Tiểu Chủ Nhân, Tôi Yêu Em

chương 10: những tấm ảnh?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chả phải tôi nói là sẽ bảo vệ em hay sao?"

Con ngươi lay động của cô nhìn Nhan Thần chằm chằm. Nhan Thần mặc kệ Lãnh Tuyết nhìn, anh nới lỏng vòng tay mình ôm cô ra và trông xuống... khắp người cô máu me đỏ lòm, anh ôm mà đang còn bị dính ướt hết cả đằng trước áo. Nhan Thần lạnh lùng nhìn bộ dạng Lãnh Tuyết hiện giờ mà lên tiếng với Ngôn Tước đang đứng đằng sau..

"Tôi không biết Tuyết mắc lỗi gì mà khiến lão đại tức giận đến mức đánh cô ấy thành ra nông nỗi này... nhưng nếu ngài chưa hết tức thì hãy đánh tôi đi..! Coi như hình phạt bởi vì không quản lí Tuyết tốt..!"

Ngôn Tước im lặng trước những lời nói đó, Nhan Thần buông Lãnh Tuyết ra đứng lên. Vừa quay người lại thì.... HUỴCH!!! Anh lảo đảo rồi ngã khụy chân xuống sàn, Khiết Hạo lo lắng chạy lại đoạn cậu đưa mắt nhìn Ngôn Tước nói..

"Lão đại! Giờ có muốn đánh anh ấy thì cũng để đến lúc khác đi! Có lẽ bây giờ độc của roi gai đã ngấm vào người anh Nhan Thần rồi..!"

Ngôn Tước lãnh đạm thở hắt hơi nhìn Nhan Thần và Lãnh Tuyết. Ông ném cái roi đi rồi phất tay..

"Mang đứa nó đi chữa trị!"

Nghe ông hạ lệnh, Khiết Hạo cúi đầu rồi phẩy tay cho mấy cận vệ đứng đó giúp cậu dìu Nhan Thần và Lãnh Tuyết đi. Ngôn Tước định bỏ lên phòng thì chợt Lệ Đào đứng đó níu lấy tay ông..

"Ngôn Tước à! Em..."

"VỀ PHÒNG NGAY!!!" - Ngôn Tước quát lên rồi hất tay mình cái khiến Lệ Đào suýt ngã.

Xem ra ông vẫn đang còn chưa nguôi giận, Lệ Đào hơi sợ đành lủi thủi ôm cánh tay bị thương về phòng mình.

______________________________

lúc sau, tại Nhan gia...

Phòng Nhan Thần, anh ngồi trên giường để Khiết Hạo băng bó vết thương ở lưng cho mình.

"Anh thấy thế nào rồi??" - Khiết Hạo vừa quấn băng vừa hỏi thăm.

"Chưa chết..!" - Nhan Thần trả lời ngắn gọn.

"Anh chết được mới lạ đó! Chả phải ngày nhỏ lúc được lão đại tự tay huấn luyện, anh chả ăn bao nhiêu đòn roi gai rồi à?? Cùng lắm bây giờ mà phát độc ấy thì cũng chỉ khiến anh hạn chế vận động trong vòng tháng thôi..! Nhưng nói vậy chứ anh mà vận động mạnh là độc lan đến tủy sống và dây thần kinh sẽ gây tê liệt và ho ra máu đó nha!!" - Khiết Hạo nghiêm túc nhắc nhở nhưng dường như Nhan Thần không quan tâm cho lắm, anh lãnh đạm lên tiếng..

"Tuyết đâu rồi?"

"Tiểu thư ạ? Cô ấy từ lúc về Nhan gia đến giờ cứ đứng ngoài cửa phòng anh kìa! Mặc dù bảo là vết thương của cô ấy thoa thuốc xong không được chạy lung tung nhưng tiểu thư cứ nhất định đi tới gần phòng anh rồi đứng đó đó..!"

"Cứng đầu! Bảo sao lại bị ba mìn đánh cho..!" - Nhan Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày khẽ mắng cô.

"Chộ ôi!!! Nhắc mới nhớ! Hồi nãy em chỉ mới alo tiếng cho anh thôi mà lão đại vừa giơ roi lên là anh đã xông lại ôm lấy Lãnh Tuyết tiểu thư và đỡ đòn cho cô ấy rồi! Em nói thật chứ anh ngầu dễ sợ! Nếu em mà là anh thì...." - đang phấn khích nói chưa dứt thì Khiết Hạo bỗng im bặt bởi cái liếc lạnh của Nhan Thần, cậu ta đành hạ giọng..

"À, xin lỗi! Em hơi lắm mồm..."

"Xong rồi đấy! Ra ngoài!!!" - Khiết Hạo vừa xin lỗi vừa quấn xong vết thương cho Nhan Thần, anh liền phiền phức mà cất giọng đuổi.

Khiết Hạo nuốt nước bọt cái ực, vâng dạ rồi đóng hộp y tế lại và rời đi.

Cậu đi ra ngoài thấy Lãnh Tuyết đang đứng dựa lưng vào tường, tay chân cũng quấn băng nhưng nhìn cô chả giống người bị thương chút nào. Cái khuôn mặt xinh đẹp kia hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy Khiết Hạo đi ra cô liền nhanh chóng lại gần cậu sốt sắng hỏi..

"Khiết Hạo! Nhan Thần có làm sao không??"

"Anh ấy sẽ chả sao đâu nhưng nếu tiểu thư muốn biết rõ tình trạng của anh Nhan Thần thì tôi xin nói thật, vết thương đó không hề nhẹ! vết roi gai đánh lên người anh ấy bằng cả mười mấy vết roi da trên người cô đấy!!" - cậu nói rất nghiêm nghị và chính xác, và điều đó khiến khuôn mặt Lãnh Tuyết trầm xuống như cô đang tự trách bản thân..

"Tại sao lại đỡ cho tôi làm gì chứ..?"

"Chả phải là vì cô hay sao..?!" - Khiết Hạo cười tươi rói nói, cậu ta bỗng đưa tay lên xem giờ rồi lên tiếng..

"Tôi phải đi rồi! Cô có vào thăm anh ấy thì vào nhé..!"

Khiết Hạo mỉm cười thân thiện khẽ chào Lãnh Tuyết cái rồi bỏ đi. Lãnh Tuyết vẫn đứng im như phỗng ngoài cửa phòng, muốn vào mà thấy ngại ngại thế nào ấy. Cô cứ đứng đấy cho đến khi giật mình bởi giọng nói vang từ trong ra của Nhan Thần..

"Vào mà thăm ân nhân của mình đi này..!" - vâng và cái giọng nói của anh vẫn đáng ghét như ngày nào làm cho Lãnh Tuyết khó chịu.

"Hừ! 'Ân nhân' cái tàu lá chuối!!!" - tuy rủa vậy nhưng khi nghe Nhan Thần gián tiếp mời vào thì cô làm sao từ chối! Mở cửa bước vào ngay và luôn.

Vừa mới vào đã thấy Nhan Thần nằm ở trên giường khoanh tay nhìn về phía cô. Anh liếc mắt thong thả vẫy vẫy tay gọi Lãnh Tuyết lại. Cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo mà đi tới ngồi lên giường..

"Nghe Khiết Hạo nói độc này không tầm thường, sao anh còn chưa chết?"

"Tôi chết rồi lấy ai bảo vệ cho em..?!"

"Đừng coi tôi là con nít..!"

"Chả phải em cũng chỉ là cô nhóc mới tuổi thôi à??" - anh nhướn mày nhìn cô nói rồi đưa tay ôm lấy bên eo của Lãnh Tuyết kéo cô ngã nằm lên người mình, đầu tựa vào lồng ngực anh. Anh mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu cô hệt như đứa trẻ.

"Này!!! Bổn tiểu thư lớn rồi đó!!"

"Nếu là trẻ con thì sẽ được cưng chiều! Còn nếu là người lớn thì sẽ bị đem ra 'thịt' đấy..!" - nói rồi anh vuốt cằm cô cái.

"THÔI BỚT ĐI NHA!! ĐỒ Biếи ŧɦái!!!" - Lãnh Tuyết như nổi cáu lên vậy. Cô khó chịu gạt tay Nhan Thần ra rồi mặt mày tức tối quay đi. Nhan Thần chống tay lên cái gối bên cạnh cười thích thú ngắm nhìn cô.

Tuy quay mặt đi nhưng Lãnh Tuyết lại khẽ thở dài, cô thu lại nét mặt giận dỗi lên tiếng..

"Đủ rồi đấy! Tôi có chuyện muốn hỏi anh nên mới vào đây chứ không phải để cho anh trêu chọc đâu!"

"Muốn hỏi chuyện gì..?"

Lãnh Tuyết im lặng hồi rồi mới hỏi..

"Sao lại đỡ đòn cho tôi..?"

"Không đỡ thì sao bảo vệ được em..!"

"Có thật là muốn bảo vệ tôi hay còn ý khác?"

"Thế em nghĩ nó là gì?"

"Anh tự nói cho tôi nghe đi..!" - cô quay mặt lại nhìn anh. Nhan Thần thu lại nụ cười, anh nghiêm túc..

"Tôi mà nói ra sợ em không tin! Tôi thật sự là chỉ muốn bảo vệ em thôi..!"

"Thật chứ..?!"

"Thật..!" - anh khẽ cười gật đầu với cô. Và rồi anh lại nghĩ ra thứ gì đó mà nói tiếp..

"Mà này, đừng có nói với tôi là em bị cái ôm lúc đó của tôi làm rung động đó nha..!"

"Tự luyến vừa thôi! Ở đâu ra mà rung động..!" - Lãnh Tuyết nhăn nhó nhìn Nhan Thần, anh ta nói vậy mà tưởng trừng như cô mắc ói đến nơi nè!

"Nên như vậy thì hơn bởi vì con người tôi không có tốt lành gì đâu..!" - À vâng, Anh nói vậy là đủ biết anh không tốt chút nào rồi! Rất tự tin nhận bản chất của mình luôn. Và điều này lại khiến Lãnh Tuyết nhăn nhó..

"Sao hết tự luyến lại đến tự dìm vậy cha nội..?!"

"Tôi nói thật mà! Hay để chứng minh cho em thấy nhé..!"

Huỵch! - ngay lập tức, Nhan Thần vật Lãnh Tuyết xuống giường, anh đè cô ra để... hôn! Cái này bất ngờ quá nên Lãnh Tuyết chỉ biết giãy giụa trong vô vọng.

"Ưʍ... buông ra!!!"

"Còn lâu nhé, Chủ nhân nhỏ!"

_________________________________

_Lãnh gia_

Trong phòng Lệ Đào...

"Khốn khiếp thật!! Cái con quỷ nhỏ Lãnh Tuyết đó!! Đúng là cái thứ quái thai mà!!!" - Lệ Đào ngồi trên giường vừa nhăn nhó thoa thuốc vào vết rạch dài trên tay vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Nói thật, chửi Lãnh Tuyết vậy thôi chứ ả ta cảm thấy rất sợ cô. Không những dám cầm cái ly vỡ chém rách tay của ả mà còn dám cãi lại lời của Ngôn Tước nữa..! Nhìn Ngôn Tước tức giận đánh tới tấp cho vậy mà nó còn không sợ nữa kìa... ả ta tưởng tượng lại cái cảnh hồi nãy mà rùng cả mình.

"Con bé đó dữ tợn vậy, Ngôn Tước còn bảo không được thì làm sao mình khiến cho anh ấy đuổi cổ nó với mẹ nó đi đây???"

Đang mải nghĩ mưu kế thì Lệ Đào chợt nhớ ra thứ gì đó, ả ngoảnh đầu ra phía sau..

"Xấp ảnh?? Đúng rồi!!!" - Lệ Đào thốt lên, ả tiến tới ngăn kéo lấy trong đó ra xấp ảnh mà tối hôm qua khi đi dự tiệc cùng Ngôn Tước, có người đã đưa cho ả và dặn cái gì mà "đến lúc hết cách hãm hại Lãnh phu nhân rồi thì mới đem ra.."

Lệ Đào lấy nó ra mãn nguyện nhìn vào từng tấm ảnh.

"Chà! Chà! Mấy tấm ảnh của Lãnh phu nhân 'đẹp' thế này mà không cho Ngôn Tước xem thì có vẻ hơi phí công người chụp!!"

"Cần gì phải để đến hết mưu rồi dùng? Chi bằng đem ra sử dụng luôn để Ngôn Tước đuổi chị ta đi cho nhanh đỡ chướng mắt..!!!"

Ả ta đắc ý cầm mớ ảnh đó bước ra ngoài. Thấy Ngôn Tước từ phòng của ông và Tô Thanh bước ra, Lệ Đào chạy lại nhưng chưa kịp nói gì đã bị Ngôn Tước nhìn cho cái nhìn lạnh thấu xương.

"Sao...sao anh lại nhìn em như thế..?" - ả ta e dè nói.

"Có phải con bé Tuyết nổi giận động thủ với em là do em đánh Thanh Thanh và mắng chửi, lăng mạ cô ấy đúng không??" - Ngôn Tước tức giận hỏi Lệ Đào, ả ta bày ra vẻ mặt ủy khuất..

"Em...em xin lỗi... nhưng đó là sự thật em mới nói chị ta như vậy..!"

"Im ngay!!! Em còn dám nói là sự thật??" - Ngôn Tước quát.

"Anh không tin thì nhìn đi!!"- dứt lời Lệ Đào đưa xấp ảnh cho Ngôn Tước, ông không để tâm mà dửng dưng liếc nhìn. Nhưng thoáng thấy người phụ nữ trong những bức hình đó hao hao giống Tô Thanh. Ngôn Tước mặt tối sầm liền giật lấy từ tay Lệ Đào cầm lên xem..

"MẤY CÁI THỨ NÀY Ở ĐÂU RA ĐÂY???"

"em không biết! Tối qua lúc đang đi dự tiệc với anh, có người giấu mặt đã đưa cho em..!" - Lệ Đào nghiêng đầu trả lời câu hỏi đầy phẫn nộ của Ngôn Tước cách nhẹ nhàng.

Ngôn Tước nắm chặt đống ảnh trong tay, mắt hung đỏ lại, cả người ông tức đến run run. Lệ Đào liếc thấy liền cười thầm trong lòng mà lên tiếng nói thêm..

"Em nghĩ anh đừng nên bênh chị Tô Thanh mà nghĩ đây là ảnh ghép..! Anh không tin thì cũng phải nhìn vào biểu hiện thường ngày của chị ta rất hay né tránh anh mà! Có thể chị ta sợ những bí mật này bị bại lộ nên cố tình lảng tránh anh đó..!"

Lúc này đây, Ngôn Tước như ngọn núi lửa phun trào. Ông không thể tự chủ được cơn thịnh nộ này mà liền quay phắt vào trong phòng. Lệ Đào vẫn đứng đó nhìn theo Ngôn Tước nghĩ thầm..

"Không biết anh ấy có gϊếŧ chị đi không..? Chúc may mắn nha, Tô Thanh!"

Trong phòng, tự nhiên Ngôn Tước hầm hầm bước vào làm Tô Thanh giật mình.

"Có... có chuyện gì sao??" - Tô Thanh chưa hiểu cái gì mới mở miệng hỏi thì..

BỤP!!! - mớ ảnh trên tay ông bay thẳng vào người bà. Tô Thanh lượm nó lên xem thử, ngay tức khắc mặt bà tái nhợt vã mồ hôi,

tay run lẩy bẩy..

"Đây... đây..? Những tấm ảnh... này..."

"Lí do em né tránh anh từ hồi trở lại Lãnh gia đúng không??" - đôi mắt ông ánh lên tia sát khí nhìn Tô Thanh, giọng nói lạnh buốt.

"Ngôn Tước à... phải! Đúng là tôi có sợ ông nhưng... nhưng mọi chuyện không như ông nghĩ đâu!!!" - bà ngước lên nhìn ông, đôi mắt đỏ hoe ướt màng nước. Tô Thanh vừa mới nói xong thì...

"AAAAAAAA!!!"

Ngoài phòng, Lệ Đào đứng trước cửa nghe ngóng và khẽ thở dài cảm thán..

"Ngôn Tước à, bản tính tàn nhẫn của anh vẫn chả thay đổi..!"

______________________________

Tua nhanh + chuyển cảnh..

"Tuyết! Em làm sao đấy..?"

"À... không, không sao.."

Ngồi trên xe mà nhìn Lãnh Tuyết cứ nắm nắm tay lại với nhau, khuôn mặt thoáng sự khó chịu. Nhan Thần đưa mắt nhìn hỏi thăm nhưng cô lại nói không.

Thực ra Lãnh Tuyết bị như thế này từ lúc khá lâu khi nãy. Cô có linh cảm lo lắng cho mẹ của mình... không biết mẹ Tô Thanh bây giờ thế nào.

Tuy không nói nhưng Nhan Thần chả lẽ lại không nhìn ra? Anh hơi nhíu mày, nhìn Lãnh Tuyết lúc này làm anh nhớ lại hồi nãy ở Hắc Bang, anh có sai vài thuộc hạ chỉ dạy cô cách lắp súng. Nhưng Lãnh Tuyết nhất quyết không chịu học khi ở gần mấy người đó, cô cứ một hai né tránh nam nhân vậy khiến Nhan Thần không khỏi thắc mắc mà lên tiếng..

"Tuyết! Tại sao em lại sợ nam giới chạm vào người??"

"Tại... tại tôi không thích..!"

"Không đúng! Nhìn em giống đang sợ hãi và lẩn tránh..! Có chuyện gì xảy ra??"

Nhan Thần nói hoàn toàn không sai! Bấy lâu nay cô toàn né tránh nam giới chạm vào người theo kiểu sợ hãi nhưng lại chả biết vì sao mình như vậy nữa.

Thấy càng hỏi sắc mặt Lãnh Tuyết càng đi xuống. Nhan Thần không ép, anh chỉ là muốn biết nguyên nhân thôi.

"Thôi được rồi! Em không trả lời cũng không sao..! Ta về thôi!"

"Từ đã! Từ đã! Cho tôi đến Lãnh gia chút có được không??" - Lãnh Tuyết vội nói.

"Làm gì?"

"Tôi thấy hơi lo cho mẹ..."

"Em cứ suốt ngày lo lắng cho Lãnh phu nhân mà không nghĩ tới bản thân gì cả! Em thực sự không sợ lại bị lão đại đánh cho trận nữa à??" - Nhan Thần chau mày khó chịu nói, anh nhắc đến Ngôn Tước làm cô chợt thay đổi ánh mắt và cả giọng nói..

"Chả lẽ anh sợ..?"

"Sợ ngài ấy đánh em!"

"Đánh cho đánh! Giỏi lắm ông ta cũng không khiến tôi chết được đâu!!"

________________________________

_Lãnh gia_

"Chào Nhan tổng! Chào tiểu thư!"

"Mẹ tôi đâu rồi?"

"Dạ... dạ....phu nhân..."

Thím giúp việc ấp úp rồi khẽ liếc sang người khác như cố tình không muốn nói cho Lãnh Tuyết biết. Lãnh Tuyết nhíu mày, lại có chuyện gì nữa vậy chứ..?! Cô mới ra khỏi cái Lãnh gia này được mấy tiếng thôi mà? Vậy là linh cảm của cô đúng rồi!

"Tiểu thư à! Đừng lên đó!!!"

Lãnh Tuyết từng bước chân nhanh chóng chạy lên tầng mặc kệ mấy người giúp việc cản. Nhan Thần cũng không yên tâm mà đi theo cô. Đến trước cửa phòng mẹ cô và Ngôn Tước, Lãnh Tuyết vươn tay mở cửa nhưng... bị khóa.

Cô nổi giận, trong lòng lo lắng không nguôi nên...

RẦM!!!!!

Nhan Thần định tới ngăn nhưng không kịp. Cánh cửa bật tung ra,

Lãnh Tuyết đạp vào nó rồi xông vào bên trong. Lại lần nữa cô nhíu mày nhìn ông ta và mẹ cô ở trên giường với nhau nhưng nhìn mẹ Tô Thanh có vẻ rất khổ sở. Ngôn Tước liếc lạnh Lãnh Tuyết lên tiếng..

"Đến đây làm cái gì nữa vậy hả??"

"Tôi mới là người hỏi ông câu này mới đúng! Ông làm trò gì đây? Chả phải ngày trước tôi đã nói là đừng làm mẹ tôi đau rồi sao??" - cô lạnh lùng nhìn ông ta nhắc lại điều kiện của mình khi trước.

"Không như thế này chả lẽ con bắt ta dùng roi đánh cô ấy như đánh con à..?!"

"Đánh? Rốt cuộc mẹ tôi đã làm gì sai??"

"Thứ dưới sàn là bằng chứng đấy!"

Ngôn Tước hất mặt, lập tức Lãnh Tuyết nhìn và cúi xuống nhặt những tấm ảnh bị bóp cho nhàu nhĩ lên xem. Cô không tin vào mắt mình, đây toàn là những hình ảnh nhạy cảm của Tô Thanh và rất nhiều người đàn ông khác.

"Mấy... mấy cái thứ này... không!

Mẹ tôi không phải là người như vậy!!"

"Tuyết nhi... ah... mọi... chuyện... không như con... nghĩ đâu!...

Tin mẹ..."

Ngôn Tước hừ lạnh cái rồi tiếp tục hành xác Tô Thanh. Bây giờ chính Lãnh Tuyết cũng được tận mắt nhìn thấy rồi thì dù có bênh mẹ mình đi chăng nữa cũng chả thể cãi lại được Ngôn Tước. Nhìn mẹ Tô Thanh đau đớn khổ sở, Lãnh Tuyết chỉ biết xiết chặt mấy tấm ảnh trong tay. Nhan Thần nãy giờ đứng đó im lặng, bây giờ anh mới cất tiếng và khẽ kéo tay cô..

"Tuyết! Ra ngoài thôi! Phu nhân sẽ không sao đâu!!"

"Không sao là không sao thế nào?? Mẹ tôi đang ốm dở! Bà ấy lại sợ tiếp xúc với Lãnh Ngôn Tước nữa! Anh bảo tôi....." - đang nói thì cô bỗng khựng lại im lặng như vừa phát hiện ra điều gì đó..

"Nhan Thần, có phải anh nói tôi không phải không thích bị nam giới chạm vào người mà là SỢ tiếp xúc với họ đúng không??"

"Đúng vậy!" - Nhan Thần nghiêm nghị khẳng định điều đó khiến Lãnh Tuyết đảo mắt suy nghĩ.

Chả phải mẹ cô trong năm qua ngoài sống chung với chú Cương Hữu ra thì cũng có dấu hiệu sợ tiếp xúc với đàn ông hay sao??

Chuyện này càng ngày càng khó hiểu rồi! Cô phải làm sáng tỏ mới được! Mẹ Tô Thanh thực sự không phải là loại đàn bà dơ bẩn như trong những tấm hình kia. Nói là làm, Lãnh Tuyết lập tức quay phắt người chạy đi.

"Nhan Thần!"

"Có tôi..!"

"Đi theo nó đi! Có gì báo về đây!" - Ngôn Tước hất mặt theo hướng của Lãnh Tuyết sai bảo.

"Tuân lệnh!" - Nhan Thần cúi đầu và cũng quay ra chạy theo cô.

Phía Lãnh Tuyết, cô về căn nhà mà cô và mẹ Tô Thanh đã sống năm qua với chú Cương Hữu. Cô đi đến cửa nhấn chuông và gọi..

"Chú Cương Hữu! Chú Cương Hữu!"

"Tuyết nhi! Có chuyện gì? Chú đây!!" - Cương Hữu mở cửa bước ra.

"Chú! Chú biết nguyên nhân phải không??"

"Nguy... nguyên nhân nào???"

"Mẹ cháu và cháu cùng mắc chứng sợ tiếp xúc với người khác giới là có liên quan đến nhau không?? Tại sao mẹ với cháu lại như vậy??"

"Sao cháu biết.." - chú bất ngờ trước câu hỏi gấp gáp của Lãnh Tuyết.

"Bây giờ cháu có biết hay không không quan trọng!! Quan trọng là hiện tại cháu cần lí do để minh oan cho bà ấy!!!"

"Thực ra chuyện này Thanh Thanh không muốn chú nhắc lại vì nó quá ám ảnh với cô ấy. Nhưng nếu cháu muốn biết thì chú sẽ nói..." - Cương Hữu thở dài tiếp lời..

"Năm cháu tuổi, Tô Thanh bị cường bạo..!"

"Cái gì???"

Truyện Chữ Hay