Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nó vốn không phải việc tao muốn làm.” Thẩm Hàm khống chế thân thể, hắn quyết định về sẽ nghiên cứu hệ thống này một chút, cảm giác bị người khống chế rất không thoải mái.

“Ký chủ đại nhân, Phong Tiểu Lê hình như bị thương nếu không thì anh đi xem một cái?”

“Câm miệng!” Thẩm Hàm thét ra lệnh cho hệ thống câm miệng, Phong Tiểu Lê bị thương sẽ có người làm anh hùng cứu mỹ nhân mà anh hùng tuyệt đối không phải Thẩm Hàm.

“Ký chủ đại nhân, anh luôn bắt em câm miệng là sao nha, ô ô ô ô……”

Hệ thống ồn ào trong đầu Thẩm Hàm, Ôn Tự Kỳ như hắn sở liệu kịp thời xuất hiện.

Nhưng làm Thẩm Hàm không ngờ tới chính là tên cướp không biết vì sao quay lại, từ con ngõ nhỏ trở ra còn ném túi tới trước mặt Thẩm Hàm.

Ôn Tự Kỳ nâng Phong Tiểu Lê ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Hàm cùng túi trắng bên người hắn, anh ta nhận ra cái túi kia bởi vì đây là món quà hôm nay anh ta tặng Phong Tiểu Lê.

Vì thế, chuyện vốn không hề liên quan đến Thẩm Hàm, Thẩm Hàm giải thích không được bởi vì Ôn Tự Kỳ chạy đến trước mặt Thẩm Hàm sau đó giơ tay đánh một quyền.

Thẩm Hàm nhanh chóng lui về phía sau tránh quyền, lúc này hắn cũng lười giải thích đánh vị nam chính này trước lại nói.

Ôn Tự Kỳ cũng luyện qua, anh ta cùng Thẩm Hàm đánh, Thẩm Hàm linh hoạt hơn anh ta, lúc Ôn Tự Kỳ nhấc chân định đá vào đầu Thẩm Hàm, Thẩm Hàm khom lưng tránh thoát đồng thời giơ tay đánh vào cằm Ôn Tự Kỳ.

Một quyền của Thẩm Hàm làm Ôn Tự Kỳ rơi một răng cửa, một quyền của thanh niên á, hãy nghĩ đến lực đạo của nó.

Mà Thẩm Hàm chưa không dừng, lúc Ôn Tự Kỳ không kịp phản ứng lại, một quyền của hắn dừng ở gáy Ôn Tự Kỳ, nhưng một quyền này hắn khống chế lực đạo, bởi vì nếu không khống chế một quyền này có khả năng làm Ôn Tự Kỳ lập tức toi mạng.

Vì một tên cướp giao mạng mình không đáng.

Nhưng dù Thẩm Hàm khống chế lực đạo Ôn Tự Kỳ vẫn ngã xuống đất ngất xỉu.

Phong Tiểu Lê lúc này cũng phản ứng lại cô bởi vì vừa rồi té ngã, làn da trên mặt có chút trầy, lúc này chảy ra tơ máu, nhìn qua rất chật vật.

Thấy rõ Thẩm Hàm, Phong Tiểu Lê tức run cả người, chỉ vào Thẩm Hàm, cô nói: “Cậu…… Cậu thế mà là tên cướp!”

Thẩm Hàm cười lạnh, “Trong đầu cô và Ôn Tự Kỳ đều là nước à? Tôi cướp thế sao tôi không chạy, lại nói vừa rồi tên cướp chạy về trước mặt cô mà tôi ở sau cô, cô quay đầu lại nói tôi là tên cướp?”

“Đừng giảo biện túi của tôi ở chỗ cậu, còn nữa nếu không phải sao cậu đánh anh ấy?” Phong Tiểu Lê cuồng loạn.

Thẩm Hàm nghĩ thầm xem ra hai người này thật sự yêu nhau, quả nhiên hai người bọn họ cũng thật xứng đôi, một người không phân xanh đỏ đen trắng liền đánh, một người không phân xanh đỏ đen trắng nói.

“Hắn đánh tôi tôi phải đứng im chắc? Tôi phòng vệ chính đáng, này túi của cô.”

Nói xong Thẩm Hàm nhặt túi, ném cho Phong Tiểu Lê sau đó hắn xoay người đi.

Nhưng lúc đi hắn nhìn bố trí của cameras, theo tình huống đêm nay Ôn Tự Kỳ cùng Phong Tiểu Lê sẽ báo nguy, đến lúc đó hắn cần chứng minh mình trong sạch.

Vốn Thẩm Hàm không chán ghét nam nữ chính nhưng hiện tại Thẩm Hàm phát hiện hắn không thích hai người này một chút nào cả.

Đàn ông tự tin quá mức người ta gọi là tự phụ; phụ nữ đơn thuần quá mức gọi là nhược trí.

Trở về nhà, Thẩm Hàm gõ cửa nhà Tần Thanh, Tần Thanh cũng không ngủ, Thẩm Hàm hỏi tình huống vừa xảy ra nên xử lý thế nào, Tần Thanh suy nghĩ một chút nói: “Không có việc gì chỉ cần không phải cậu làm hết thảy đều không vấn đề.”

Tần Thanh là luật sư, cậu ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc chỉ cần phạm tội, khẳng định sẽ có chứng cứ, ngược lại, chỉ cần không phạm tội như vậy người khác khẳng định bôi nhọ không được.

Vào lúc ban đêm, Thẩm Hàm thấy cảnh sát tới “Mời hắn hợp tác”, vì thế hắn rất hợp tác đi theo bọn họ đến cục cảnh sát.

Cục cảnh sát, Thẩm Hàm gặp Ôn Tự Kỳ nhưng Phong Tiểu Lê không ở.

Ôn Tự Kỳ rơi một răng cửa, vốn rất soái khí lúc này nhìn có chút đáng khinh cùng chật vật.

Thẩm Hàm lười cùng anh ta nói chuyện theo một nhân viên cảnh vụ lấy lời khai.

Nhân viên cảnh vụ cũng trực tiếp mở miệng hỏi, hắn đêm nay qua nơi này không, hắn cướp túi của người nào đó hay không?

Thẩm Hàm cũng trực tiếp, hắn thừa nhận mình đi ngõ nhỏ nhưng phủ nhận cướp túi của Phong Tiểu Lê.

Nhân viên cảnh vụ ép hỏi hắn lần nữa, Thẩm Hàm bình tĩnh phủ nhận.

Cuối cùng nhân viên cảnh vụ lấy máy tính, cho hắn xem đoạn ghi hình, đoạn ghi hình rõ thời gian Thẩm Hàm ra vào ngõ nhỏ, còn có thời gian Phong Tiểu Lê bọn họ ra vào.

Trùng hợp, thời gian Thẩm Hàm ra vào vừa lúc là thời gian tên cướp gây án, mấu chốt là không có người khác vào ngõ nhỏ kia.

Quả nhiên Thẩm Hàm nghĩ thầm, mình không nghĩ nhiều mà là nghĩ quá ít, bởi vì Ôn Tự Kỳ lấy băng ghi hình ngày đó.

Sau khi xem xong, nhân viên cảnh cụ gõ bàn, thanh âm rất lớn, muốn hù dọa Thẩm Hàm một chút kết quả Thẩm Hàm vui vẻ thoải mái ngẩng đầu nhìn nhân viên cảnh vụ kia nói: “Vừa lúc xác định lời tôi nói, lúc tôi đi vào, không có cướp. Nhưng, nếu mấy người thật sự muốn biết chi tiết, tôi kiến nghị mấy người nhìn cameras ghi hình nơi này.”

Thẩm Hàm đặt ngón tay vào nơi nào đó trên màn hình, nhân viên cảnh vụ nhìn nơi Thẩm Hàm chỉ tức giận nói: “Cameras nơi đó hư.”

Thẩm Hàm cười, bởi vì Thẩm Hàm xác định cameras nơi đó tuyệt đối không hư, bởi vì cameras trực tiếp nhất, có thể chứng minh Thẩm Hàm thật sự không làm cái gì.

Nhìn cảnh sát trước mặt tức giận, Thẩm Hàm hơi mỉm cười, cũng đứng dậy, “Anh nói cameras kia vì cái gì hỏng?”

Cảnh sát sửng sốt vì thời điểm bọn họ đi xem phát hiện cameras kia hỏng rồi, băng ghi hình bên trong cũng không có, cư dân nói cho anh ta, một tháng trước đã hỏng rồi, vì thế bọn họ cũng không nghĩ nhiều chẳng lẽ có nguyên nhân khác? Bằng không Thẩm Hàm sao lại bình tĩnh thế?

Thẩm Hàm thấy cảnh sát do dự liền nói: “Trên túi Phong Tiểu Lê hẳn có vân tay đương nhiên cũng có vân tay của tôi nhưng vân tay chỉ có thể tìm ở dây lưng túi còn nữa chỉ có vân tay của ngón cái cùng ngón trỏ bởi vì tôi ném túi cho Phong Tiểu Lê, vân tay trước mới là vân tay của kẻ cướp chân chính.”

Cảnh sát không lên tiếng, Thẩm Hàm lại tiếp tục nói: ” Thân hình kẻ cướp cùng tôi không sai biệt lắm nhưng bên mặt trái có một khối ứ thanh rất lớn, hắn không phải từ bên này đi vào mà từ nơi nhỏ hẹp khác. Tôi nói nhiều như vậy rồi tôi có thể đi chưa? Mấy người không đủ chứng cứ không có quyền giam tôi không phải sao?”

Cảnh sát thật sự hết chỗ nói rồi, người bình tĩnh giống Thẩm Hàm bọn họ thật đúng là lần đầu thấy, dĩ vãng dù không phải phạm nhân, bị dò hỏi cũng không khỏi chột dạ nhưng Thẩm Hàm lại không để ý.

Kỳ thật Thẩm Hàm tự tin như vậy là bởi vì hắn biết phản kích thế nào, dù túi Phong Tiểu Lê bị ném hắn cũng còn phương thức khác chứng minh cho mình.

Ra khỏi cảnh sát, Thẩm Hàm lại gặp Ôn Tự Kỳ, răng cửa của anh ta rơi một cái cằm cũng sưng to, Thẩm Hàm lướt qua anh ta trực tiếp rời đi, Ôn Tự Kỳ lại vươn cánh tay ngăn hắn lại.

“Có việc?” Thanh âm Thẩm Hàm thanh lãnh.

“Từ hôm nay trở đi cậu bị đuổi việc.”

“Xin lỗi, tôi không làm thuê cho anh, lúc trước tôi ký hiệp ước với Trình Chí Trác. Mặt khác, hợp đồng viết rõ điều khoản khi đuổi việc hoặc là tôi có sai lầm nghiêm trọng, hoặc là công ty phá sản hay phát triển hạn chế, hoặc tôi cùng công nhân không phối hợp công tác, đương nhiên còn có mặt khác, nhưng tôi hỏi anh nhé Ôn Tự Kỳ à tôi phạm cái nào?”

Ôn Tự Kỳ trầm mặc nhìn Thẩm Hàm, ánh mắt bất thiện.

Thẩm Hàm nói tiếp: “Hợp đồng còn có một khoản đó là tôi có thể vô điều kiện từ chức, nói cách khác tôi có thể vô điều kiện ném anh, còn anh, anh về nhà suy xét lý do ném tôi rồi nói sau.”

Nói xong, Thẩm Hàm xoay người nhanh chóng rời đi.

Khôi hài, Thẩm Hàm nghĩ thầm, đã có người bất nhân cũng đừng trách hắn bất nghĩa, cố ý hủy hoại chứng cứ kia chính là phạm tội.

Lỗi tuy nhỏ nhưng nghiêm trọng, vốn Thẩm Hàm nghĩ không cần có nhiều liên quan cùng vai chính, nhưng hắn phát hiện vai chính cũng có quang hoàn vai chính mà thôi, nhân phẩm có đôi khi thật đúng là không xứng hai chữ “Vai chính”.

Thẩm Hàm về nhà đã là rạng sáng giờ, mà giờ hắn cùng Tần Thanh có hẹn chuyển nhà, công ty chuyển nhà đều đã tìm xong.

Nhìn thời gian Thẩm Hàm quyết định không ngủ tùy tiện tìm quán cà phê đẩy cửa vào.

Cà phê hương rất thanh được bưng tới, cạnh là hai viên đường, cùng một chén sữa bò nhỏ, Thẩm Hàm không cho gì vào cà phê, cầm tách định uống.

Nhưng cái tách mới bưng lên đã bị người che kín miệng tách.

Thẩm Hàm ngẩng đầu thấy Trình Chí Trác đứng bên người mình.

Đã lâu không thấy, hình như anh gầy hơn một chút, mặt mày vẫn thế nhưng Thẩm Hàm luôn cảm thấy anh cùng lúc đầu gặp nhau có chút bất đồng.

Trong ánh mắt kia, có phải có thứ gọi là: Thâm tình? Thẩm Hàm nghĩ thầm.

“Sáng sớm bụng rỗng uống cà phê sẽ làm dạ dày không tốt.”

Trình Chí Trác nói rồi ngồi vào vị trí đối diện Thẩm Hàm, giơ tay gọi người phục vụ, “Cho tôi bánh sừng bò.”

Người phục vụ gật đầu, lập tức cầm bánh sừng bò tới.

Trình Chí Trác quấy cà phê của Thẩm Hàm, cúi đầu nhẹ đổ sữa bò vào, sau đó thả một viên đường quấy chậm rãi.

Nhẹ quấy, Trình Chí Trác nói: “Đừng không quan tâm thân thể mình, em không biết, nếu em không còn nữa, người còn ở sẽ nhớ. Mẹ anh chính là như thế, luôn không chú ý, luôn không ăn cơm sáng, sau thì……”

Trình Chí Trác không nói thêm gì nữa, nhưng Thẩm Hàm lại hiểu. Nguyên nhân lần trước anh một hai bắt hắn ăn bữa sáng, Thẩm Hàm cũng biết dù không yêu ít nhất bởi vì để ý.

Truyện Chữ Hay