Rất nhanh, cấm vệ quân trong cảng vũ trụ lập tức đồng thanh lên tiếng kính chào, tiếp đó liền nhìn thấy một đại đội quân nhân cưỡi ngựa sắt xuất hiện.
Vừa nhìn thấy những quân nhân cưỡi nhựa sắt này, quần chúng lập tức hoan hô cả lên.
Thằng ngốc ở Đế quốc Ám Dạ cũng biết, chỉ có người có tư cách kỵ sĩ hoàng gia, mới có thể cưỡi ngựa ở hành tinh thủ đô, mà người có tư cách kỵ sĩ, thì chỉ có người của quân đoàn hoàng gia.
Đội kỵ sĩ này đai đa số đều mặc đồng phục quân quan của Đế quốc, chỉ có quân hàm có chút khác nhau, nhưng thấp nhất cũng là quân hàm thiếu tướng.
Đương nhiên, trong đội kỵ sĩ này cũng có người khác biệt so với mọi người, người xếp thành chữ phẩm (品, một người trước hai người đi sau) dẫn đầu đội ngũ, khoác áo choàng, trong đó người đi đầu là một người đàn ông mang mặt nạ hổ, tóc đen, quân phục màu đen dải lụa thêu vàng, làm nổi bật cơ thể dũng mãnh của anh ta.
Một hơi thở hung mãnh nồng đậm, theo sự nhấp nhô của cơ thể anh ta mà hiển thị lúc có lúc không. Quân hàm trên vai và hình ảnh thêu trên áo choàng của bộ quân phục của anh ta giống nhau, đều là một đầu hổ màu vàng đang hung dữ há miệng gào thét.
Anh ta chính là đoàn trường của quân đoàn hoàng gia, Hổ Đề đốc, một trong tam đại đề đốc.
Phía sau bên trái Hổ Đề Đốc, là một người đàn ông có tóc màu vàng, anh ta mặc bộ quân phục màu bạc, đeo mặt nạ báo, trên áo choàng thêu một đầu con báo, đầu con báo này có chút không rõ rang, nếu không chú ý, căn bản nhìn không rõ đây là gì.
Còn về người đàn ông này là đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia, Báo Đề đốc, một trong tam đại đề đốc. Báo Đề đốc này cũng chính là Ngải Nhân Bố Đặc – gia chủ Lý gia, lúc Đường Long bắt đầu xây dựng sự nghiệp ở tinh hệ Vô Loạn đã tiêu diệt.
Bên cạnh Báo Đề đốc là một cô gái tóc xanh lam, mặc dù dung mạo của cô ấy đã bị mặt nạ sói che mất, nhưng cơ thể được bộ quân phục ôm sát lộ rõ đường cong của cơ thể, có thể đoán ra được cô ấy đang được độ tuổi thanh xuân xinh đẹp.
Cô gái khoác áo choàng màu xanh lam này, không giống với hai đồng đội lãnh đạo kia của mình, ngược lại không ngừng vẫy tay chào và hôn gió về phía đám đông đang hoan hô, đầu sói màu xanh lam thêu phía sau áo choàng, thần thái đó giống như hành động của cô ấy vậy hào phóng như thế.
Nhưng đừng tưởng rằng cô ấy là người rất nhiệt tình dễ gần, người quen biết cô ấy đối với nhượng bộ né tránh đối với cô ấy. Nếu như không phải cô ấy, những hoàng thân quốc thích, con ông cháu cha kia cũng không cần giả bộ làm con ngoan trong thời gian này, và mượn cớ đi du học để tránh thật xa. Cô ấy chính là đoàn trưởng quân đoàn , Lang (Sói) Đề đốc, một trong tam đại đề đốc.
Trong cung điện chính của hoàng cung, Trung thừa tướng dưới ngai vàng hoàng đế Ám Dạ khoanh tay cung kính đứng, lặng lẽ quan sát tam đại đề đốc đang ở bên ngoài đại điện nhanh bước tiến về phía này.
Không những Trung thừa tướng đang quan sát bọn họ, Tả Hữu thừa tướng, các vị điện hạ, bao gồm toàn bộ văn võ bá quan trong triều cũng đang lặng lẽ quan sát.
Nên biết tam đại đề đốc này có thể nói là những người toàn bộ văn võ bá quan, đặc biệt là các vị điện hạ muốn giao thiệp nhất, nhưng cũng ít giao thiệp nhất.
Muốn giao thiệp nhất, là vì tam đại đề đốc này nắm trong tay quân đoàn lớn nhất Đế quốc Ám Dạ, chỉ cần vị điện hạ nào lôi kéo được bọn họ, có thể nói người thừa kế ngai vàng Hoàng đế Ám Dạ đã xác định được.
Nhưng bọn họ lại ít giao thiệp nhất, vì bọn họ là tâm phúc của hoàng đế, còn được hoàng đế tin tưởng sủng ái hơn cả các phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, ai cũng không dám mạo hiểm bị hoàng đế nghi kỵ để đi lôi kéo bọn họ.
“Thần, Ngạo Hàn, Ngải Nhân Bố Đặc, Tuyết Lợi Ti khấu kiến ngô hoàng, nguyện ngô hoàng sớm ngày thống nhất thiên hạ.”
Cả Đế quốc Ám Dạ cũng chỉ có người bọn họ, có thể gọi hoàng đế Ám Dạ là ngô hoàng, những đại thần khác, bao gồm Trung thừa tướng được sủng ái tin yêu, đều chỉ có thể gọi hoàng đế Ám Dạ là bệ hạ.
Có thể tưởng tượng, đơn giản câu xưng hô này, đã có thể khiến tuyệt đại bộ phận đại thần đố kỵ người bọn họ.
“Ba vị ái khanh miễn lễ, lần này triệu vị ái khánh về đây, là trẫm có việc muốn vị ái khanh đi hoàn thành”. Hoàng đế Ám Dạ ôn hòa nói.
Ngữ khí của hoàng đế Ám Dạ, khiến bá quan văn võ toàn triều đều hai mắt đỏ cả lên nhìn chằm chằm tam đại đề đốc, bao gồm cả những điện hạ kia, vì bọn họ chưa bao giờ có được đãi ngộ hoàng đế Ám Dạ dùng giọng nói ôn hòa như thế để nói với mình.
“Hoàng đế Ám Dạ cảm giác được vẻ mặt của mọi người, khóe miệng mỉm cười, còn Trung thừa tướng cẩn thận chú ý cấp trên và các vị đồng liêu, lúc nhìn thất vẻ mặt đố kỵ của các đồng liêu, cũng nhìn thất nụ cười lóe lên của hoàng đế kia. Trung thừa tướng trong lòng rét run, vội vàng buông rèm mắt xuống, xem như chuyện gì cũng không nhìn thấy.
“Xin ngô hoàng hạ lệnh, chúng ta sẽ thay ngô hoàng quét sạch mọi chướng ngại!” Tam đại đề đốc lần nữa quỳ xuống nói, giọng của bọn họ mặc dù có chút ngạo mạn, nhưng mọi người có mặt đều có vẻ đó là đương nhiên, nếu như có kẻ địch nào mà tam đại đề đốc không trị nổi, vậy thì cũng là lúc nguy hiểm của Đế quốc Ám Dạ đã đến.
“Tin rằng các người cũng đã nghe nói! Liên minh nước đã giải tán đồng thời tấn công lẫn nhau, mà nước ta cũng bị Đế quốc Phong Văn tấn công, có một quân đoàn toàn quân bị diệt, vài ngàn hành tinh hành chính rơi vào tay địch.” Hoàng đế Ám Dạ nói.
Anh ta lúc này, không kích động như lúc lần đầu nghe được tin, ngược lại thoải mái giống như đang nói một chuyện không có gì to tát cả.
Hổ Đề đốc Ngạo Hàn lập tức đứng dậy hành quân lễ, lớn tiếng nói: “Thần sẽ đi đoạt lãnh thổ lại, đồng thời lập tức phản công Đế quốc Phong Văn.” Nói rồi muốn rời đi.
Hoàng đế Ám Dạ vẫy tay, đồng thời vẻ mặt giận dữ nói: “Trở lại cho trẫm, cái tên nhà ngươi, Trẫm còn chưa nói xong mà! Chuyện thu hồi lãnh thổ đã giao cho quân đoàn biên phòng , , rồi, ngươi đừng có chạy đến mà thêm phiền phức, cẩn thận quân đoàn biên phòng lại tố cáo ngươi!”
Mặc dù hoàng đế Ám Dạ sắc mặt giận dữ, nhưng nghe giọng của anh ta, kẻ ngốc cũng biết anh ta sủng ái tam đại đề đốc bao nhiêu.
Vốn dĩ hành động tự ý ngắt lời hoàng đế, và tự ý đứng dậy của Hổ Đề đốc, ở trên mình những thân tử khác chắc chắn sẽ bị buộc vài tội danh, nhưng trên người tam đại đề đốc, điều này căn bản không tính là gì.
Hổ đề đốc Ngạo Hàn không nói gì, nghe thấy lời của hoàng đế Ám Dạ chỉ là trở về đứng tại chỗ, còn Lang đề đốc Tuyết Lợi Ti thì cười nói: “Ngô hoàng, ngài không phải không biết tính nóng nảy của Hổ ca, ngài mau ra lệnh cho chúng thần đi!”
Lời nói của Tuyết Lợi Ti, lần nữa hấp dẫn lượng lớn ánh mắt đố kỵ.
Vì cả Đế quốc Ám Dạ, người có thể thúc giục hoàng đế chỉ có một mình cô ấy, cho dù là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cũng không dám làm như vậy.
Nên biết hậu cung phi tần không ít lần vì chuyện này mà nói những lời gièm pha hãm hại Lang đề đốc, nhưng kết quả tuyệt đối là những phi tần nói những lời gièm pha kia bị đưa vào lãnh cung.
Hoàng đế Ám Dạ giả bộ bất đắc dĩ, thở dài nói: “Hài! Thật không biết nói các người như thế nào mới tốt, được rồi! Trẫm sẽ nói thẳng.
“Hổ đề đốc, ngươi lãnh binh tấn công Đế Quốc Nguyệt Mộ; Báo đề đốc ngươi lãnh binh tấn công Đế quốc Lam Băng; Lang đề đốc, ngươi lãnh binh tấn cong Đế quốc Phong Văn.
“Không yêu cầu các người trong cuộc chiến vũ trụ đạt được kết quả lớn, chỉ yêu cầu các người ra sức phá hoại cơ sở hạ tầng mặt đất trên hành tinh của nước.”
Tam đại đề đốc cũng không hỏi nhiều, trực tiếp kính chào theo quân lễ nói: “Tuân lệnh!” Liền quay người rời đi, hành động vô lễ như thế, hoàng đế Ám Dạ căn bản không để ý đến.
Các đại thần sớm đã biết là như thế, đương nhiên cũng sẽ không mạo hiểm không lấy được lòng của hai bên, chạy ra chỉ trích hành động vô lễ của tam đại đề đốc.
Mặc dù các vị điện hạ và các đại thần đều không tin, hoàng đế ngàn dặm xa xôi triệu tam đại đề đốc trở về chỉ là vì nói những lời như thế.
Nhưng điều này liên quan đến bí mật của hoàng đế, cũng không dám đi truy cứu, cho dù có muốn tìm hiểu kỹ cũng không phải là bây giờ. Trong bóng tối, tam đại đề đốc sớm đã bị người khác theo dõi.
“Xin bệ hạ tha thứ cho lão thần ngu muội, hồi nãy lão thần nghe bệ hạ ra lệnh cho ba vị đề đốc, lão thần chỉ là không hiểu, bệ hạ sao lại không để ba vị đề đốc tấn công nước Vũ Lai?
“Nên biết, nước Vũ Lai là nước lớn nhất vũ trụ, là kẻ địch lớn nhất của nước ta, không thể để nó có được thời gian gia tăng thực lực.
“Lão thần tin tưởng, chỉ cần ba vị đề đốc đồng thời tấn công nước Vũ Lai, nước Vũ Lai tuyệt đối không thể giành được ưu thế.”
Một lão thần ăn mặc hoa lệ, đeo dải lụa công tước, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn hoàng đế Ám Dạ, bất kỳ ai nhìn thất vẻ mặt của ông ta cũng hiểu, ông ta khát vọng có được lời giải đáp của hoàng đế Ám Dạ cho ông ta.
Chân mày của hoàng đế Ám Dạ nhảy lên, trong lòng mắng: “Cái tên già chết tiệt, lúc nào đã nương nhờ con của ta? Lại thay bọn họ chạy ra thăm dò? Tốt nhất đừng để ta biết ngươi nương nhờ ai, đến lúc đó cho ngươi biết tay!”
Hành động chân mày nhảy lên của hoàng đế Ám Dạ khiến mọi người đều nhìn thấy rõ, có vài vị đại thần im bặt không lên tiếng, còn các điện hạ và đông bọn của bọn họ, thì theo sau lời vị đại thần kia hỏi về phương án giải quyết nước Vũ Lai.
Những lời nói phần lớn là những lời đại loại như “Nếu là tam đại đề đốc không tiện thay đổi kế hoạch, vậy thì chi bằng do thần phụ trách tấn công nước Vũ Lai!”, ý trong lời nói đó chính là muốn có được quân quyền.
Nhìn thấy hành động của các con của mình và các đại thần, hoàng đế Ám Dạ trong lòng bất giác cười lạnh: “Bọn chết tiệt, tưởng ta không biết ý đồ của các người sao! Hừ, hừ, phải để các người lần nữa thất vọng!”
Nghĩ đến đó, hoàng đế Ám Dạ lên tiếng nói: “Không cần lo lắng tình hình của nước Vũ Lai, trẫm đã giao việc tấn công nước Vũ Lai cho quân đoàn hoàng gia phụ trách rồi.”
“Ồ, thì ra là như thế, lão thần đã hiểu rồi, nước Vũ Lai giao cho quân đoàn hoàng gia phụ trách quả thực thỏa đáng, chỉ là không biết quân đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia là do ai đảm nhận? Bệ hạ ngài là cơ thể ngàn vàng, không thể tự mình chỉ huy!”
Lão công tước kia, trước tiên là hiểu ra gật đầu, tiếp đó để lộ vẻ mặt trung thần khuyên ngăn.
Những đại thần khác cũng tranh nhau nói, khuyên ngăn lợi hại nhất thì là những điện hạ kia, đều nói là muốn giải quyết lo lắng thay phụ thân, tranh nhau yêu cầu được đảm nhận chức quân đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia.
Hoàng đế cười lạnh: “Đừng làm ồn nữa, trẫm có nói là quân đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia là do trẫm đảm nhận sao?” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều há miệng không nói được lời nào.
Lão công tước kia thì có vẻ cẩn thận thăm dò: “Bệ hạ nói như thế, là chỉ quân đoàn trưởng quân đoàn sớm đã có người đảm nhận rồi?”
“Đương nhiên! Lúc thành lập quân đoàn hoàng gia, đã có người đảm nhận chức quân đoàn trưởng rồi.” Hoàng đế Ám Dạ cười nói, nhưng nụ cười kia thế nào cũng đều cảm thấy là cười nhạo.
Các đại thần ngây người, còn các điện hạ thì sững sờ, bao gồm Trung thừa tướng biết được nhiều bí mật của hoàng đế, cũng ngây người, bọn họ chưa từng nghĩ đến, quân đoàn trưởng quân đoàn hoàn gia sớm đã có người đảm nhận.
Từ trước đến nay, bọn họ đều cho rằng vị trí này là do hoàng đế kiêm nhiệm, vì thực lực của quân đoàn hoàng gia này, tương đương với tổng hợp thực lực của tam đại đề đốc, đây là do tam đại đề đốc nói, hoàng đế bệ hạ không thể giao chức vị này cho người khác.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao các điện hạ, các đại thần đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, nhưng ai cũng không ngờ rằng miếng thịt lớn như thế sớm đã thuộc về người khác rồi.
“Ơ, bệ hạ, không biết lão thần có thể có vinh hạ được biết, anh hùng chí sĩ đảm nhận chức quân đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia là ai không?” Lão công tước kia sau khi tỉnh lại, liền cẩn thận nói.
Mọi người cũng tỉnh lại theo, lập tức dựng tai lắng nghe, các điện hạ và một số lão thần thậm chí đã có quyết tâm trong lòng, chỉ cần biết được đó là ai, lập tức phái người tìm cơ hội ám sát người này, để cho vị trí nóng bỏng tay kia có thể để trống.
“Long đề đốc, Long Ngạo thân vương.”
Hoàng đế Ám Dạ tùy tiện nói ra vài chữ này, chữ đầu khiến mọi người trong lòng rét run, vì bọn họ liên tưởng đến tam đại đề đốc, theo thói quen của ngôn ngữ, Long đề đốc này là lão đại của tam đại đề đốc. Ý tiềm ẩn bên trong là, đắc tội Long đề đốc chẳng khác nào đắc tội với tam đại đề đốc.
chữ sau khiến mọi người đều sờ đầu, Đế quốc lúc nào xuất hiện tước vị thân vương này?
Các huynh đệ của hoàng đế bệ hạ, lúc tranh đoạt hoàng vị đã thủ túc tương tàn chết sạch rồi, những chuyện đen tối xảy ra năm đó, những đại thần đời trước còn sống biết rất rõ, tuyệt đối có thể khẳng định, không có một huynh đệ của hoàng đế còn sống.
Mà con cháu của hoàng đế bệ hạ giỏi nhất cũng chỉ được phong là quận vương, căn bản không có người nào có được tước vị thân vương dưới một người, trên vạn người này.
Nhưng hoàng đế bệ hạ lại căn bản không thể đem chuyện này ra nói dối, vì căn bản không cần phải như thế, lẽ nào thật sự còn có một vị thân vương tồn tại?
Lão công tước kia căn bản không muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy điện hạ mình nương nhờ ra sức nháy mắt ra hiệu ình, sau khi chần chừ, đành bấm bụng lên tiếng nói: “Bệ hạ, không biết Long Ngạo thân vương là ai? Lão thần chưa từng nghe qua …”
Lời của lão công tước vẫn chưa nói xong, liền bị hoàng đế Ám Dạ chăn lại, hoàng đế Ám Dạ hừ lạnh một tiếng, dùng giọng nói cao ngạo khinh miệt nói: “Lui xuống, ngươi chỉ là một công tước mà thôi!”
Lão công tước kia lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngay cả câu tạ tội cũng không dám nói, run rẩy lui về vị trí của mình, những người có mặt trên điện nghe ra hàm ý của câu nói này của hoàng đế: “Những người các người chỉ là thần tử, căn bản không có tư cách biết được chuyện nội bộ của hoàng thất!”
Văn võ toàn triều không có ai là kẻ ngốc, cho nên đều im bặt, mặc cho chủ tử của mình ra hiệu như thế nào, cũng đều không dám lần nữa chuốc phiền phức.
Nên biết vị chủ tử này chỉ có thể phụ trách vinh hoa sau này của mình, nhưng vị chủ tử trước mặt này có thể lập tức khiến mình tiêu tùng, tuyệt đối có thể khiến mình rơi xuống vực thẳm, cho nên vẫn không nên tham gia vào.
Hoàng đế Ám Dạ nhìn thấy biểu hiện của các con mình, bất giác trong lòng giận dữ mắng: “Một đám chuột con nhát gan chỉ có dã tâm mạnh mẽ, nhưng lại không có dũng khí và kiến thức giống như thế!
“Ta sao lại nuôi dưỡng ra nhiều tên vô dụng như thế! Nếu như thật sự dựa vào đám vô dụng này, Đế quốc của ta chẳng khác nào tiêu tùng vào đời của ta? May mà ông đây nhìn xa trông rộng!”
Nghĩ đến đây, sắc mặt giận dữ của hoàng đế Ám Dạ biến mất, ngược lại thay vào đó là ánh mắt bi thương nhìn mấy đứa con.
Những con trai của ông ấy căn bản không chú ý đế vẻ mặt của phụ hoàng, cũng không ngờ rằng phụ hoàng mình lúc này đang than: “Hài! Các người đến lúc đó đừng trách ta vô tình, cũng đừng trách các huynh đệ kia của các ngươi tàn nhẫn vô tình, đây là chuyện không còn cách nào khác.
“Vì bảo đảm Đế quốc Ám Dạ chúng ta trường tồn, hoàng thất Ám Dạ chúng ta chỉ có thể lựa chọn quy tắc như thế.”
Đêm khuya, hoàng cung Ám Dạ đã trở nên tĩnh lặng.
Duy trì truyền thống cổ xưa, nội vệ cung đình đeo đao laser hình đại đao và súng ngắn laser, khoắc áo khoác có thể chống laser, bắt đầu công việc tuần tra cung đình.
Hậu cung, ngoài cửa tẩm cung hoàng đế, mấy chục nội vệ cao cấp vẻ mặt lạnh lùng đứng như cột bảo vệ xung quanh tẩm cung, không có lệnh, những nội vệ không có bản tính này, sẽ lập tức tiêu diệt bất kỳ vật thể nào xuất hiện trước mặt.
Trong tẩm cung ngoài hoàng đế Ám Dạ và tam đại đề đốc, còn có một người đàn ông đeo mặt nạ rồng.
Theo hình dạng mặt nạ so sánh với tam đại đề đốc, người đàn ông này hiển nhiên chính là Long đề đốc trong miệng của hoàng đế Ám Dạ, Long Ngạo.
“Hổ đề đốc, Báo đề đốc, Lang đề đốc tất cả nhiệm vụ mà ta ra lệnh cho các người toàn bộ không tính.” Hoàng đế Ám Dạ nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy lời này, tam đại đề đốc đối với việc nói mà không giữ lời, tổn hại uy nghiêm của hoàng đế này hoàn toàn không có phản ứng gì, ngược lại vẻ mặt tỏ vẻ sớm đã biết, cúi đầu không lên tiếng.
Hoàng đế Ám Dạ nói tiếp: “Long đề đốc, ngươi đảm nhận nhiệm vụ của người bọn họ, nhiệm vụ tấn công nước giao cho ngươi.”
Đối với nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành này, Long đề đốc không chút do dự gật đầu đồng ý. Còn về hành động vô lễ rất hiển nhiên của Long đề đốc, những người có mặt đều không để ý.
“Còn về người các ngươi thì che giấu tung tích, mục tiêu tấn công là nước Đại Đường, phải tiêu diệt nước Đại Đường trong thời gian ngắn nhất, cho dù không thể tiêu diệt được Đại Đường, cũng phải tiêu diệt được hoàng đế Đại Đường Đường Long!” Hoàng đế Ám Dạ có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
Tam đại đề đốc mặc dù không hiểu, tại sao phải ngàn dặm xa xôi tấn công một nước nhỏ, nhưng vẫn lập tức quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: “Chúng thần nhất định sẽ làm như ý nguyện của ngài, ngô hoàng.”
“Uhm, trước tiên hãy nghi ngơi ở kinh thành ngày, bổ sung thiết bị vật tư đầy đủ xong thì có thể xuất phát, không cần tiến cung từ biệt.” Hoàng đế Ám Dạ vẫy tay, ra hiệu tam đại đề đốc lui ra.
Lúc tam đại đề đốc rời đi, tam đại đề đốc trước tiên quỳ bái hoàng đế Ám Dạ, sau đó cúi chào Long đề đốc, nếu như để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ suy đoán không thôi. Vì đặc quyền của tam đại đề đốc, có thể ngoài hoàng đế Ám Dạ ra, cho dù gặp hoàng tử cũng không cần hành lễ.
Sau khi tam đại đề đốc lui ra, Long đề đốc rót cho hoàng đế Ám Dạ một ly rượu, đồng thời lên tiếng nói: “Phụ hoàng, tại sao phải điều động binh lực đối phó với Đường Long kia?”
Hoàng đế Ám Dạ sau khi một hơi uống sạch ly rượu, mới nói: “Hù, Ngạo nhi, ta nghi ngờ nguyên nhân nước tấn công lẫn nhau lần này, rất có thể là nhận được mệnh lệnh của Đường Long.
“Lần trước chúng ta chỉnh lý nhiều chuyện, nhìn thấy nội loạn của bọn họ, lúc ban đầu ta còn cho rằng mưu kế của chúng ta đã thành công, nhưng suy nghĩ kỹ, nếu như bọn họ phản bội Đường Long, tuyệt đối sẽ không toàn lực tấn công đồng minh của mình, dù sao cũng phải bảo tồn thực lực của mình.
“Bây giờ tình báo hiển thị, nước lớn dường như đều điều động tất cả binh lực vào trong cuộc chiến, những người có chút thông minh sẽ cảm thấy không bình thường.”
“Khiến bọn họ làm như thế, chắc chắn là Đường Long nghi ngờ thuộc hạ của hắn có người phản bội, nhưng lại phân biệt không ra, cho nên dứt khoát ra lệnh bọn họ tàn sát lẫn nhau.”
“Có lẽ không phải như thế? Nếu như bọn họ nhận được mệnh lệnh của Đường Long, sao người không nhận được mệnh lệnh?” Long đề đốc vẻ mặt không hiểu.
“Hài, ta không phải là thuộc hạ chân chính của Đường Long, hơn nữa ta cũng không phải là người sinh hóa do người máy cải tạo, quỷ mới biết Đường Long có cài đặt chương trình dự tính gì đó trong đầu những người máy này không!
Hoàng đế Ám Dạ bất đắc dĩ nói: “Cho nên lần này để con tấn công nước lớn, cũng chính là khiến cho bên ngoài biết được chúng ta đã điều động tất cả binh lực, để tránh những nước lớn kia cảm giác được gì đó mà bao vây tấn công chúng ta.
“Chúng ta đến lúc đó, không thể chịu nổi sự bao vây tấn công của nước lớn.”
“Con đã hiểu thưa phụ hoàng, thần nhi nhất định sẽ làm nổi bật uy phong của Đế quốc Ám Dạ.” Long đề đốc gật đầu nói.
“Uy phong không nhất định cần, nhưng nhất định dưới tình huống tổn thất ít nhất, phá hoại lớn nhất cơ sở hạ tầng mặt đất của nước, cái cần đánh chính là hậu cần, chỉ cần phá hủy hậu cần của nước, thắng lợi nhất định là thuộc về Đế quốc Ám Dạ chúng ta!” Hoàng đế Ám Dạ hưng phấn nói.
“Vâng, nhi thần tuân lệnh.” Long đề đốc nói đến đây, làm ra vẻ chần chừ nói: “Chỉ là phụ hoàng, nhi thần lần này xuất chinh, các vị huynh đệ bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện thân phận của nhi thần, đến lúc đó nhìn thần đệ đệ của bọn họ này …”
“Ngạo nhi, nếu như ta đã giao quân đoàn hoàng gia cho con, vậy thì đã tỏ rõ ý của ta, dù gì con cũng phải xuất hiện trong mắt thế nhân, lần nữa che giấu thân phận cũng không có lợi ích gì.
“Lẽ nào con không mong chờ, lúc tất cả mọi người phát hiện ra quân đoàn trưởng quân đoàn hoàng gia, chính là thập tam hoàng tử ngu ngốc kia, lúc đó bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào sao?” Hoàng đế Ám Dạ cười khà khà nói.
“Đúng vậy, nhi thần thật sự mong chờ khoảnh khắc đó mau đến sớm.” Long đề đốc lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười của anh ta khiến người khác có chút cảm giác lãnh lẽo.
“Ha ha, không hổ là con trai của ta, chỉ cần con có bản lãnh, vị trí này của ta con có thế lấy đi bất cứ lúc nào, huynh đệ của con cũng tùy con xử lý.” Hoàng đế Ám Dạ vỗ vỗ vai Long đề đốc cười lớn nói.
Long đề đốc nghe thấy lời này toàn thân run lên, vội vàng quỳ xuống: “Nhi thần không dám, nhi thần xin phép lui xuống, chuẩn bị mọi chuyện trước khu xuất chinh.”
Sau khi hoàng đế Ám Dạ vẫy vẫy tay, Long đề đốc lập tức bỏ chạy rời khỏi căn phòng khiến anh ta cứ mãi đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn bóng của Long đề đốc rời xa, hoàng đế Ám Dạ mỉm cười, tự rót rượu cho mình, lầm bầm: “Hi vọng ngươi đừng quá sốt ruột, nên biết sốt ruột thì không thể ăn được đậu hũ nóng, nếu như lúc đầu ta không tuân thủ quy tắc này, vậy thì bây giờ cũng không phải là ta ngồi ở vị trí này.
“Đây là giáo huấn truyền từ đời này sang đời khác của hoàng gia Ám Dạ chúng ta!” Ông ta liền một hơi uống sạch rượu.
Phủ tổng thống nước Vũ Lai, cảnh vệ bảo vệ cửa hôm nay kính chào đến nỗi tay mỏi nhừ, vì hôm nay những người đi vào phủ tổng thống đều là quân nhân, hơn nữa toàn bộ là những nhân vật quan tướng trở lên, đơn giản cảnh vệ cận thân bọn họ mang theo, cũng đủ để lập thành một sư đoàn.
“Thưa tổng thống, xin ngài hãy thu hồi mệnh lệnh. Quân ta mặc dù lớn mạnh, nhưng cũng không thể đồng thời khai chiến với cả nước, xin ngài hay đặt mục tiêu vào một nước.” Một quân nhân trung niên đeo quân hàm nguyên soái, nói với Đường Kim.
Một thượng tướng bên cạnh nguyên soái, nhìn thấy sắc mặt Đường Kim không tốt cho lắm, vội nói: “Thưa tổng thống, không phải những quân nhân như chúng tôi đây sợ hãi sức mạnh của địch. Theo thực lực hiện giờ của nước ta, cả vũ trụ vẫn không có kẻ địch nào có thể để trong mắt chúng ta.
“Chỉ là bây giờ cùng lúc khai chiến với cả nước, quả thực không phải quân đội chúng ta có thể chịu đựng được, nếu như chỉ có mục tiêu, quân ta tuyệt đối không nói hai lời lập tức tiêu diệt đối phương, xin tổng thống hãy thay đổi mệnh lệnh.”
Đường Kim nhìn thấy những thuộc hạ này, vừa là tự hào vừa là cảm khái.
Từ lúc mình ra lệnh phát động chiến tranh với đồng minh, đại đa số dân chúng đều khiển trách mình, nói nào là mình thất tín bội nghĩa, hiếu chiến.
Nhưng bất luận bên ngoài nói như thế nào, thuộc hạ của mình toàn bộ đều đứng về phía mình, xem ra mình làm người cũng không tính là thất bại.
Mặc dù mình rất muốn đồng ý đề nghị này của những thuộc hạ này, cũng hiểu được đồng thời khiêu chiến nước lớn, cho dù mình là nước lớn nhất vũ trụ cũng rất gian nan.
Nhưng mình tuyệt đối sẽ không đáp ứng bọn họ, vì không còn cách nào có thể nhận biết được ai là phản đồ, mình chỉ có thể sử dụng biện pháp này. Nếu như đã không còn cách nào lợi dụng năng lực của nước lớn để giúp đỡ đại ca, vậy thì mình sẽ làm nước này loạn hết cả lên, khiến cho nước lớn này tấn công lẫn nhau, lại phát động chiến tranh tấn công với bên ngoài.
Thủ đoạn sử dụng chiến tranh, làm suy yếu thực lực của tất cả các nước mạnh bao gồm cả mình trong đó, cứ như thế cho dù không có sự giúp đỡ của anh em mình, lão đại cũng có thể dựa vào thực lực của đại Đường để thống nhất vũ trụ, điều này còn tốt hơn nhiều so với việc tiến cử lão đại trở thành minh chủ liên minh.
Hơn nữa làm như thế, không những có thể giúp lão đại làm suy yếu đi thực lực của địch, cũng có thể làm suy yếu đi thực lực của phản đồ, tuyệt đối sẽ khiến phản đồ bị cuốn vào vực thẳm chiến tranh.
Nhìn thấy dáng vẻ ồn ào của các thuộc hạ, Đường Kim đứng lên vẫy tay nói: “Không cần nói nữa, ta muốn đăng cơ làm đế!”
Đường Kim không muốn giải thích, đành sử dụng biện pháp này để phân tán sự chú ý của các thuộc hạ. Cũng chỉ có thể sau khi mình trở thành hoàng đế, mới có thể thuận lợi thực hiện kế hoạch làm suy yếu thực lực của tất cả các nước.
“Ah!” Các quan tướng nghe thấy lời này, sau khi ngây người toàn bộ đều hoan hô cả lên, một số tướng quan thì lập tức thông báo tin này cho bạn bè của bọn họ.
Các quan văn nhận được tin tức này chạy đến, bắt đầu náo nhiệt thương thảo nghi thức đăng cơ, và quan trọng hơn là làm thế nào phong quan phong tước.
Bọn họ chờ đợi ngày này chờ đợi rất lâu rồi, còn về những quan viên phản đối độc tài, phản đối đế chế kia, hoặc là trở thành dân chúng ở đáy xã hội gào thét bất lực, hoặc là sớm đã biến mất khỏi thế gian.
Thuộc hạ Đường Kim lúc này, không ai phản đối Đường Kim đăng cơ.
Lúc liên minh nước lớn của vũ trụ đang náo nhiệt, đột nhiên nhận được tin các nhân vật thực quyền của nước ngoại trừ Đế quốc Ám Dạ, dường như là cùng lúc tuyên bố đăng cơ làm hoàng đế.
Mà trong nước, nước Nguyệt Mộ và nước Phong Văn là quốc gia đế chế, tân hoàng đế là thừa tướng hoặc đại tướng quân sớm đã nắm thực quyền quốc gia, điều này khiến mọi người không cảm thấy kỳ lạ gì, hoàng quyền rơi vào tay người khác chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống thần tử đoạt vị, không có gì là lạ.
Nhưng hai nước Vũ Lai và Lam Băng là lá cờ đầu của chế độ dân chủ, là tấm gương của các nước dân chủ, căn bản không thể tiếp nhận lá cờ đầu lại thay đổi mặt trận, sự khiển trách của các nước dân chủ lập tức truyền khắp vũ trụ, nhưng các nước cũng là đế chế thì không lên tiếng ủng hộ, vì các nước đế chế vô cùng giới bị những các nước đế quốc mới chiếm vị trí đầu trên bảng vũ trụ.
Nhưng, bất luận những nước khác sách động dân chúng nước Vũ Lai và Lam Băng như thế nào, hai người Đường Kim và Đường Thủy đứng lên lật đổ kẻ độc tài, nắm chắc trong tay quân chính, kinh tế, tình báo … tất cả quyền lực quân chính quôc gia, giống như hai huynh đệ của mình trở thành hoàng đế bệ hạ.
Sauk hi hoàng đế mới đăng cơ không lâu, liền bắt đầu tiến hành chiến tranh toàn diện, liên minh nước cũ giống như kẻ địch tấn công lẫn nhau.
Nếu như bọn họ chỉ đơn giản rơi vào cái gọi là nội loạn, các nước vũ trụ rất vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng cũng không biết nước lớn nhất vũ trụ này uống nhầm thuốc gì, đồng thời tấn công lẫn nhau, còn phái ra bộ đội tấn công các nước khác, khiến khu vực trung tâm vũ trụ hoàn toàn rơi vào chiến loạn.
Trên một hành tinh không biết tên, trong một căn phòng rộng lớn, mấy chục màn hình lập thể rộng lớn xung quanh, nhân vật trên màn hình, người nào đó chỉ cần biết một chút ít chuyện chính trị của vũ trụ thì có thể nhìn ra thân phận của bọn họ, mấy chục người này đều là những nhân vật lớn, nước của bọn họ mặc dù không thể so sánh với nước lớn nhất vũ trụ, nhưng cũng là những nước trung tầng trong vũ trụ.
Những người này có một đặc điểm giống nhau, chính là nước của bọn họ, đều là nước chính trị dân chủ.
“Các vụ lãnh đạo, tin rằng mọi người đều ý thức được thế lực đã suy yếu đến mức không thể tin được, nước Vũ Lai và nước Lam Băng lá cờ đầu của chế độ dân chủ chúng ta, đã biến thành do kẻ độc tài thống trị, nước đế chế hoàn toàn đi ngược lại phương hướng tiến về phía trước của nhân loại.
“Nếu như để mặc bọn họ phát triển, chế độ dân chủ chúng ta cuối cùng sẽ bị chon vùi trong vũ trụ, đến lúc đó mọi người ngồi đây đều trở thành tội nhân lịch sử! Chúng ta tuyệt đối không thể để đế chế, chế độ lạc hậu, độc tài, đi ngược với ý hướng của lịch sử này, đến với nước chúng ta.
“Nếu như chúng ta không thể chống lại, đó chính là sự xỉ nhục của tất cả các nước dân chủ chúng ta!” Một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc đứng chính giữa phòng, lớn tiếng nói.