Tiểu Chủ Nhân, Tôi Yêu Em

chương 25: không thể khuất phục?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhan Thần bất tỉnh giữa bao nhiêu máu me, lúc sau Khiết Hạo mới đến nơi..

"TRỜI ĐẤT!!! ANH À!!!"

Đập vào mắt cậu ngay lập tức là bộ dạng không thể thảm hơn của Nhan Thần. Khiết Hạo hoảng hốt chạy tới vực Nhan Thần lên, cậu sờ thử vào cổ tay xem mạch của anh... mạch đập yếu dần, Khiết Khiết Hạo càng hoảng hơn..

"NGƯỜI ĐÂU!!! MAU MANG ANH NHAN THẦN VÀO VIỆN NHANH!!!"

_______________________________

Bệnh viện..

Khiết Hạo đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, mãi mà bác sĩ không ra thì xem chừng tình trạng của Nhan Thần không ổn rồi. Tiểu thư Lãnh Tuyết không thấy đâu cả, chắc cô ấy lần này đã thực sự bị Lam Khả bắt đi. Khiết Hạo càng nghĩ càng điên tiết, khuôn mặt khó coi hết sức. Đúng lúc đó thì cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ trán lấm tấm mồ hôi cởi khẩu trang bước ra. Khiết Hạo liền chạy tới gấp rút hỏi..

"Thế nào?? Anh ấy vẫn ổn chứ??"

"Vâng... Nhan tổng đã qua cơn nguy kịch rồi ạ..!!!" - bác sĩ thở dốc nói.

"CÁI GÌ??? CƠN NGUY KỊCH???"

"Dạ phải!! Không dám giấu Hàn thiếu nhưng thực sự cậu mà đem Nhan tổng đến đây trễ chút nữa thôi là ngài ấy sẽ bị bại liệt nửa người đấy ạ!! Chất độc đang yên đang lành trong người ngài ấy tự dưng bị vận động mạnh quá thời hạn khiến cho chúng lan ra nhanh chóng suýt ảnh hưởng tới tủy sống vào não bộ..!!!"

"Vậy giờ tình trạng anh ấy thế nào??"

"Hiện tại thì tạm yên tâm rồi! Nhưng Nhan tổng đã bị hôn mê. Nếu nặng thì phải mất hơn - ngày mới tỉnh lại còn nhẹ thì tùy thuộc vào sức đề kháng của ngài ấy mà tỉnh lại trong nay mai thôi..!"

"May quá! Làm phiền bác sĩ rồi..!" - Khiết Hạo tạm thở phào.

"Dạ, không có gì! Tôi xin phép..!"

Bác sĩ cúi chào Khiết Hạo rồi rời đi, nhìn cái dáng vẻ của ông ấy khi bước ra khỏi phòng cấp cứu là đã biết suốt từ nãy tới giờ ông ấy đã chật vật thế nào mới báo được tin an toàn của Nhan Thần. Khiết Hạo có vẻ bình tâm hơn nhưng lo lắng vẫn là lo lắng, đang định bước vào thăm Nhan Thần thì tai nghe liên lạc của cậu rung..

"Alo, có chuyện gì?"

"..."

"SAO?? ANH NÓI GÌ??"

"..."

"Được rồi! Được rồi! Ngài ấy hỏi gì thì cứ im lặng, Tôi sẽ đến đó ngay!!"

Cuộc trò chuyện kết thúc ngay lập tức, Khiết Hạo quay phắt người chạy nhanh đi.

_______________________________

_ Lãnh gia _

"Lão đại!!! Phu nhân!!!"

Vừa mới đến Lãnh gia, Khiết Hạo tất tưởi chạy vào thì khựng lại khi thấy Lãnh Ngôn Tước và Tô Thanh đang ngồi ở sofa. Ông và bà đưa mắt nhìn cậu, Ngôn Tước lên tiếng..

"Khiết Hạo! Nhan Thần và Tuyết đâu rồi? Sao mình cậu đến đây thôi??"

"À, dạ... chuyện này... mà sao ngài và phu nhân về sớm vậy ạ??"

"Không phải do ta đâu mà do Thanh Thanh cứ đòi về..! Mặc dù bệnh lí chưa khỏi và hầu như cũng không có gì đáng lo ngại nhưng vẫn nên phải ở lại bên đó thì hơn!"

"Sao? Bây giờ anh quay sang trách em đấy à?? Em nhớ Tuyết nhi thì em đòi về thôi! Anh không đồng ý vậy đi theo em làm gì??" - Tô Thanh khẽ lườm Ngôn Tước rồi đưa mắt nhìn Khiết Hạo..

"Cậu Hàn! Tuyết nhi đâu rồi?? Tôi gọi điện cho nó mãi không được, cậu đón nó đến đây với tôi đi..!!!"

Giọng nói có phần vội vã, hồ hởi. Nhìn Tô Thanh phấn khởi vì sắp gặp lại con gái mình thế này thì làm Khiết Hạo dám nói ra sự thật đây? Cậu cứ ngập ngừng vâng vâng dạ dạ nhưng vẫn đứng yên chỗ, Ngôn Tước thấy lạ liền nhíu mày. Bộ dạng này của Khiết Hạo không thể qua được mắt ông..

"Khiết Hạo!! Ở nhà của xảy ra chuyện gì không??" - Ngôn Tước lập tức đổi giọng.

Khiết Hạo đang bị động trước những lời nói của Tô Thanh thì nghe được câu hỏi của Ngôn Tước như kiểu ông đã biết có chuyện gì nên vừa hỏi ra xem và vừa không cho Tô Thanh biết. Khiết Hạo liền trả lời ăn khớp với Ngôn Tước..

"Lão đại! Lục Lam Khả vẫn đang còn sống..!!!"

"Cái gì???"

"Ngôn Tước à! Có chuyện gì thì anh cứ gạt sang bên cái đã, ta về đây để gặp Tuyết nhi cơ mà..!" - Tô Thanh khẽ lên tiếng, ông đưa mắt nhìn phắt sang bà..

"Em đi lên phòng đi!"

"Dạ? Nhưng...Nhưng mà em muốn gặp Tuyết...."

"Nghe lời anh trước cái đã!!!"

Ngôn Tước đột nhiên lớn tiếng, Tô Thanh thấy hơi sợ. Bà đưa mắt nhìn Khiết Hạo thì cậu ta khẽ cúi đầu ý cũng muốn bà rời đi. Tô Thanh không hiểu cái gì hết nhưng trước tiên nếu Ngôn Tước muốn thì bà nên tránh xa công việc của ông cái đã, Tô Thanh rời đi. Phòng khách chỉ còn mình Khiết Hạo và Ngôn Tước..

"Con bé xảy ra chuyện gì rồi?? Nhan Thần đâu??"

"Giờ thì không dám giấu gì lão đại! Lãnh Tuyết tiểu thư bị Lục Lam Khả bắt mất rồi, anh Nhan Thần vì bảo vệ tiểu thư và đánh nhau với Lam Khả mà độc roi gai trong người bộc phát đến suýt mất mạng. Giờ anh ấy đang bị hôn mê trong việc, còn tiểu thư thì...." - Khiết Hạo nói xong thì ái ngại nhìn Ngôn Tước.

Ông vẫn khoanh tay ngồi im bắt chéo chân trên ghế sofa nhưng ánh mắt sắc lạnh và thở ra từng đợt giận dữ. Nhìn ông như thế này thì chỉ có Nhan Thần và Khiết Hạo mới nhận ra là ông đang nổi cơn thịnh nộ ngầm trong người. Rất phấn khởi cùng Tô Thanh về đây để gặp Tuyết mong là sẽ ôm lấy đứa con gái yêu quý của mình vào lòng vậy mà đây là những gì ông nghe được hay sao? Tô Thanh mới khỏi bệnh, bà mà biết rồi sẽ thế nào?

Chuyện này tôi xin nhận trách nhiệm về mình!! Xin lỗi ngài vì không thể bảo vệ được tiểu thư và không giúp đỡ được gì cho anh Nhan Thần..!!! Tôi sẽ cùng thuộc hạ đi tìm Lãnh Tuyết tiểu thư về ạ..!!!" - Khiết Hạo nghiêm mặt cúi đầu nói rồi cậu nghiến răng định quay người bỏ đi thì...

RẦM!!!

Ngôn Tước tức giận đập mạnh tay vào thành ghế.

"Nhan Thần nó lành lặn tay chân vậy mà còn đang phải nằm viện, cậu nghĩ với cái tay vẫn đang còn bó bột kia của mình thì làm được gì?? Ở đây không có chỗ cho những kẻ không biết suy nghĩ trước sau làm xấu mặt ta..!!! Muốn chết thì đứng đó tự tử luôn đi!!!"

Nghe Ngôn Tước quát, Khiết Hạo cúi mặt im lặng. Đây là trong những điểm mà Ngôn Tước và Nhan Thần cực kì giống nhau đó là rất coi trọng thuộc hạ. Ngẫm ra lời nói của ông cũng chỉ muốn Khiết Hạo không ngu ngốc mà đâm đầu vào chỗ chết thôi. Ngôn Tước đưa con mắt sắc lạnh nhìn cậu ta, ông đứng lên vừa bước đi vừa cất tiếng..

"Tuyết nhi không phải con nít hay đứa nhỏ yếu đuối..! Tính con bé ta biết rất rõ... hiện tại không nên lo cho nó mà nên chuẩn bị đối phó với Lục Lam Khả..!!!"

"Ngài nói vậy có nghĩa là...."

"Ở nước ngoài ta đã nghe được tin chính trị gia Lục đột ngột qua đời, Lục Lam Khả nghiễm nhiên sẽ dựa vào lực lượng của chú mình mà mạnh hơn. Nghĩ xem, giờ dinh thự của chính trị gia Lục là nơi chỉ những người có phận sự mới được đến gặp mà giờ đã vào tay Lam Khả rồi thì thằng nhóc đó có điên hay không mà để ta đến tìm Tuyết nhi??

Đáp án là KHÔNG!!! Vậy thì thay vì làm ba cái thứ vô dụng đó thì ta nên đề phòng thằng nhóc kia, nó mà biết ta đã về nước thì chả lẽ lại không đem Tuyết nhi ra kết hợp với quyền lực mà chính trị gia Lục để hù dọa ta và đạp đổ Lãnh Thị cùng Nhan Thị với mục đích báo thù cho Lục Trí Sơn và Lục Thị..!" - Ngôn Tước vẫn quay lưng lại với Khiết Hạo mà cao giọng.

Khiết Hạo đứng sau nghe mà ngớ cả người, những lời lẽ của Ngôn Tước thật quá là chi tiết và hợp lí cứ như thể ông cùng Lam Khả bàn ra kế hoạch này vậy. Bao nhiêu năm đi theo Nhan Thần và Ngôn Tước rồi mà Khiết Hạo vẫn chưa hết ngạc nhiên trước những lời lẽ phán đoán xuất thần của người.

"Chuyện này mới xảy đến hay gì?? Nhan Thần bao giờ mới tỉnh lại??" - Ngôn Tước lên tiếng hỏi làm Khiết Hạo giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ đang cảm thán Nhan Thần và ông trào dâng trong người mà luống cuống trả lời..

"Ờ... dạ... dạ... chuyện này cũng mới xảy ra thôi ạ! Lúc thuộc hạ gọi tôi báo là ngài về là lúc ấy tôi chuẩn bị vào thăm anh Nhan Thần! Anh Nhan Thần sẽ tỉnh lại sau - ngày nữa nếu tình trạng nặng! Còn nhẹ thì nay mai thôi ạ..!"

"Lục Lam Khả có thể sẽ trở nên thâm độc và đáng sợ hơn Lục Trí Sơn, nhất định không được chủ quan! Chờ Nhan Thần tỉnh lại rồi tính tiếp..! Lui đi." - Ngôn Tước nhẹ giọng hất mặt với Khiết Hạo.

Cậu cúi chào vâng dạ rồi rời đi đến bệnh viện với Nhan Thần. Ngôn Tước trở nên trầm mặc, ông chau mày bước từng bước chân nặng nề lên tầng. Giờ đối mặt với Tô Thanh và nói làm sao với bà mới là vấn đề ngay lúc này.

______________________________

_ Dinh thự chính trị họ Lục _

Tại căn phòng hoa lệ có ánh sáng vàng tỏa khắp xung quanh, cô gái đang nằm im lìm trên chiếc giường trắng rộng lớn. Hàng mi khẽ động đậy, Lãnh Tuyết mở mắt nhìn khắp căn phòng lạ lẫm này. Cô khẽ cựa mình thì thấy bên vai hơi nhức nhói, Lãnh Tuyết đưa mắt nhìn thì bên vai cô đã được băng bó kĩ càng nhưng sự nhức nhói này khiến cô hồi tưởng lại chuỗi sự việc lúc nãy..

"Thần..!!!"

Lãnh Tuyết chợt nhớ ra và thốt lên cái tên của người đầu tiên cô nghĩ trong đầu. Lần cuối trước khi bị thương và bất tỉnh thì cô nhìn thấy Nhan Thần ho ra máu, Lãnh Tuyết vội vã nhảy xuống chiếc giường xa lạ kia đưa tay sờ lên chiếc bông tai thì..

"Nó đâu mất rồi??"

Cô luống cuống sờ hết bên tai này đến bên tai kia nhưng vẫn không sờ được chiếc bông tai. Lãnh Tuyết đi nhanh tới chiếc gương để trên bàn đối diện, cầm lên soi thì... chiếc bông tai thực sự đã không còn trên tai của cô nữa rồi. Đang thẫn thờ nhìn vào khuôn mặt giống hệt mình trong gương thì đột nhiên cánh cửa mở ra và cái giọng quen thuộc..

"Em đang tìm thứ này à??" - Lam Khả bước vào, trên ngón tay kẹp lấy chiếc bông tai của cô giơ lên. Lãnh Tuyết từ từ quay lại...

BỘP!!!

Ngay khi Lãnh Tuyết vừa mới quay lại nhìn và chưa hề cất lời nào thì Lam Khả đã ném chiếc bông tai của cô xuống sàn và đưa chân dẫm nát.

"Đã vào tay tôi thì tốt hết đừng có mong là sẽ gặp lại Nhan Thần..!" - Lam Khả nói, Lãnh Tuyết lạnh lùng điềm nhiên tiếp thu những lời đó không chút phản ứng..

"À mà, cũng có thể tôi sẽ cho em gặp lại hắn! Nhưng lúc đó em chỉ được ôm cái xác của hắn mà khóc thôi..!" - Lam Khả cười nửa miệng.

"Vậy sao? Thế thì chúc người như anh may mắn nhé..!"

Đáp lại bộ dạng cực kì đắc ý của Lam Khả là thái độ không thể điềm tĩnh và lạnh nhạt hơn của Lãnh Tuyết với câu "chúc may mắn" rất dửng dửng. Nói xong, Lãnh Tuyết quay trở lại giường ngồi phịch xuống, đưa mắt nhìn Lam Khả ung dung nói..

"Hẳn anh sẽ bắt tôi ở đây lâu dài lắm nhỉ? Thế thì chán chết, chắc anh cũng không muốn con tin của mình bị giam cầm đến chết có phải không? Vậy thì phiền Lục thiếu gia sai người mang cho tôi cái laptop vào đây, ok..?!"

Lam Khả nhìn bộ dạng hết sức thản nhiên của Lãnh Tuyết mà cứ như đang ra lệnh cho anh ta vậy! Mặc dù qua vài lần chạm mặt, anh ta biết tính cách Lãnh Tuyết vốn dĩ rất khác xa so với mấy đứa con gái yếu đuối ngoài kia, nhưng bây giờ cô biết là mình đã bị bắt thế mà nhìn cứ như đang đi nghỉ dưỡng vậy! Cái này nằm ngoài suy nghĩ của Lam Khả, anh ta tưởng sau khi tỉnh lại thì Lãnh Tuyết sẽ phát cuồng lên mà đập phá mọi thứ rồi động tay động chân khi vừa nhìn thấy anh ta chứ??

Chả thà cô phát điên lên thì còn dễ coi hơn cái dáng vẻ ung dung thế này. Trông cứ như trêu ngươi người khác ấy..!

"Này, Lãnh Tuyết! Em sắp bị tôi đem ra để de dọa Lãnh Ngôn Tước và Nhan Thần đấy." - Lam Khả gằn giọng.

"Anh đang dọa tôi hay sao mà nói mấy thứ thừa thải quá vậy?? Anh bắt tôi không để dọa ba tôi và Thần thì để làm cảnh à..?!"

"Em...."

Lãnh Tuyết liếc Lam Khả đang khó chịu với thái độ của mình. Cô đảo mắt qua chút rồi mỉm cười rồi đứng dậy dạo bước lại gần Lam Khả..

"Đừng tưởng tôi không biết anh đang muốn gì ở tôi! Anh muốn nhìn thấy tôi khóc, anh muốn nhìn thấy tôi đau khổ để dịu dàng vỗ về như người yêu thực sự đúng không..?!"

Lam Khả im lặng, cô tiếp lời..

"Lục Lam Khả, Anh quả thực rất thích tôi đấy nhỉ..! Tôi có thể yêu anh đấy...."

Đứng không quá gần trước mặt Lam Khả, Lãnh Tuyết mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Lam Khả mà ngẩng mặt lên nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh đẹp mê hồn kia. Lam Khả bất giác đơ người ra, phần là do cái nắm tay của Lãnh Tuyết nhưng phần lớn là bị đôi mắt sao băng của cô mê hoặc mà ngẩn người trả lời..

"Em có thể yêu tôi... thật không..?" - anh ta định đưa tay ôm lấy Lãnh Tuyết, cô vẫn cười nhẹ..

"Đúng! Nhưng có điều...

...anh phải là Thần!!!"

BỐP!!!

Lãnh Tuyết dứt lời, ánh mắt cô chợt thay đổi đến nỗi Lam Khả đang nhìn nó cũng phải giật mình. Anh ta chưa kịp ôm lấy cô và cũng chưa định thần lại điều gì sắp xảy ra thì đã bị Lãnh Tuyết thẳng chân đạp cho cái lùi hẳn ra sau đập lưng cái rầm vào tường.

"LÃNH TUYẾT!!! EM DÁM...." - Lam Khả ôm phần ngực bị Lãnh Tuyết tặng cho đạp đứng dậy phẫn nộ nhìn cô nhưng đáp lại chỉ là cái dáng đứng tảng lờ cực kì vô cảm..

"Thật tình! Ở bên Thần lâu đến vậy... bị anh ấy quản gia mà cứ tưởng đã đánh mất bản chất thật (ác quỷ) của mình chứ..! Thì ra là vẫn còn.."

Quả là xa Nhan Thần cái thôi là Lãnh Tuyết như được hóa giải 'lời nguyền' của anh mà trở lại với bản tính thích trêu ngươi người khác, đợi lúc người ta sơ suất là giở trò bạo lực liền. Chả Lam Khả cũng không ngoại lệ đâu! Cô nhếch mép quay lại nhìn anh ta, đôi mắt vẫn rừng rực mong muốn đập người trước mặt thêm vài cái nữa.

"Này, Lục Lam Khả! Anh muốn nhìn thấy tôi khóc phải không? muốn nhìn thấy tôi mềm yếu có phải không? Thế thì tiếc quá... tôi không làm vậy được với anh đâu, biết sao không??

Bởi vì...ANH KHÔNG XỨNG!!!

Anh không phải là người xứng đáng để làm tôi rơi nước mắt, cũng không xứng đáng được nhìn thấy bộ dạng mềm yếu của tôi! Người duy nhất xứng đáng ngoài ba mẹ tôi ra chỉ có thể là NHAN THẦN!!!" - Lãnh Tuyết gằn từng chữ của cái tên đó trước mặt Lam Khả như suy nghĩ muốn nói cho anh ta biết là sẽ không ai thế chỗ được người con trai đó trong trái tim cô mặc dù có là thứ gì.

Lam Khả nhìn Lãnh Tuyết liếc rồi quay lưng lại với mình, anh ta thật sự... thật sự muốn biết tại sao Nhan Thần lại khiến cô yêu hắn nhiều tới mức vậy.

"Không cần hỏi, tôi biết anh đang nghĩ gì..!"

"Vậy thì em mau trả lời đi! Trả lời thành thật cho tôi!!"

"Đơn giản, thứ gì thuộc về mình thì trước sau gì cũng là của mình! Còn không thì ngược lại. Người tranh giành với thứ không phải của bản thân sẽ có kết cục thảm hại thôi..!"

"Vậy giờ tôi có được em rồi thì chỉ cần biến em thành của tôi thôi đúng không..?!" - Lam Khả đưa con mắt đục ngầu nhìn Lãnh Tuyết, những lời nói như mất hết lí trí của anh ta thốt ra.

Lam Khả bước nhanh đến gần Lãnh Tuyết vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Nhưng nhẽ ra là Lãnh Tuyết phải lường trước được việc này sau khi nghe câu nói kia của anh ta và bây giờ bị túm tay thì cô phải giật ra nhưng thay vào đó Lãnh Tuyết lại vẫn để yên cho Lam Khả nắm tay, cô không thèm quay lại nhìn mà khẽ thở dài sườn sượt, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ..

"Haizzz... cuối cùng thì anh cũng chịu giở cái trò đồi bại này rồi ha!

Buồn thật đấy! Tôi cứ ngỡ anh tôn trọng người mình yêu lắm chứ..!

Thì ra cũng là hạng người lấy tìиɦ ɖu͙ƈ để thay đổi tình yêu thôi..! Anh làm tôi thất vọng quá, Lam Khả à!" - cô quay lại nhìn Lam Khả bằng con mắt chán trường.

"Được thôi! Nếu anh có nhu cầu thì lại đây..! Tôi chỉ sợ lúc anh chưa chiếm được tôi thì đã đột tử mất rồi..!" - Lãnh Tuyết hất tay Lam Khả ra rồi thong thả đi lại giường ngồi. Cô đưa ngón tay vẫy vẫy anh ta lại và các móng của bàn tay kia thì gõ lộp bộp lên thành giường.

Lam Khả nhìn Lãnh Tuyết vẫn không hề có biểu cảm hay phản ứng nào chống lại anh ta mà đồng ý ngồi lên giường sẵn luôn. Cô không thể tự nhiên mà có hành động này được trừ phi đang giấu điều gì đó. Anh ta nghi ngờ đánh mắt sang mấy ngón tay kia của Lãnh Tuyết vẫn đang uyển chuyển gõ móng, Lam Khả chau mày đi tới túm lấy tay cô kéo lại xem xét..

"Trong móng tay của em có độc..?"

"Đâu có đâu..!!!" - Lãnh Tuyết mỉm cười lắc lắc cổ tay để Lam Khả buông tay cô ra rồi vòng tay qua ôm cổ anh ta nhưng thực chất là đưa cả bàn móng tay đó ra sau cổ Lam Khả.

Ngay lúc định bấm những ngón tay đó vào da thịt của anh ta bị Lam Khả đẩy ra khiến Lãnh Tuyết mất đà lùi mấy bước ra sau. Bên vai đang bị thương của cô chịu tác động mạnh mà đau nhói nhưng vẻ mặt Lãnh Tuyết vẫn rất bình thường.

"Lãnh Tuyết!! Em giỏi lắm! Nếu tôi mà không phát hiện ra thì em định gϊếŧ tôi sao??" - mặt mũi Lam Khả tối sầm lại nhìn cô nói.

"Thì ai bảo anh làm tôi thất vọng! Đây chỉ là cách giải quyết duy nhất của tôi thôi! Bộ anh quên tôi là con của ai hay sao..?!" - lời lẽ của Lãnh Tuyết nhẹ như lông hồng.

Cô vừa nói vừa đưa móng tay mình lên xăm soi, đúng như Lam Khả đã đoán, trong móng tay cô có độc đấy! Lãnh Tuyết đã tẩm vào nó trước khi đến chỗ Nhan Thần gặp Lam Khả. Loại độc này không màu, không mùi, tẩm vào móng tay của Lãnh Tuyết thì dường như người khác không thể biết được trừ những người rành về độc dược. Ngoài ra nếu loại độc này nhiễm vào máu ai đó thì sẽ chết ngay lập tức! May mà Lam Khả còn đủ tỉnh táo để nhận ra mối nguy hiểm này chứ nếu không thì Lãnh Tuyết đã chả thương tiếc mà bấm cả ngón tay vào sau cổ anh ta rồi.

Lam Khả chợt nhận ra là anh ta có chút xem thường khả năng của Lãnh Tuyết nên nãy giờ mới trở thành trò cười trong mắt cô. Lãnh Tuyết thực sự không tầm thường chút nào! Đúng là con của lão đại Lãnh Ngôn Tước..!

"Đủ rồi! Em được lắm! Không hổ danh là tiểu chủ nhân của Lãnh gia. Thú thật, đem em về đây là tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ thuốc gây ảnh hưởng thần kinh để khi em tỉnh lại thì sẽ không khống chế được cảm xúc mà nhẹ nhàng ra tay với em.. ai ngờ, em làm tôi bất ngờ quá đấy..!"

Nghe Lam Khả nói mà Lãnh Tuyết chỉ có đứng dửng dưng và... dửng dưng.

"Nếu không trị được em bằng cách nhẹ nhàng thì đừng trách tôi mạnh tay..!!!" - dứt lời, Lam Khả nhanh như cắt túm lấy tay Lãnh Tuyết quay người đạp tung cánh cửa rồi lôi xòng xọc cô đi.

Lãnh Tuyết nghiễm nhiên là sẽ không đủ sức phản kháng nên cô để kệ bị lôi đi. Anh ta kéo cô qua nhiều dãy hàng lang, Lãnh Tuyết đưa mắt nhìn khắp xung quanh để đoán xem nơi này là đâu nhưng có vẻ nó quá lạ nên cô đành nhớ kĩ các đường lối ở đây thì hơn.

Đến căn phòng có mật mã ra vào. Lam Khả đưa tay nhập mật mã, cánh cửa tự động mở ra. Lam Khả kéo tay Lãnh Tuyết quăng cô vào trong, Lãnh Tuyết bị quăng mạnh nên suýt nữa thì ngã xuống sàn, cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng này. Có vẻ đây là nơi không mấy gây thiện cảm cho người khác nhỉ! Chỗ nào trong căn phòng cũng chất đầy dụng cụ tra tấn! Nếu là người bình thường thì giờ Lãnh Tuyết sẽ rất run sợ hệt như con vật bé nhỏ đáng thương. Nhưng thật tiếc, với cô thì mấy cái thứ này cùng lắm cũng chỉ là vài món đồ chơi to lớn thôi nên Lãnh Tuyết vẫn ung dung đứng nhìn như tham quan vậy..!

"Lãnh Tuyết! Em nghe cho kĩ đây! Tôi sẽ cho em sự lựa chọn: là nếu ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ đối xử nhẹ nhàng với em..! Còn là...."

"Số ..!"

Lam Khả chưa kịp nói xong thì sự lựa chọn dứt khoát của Lãnh Tuyết vang lên. Có mỗi sự lựa chọn, cái thứ nhất nhẹ nhàng thì tất nhiên cái thứ sẽ đau đớn rồi! Lam Khả liền chau mày..

"Em sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn của mình đấy!!"

"Anh lo tôi sẽ hối hận hay đang lo bản thân anh không dám ra tay..?!" - Lãnh Tuyết nói xong đưa mắt liếc Lam Khả nhướn mày với anh ta, nhìn anh ta vậy đúng là không nỡ ra tay với cô chút nào..

"Lãnh Tuyết! Em không sợ..?"

"Hỏi thừa..!"

Trông Lãnh Tuyết vẫn giữ nguyên thái độ đó với Lam Khả khiến anh ta không khỏi bực mình. Cô không sợ anh ta, không sợ khi suýt bị anh ta đụng chạm vào người, không sợ khi bị quăng vào trong căn phòng ghê rợn với toàn món đồ tra tấn này.. Lãnh Tuyết không sợ gì hết! Không phải bởi hoàn toàn tính cách cô như vậy mà chính xác là do có điều gì đó ẩn náu trong tâm trí Lãnh Tuyết khiến cô càng nghĩ về nó càng yên tâm mà đối mặt với Lam Khả. Đôi mắt cô nói lên tất cả, ánh mắt thật cao ngạo khi nhìn Lam Khả nhưng mỗi khi không liếc anh ta nữa thì nó lại trở nên nhẹ nhàng. Lam Khả để ý được hết và anh ta nhận ra ánh mắt đó của cô chỉ dành riêng cho người thôi..!

"Lãnh Tuyết! Em không sợ cái gì hết! Em đang hi vọng điều gì? Chả lẽ em mong Nhan Thần sẽ đến đây với em hay sao??"

"Đó không đơn giản là hi vọng.. vì vốn dĩ anh không thể nào chia cắt được chúng tôi!"

RẦM!!!

Lam Khả điên lên đấm tay vào tường, anh ta bước nhanh tới gần Lãnh Tuyết quay phắt người cô lại đối diện với anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của cô hét..

"NHAN THẦN!!! NHAN THẦN!!! LÚC NÀO CŨNG LÀ NHAN THẦN!!! EM NÓI XEM TÔI CÓ GÌ KHÔNG BẰNG HẮN CHỨ???"

"Có điểm anh không thể bằng Thần đó! Muốn nghe không..?

Đó là, Thần yêu tôi bằng cả trái tim còn anh thì chỉ thích tôi bằng nửa trái tim thôi..! Nửa trái tim còn lại của anh dành cho thứ hận thù vớ vẩn kia rồi..!"

"Vớ vẩn sao? Em cho rằng mối thù đáng phải trả của ba tôi là vớ vẩn sao??"

"Không đúng chỗ nào?? Lục Trí Sơn đã gϊếŧ chết ba mẹ của Thần, lão ta đáng bị như vậy..!!!"

CHÁT!!!

Lam Khả vô tình không tự chủ được mà đưa tay đánh Lãnh Tuyết khiến cô bất ngờ ngã nhào xuống sàn. Anh ta sực tỉnh ra ngay lập tức, ánh mắt hối hận nhìn Lãnh Tuyết.

"Tuyết, tôi...."

"Hahaha!! Tốt lắm!" - Lãnh Tuyết gượng dậy bật cười đưa mắt Lam Khả..

"Đánh tôi tiếp đi..! Dù sao tôi cũng chọn phương án để anh hành hạ tôi mà! Cái tát của anh báo hiệu cực hình bắt đầu rồi có phải không??"

"Không! Tuyết à! Tôi chỉ là...." - Lam Khả ân hận ấp úng nhìn Lãnh Tuyết, nụ cười vụt tắt, ánh mắt cô lạnh tanh..

"Tốt nhất là anh nên chính tay mình hành hạ tôi! Còn nếu không, để tôi tự làm mình bị thương...

....là anh phải mất công đi dọn xác của tôi đấy..!"

Nhìn Lam Khả vẫn đứng thừ ra như không chịu hiểu ý cô nói. Lãnh Tuyết ngay lập tức vớ lấy con dao và...

XOẸT!!!

"TUYẾT!!!"

Truyện Chữ Hay