phải về Hà Nội sớm để kịp cuộc họp quan trọng. bỏ lại nó bơ vơ nơi đất lạ quê người. nó thấy trống trải lắm như thiếu vắng cái gì đó quan trong_nó dâu biết ông nó cũng như nó. Suốt năm nó đã quen với việc luôn có ông bên cạnh. Nhưng nó cũng nhanh chóng quên cái cảm giác khó chịu đó vì bận đối phó với hắn. Sơ hở là thua liền.

Hắn biết nó là osin của chị nó qua lời giới thiệu ngắn gọn cô chị_ nhằm bớt đi đối thủ trong cuộc chạy đua tranh giành hắn của chị em. Hắn biết thân phận của nó lại không tỏ vẻ khinh thường mà còn rất rất thương nó

Nhưng… trận chiến mới bắt đầu không thể mềm yếu được.. làm mất tinh thần chiến đấu quá_ hắn tự cốc vào đầu mình xua đi ý nghĩ vừa rồi

-anh bị gì hả.. sao không vô nhà thương đi đứng đây vồ đầu bức tai_nó liền chộp lấy cơ hội

- cô… cô_hắn không biết nói gì vẫn chưa nắm được sơ hở nào của nó

-cô...cô gì anh bị thiểu năng hay sao cà lâm hoài vậy_nó cười khoái trá

-cô làm osin mà mạnh mồm gớm_hắn lỡ lời nhưng phóng lao phải theo lao thôi biết sao giờ

-Osin_nó nhắc lại , cười nham nhở, làm hắn lanh cả sống lưng

-ờ osin đấy thì sao_nó trợn mắt lên, làm hắn giật thót

-không , không có sao.. thui tui vô phòng đây ngủ ngon nhé_hắn cười tươi vô số tội rồi vọt lẹ vô phòng

Công nhân hắn cười đẹp ác_ nó nghĩ . bước vào phòng đánh một giất đến sáng

Một ngày mệt mỏi đã qua……………..

------------------------------------

Quên chưa giới thiệu tuy mặc đồ con trai nhưng người khác vẫn phân biệt được giời tính của nó là vì mái tóc dài. Nhìu lần định cắt rùi đấy nhưng bị mấy má phát hiện tra tấn quá nên không dám cắt nữa.

Một ngày mới, ngôi nhà mới.

Nó dậy rất sớm, một phần vì chỗ lạ, một phần vì nó muốn làm quen với cuộc sống mới.

Một ngày chủ nhật đặt biệt không có ông không có ba mẹ, không ai đánh thức nó dậy vào mỗi sáng, không ai đấp chăn cho nó mỗi khi nó ngủ mớ. Nhưng nó muốn được tự lập muốn thích nghi với cuộc sống mới.

Làm đủ mọi loại vệ sinh cá nhân, khoát lên mình áo sơ mi và quần tây dài quen thuộc, nó xuống bếp đi theo tiếng gọi của cái bụng đang dữ dội.

-good morning, bác hoa_đầu bếp của gia đình mà nó có diệp làm quen từ hôm qua

-con dậy sớm thế nguyên, không quen chỗ hở?

-dạ

-bác là zangkencook thứ đấy_ nó bỏ miếng thịt bò vào nhai chóp chép

-cha cô, con gái ăn uống không có ý tứ gì cả_ bác cóc đầu nó

-hì, lát con rửa bát bù cho nhá.

Nó lon ton chạy ra ngoài vườn

Bác Hoa chỉ biết đứng nhìn lắc đầu nhẹ, cười một mình.

ở nơi đô thị phồn hoa như Sài Gòn mà có thể hưởng thụ cái cảm giác thiên nhiên thì thật hiếm có. Không khí trong lành thoang thoảng muồn hương ngột ngào của hoa trong gió, trời hơi se lạnh khác hẳn cái cảm giác oi bức của ban ngày.

Ngoài vườn, ông Quân đang miệt mài chăm sóc khóm hoa hồng. Như nó được biết ông Quân làm việc ở đây cũng gần năm. Cả một vườn hoa lớn do một tay ông chăm sóc. Nó khâm phục lắm, nó chỉ giỏi phá chứ trồng thì……

-chúc buổi sáng tốt lành ông Quân,

Nó dang tay ra hít thật đầy không khí vào phổi (y nhu titannic ý). Ông Quân ngẩn đầu lên từ khóm hoa hồng nhìn nó

-à, chào cháu, cháu Nguyên phài không

-dạ, hông hồng đẹp quá ông nhỉ, mà ông đang làm gì dạ?_nó tò mò bước tới gần

-bắt sâu cháu à, dạo này sâu hại lắm quá. Cháu đừng lại đây con gái đứa nào không sợ sâu._ông nhìn nó mỉm cười rùi tiếp tục công việc dở dang

-hà hà, sâu nó còn sợ cháu ấy chứ_một đứa từng xộng pha nhiều trận chiến nảy lưa như nó mà lại

-hả?_ mặc ông Quân ngơ ngác

Nó giờ luôn con sâu to đùng vừa tóm trên kẽ lá cho ông Quân xem làm bằng chứng cho những gì nó nói.

Ông ý cũng ngạc nhiên lắm rùi phá lên cười khanh khách.

-hì hì, để cháu bắt phụ ông nhả.

-uh.

-sâu ơi sâu à, em đâu ời ra đây chị bắt nà

Nó lụt tung từng hốc cây đến ngọn cỏ. Với cái ý nghĩ tìm đủ quân số sâu để… sào nấu chiên luộc. Món này lạ nhở

Chốc chốc, nó lại kêu lên vui sướng như phát hiện được điều gì đó mới mẻ. sau khi tưới xong tất cả cái vườn và bảo đảm là đã cung cấp đầy đủ nước cho cây trong ngày. Nó khoác tay ông Quân vào nhà chuẩn bị cho buổi sáng. Để lại tiếng la ó in ỏi của lũ sâu. Chả là nó đang cho tập đoàn nhà sâu tập bơi ếch buổi sáng… tội qué… nhỏ nì độc ác.

-Nguyên, con mang đĩa này ra bàn cho bác.

-dạ_ nó đang hí hoáy với rỗ rau xà lách...nhặt...nhặt..._ may cho nó là bị mý má bắt học gia chánh chứ không thì….

Trên bàn đã có mặt đông dủ. ông Sơn đang đọc báo sáng, hai chị nó trò chuyện một đề tài nào đó sôi nổi mà nó nghĩ có liên quan đến hắn, hắn thì cặm cụi nhăm nhi tách cà phê.

-đồ ăn tới rồi

Nó nhẹ nhàng đặt từng đĩa lên bàn.

-good moring mọi người

-uh good morning cháu_ ông Sơn gấp tờ báo lại đặt xuống bàn chào nó

-hôm nay ăn nhẹ sandwich thịt nguội trứng ốp la và xà lách

-cháu cũng ngồi xuống ăn cùng luôn đi

-dạ_nó kéo ghế ngồi bên cạch hắn. hai chị nó ngồi đối diện nhìn nó như trách móc

Hết chỗ ồi thông cảm cho em _nó thì thầm

Một lớp bánh mì nì rồi đến xà lách kế tiếp là thịt nguội ở giữa là trứng thêm vài lát cà chua… tuyệt. nó kẹp bánh điệu nghệ. Đang giơ tay gắp miếng trứng vào thì nó khựng lại bởi….

-ê khỉ ăn nhìu mập_hắn giành trứng của nó

-kệ tui nhá đồ dê, tui có tên có hộ không phải khỉ

Nó giật lại trên tay hắn nhưng hắn đã nhanh chóng lách qua né

-Ê, anh vô duyên vừa thui nhá_nó bực tức quát

-ồ, ai giành được người đấy ăn chứ thắng làm vua thua làm giặc, cô buồn cười thật_ hắn đắc thắng

Nó tức lắm nhưng không làm gì được

Á, một ý tưởng nảy ra trong đầu

-Á, CÓ CON GÌ TRÊN TRẦN KÌA.

Nó chỉ tay, hắn nhìn theo. Miếng trứng đã an vị trong tay nó. Quá bất ngờ hắn quơ tay giật lại, nhưng do giằng co xâu xé cái bánh chịu không nổi….. an vị luôn dưới nền đất lạnh lẽo. chỉ còn duy nhất lát sanhwich nó chột lấy nhanh chóng hoàn thành chiếc bành kẹp. đang hí hửng với thành quả của mình.. nó giơ lên trêu hắn

-Á, anh làm gì vậy

- ăn chứ gì cô không thấy à

Hắn cắn miếng rõ to còn đâu bánh của con nhỏ. Nó trơ mắt ếch ra nhìn hắn tiết nuối….

-nhưng nó là của tôi mà.

-cô làm rớt của tôi phài bồi thường chứ

Hắn cắn tiếp miếng thứ hai. Nó chẳng dám ng vào nữa

-anh… anh .. giỏi lắm_ khói bốc nghi ngút vứt thẳng cái bánh vào người hắn

- cô làm tôi ăn mất ngon đấy, nhìn mặt cô gớm quá, “giả” cô này

-tôi không cần chúc anh sớm mắc nghen chết đi sống chật đất quá_nó biếm môi liếc sắc lẽm

-uh cảm ơn cố há há._hắn cười khoái trá

Nó cuồi xuống nhặt cái bánh rơi hồi nãy lên ngắm nghía

-cô… cô.. khỉ … cô định ăn nó đầy hả_ hắn sửng sốt

- ăn … ăn cái đầu anh ấy

Nó lon ton đem cái bánh ra cho con ki ki xơi… đỡ phí.

Ông Sơn ngồi cười nghiêng ngữa cùng hai cô chị hem dc vui lắm xem trân chiến nảy lửa khai mạc ngày mới của bọn nó. Nó phi nhanh vào bếp cầu mong có cái gì ăn được không_đói quá rùi.

-bác hoa, bác hoa ơi

- zì vậy Nguyên

-còn gì ăn được không bác

- không đâu sáng bác chỉ làm nhiu đó thôi ah

- chết con rùi. à còn cơm nguội hem dạ

-còn trong nồi ý có chì không Nguyên.

-dạ cho con nhá.

- uh cháu làm gì đó

-dạ cơm chiện

Nó hí hửng chuẩn bị xào xào nấu nấu . to cơm to đùng đã yên vị trên bàn_chiên cơm là nghề của nó mà, mỗi khi mấy anh em đi chơi về trễ là tập thể nhịn đói nhờ có món này mà sống sót đến hôm sau

-nhìn ngon quá cho bác thử một tí nhé

-vâng_ nó sút cả thìa to cho bác ý

-uh uh ngon lắm đấy cháu học đâu hay vậy

-hì hì món “cứu đói” này cháu luyện gần năm ruì đấy_ nó cười tinh nghịch

-a khỉ ăn gì đó_hắn bê bát xuống (có đúng môt cái) còn lại chị nó rinh hết

- ăn gì kệ tui, liên quan gì anh mà có gì ăn sao cũng thấy cái mẹt anh vậy mất ngon mất ngon

Nói thì nói vậy nhưng miệng thì nhai lia nhai lịa

-cậu để đấy lát bác lên dọn_bác Hoa đỡ lấy chồng chén trên tay hắn

-không sao đâu bác ít mà_ hắn cười tươi quây lại chỗ nó

-đâu ra cái này vậy khỉ

-xê ra, tui nấu được chưa

- khỉ làm à ( hắn ngạc nhiên) cho tui thử tài năng coi

-này này nói cho anh nhớ. Thứ nhất tui hem phải tên khỉ thứ tui không muốn cho anh ăn . hết_ nó bực bội típ tục ăn

-Ê KHỈ NHÌN KÌA

-đâu đâu, nó liếc mắt theo hướng hắn chỉ

-Á, ai cho anh ăn vậy tránh xa bé của tui coi

-ùm ùm ực_hắn nuối mớ cơm nhai vội

- công nhân khỉ có tài nấu nướng

- không cần khen

Nó lon ton bê cái bát sạch bóng không còn một hạt nào rơi rớt lại bồn rửa luôn chồng bát đĩa dùm bác Hoa như đã hứa,

-khì chuẩn bị đi lát chúng ta đi mua sách vở và đăng kí nhập học cho các cô

-chừng nào vô học

- ngày mai

- hả, sớm vậy

- cô biết ngày mấy rùi chứ, đi học năm mà không biết hử

-vâng thưa anh, em hết calo cãi nhau với anh rồi. Đồ con vẹt

Nó chăm chú xếp đĩa vào tủ vừa khích bát

-tui cũng không thèm cãi với khỉ lanh chanh, lo chuẩn bị đi

-uh lượn đi cho nước nó trong_ nó lè lưỡi true

Sau một lúc tô tô vẽ vẽ xúng xính mỗi người một bộ váy áo xinh xắn. Hai chị nó đã sẵn sàng ra xe, thẳng tiến tới bách hóa lớn nhất Sài Gòn_ Diamond Plaza Nó chạy lon ton khắp nơi mua đủ mọi thư đồ dùng. Hai cô chị cứ kè kè theo hắn suốt, nó thì đã kiếm cớ vọt từ lâu. Nào sách nào vở các thứ tinh tinh nhiều vô số kể. Nó thở phào nhẹ nhỏm sau một hồi chen lấn lăn lộn_ đông quá. Chắc cả cái thành phố này hẹn gặp nhau tất cả ở đây_nó nghĩ. Nó vừa có một phát hiện lớn lao. Hiện nó đang chôn chân tại kệ sách về khinh doanh thị trường. cuốn này nó đã bỏ biết bao công sức tìm kiếm mà không thấy giờ lại xuất hiện phài chộp lấy thời cơ nhưng…..cao quá. một ý tưởng táo bạo.. một…hai …ba nhảy. Nó bật lên chụp lấy quyển sách. Sách đã nằm trong tay nhưng…không chỉ cuốn sách nó cần mà một loạt các sách kế bên cũng theo nó tiếp đất.

-bịch._theo phán đoàn của nó thì trong đám đó ít nhất là cuốn từ điện hạng năng chứ chả ít. Nó không biết làm gì hơn đành phó mạng cho số phận tới đâu hay tới đó. Ít nhất cũng vài cụt u_nó nghĩ mặt mày mếu máo.

Nhưng lạ thay.... sau một hồi thấy đông tĩnh đã yên ắng nó mới dám mở mắt ra. Nó cảm nhận mình đã đáp xuống một cái gì đó. Mặt đất.. không… mềm..và ấm nữa.

-Á sao…sao…anh lại ở đây_nó đang nằm lọt thỏm trên người hắn

-thưa tiểu thư mời cô xuống cố đã nằm đây được một lúc rồi đấy ạh_mặt hắn cách mặt nó chỉ nữa gan tay là cùng

Nó ngượng nghiệu chòm dậy. đang loay hoay không biết phải làm sao cảm ơn hắn thì

-cô biết mình nặng lắm không hả đồ khỉ háo ăn, giảm béo đi là vừa không khéo không ai dám rướt_hắn trêu nó

Nó nghĩ hắn tốt nên đỡ giúp. nó mới có ý nghĩ tốt về hắn một tí thì lại xỏ xiên..hình như không cãi nhau với nó thì hắn đêm không ăn ngày không ngủ được thì phải. dẹp.... dẹp không cần cảm ơn_nó nghĩ

-hứ tôi mập đấy đã sao vậy mà lắm kẻ phải chết mê đấy_nó hất hàm lên cãi lại.

-bọn trẻ ngày nay tình cảm quá bà nhỉ_ ông bà cụ đứng xem tai nạn nãy giờ cắt ngang cuộc cãi vã

ạc nó và hắn đang là tâm điểm của mọi sự chú ý bàn tán.Ngươi nói này kẻ nói nọ xì xào bàn tán ca tụng hắn về hành đông nghĩa hiệp “anh hùng cứu mĩ nhân”. Vài cô gái tỏ thái độ tiết rẻ nếu như nó là họ thì tốt biết mấy.... nào là anh chàng đó đẹp trai thật..lại ga lăng..nào là nhỏ này xấu mà có phước…bla bla ..một đám nhiều chuyện. nó đứng chôn chân tạm hoãn việc cãi nhau với hắn lại không người ta lại bão nó “ vô ơn bội nghĩa thì..”. cuối cùng thì nhân viên cũng đến nơi. Nhìn mặt là biết như muốn ăn tươi nuốt sống nó.nó nghẹn cả họng đứng để chuẩn bị tinh thần….

-xin lỗi chị bạn gái em vô ý quá_hắn nở nụ cười đẹp như hoa_bọn em sẽ dọn dẹp như cũ.

-à..à…ấy ấy không cần đâu để đấy nhân viên viên bọn em _cô nhân viên lúng túng thẹn thùng

-vậy cảm ơn chị nhé, làm phiền chị quá_hắn khuyến mãi nụ cười thứ hai làm cô bé ngẩn ngơ

Hắn cũng được đấy chứ. Mỹ nam kế… nhìn mặt bà kia biết ngu quá..chậc chậc…khỏi dẹp khỏe_nó nghĩ

Hắn nháy mắt với nó ra hiệu. nó chỉ biết cười trừ.đám đông tản dần giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm

-sao hả thấy tôi hay không

-hay..hay lắm..anh cũng biết sử dụng sắc đẹp “ mĩ miều “của mình quá nhỉ mà tôi thành bạn gái anh lúc nào vậy nhỉ_nó chụp lấy mấy quyển sách chuồn lẹ. không bà kia đổi ý bắt lại dọn dẹp thì nguy.

-mĩ miều_hắn nhắc lại_ có cần khích bát nhau vậy không tôi vừa cứu cô lần đấy. cô không biết cảm ơn àh.

-ờ.. thì.. cảm ơn thì cảm ơn. Cảm ơn nhá_giọng nó nửa châm chọc nữa thật người hơi cuối xuống

-chậc..thái độ gì thế kia

-tui cảm ơn rùi đấy vậy thui nhé. Mà chị của tôi đâu_nó lãng xang chuyện khác. để hắn bắt bẽ riết mệt quá_dù gì cũng cứu mình nên tha không thèm chấp

-sao tui biết được hai người đó có chân họ đi đâu sao tui quản được_hắn lúng túng thấy rõ

Nhìn thái độ của hắn là nó đoán biết được việc gì đã xảy ra. Nếu như là nó chắc cũng như hắn.. theo sát vậy ai chịu cho nổi_mất tự do quá

-anh bỏ hai chị ý ở đâu rùi_nó châm chọc

-họ thích đi đâu thì đi chứ, tui có phải bảo mẫu của cô ấy đâu. Mà cô mua sách này chi vậy ,khỉ cũng học kinh tế hở_hắn thắt mắt

-không được sao. Sao cứ gọi tui là khỉ hoài vậy

-tui thấy nó hợp với cô đấy

-hợp cái đầu anh ý…Á_mắt nó sáng lên khi nhìn thấy…

Truyện Chữ Hay