Thẩm Hàm không phải không nghĩ động thủ, nhưng hắn biết rõ, dưới tình huống Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ liên thủ, hắn không phải đối thủ.
Cái gọi là thành thục, có đôi khi thật đúng là làm người bất đắc dĩ, bởi vì rất nhiều thời điểm cần thiết lùi bước.
Nhưng mà, này không phải yếu đuối, mà là bảo tồn thực lực, nếu hiện tại ra tay, kết quả chỉ có chết, thù chẳng những không báo được, còn muốn để lại mạng, này không ý nghĩa.
Thẩm Hàm khẳng định sẽ cùng hai người gặp lại, khi gặp lại Thẩm Hàm không còn là Thẩm Hàm nhường nhịn nữa.
Lại nói, Thẩm Hàm cũng coi như lợi dụng hai người, mấy tháng trước vận khí hai người bọn họ thật sự không phải người thường có thể so sánh, tới hai tháng cuối cùng khả năng sẽ thay đổi, nhưng có thể sống qua hai tháng đầu cũng đã chiến thắng hơn năm phần người thường trên thế giới.
Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ đều vẻ mặt giật mình nói: “Thẩm Hàm, bọn họ chết chúng tôi cũng rất khổ sở, nhưng bọn họ chết cùng hai chúng tôi không có quan hệ, nói cái gì đường ai nấy đi, không phải nói tốt muốn cùng đi phía nam sao?”
Thẩm Hàm lên xe trước, bế Lâm Tư Tư hôn mê, nhìn cũng không nhìn Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ, chỉ là lúc đi qua, thanh âm hắn bình đạm không gợn sóng: “Lâm Tư Tư không chết.”
Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ nhìn Thẩm Hàm, đuổi theo, sau khi đi qua mới phát hiện Kiều Quý Dương ngã trong xe.
Kiều Quý Dương là lợi hại nhất xe họ, vì cái gì Thẩm Hàm không có việc gì, Kiều Quý Dương lại ngã?
Hai người lui ra phía sau hai bước, muốn thương lượng, kết quả Thẩm Hàm khởi động xe, khói xe đen xì phun vào hai người, hai người né tránh, nhìn lại thì xe Thẩm Hàm đã đi thật xa.
Khó thở, Tần Văn Chiếu phẫn nộ mà nói: “Vừa rồi xăng cùng thức ăn tìm được đều ở trên xe bọn họ.”
“Một đám cặn bã, thôi, không để ý tới bọn họ, em có giấu một ít thịt, lấy ra ăn chút đi.” Lam Gia Mỹ an ủi Tần Văn Chiếu.
Vui mừng nhìn Lam Gia Mỹ xinh đẹp thông minh, Tần Văn Chiếu nói: “Em thật sự quá tốt, gặp được em, là may mắn lớn của anh.”
Lam Gia Mỹ cười một cái, hai người đi vào trong xe, lấy thịt ăn.
Lúc Kiều Quý Dương tỉnh lại đã là đêm khuya, nhìn bốn phía, bọn họ hiện tại hẳn là ở vùng ngoại ô khu dân cư nào đó, bên cạnh cậu còn có một giường, trên giường là Lâm Tư Tư vết thương đầy người.
Không thấy Thẩm Hàm, Kiều Quý Dương có chút hoảng hốt, vì thế chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại, chính là ra cửa tìm Thẩm Hàm.
Đây là nhà tầng trệt, Kiều Quý Dương thấy Thẩm Hàm nằm trên nóc. Nằm bên người Thẩm Hàm, Kiều Quý Dương nói: “Thẩm ca, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
“Em ngất xỉu có phải không? Anh cứu em.”
Thẩm Hàm cười một chút, trả lời: “Xem như chúng ta cứu đối phương đi.”
Rồi sau đó hai người đều không nói, Thẩm Hàm lúc này không có tâm tình, Kiều Quý Dương có thể cảm giác được Thẩm Hàm ủ dột vì thế không dám lên tiếng.
Hai giờ sau, Thẩm Hàm đã ngủ, Kiều Quý Dương xuống dưới tìm chăn bông đắp cho hắn.
Xuống dưới, cậu không thấy Thẩm Như Quy, cũng không nhìn thấy Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ, có chút khó hiểu vì thế tìm một vòng, xác định không có, cậu cũng có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ ba người bọn họ đều đã chết?
Kiều Quý Dương lại lần nữa trở lại nóc nhà, ngồi bên người Thẩm Hàm, cậu mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Nơi xa trên không trung bắt đầu dần dần sáng lên, Thẩm Hàm ở lúc mặt trời nhô lên, tỉnh lại.
Chăn trên người ấm áp, chút mệt mỏi thể xác và tinh thần được hành động này của Kiều Quý Dương làm thả lỏng, Thẩm Hàm hỏi cậu: “Quý Dương, hiện tại thân thể em cảm giác thế nào?”
Kiều Quý Dương nghĩ nghĩ nói: “Thực tốt.”
“Vậy thử xem dị năng, có thăng cấp không.”
Thẩm Hàm tinh tường nhớ rõ cảnh tượng rực rỡ như bắn pháo hoa khi giết chuột biêna dị.
Kiều Quý Dương thử thử, sau đó nói: “Giống như mạnh hơn một chút.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, hắn biết dị năng Kiều Quý Dương đây là lại thăng một bậc.
Đời trước, xác thật có tang thi cuối cùng tiến hóa cùng dị năng giả không sai biệt lắm nhưng đó là tới hậu kỳ mạt thế, những tang thi có dị năng gọi là tang thi vương.
Bất quá toàn thế giới tựa hồ cũng chỉ có khoảng mười tang thi vương, tang thi vương có thể khống chế tang thi cấp thấp, đồng thời có thể nói, có thể cùng nhân loại tiến hành giao lưu, tuy rằng hành động vẫn có điểm cứng đờ.
Trên tang thi vương còn có tang thi hoàng, tang thi hoàng xem như tổng chỉ huy sở hữu tang thi, một đời trước tổng cộng có hai lần tang thi vây thành, lần đầu tiên tang thi vương nào đó dẫn đường, còn có một lần là tang thi hoàng dẫn đường, quy mô lần thứ hai hơn lần đầu tiên tang thi vây thành vài lần.
Nhưng tang thi kỳ thật không có hô hấp, bọn họ mặc dù thời gian dài không ăn cái gì cũng không cảm thấy đói, Thẩm Hàm chú ý tới hô hấp Kiều Quý Dương thực nhẹ nhưng xác thật có hô hấp.
Hơn nữa Kiều Quý Dương cần ăn, mỗi lần ăn cơm cậu đều thực tích cực, mấu chốt cậu đối thịt người không có loại hưng phấn như tang thi.
Thẩm Hàm hiện tại cũng không xác định, bởi vì hắn cũng không biết đời trước tang thi vương có phải cũng có hô hấp, hoặc là bọn họ giống người thường có thể cảm giác được đói khát.
“Thẩm ca, anh suy nghĩ cái gì?”
Kiều Quý Dương hỏi chuyện đánh gãy ý nghĩ của Thẩm Hàm, hắn nhấc chăn khỏi người nói: “Không có gì, anh có chút đói bụng, xuống lầu ăn thôi.”
Kiều Quý Dương gật đầu theo Thẩm Hàm đứng lên nói: “Em cũng đói bụng.”
Thẩm Hàm ở phía trước khẽ cười, nguyên bản hắn cô đơn một người, hiện tại đi vào thế giới này hắn còn không cảm thấy cô đơn quá, bởi vì thằng nhóc con này luôn làm nũng bên người, làm hắn không kịp nghĩ nhiều, này cũng coi như một loại may mắn đi, Thẩm Hàm nghĩ.
Xuống lầu, Thẩm Hàm bình tĩnh nhìn Kiều Quý Dương nói: “Ba anh đã chết, Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ hai người kia cùng chúng ta tách ra.”
Bước chân Kiều Quý Dương xuống lầu chần chờ một chút, nhìn Thẩm Hàm tiếp tục đi về phía trước vì thế đi hai bước chạy nhanh đuổi kịp.
Đối với chú Thẩm, Kiều Quý Dương phi thường tôn trọng, cũng phi thường thích, nhưng ở trước mặt Thẩm Hàm, cậu vẫn không biết nói cái gì, rốt cuộc chú Thẩm là ba Thẩm Hàm, muốn nói bi thương thì Thẩm Hàm hẳn là so với cậu càng bi thương.
Bốn phía xung quanh của khu dân cư là đồng ruộng, bọn họ tới phòng ở đã không có, bất quá trong tủ lạnh Thẩm Hàm tìm được mấy bao dưa muối, còn có vài loại tương, mặt khác thì là đồ không ôi thì thiu.
May mắn ở trong phòng bếp, Thẩm Hàm còn tìm được vài bao mì sợi.
Kỳ thật nếu thời tiết tốt, đồng ruộng cũng thu hoạch, nhưng mà từ lúc mạt thế bùng nổ, toàn bộ thế giới liền không có một giọt mưa, cây nông nghiệp nguyên bản tất cả không có nước đã chết, toàn thế giới này một năm đều không thu hoạch.
Nhìn bốn phía, nhìn đồng ruộng bên ngoài hoang phế, Thẩm Hàm nghĩ đến làm Lâm Tư Tư rời bọn họ mới được, không phải hắn không muốn mang theo Lâm Tư Tư là bởi vì hắn thật sự không thể xác định trạng thái của Kiều Quý Dương.
Mì sợi làm tốt, Lâm Tư Tư cũng tỉnh, dù sao cũng là dị năng giả, tốc độ thân thể khôi phục so người bình thường nhanh hơn nhiều, hơn nữa vì là dị năng giả chữa khỏi cho nên Lâm Tư Tư mặc dù hôn mê cũng có thể tự chữa khỏi.
Tỉnh lại, Lâm Tư Tư liền khóc bởi vì cô không nhìn thấy Thẩm Như Quy, cô xác thật muốn bảo hộ ông, hơn nữa thời gian dài như vậy, mỗi ngày cô đều giúp Thẩm Như Quy trị liệu, tuy ngày hôm sau vẫn sẽ tái phát nhưng ít nhất giúp ông giảm bớt đau đớn, đối Thẩm Như Quy cô có loại ý thức trách nhiệm, hiện tại Thẩm Như Quy không ở đã nói lên ông hẳn đã chết.
Than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm nói: “Lâm Tư Tư cô đừng khóc.”
Lâm Tư Tư nháy mắt an tĩnh, đúng rồi, Thẩm Hàm là con trai Thẩm Như Quy, Thẩm Hàm cũng chưa khóc, cô có tư cách gì mà khóc?
Đặt mì sợi trước mặt Lâm Tư Tư, Thẩm Hàm nói: “Nhanh ăn cơm đi. Chúng ta trước ở nơi này nghỉ ngơi mấy ngày, chờ cô hoàn toàn khỏi hẳn, chúng ta lại lên đường.”
“Nhưng ăn làm sao bây giờ?” Lâm Tư Tư hỏi.
“Cũng đủ, cứ yên tâm chữa thương đi.”
Ba người tiếp tục ăn cơm, không khí thực an tĩnh, chỉ có thanh âm bọn họ ăn cơm.
Lần trước Thẩm Hàm nói Lâm Tư Tư còn sống xem như được, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể tìm đội ngũ tốt cho Lâm Tư Tư, ít nhất đừng giống Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ.
Ăn cơm xong, Lâm Tư Tư ngồi trên giường, trị liệu cho mình, bên ngoài Kiều Quý Dương bắt đầu huấn luyện dị năng lôi lại thăng một bậc.
Dị năng lôi cấp đã phi thường cường hãn, lực sát thương như một quả bom, có thể nổ tất cả mọi thứ trong phạm vi khoảng m, mặt khác Kiều Quý Dương còn có cảm giác, cậu giống như có thể cảm ứng được tang thi.
Kiều Quý Dương tưởng ảo giác, cho nên không để ý, nhưng cảm giác này càng ngày càng cường liệt, đến buổi chiều, Kiều Quý Dương thử thăm dò lại lần nữa, kết quả cảm giác được ven đường phương bắc nào đó giống như có hai tang thi cấp dừng lại.
Hai tang thi cấp vẫn không nhúc nhích, có lẽ ánh mặt trời làm chúng không thoải mái, cho nên nằm trong bụi cỏ ven đường.
Tới chạng vạng, hai tang thi đi lên, chậm rãi qua chỗ họ.
Kiều Quý Dương thập phần nghi hoặc, đi đến trước mặt Thẩm Hàm nói: “Thẩm ca, giống như có tang thi tới, cấp .”
“Em làm sao biết được?”
“Em cũng không biết làm sao biết được, chỉ cảm giác bên kia có.” Kiều Quý Dương vừa nói vừa chỉ phương bắc.
Thẩm Hàm nhìn phương bắc, sau đó đối Kiều Quý Dương nói: “Em thử mệnh lệnh bọn nó rời nơi này.”
“A?” Kiều Quý Dương hiện tại cao m, trên mặt tính trẻ con sớm không có, thay thế là nam tử dương cương soái khí, đương nhiên, mặc dù dương cương, ánh mắt vẫn không che dấu, thường xuyên ngây thơ mà không biết.
“Em thử mệnh lệnh bọn nó rời đi.” Thẩm Hàm lặp lại một lần.
“Nhưng mệnh lệnh thế nào ạ?” Kiều Quý Dương không rõ ý Thẩm Hàm, “Em qua cùng bọn nó nói chuyện sao?”
“Không cần, em dẫn đường trong đầu cho chúng, anh cũng không biết cụ thể, nhưng nếu em cảm ứng được, thì giao lưu với chúng, hẳn có thể cùng liên hệ.”
“Vâng.” Kiều Quý Dương ngây thơ nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên hai tang thi còn đi tới, vì thế cậu hét lớn một tiếng: “Các ngươi cút!”
Một tiếng hét lớn làm Thẩm Hàm bên cạnh hoảng sợ.
Cạn lời, Thẩm Hàm nói: “Không cần phải nói ra, mệnh lệnh trong đầu thì tốt rồi.”
“Vâng.” Kiều Quý Dương lại nhắm hai mắt lại, hai tang thi cấp dừng bước, bọn họ đi bên kia chút đi bên này một chút, tựa hồ tìm người, nhưng xoay nửa ngày cũng không tìm được, vì thế lại bắt đầu cứng đờ đi về phía Thẩm Hàm.
Kiều Quý Dương thấy bọn họ đi tới, vì thế mệnh lệnh: “Không được lại đây, đi ngược lại.”
Hai tang thi dừng một chút, lại xoay vài cái trái phải, sau đó thật sự đi hướng ngược lại.
Mắt mở to, Kiều Quý Dương ngơ ngác hỏi: “Thẩm ca, bọn họ như thế nào thật sự đi rồi?”
Ấn đướng Thẩm Hàm nhíu lại, hắn trả lời: “Quý Dương, em có thể là tang thi vương.”