Thẩm Hàm được Lục Trực Tu ôm thập phần thỏa mãn, rối loạn phía sau, hắn không quản, giờ phút này hắn tương đối để ý máy tính có hư hay không.
Lục Trực Tu cũng dừng ôm ấp, thấp thấp đầu, đối Thẩm Hàm nói: “Lại cố ý?”
Thẩm Hàm hơi mỉm cười, trả lời: “Đúng vậy.”
Duỗi tay sờ mặt Thẩm Hàm bị lạnh mà có chút đỏ lên, Lục Trực Tu nói: “Làm tốt lắm.”
Thẩm Hàm lạnh là thật, vì thế nắm tay Lục Trực Tu ké chút ấm áp, trả lời: “Đương nhiên.”
Sau khi Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu trở về phòng thuê, Giang Tự Văn tỉnh lại tại chỗ của cảnh vụ nhà ga.
Gã chậm rãi mở mắt, ngay sau đó bị một cảnh vệ hung hăng tát một cái, “Rõ như ban ngày, cậu liền dám trộm đồ, tìm chết.”
Giang Tự Văn chưa định thần lại, lại bị hai cảnh vệ đánh vài cái, chờ gã rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, gã giận dữ rống giận: “Tôi không phải ăn trộm!”
Kết quả gã càng nói thế, mấy cảnh vệ càng tức, thậm chí lấy cảnh côn đánh gã.
Giang Tự Văn chỗ nào chịu qua loại này, nhưng gã chỉ có một người căn bản không phải đối thủ của bọn họ, vì thế chỉ có thể ôm đầu, cho bọn họ đánh, chờ bọn họ đánh mệt mỏi, Giang Tự Văn cũng sắp không căng nổi nữa.
Run run rẩy rẩy hỏi bọn họ hành lý, Giang Tự Văn gọi điện thoại cho người nhà.
Người nhà ở gần nhất của Giang Tự Văn đến, gã lần nữa ngất xỉu, lúc này, gã bị đưa đi bệnh viện, vài tên cảnh vệ biết gia cảnh gã thật sự không đến mức làm ăn trộm, cũng bắt đầu sợ hãi.
Cuối cùng, vài tên cảnh vệ không thể không từ chức, mà Giang Tự Văn một lần nữa tỉnh lại ở bệnh viện, lúc này, Giang Tự Văn cẩn thận nghĩ chuyện trải qua, ngược dòng đến Thẩm Hàm, Giang Tự Văn tự động bỏ suy nghĩ, gã thà tin Thẩm Hàm không thấy gã, mới cho rằng gã là ăn trộm.
Giang Tự Văn từ bệnh viện ra, đã khai giảng, mà lúc gã lần nữa tìm Thẩm Hàm, gã tận mắt nhìn thấy Lục Trực Tu cùng Thẩm Hàm kéo tay vào phòng cho thuê.
Giang Tự Văn ngồi ở ngoài phòng Thẩm Hàm thuê, một đêm cũng chưa đi.
Chờ buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Thẩm Hàm ra cửa, Giang Tự Văn đứng lên.
Thẩm Hàm chuẩn bị mua bữa sáng, nhìn Giang Tự Văn, xoay người đi.
Giang Tự Văn vươn tay trái, ngăn trở Thẩm Hàm đi, mà Thẩm Hàm nhìn rõ tay trái của Giang Tự Văn, theo bản năng lui về phía sau một bước, tựa hồ bị tay trái xấu xí của Giang Tự Văn dọa tới.
Nhìn biểu tình của Thẩm Hàm, Giang Tự Văn nhanh chóng rút tay trái về, để sau lưng, đồng thời còn cố ý kéo kéo ống tay áo, che mu bàn tay trái.
Tay trái của Giang Tự Văn, chính là lần trước Thẩm Hàm đi ăn đồ biển, bị Thẩm Hàm làm phỏng, mà bị phỏng mu bàn tay trái không thể khôi phục, mặt trên là tầng da hồng hô hô, một chút cũng không bình thường, có chút dọa người.
Mà biểu hiện của Thẩm Hàm mới chân chính làm gã thấy có nan kham, tuy tay gã như thế, nhưng gã vẫn soái, hơn nữa đại đa số người đều nhìn mặt, có người nào giống Thẩm Hàm nhìn tay?
Thẩm Hàm cố ý, hắn muốn cho Giang Tự Văn rõ trông mặt mà bắt hình dong rốt cuộc là thế nào, tựa như ngay từ đầu, Giang Tự Văn cũng đối Thẩm Hàm như vậy, gã chán ghét béo, cho rằng tình cảm của tên béo không đáng để ý, vì thế có tràng đánh cuộc kia, mà dù gã chỉ sai một lần, cũng đủ huỷ hoại cả đời nguyên chủ.
Đúng vậy, bị người đối đãi thế chính là thống khổ như vậy, Thẩm Hàm nói trong lòng, bất quá ngoài miệng không lên tiếng.
“Thẩm Hàm, em thật sự cùng Lục Trực Tu ở bên nhau?”
Thẩm Hàm quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó nói: “Đúng vậy, cậu hẳn cũng thấy được, chúng tôi đã ở chung.”
Giang Tự Văn tuy có chuẩn bị, nhưng chính tai nghe Thẩm Hàm nói như vậy, vẫn không thoải mái, không có biện pháp, chỉ có thể vô lực hỏi: “Hai người ở bên nhau, vì cái gì đêm hôm qua, anh không nghe được cái gì?”
“A?” Thẩm Hàm nhất thời không nghĩ ra ý của Giang Tự Văn, chờ vài giây sau suy nghĩ cẩn thận, hắn cũng cười.
Thẩm Hàm xoay người, gõ gõ vách tường, phát ra thanh âm “Thùng thùng”, gõ xong, Thẩm Hàm nhìn về phía Giang Tự Văn: “Này cậu không biết sao, nói cho cậu: Cách âm.”
Giang Tự Văn nhìn Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nói: “Tôi cùng Lục Trực Tu ở bên trong chơi cái gì, cậu đều không nghe được.”
“Hơn nữa,” Thẩm Hàm nói, đồng thời mở cửa phòng, Lục Trực Tu từ bên trong ra tới, Thẩm Hàm kéo Lục Trực Tu qua hôn lên, hôn xong, Thẩm Hàm đối Giang Tự Văn tiếp tục nói, “Thấy được chứ, chúng tôi cùng nhau, dây dưa cũng không thú vị, đúng không?”
Nguyên bản Thẩm Hàm tính ra ngoài mua bữa sáng lại lôi kéo Lục Trực Tu về phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, Thẩm Hàm nói: “Thôi, buổi sáng hôm nay ăn mì ăn liền đi.”
Lục Trực Tu không ý kiến, bởi vì y nhìn ra được Thẩm Hàm thật sự không muốn gặp Giang Tự Văn.
Giang Tự Văn ngây ngốc, gã cảm thấy thế giới đều trở nên u ám, nguyên lai thất tình là loại mùi vị này, gã cả đời này trước nay đều không hưởng qua, thật sự đau xót.
Giang Tự Văn không thể đối mặt Thẩm Hàm, bởi vì gã không chiếm được hắn, cũng không thể ở L đại, bởi vì nơi này có Thẩm Hàm.
Cùng ngày, Giang Tự Văn rời trường học, hai tháng sau, nhà gã làm thủ tục xuất ngoại cho gã, tuy cùng Hoa Thịnh không cùng trường, nhưng cùng quốc gia.
Thời điểm Hoa Thịnh đi sân bay tiếp Giang Tự Văn, hạnh phúc đến mi mắt cong cong, mà Giang Tự Văn lại không thể quên Thẩm Hàm.
“Tự Văn, thật tốt, anh không cần lo nơi này có em, em sẽ giúp anh thích ứng.” Hoa Thịnh nói.
Giang Tự Văn nhìn bộ dáng Hoa Thịnh có chút nhỏ gầy, trong lòng ấm áp, quyết định về sau vẫn là cùng Hoa Thịnh ở bên nhau thật tốt đi, ít nhất Hoa Thịnh sẽ không giống Thẩm Hàm không coi trọng gã.
Ngày tháng qua mau, mấy năm này, Thẩm Hàm đã trở thành tác giả truyện tranh trứ danh, lúc hắn tốt nghiệp, có người hỏi hắn về sau tính thế nào, có tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh, hắn kiên định lắc đầu, hắn nói hắn nhiệt tình yêu thương chuyên nghiệp, hơn nữa còn hy vọng có thể ở lĩnh vực này làm ra thành tích.
Thực tập kết thúc, Thẩm Hàm ở tại thành thị này, hắn trúng tuyển vào công ty Lộ Kiều, trở thành kỹ thuật viên.
Lục Trực Tu tốt nghiệp xong trực tiếp mở công ty, nguyên bản cha y hy vọng y có thể làm chính trị, chính là Lục Trực Tu không thích, vì thế y lựa chọn kinh thương.
Ở điểm này, cha Lục Trực Tu kỳ thật xem như khai sáng, bất quá ông cũng không thể cung cấp nhiều tài chính cho Lục Trực Tu, rốt cuộc thanh quan luôn là không nhiều tiền bạc.
Trên thực tế, Lục Trực Tu cũng không cần cha duy trì, mấy năm nay, thành tích võng văn của y phi thường tốt, có một bộ tiểu thuyết còn quay điện ảnh, tiền bản quyền mấy trăm vạn, hơn nữa cùng Thẩm Hàm hợp tác truyện tranh, đến thời điểm y tốt nghiệp, trong tay Lục Trực Tu đã có hơn năm trăm vạn.
Mỗi lần Thẩm Hàm nhìn thẻ ngân hàng của Lục Trực Tu, nói chơi: “Anh đẹp trai, nuôi em đi.”
Mỗi lần Lục Trực Tu đều sẽ gật đầu, trả lời: “Được.”
Lục Trực Tu thật sự ước gì nuôi Thẩm Hàm, đáng tiếc Thẩm Hàm kiêu ngạo cỡ nào y cũng biết, cho nên vui đùa chung quy chỉ là vui đùa, Thẩm Hàm vẫn sẽ có nhân sinh của mình, hơn nữa sẽ xuất sắc dị thường.
Hai người ở bên nhau, đến bây giờ cũng hai năm rưỡi, lúc ban đầu trong nửa năm, hai người còn rụt rè, đến nghỉ hè kết thúc năm hai trở về, hai người liền hoàn toàn buông ra, nên làm thì làm, nên yêu thì yêu, nhu cầu tâm lý nhu cầu sinh lý hai cái không chậm trễ.
Cha mẹ Thẩm Hàm cũng đồng ý Thẩm Hàm ở lại nơi này, rốt cuộc nơi này là thành phố lớn, nếu Thẩm Hàm có thể phát triển càng tốt, bọn họ đương nhiên sẽ không ngăn trở.
Tháng sáu tốt nghiệp, Thẩm Hàm đầu tháng bảy liền đi công ty Lộ Kiều báo danh, công ty Lục Trực Tu cũng đồng thời thành lập.
Công ty của Lục Trực Tu là một công ty manga anime, nói tóm lại chính là chế tác manga anime, rồi sau đó bán cho đài truyền hình, bất quá bởi vì là công ty mới, cho nên giai đoạn trước đầu tư một khoản lớn.
Ở điểm này, Thẩm Hàm rất nể tình, giao bản quyền truyện tranh hắn cải biến cho Lục Trực Tu.
Truyện tranh của Thẩm Hàm bản in lẻ đều đạt doanh số đứng đầu cả nước, vô luận là độ nóng về đề tài hay thảo luận đều đủ, cho nên truyện tranh hắn cải biên, cơ bản là bảo đảm thu lại vốn, hơn nữa Lục Trực Tu là tác giả cốt truyện, y đối cốt truyện nắm chắc, càng thêm hiểu biết.
Nếu hết thảy đều đã thu phục, như vậy lúc sau nên khua chiêng gõ mõ chế tác.
Thẩm Hàm bởi vì là tay mới, kỹ thuật viên nhỏ, ngay từ đầu vào công trường cũng bị khi dễ vài lần, bất quá vài lần sau không ai dám, bởi vì bọn họ đều phát hiện, Thẩm Hàm là người có thù tất báo, nếu không chọc hắn, đều dễ nói, nếu chọc hắn, vô luận lúc sau hai người có giao thoa hay không, người chọc hắn tất sẽ bất lợi.
Mọi người đều nói Thẩm Hàm thực tà khí, Thẩm Hàm đối với loại lời đồn đãi này căn bản không để trong lòng, tiếp tục giám thị công nhân, tạo cầu.
Giữa tháng , Giang Tự Văn cùng Hoa Thịnh cũng về nước, hai người hẹn về nước liền hướng trong nhà come out, ở sân bay, hai người ôm, hôn môi, rồi sau đó từng người về nhà.
Kỳ thật Thẩm Hàm ở thế giới này qua
rất khá, đặc biệt Giang Tự Văn nửa đường còn chạy, cho nên hắn càng thêm thoải mái, hắn thậm chí cho rằng Giang Tự Văn sẽ không xuất hiện, kết quả hắn mới vừa đi làm hai tuần, ở công trường gặp được gã.
Bởi vì mỗi ngày ở công trường, Thẩm Hàm đen rất nhiều, mấu chốt ngành sản xuất kiến trúc chính là như thế, mùa hè so mùa đông muốn vội, đặc biệt bọn họ là công ty về cầu, càng là như thế.
Giang Tự Văn nhìn Thẩm Hàm, ánh mắt đau thương, đau thương này ghê tởm đến Thẩm Hàm, hắn chán ghét Giang Tự Văn loại rác rưởi tình thánh tự cho là đúng, nếu không đoán sai, Giang Tự Văn lần này trở về, hẳn là giống thế giới trước, cùng trong nhà come out, hơn nữa đối tượng gã come out chính là Hoa Thịnh.
“Thẩm Hàm.” Giang Tự Văn khẽ gọi đến thâm tình chân thành, mà Thẩm Hàm cũng chẳng buồn ngẩng đầu, thuận tay lấy cái xẻng sắt bên cạnh, đào một xẻng đất, ném tới trên người Giang Tự Văn.
Mùa hè, tức khắc bụi đất phi dương, những bụi đất vàng đó, làm cho Giang Tự Văn một thân và mặt đều dính đầy cát bụi.
Một lúc sau, Thẩm Hàm lại nhấc một xẻng đất, chuẩn bị lại ném đất tới trên người Giang Tự Văn lần nữa, chỉ nghe Giang Tự Văn nói một tiếng “Dừng tay”, Thẩm Hàm ngẩng đầu.
Thấy rõ người đối diện là Giang Tự Văn, xẻng đất trong tay Thẩm Hàm lại bị hắn ném tới trên người Giang Tự Văn.
Giang Tự Văn trốn không kịp, vì thế đầu tóc Giang Tự Văn dính đầy bụi đất, cả người gã chật vật bất kham đứng trước mặt Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm ngẩng đầu, khoan thai nói: “Ngượng ngùng, không phát hiện.”
“Lần thứ hai cũng không thấy sao Thẩm Hàm?”
“Thấy, nhưng không kịp thu tay.”
“Em……” Giang Tự Văn muốn phát hỏa, nhìn làn da tiểu mạch của Thẩm Hàm, lại nói không ra lời.
Thở dài, Giang Tự Văn ổn định cảm xúc, lúc này mới mở miệng nói: “Thẩm Hàm sao lại ở công trường, vì cái gì ủy khuất mình như vậy?”
Thẩm Hàm trầm mặc nghĩ nghĩ, rồi sau đó hỏi: “Cậu tên Giang cái gì cơ?”