Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)
Khương Khương còn nhỏ nên lực đánh không lớn, nhưng Trương Thụy được nuôi đến nỗi da thịt mềm mềm, nhánh cây vừa thon lại vừa dài, vung xuống một cái, cậu bé liền đau đến khóc oa oa.
Trương Thụy khóc chạy đến bên cạnh chân ba hắn nhảy lên: " Ba, cứu con! Đau chết mất!"
Khương Khương đuổi theo đánh hắn
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh hung dữ: " Tôi đánh chết cậu, ai bảo cậu bắt nạt chị gái của tôi."
Trương Thụy đau cực kỳ, vừa chạy vừa khóc bù lu bù loa."
Trương Phong nghe thấy tiếng khóc của con, nhìn sang liền thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, trái tim như bị ai bóp chặt. Bước tới muốn cướp nhánh cây của Khương Khương.
Khương Khương lập tức cảm thấy không ổn, buông nhánh cây trong tay ra, nhanh như chớp chạy về bên cạnh Daddy, trốn sau lưng Daddy.
Nhìn về phía Trương Phong đang tức giận và Trương Thụy đang khóc le lưỡi.
Khương Hành lãnh đạm nhìn qua hai cha con đối diện, ôm lấy Khương Khương đi về phía vợ.
" Chúng ta trở về đi."
Sau đó hắn nghiếng đầu nhìn về phía Triệu Tử Duệ: " Cậu cũng tới chỗ bác của cậu xem tình hình thế nào đi, chuyện bên này tôi sẽ xử lý."
Là một trợ thủ đắc lực bên cạnh Khương Hành, kinh nghiệm xử lý mấy loại tình huống như thế này phong phú hơn Khương Hành rất nhiều.
Triệu Tử Duệ gật gật đầu, rồi sau đó nhìn tổng tài của mình đi trước. Sau khi tiễn Khương Hành đi, Triệu Tử Duệ cũng đi về.
Mà bên chỗ cảnh sát.
Vừa rồi Khương Hành đã nói rõ tình huống cho bọn họ, cho nên bọn Khương Hành có thể về trước, về phần người nhà họ Trương, bởi vì chuyện này có thê liên quan đến việc lừa bán trẻ con, cho nên bọn bọ bị đem đến cục cảnh sát thẩm vấn.
Vừa nghe nói đến cục cảnh sát, Trương Phong cực sợ, mặt mày tái mét.
" Cảnh sát, tôi không lừa bán trẻ con! Đứa nhỏ này là em gái tôi để lại, con bé đã chết! Cảnh sát, con bé đã chết, không có quan hệ với chúng ta."
Cảnh sát lạnh mặt nói: " Nếu anh không phạm tội, chúng tôi sẽ thả anh ra, hiện tại anh chỉ cần đi tới cục cảnh sát cung cấp một chút manh mối, anh sợ hãi như vậy làm cái gì."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Phong buông tay Trương Thụy ra, quay đầu muốn chạy.
Cảnh sat thấy tình huống không đúng, đứa mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo hắn ta.
Khương Hành ôm con gái nhỏ, Tần Thư Ninh ôm chị gái ốm yếu, ra ngõ nhỏ, đứng trước cửa xe.
Dọc đường đi, Khương Khương tò mò nhìn chị gái bị mất tích trước đây.
Trong lòng cô rất cao hứng a, cô có một người chị gái.
Về sau sẽ có người chơi cùng cô.
Nhưng là, chị gái có chút lạnh nhạt.
Đôi mắt đen nhánh, thản nhiên quét qua cô một lúc, liền dời đi nơi khác, không hề nhìn cô.
Khương Khương kêu cô ( Trương Ninh), cô không để ý.
Tay nhỏ trắng nõn của Khương Khương gãi gãi đầu, buồn bực nhìn Daddy, hỏi: " Daddy, vì sao con kêu chị gái mà chị ấy không để ý tới con, chị ấy không thích con sao?"
Khương Hành nhìn lướt qua, trong lòng vợ mình, cô bé trong lòng gầy yếu mang quần áo cũ nát, trong lòng đau xót. Thu hồi ánh mắt, hắn mới giải thích với con gái: " Không phải, chị gái bởi vì rời khỏi chúng ta rất lâu nên không thân với chúng ta mà thôi."
Khương Khương gật gật đầu, mang dáng vẻ đã hiểu: " Có phải chờ khi chị gái quen thuộc với chúng ta, chị ấy sẽ thích chúng ta, sau đó sẽ để ý tới con hay không?"
Khương Hành gật đầu: " Đúng."
Đi đến xe Bentley màu trắng, Khương Hành dặt Khương Khương ở ghế sau.
Tần Thư Ninh cũng ôm con gái lớn ngồi vào ghế sau.
Lúc này trong lòng Tần Thư Ninh rất khổ sở, lạc lõng.
Tuy rằng con gái tìm về rồi, nhưng mà không thân với bọn họ, Dọc đường đi, cô nói chuyện với con bé, con bé đều không trả lời, ánh mắt nhìn về nơi khác. Loại tính cách lãnh đạm xa cách này, căn bản không giống những đứa trẻ khác.
Tần Thư Ninh áy náy cực kỳ.
Nếu không phải Khương Khương tâm ý tương thông với đứa nhỏ này, lại còn vừa vặn được Triệu Tử Duệ tìm thấy, chỉ sợ đứa con gái này của cô vẫn chịu khổ ở bên ngoài.
Lên xe, chị gái rất an tĩnh ngồi bên cạnh mình, Khương Khương nhìn chị gái, vừa vui vẻ lại đau lòng, nhin không được liền nhích tới gần, lặng lẽ kéo góc áo của chị gái: " Chị gái, chúng ta phải về nhà!"
Khương Khương chớp đôi mắt to long lanh, trong mắt tràn đầy sự thân thiết.
Nhưng Trương Ninh, cũng chính là Khương Khả.
Thái độ lại lạnh lùng đến dị thường.
Cô lãnh đạm nhìn thoáng qua Khương Khương. Tuy rằng csmr thấy con bé thực sự đáng yêu. Nhưng cũng không thích cô em gái này.
Bất luận là hiện tại, hay trước khi trùng sinh.
Cho nên khi Khương Khương thân thiện với cô, cô theo bản năng trốn sáng bên cạnh, sau đó trốn trong ngực Tần Thư Ninh.
Ở trong ngực mẹ tràn đầy sự ấm áp, Khương Khả ngây người.
Kiếp trước lúc cô được ba mẹ đón về, vết thương đã đầy người, cho nên cô kháng cự bọn họ, chán ghét ba mẹ, chán ghét người nhà, chưa bao giờ tới gần mẹ.
Nhưng cô không nghĩ đến, được mẹ ôm lại có thể ấm áp như vậy.
Cô nhịn không được muốn tới gần.
Tay nhỏ của Khương Khả dừng một lúc, rồi sau đó ôm lấy mẹ.
Giống như con vật nhỏ bé dựa vào mẹ.
Tần Thư Ninh cũng thuận thế ôm lấy cô, giọng điệu ôn nhu, vỗ vỗ cái lưng gầy của cô, nói: " Ninh Ninh, đó là em gái của con, con không cần phải sợ."
Hai đứa con gái ai sinh trước ai sinh sau cô cũng không rõ ràng, nếu Khương Khương nói đứa nhỏ này là chị gái, Tần Thư Ninh liền nghe theo Khương Khương, coi đứa nhỏ này là chị.
Nhưng Khương Khả, nép vào trong ngực của Tần Thư Ninh, không muốn nhúc nhích, quay lưng qua với em gái.
Tay của Khương Khả xoa xoa lỗ tai có chút trắng bạch, cong cái miệng nhỏ, lông mi dài rũ xuống, thần thái có chút thất lạc.
" Mommy, chị gái không để ý tới cọn."
Khương Khương có chút ủy khuất.
Chị gái thích Mommy, lại không thích cô.
Tại sao vậy chứ?
Nhìn thấy con gái nhỏ bị bỏ quên, khó xử, Tần Thư Ninh vươn tay, sờ sờ đầu nhỏ của cô, an ủi: " Khương Khương ngoan, chị gái không có chán ghét con, chỉ là con bé mệt, muốn ngủ mà thôi."
Đôi mắt Khương Khương nháy sáng: " Chờ chị gái tỉnh ngủ, chị ấy sẽ đồng ý chơi với con sao?"
Đang ở trên đường, vừa rồi lại giằng co một hồi, Tần Thư Ninh lúc này cũng có chút mỏi mệt. Cũng không rãnh đối phó con gái nhỏ, nhẹ gật đầu: " Ân."
Khương Khương cao hứng cực kỳ, đôi mắt xinh đẹp nháy mắt tràn ngập những bông hoa, như trăng sao trên trời.
Dáng vẻ con gái nhỏ lanh lợi hoạt bát.
Tần Thư Ninh hít hít mũi đau xót.
Nếu con gái lớn cũng ở bên cạnh bọn họ, bây giờ có phải cũng giống như Khương Khương hoạt bát sáng sủa?
Con bé thực sự ở bên ngoài đã chịu khổ quá nhiều.
Đều là bởi vì mình, là vì mình sai.
Tần Thư Ninh che mũi, nước mắt muốn trào ra lại nhịn trở về.
Phát hiện Mommy khóc, Khương Khương sốt ruột, vội vàng vỗ lưng của Tần Thư Ninh, nói: " Mommy, mẹ đừng khóc. Mommy tại sao lại khóc a?"
Khương Hành đang lái xe ở phía trước cũng ngoái đầu nhìn lại.
Tần Thư Ninh đem nước mắt nghẹn trở về, cười trừ với Khương Khương: " Bảo bối, Mom không khóc, Mommy là đang vui vẻ a."
" A" Khương Khương nhớ lại lời nói của chú Triệu, gãi gãi đầu, chu đôi môi đỏ xinh, lại nhìn Mommy, yên tâm. Tuy rằng không hiểu vì sao vui vẻ lại khóc, nhưng là, Mommy không buồn, cô cũng yên tâm.
Nước mắt của Mommy rơi trên cổ của mình, lạnh lạnh, Khương Khả ngẩng đầu, yên lặng nhìn một hồi, liền chôn mặt vào ngực Tần Thư Ninh rồi ngủ.
Cô biết vì sao mẹ khóc, nhưng Khương Khả lúc trước chịu khổ nhiều năm như vậy, tâm sớm đã chết lặng. Cô đối với người mẹ này nảy sinh oán hận, cho nên cô không có biện pháp cảm thụ những tình cảm này.
Mà cô hiện tại đồng ý tiếp cận mẹ, chỉ là bởi vì bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, rời khỏi ba mẹ, cô căn bản không thể sinh sống.
Cho nên.
Khương Khả lặng lẽ tự nói với mình.
Cô không phải là vì đón nhận bọn họ mà vì bất đắc dĩ.
Trong xe rất nhanh yên tĩnh, im lặng cực kỳ. Điều hòa lành lạnh, thổi đến người cực kỳ thoải mái. Cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi liên tục.
Khương Khương nghiêng đầu nhìn cảnh sắc mỹ lệ ngoài kia một hồi, lại quay đầu vào trong.
Sau đó phát hiện chị gái thật sự đã ngủ, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà chôn ở vai của Mommy.
Xinh đép đến mức ai nhìn cũng thích.
Trong lòng Khương Khương cảm giác rất kỳ diệu.
Cô len lén, bò tới chỗ Mom ôm một hồi, sau đó thừa dịp chị gái ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy chị gái, lặng lẽ hôn một cái trên khuôn mặt của chị.
Sau đó mới ngẩng đầu hỏi Mommy, vẫn có chút không chắc chắn: "Mommy, chị gái tỉnh ngủ sẽ chơi cùng con sao?"