Cùng Giang Tự Văn đến còn có một bằng hữu tên Chu Địch mà Giang Tự Văn sở dĩ kêu hắn ta lại đây là để làm hắn ta nhìn xem tên béo chết tiệt kia rốt cuộc cỡ nào khăng khăng một mực, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng mà, kết quả lại ngoài dự đoán mọi người.
“Hắn trả lời mày thế nào?”
Giang Tự Văn cả kinh tắt điện thoại, bỏ vào túi áo.
“Hắn tắm rửa, bảo tao chờ mười phút. Bảo tao chờ hắn, khôi hài, không đợi, chúng ta đi.” Giang Tự Văn nói.
Chu Địch ha ha cười nói: “Mày thật kém cỏi, người ta nói không chừng vì mày trang điểm chải chuốt đấy.”
“Liền hình thể kia của hắn còn trang điểm chải chuốt? Đừng ghê tởm người, đi thôi, bơ hắn.”
Hai người đi, chỉ đi hai bước, Chu Địch hỏi: “Hắn không phải tắm rửa sao, sao nghe điện thoại?”
“…… Tao, tao nào biết, khẳng định là hắn tìm cớ.”
Nói xong, Giang Tự Văn đi nhanh vài bước, cố ý cùng Chu Địch kéo ra một khoảng cách, bất quá kỳ thật gã vì làm mình trấn định, câu nói của gã vừa rồi cũng là nói với mình, Thẩm Hàm nói mệt mỏi, khẳng định là tìm cớ.
Tự tôn của Giang Tự Văn tựa hồ bị một chút đả kích nhưng dáng vẻ trưởng thành thành thế kia của Thẩm Hàm ấy hả, Giang Tự Văn cũng chỉ buồn bực hơn mười phút cũng quên mất chuyện này.
Đang mát xa cho Thẩm Hàm Lục Trực Tu vừa lúc nhìn di động của hắn, vì thế tự nhiên cũng thấy được hai người bọn họ nói chuyện.
“Cố ý?”
“Ừ, cố ý.”
Rồi sau đó hai người không nói lời nữa, bàn tay to của Lục Trực Tu dùng lực vừa phải ấn chân Thẩm Hàm, không đau cũng không ngứa làm Thẩm Hàm thả lỏng nhiều, vài phút sau, hắn đã ngủ say.
Lại lần nữa mở mắt đã là sáng rưỡi.
Tối hôm qua vận động làm Thẩm Hàm cho rằng thân thể có chút nhức mỏi vậy mà giờ hắn không có cảm giác được, tương phản, giờ phút này hắn thần thanh khí sảng, tinh thần cũng thực tốt.
Phỏng chừng là do Lục Trực Tu giúp hắn mát xa, Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, rửa mặt liền đi nhà ăn dưới lầu.
Mua hai phần bữa sáng, Thẩm Hàm trở lại ký túc xá, Lục Trực Tu cũng tỉnh, đang ở phòng rửa mặt.
Dọn bữa sáng, Thẩm Hàm nói với Lục Trực Tu: “Lấy cho cậu bữa sáng, cùng ăn đi.”
Lục Trực Tu đầy miệng bọt kem đánh răng gật đầu với Thẩm Hàm.
Hai người khác trong ký túc xá tiết một tiết hai có giờ cho nên đi nhà ăn ăn, ăn xong trực tiếp đi phòng học, Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu không có, bọn họ tiết ba bốn mới có giờ cho nên có rất nhiều thời gian.
Hai người cùng ngồi cùng ăn, vừa vặn mở máy tính một người là được.
Lục Trực Tu mở máy tính hỏi: “Xem cái gì?”
“Mình xem manga anime được không?” Thẩm Hàm hỏi, rốt cuộc đời trước là tác giả truyện tranh, đối phương diện này còn có một ít quyến luyến, dù đã buông xuống vẫn sẽ chú ý.
“Có thể, chính cậu lựa chọn xem cái nào, mình lấy đồ ăn ra.”
“Ừ.”
Thẩm Hàm lựa chọn manga anime, Lục Trực Tu thò tay lấy cho Thẩm Hàm bánh bao nhỏ, động tác của hai người kỳ thật có chút khôi hài nhưng mạc danh có loại ấm áp vì hai người tựa hồ có một loại ăn ý.
Chọn một đĩa manga anime, cho đĩa vào, hai người bắt đầu vừa ăn vừa nhìn máy tính.
Bữa sáng Thẩm Hàm mua cho hai người gồm mỗi người bốn cái bánh bao nhỏ, một quả trứng luộc nước trà, một miếng bánh ngàn tầng, còn có một ly sữa đậu nành, còn có một đĩa nhỏ dưa muối.
Bữa sáng đơn giản đối nam sinh mà nói cũng không tính nhiều, vừa lúc ăn no bảy tám phần.
Ăn bữa sáng hai người dùng nửa giờ, nửa giờ sau, manga anime còn bốn mươi phút mới kết thúc, vì thế hai người vẫn không nhúc nhích mà ngồi, không hẹn mà cùng chưa lên tiếng, thẳng đến kết thúc.
Lục Trực Tu mua máy chiếu hội viên cho nên y đều xem bản chính, tuy không chấn động bằng rạp chiếu phim nhưng có nhiều cốt truyện trong điện ảnh xưa rất xuất sắc, đặc biệt đối Thẩm Hàm loại nhân sĩ chuyên nghiệp này mà nói, hắn xem kỹ thuật của đối phương là chính.
Thu thập bàn ăn rồi lau một chút, Thẩm Hàm nói: “Hội học sinh của hệ tranh cử cuối tuần sau, mình chuẩn bị tranh cử hội trưởng tuyên truyền.”
Hội học sinh của hệ cùng hội học sinh khác nhau, hội học sinh trường đi đầu, về cơ bản muốn vào là vào, đặc biệt là L đại, hội học sinh của hệ cũng không có nhiều quyền lợi, phần lớn chính là tổ chức chạy chân.
Ngày báo danh vào hội học sinh trường sớm kết thúc cho nên Thẩm Hàm lựa chọn lui một bước.
Mà Thẩm Hàm sở dĩ muốn vào hội học sinh chính là muốn cho Giang Tự Văn biết, hắn không phải Giang Tự Văn vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, hắn có tư tưởng, chưa bao giờ phụ thuộc người khác.
Lục Trực Tu nhìn Thẩm Hàm, ánh mắt thâm thúy như giếng cổ u đàm, “Khá tốt, đi thôi.”
“Nhớ rõ đến lúc đó duy trì mình.” Thẩm Hàm cười nói.
“Ừ, mình sẽ tranh cử chủ tịch hội học sinh, mình giúp cậu tuyên truyền.”
Thẩm Hàm lần này cũng lắp bắp kinh hãi, hắn trước nay không nghe nói qua Lục Trực Tu muốn vào hội học sinh của hệ, hơn nữa đời trước, y không có tham gia xã đoàn hay hoạt động nào.
“Cậu cũng muốn tranh cử?”
“Ừ, quyết định lâm thời, cậu nói đi, mình đột nhiên cũng muốn đi.” Lục Trực Tu nói nhàn nhạt tựa hồ căn bản không cảm thấy như vậy đột nhiên quyết định có cái gì không ổn, đương nhiên xác thật không có gì không ổn.
Thẩm Hàm hơi mỉm cười, không để trong lòng.
Rồi sau đó hai người không dựa gần nữa, Thẩm Hàm mở máy tính, tùy ý xem trình độ truyện tranh thế giới này, cùng thế giới trước không sai biệt lắm, bất quá có một chút bất đồng, quốc gia hắn sống nghề liên quan đến manga anime phi thường phát đạt.
Thế giới trước, quốc gia có manga anime được chuộng nhất là nước R, trên cơ bản toàn cầu có % manga anime đều là của nước R.
Này đối Thẩm Hàm mà nói chính là chuyện tốt bởi vì nếu manga anime thịnh hành đã nói lên người yêu thích manga anime rất nhiều, như vậy nếu muốn được ưu thế cũng liền rất đơn giản.
Trong đầu đã có một ý tưởng, tâm tình Thẩm Hàm không tồi, vừa quay đầu liền thấy máy tính Lục Trực Tu, trên màn hình một mảnh tươi mát màu xanh nhạt.
“Trang web gì thế, diễn đàn văn học mạng sao?” Thẩm Hàm hỏi.
Lục Trực Tu dừng một chút mới quay đầu trả lời: “Ừ, trên Tấn Giang, mình thích…… Xem tiểu thuyết trên trang web này.”
“A, có gì hay sao, đề cử cho mình mấy cái.”
Lục Trực Tu không lên tiếng, hơn nữa còn nhanh chóng đóng máy tính, cái này làm cho Thẩm Hàm nghi hoặc, bất quá không biết vì sao, Thẩm Hàm lại cảm thấy tai Lục Trực Tu giống như đỏ.
Thôi, Thẩm Hàm cũng không ép Lục Trực Tu nói cái gì, nếu không trả lời, đã nói lên không muốn trả lời, hoặc không dễ trả lời, vô luận loại nào, Thẩm Hàm đều tôn trọng y lựa chọn.
“Sắp giờ, chuẩn bị đi học thôi, hôm nay lão sư hẳn sẽ điểm danh.” Thẩm Hàm nhìn nhìn thời gian biểu nói.
“Ừ.”
Thẩm Hàm cầm quyển sách, cầm vở, cộng thêm một cái bút, này liền tính chuẩn bị tốt, vừa quay đầu hắn phát hiện Lục Trực Tu lại đeo một ba lô to trên lưng.
Ở L đại có thói quen giảng hai tiết liền thành một tiết giảng, nói cách khác, buổi sáng có hai lần thời gian giảng bài, giảng bài cùng thời gian nghỉ giảng bài cách nửa giờ, lúc giảng bài có thời gian nghỉ ngơi mười phút.
Bởi vì giảng bài cho nên trên cơ bản, chỉ cần có tiết rất nhiều người đều như Thẩm Hàm, một quyển sách, một notebook, một cái bút, xong việc.
Giống Lục Trực Tu cõng ba lô, phần lớn đều là đảng thi lên thạc sĩ nhưng bọn họ rõ ràng mới năm hai.
“Mình giúp cậu cầm, một quyển sách, một quyển vở mà thôi.” Lục Trực Tu nói rồi bỏ đồ của Thẩm Hàm vào ba lô.
“Cảm ơn.”
Thẩm Hàm không cự tuyệt, mỗi người có cách sống sống, chỉ cần không ảnh hưởng người khác, người khác cũng chẳng có tư cách chỉ trích.
Tới phòng học, Thẩm Hàm mới biết được Lục Trực Tu vì cái gì muốn mang ba lô, bởi vì bên trong có một đống lớn bưu thiếp hỗn loạn.
Bưu thiếp là hai bản Q () nam, người khác không hiểu nhưng Thẩm Hàm làm manga anime đương nhiên hiểu.
() bản Q: phiên bản chibi của nhân vật manga.
Thế giới trước về sau này, manhua đam mỹ cùng truyện đam mỹ cũng bắt đầu lưu hành mà truyện tranh của hắn cũng có rất nhiều hủ phấn, yy vai chính thành các loại cp.
Liên hệ với việc vừa rồi Lục Trực Tu đóng máy tính, Thẩm Hàm suy đoán, y có thể là người viết trên trang web, bởi vì lúc này y đã bắt đầu đóng dấu ở mặt sau.
Một tiết giảng bài kết thúc, Lục Trực Tu ký được ước chừng ba trăm tấm bưu thiếp, chờ chương trình học kết thúc, hai người cất đồ, Thẩm Hàm nói: “Lần sau có thư, bưu thiếp giao cho mình thiết kế, thế nào?”
Lục Trực Tu nghi hoặc nhìn Thẩm Hàm, Thẩm Hàm hơi cười, trực tiếp lấy notebook của y, lật đến tờ cuối cùng, xoát xoát xoát vài nét bút, một cái bản Q nhân vật rất đáng yêu đã có hình thức ban đầu.
“Cậu mời họa sĩ quá non, tỉ lệ nhân vật có chút vấn đề, hơn nữa sắc điệu xử lý cũng giống nhau, vừa thấy là biết tay mới, hơn nữa bản Q phải đủ đáng yêu, bưu thiếp này ấy nhân vật không đủ đáng yêu, đáng yêu chân chính sẽ chọc tâm ngứa.”
“Ừ.” Lục Trực Tu dám ở trước mặt Thẩm Hàm ký tên, đã nói lên y không tính toán dấu diếm, ngay từ đầu ở ký túc xá, y còn có chút xấu hổ nhưng sau khi nghĩ lại vẫn buông xuống, rốt cuộc thiệt tình và dấu diếm, cái nào càng làm cho người ta tiếp nhận được, thực rõ ràng.
Nếu Thẩm Hàm bởi vì y viết đam mỹ liền cùng y tuyệt giao, như vậy bằng hữu này không cần giao du.
Giữa trưa, Lục Trực Tu để Thẩm Hàm nhìn chuyên mục của y, Thẩm Hàm phát hiện vị đồng chí Lục Trực Tu ít khi nói cười này, quả nhiên viết đam mỹ chính kịch ít khi nói cười.
“Muốn đọc sao?” Vẻ mặt Lục Trực Tu không đổi hỏi.
Thẩm Hàm gật đầu nói: “Ừ, chờ một chút……”
Thẩm Hàm phát hiện gì đó, nhìn tên danh mục, Thẩm Hàm thấy được một quyển tên 《 Tiểu kiều phu của tướng quân 》 .
Ngoài quyển này còn có《 Toái hồn 》《 Tảng sáng 》《 Mộ cổ 》, quả thực là hai văn phong.
“Mình muốn xem cái này.” Thẩm Hàm nói.
Lục Trực Tu vừa thấy cái Thẩm Hàm muốn, vì thế “Bộp” một tiếng khép máy tính lại.
“Truyện đó không thể xem, nó bị khóa.”
“Cậu có bản thảo đi.”
“Không có!”