Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)
Biết chị gái ở nơi nào, trong lòng Khương Khương cao hứng cực kỳ, vừa tỉnh lại liền nói cho Mommy.
" Mommy Mommy, Khương Khương biết chị gái ở đâu, nhà chị gái tại số Hoa Lê Hẻm."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nghe con gái nhắc tới chị gái, Tần Thư Ninh có chút ngạc nhiên. Nhưng cô ứng biến rất nhanh, mỉm cười cùng con gái nói: " Được được được, Mommy lập tức đi Hoa Lê Hẻm tìm chị gái."
Nghe được lời Mommy nói, Khương Khương cực kỳ vui vẻ: " Tốt tốt, Mommy nhanh lên đem chị gái về a."
Sau khi rời giường, Khương Khương bắt đầu lục đi lục lại đồ chơi của chính mình.
Cô muốn có một người chị gái, chị gái trở về, cô phải đưa cái gì cho chị gái chơi đây?
Cô có rất nhiều búp bê, có thể cho chị gái một nửa, ô tô nhỏ tiểu khủng long, cũng có thể cho chị gái. Còn có balo nhỏ cô thích nhất cũng có thể đưa cho chị gái.
Không thì váy nhỏ cũng có thể đưa cho chị gái a, bọn họ có thể mặc giống nhau, đến lúc đó Daddy Mommy cũng không nhận ra bọn họ.
Khương Khương nghĩ đến đặc biệt tốt đẹp, nhưng là cô không nghĩ đến, Mommy của cô chỉ nói cho có lệ mà thôi. Chờ cô quên hết.
Nhưng Khương Khương không có quên, vẫn nhớ, vẫn luôn chờ Daddy Mommy mang chị gái trở về, hơn nữa lúc Hứa Vọng và Tống Tử Nhiên tới chơi, đem tin tức mình có chị gái nói cho bọn họ.
Hứa Vong nghe xong, cười nhạo một tiếng: " Đây chẳng qua chỉ là mơ mà thôi, Khương Khương cậu là đưa bé ngốc, không phân rõ hiện thực."
Hứa Vọng lớn hơn Khương Khương không tới một năm, nhưng hắn hiểu rất nhiều thứ, so vói Dung ca ca sáu tuổi còn muốn thông minh hơn.
Nhưng thông minh quá mức lại thành công làm Khương Khương tức giận. Khương Khương vừa tha thứ cho hắn, hắn lại không để ý đến cô.
Mà Tống Tử Nhiên nghe Khương Khương có một người chị giống cô nhưu đúc, tò mò cực kỳ, lóe đôi mắt to xinh đẹp hỏi: " Khương Khương cùng chị gái của cậu lớn lên giống nhau như đúc sao?"
" Đúng vậy. Giống Khương Khương, rất xinh đẹp a."
" Kia chị gái Khương Khương vì sao không ở nahf cùng Khương Khương? Vì sao tớ chưa từng gặp chị gái của cậu?" Tống Tử Nhiên nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Khương Khương trả lời rất nhanh: " Bởi vì chị gái của tớ bị người xấu ôm đi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Khương nhớ lại một chút, trong mơ hình như là nói như vậy.
Tống Tử Nhiên khiếp sợ, tức giận nói: " Bọn người xấu thật đáng ghét."
Khương Khương đầu nhỏ như giã tỏi bình thường:" Đúng, bọn họ đặc biệt đáng ghét, bọn họ bắt nạt chị gái, còn biến chị gái thành một người xấu xa."
Khương Khương nắm quả đấm nhỏ, trong mắt mang theo tia lửa giận.
Phảng phất có người chị gái giống như vậy.
Hứa Vọng cùng An Mạc chơi xe lửa, nghe được lời nói tức giận của Khương Khương, duỗi đầu nhỏ, lén nghe bọn họ nói chuyện.
Chờ khi về nhà, Hứa Vọng liền nói với Mommy, hơn nữa đưa ra nghi ngờ của hắn, hỏi: " Khương Khương thật sự sẽ có một người chị gái giống đúc cậu ấy sao?"
Lâm Ưu đeo mắt kính ngồi trước máy tính thay một lão sư đại học của cô phiên dịch một quyển Đức văn học thuật, nghe được lời của con tai, cô cười nói: " Không phải con biết đây chỉ là do Khương Khương nằm mơ thôi sao? Vì sao còn hỏi Mommy?"
Hứa Vọng gãi gãi đầu, gương mặt non nớt tràn đầy tò mò: " Bởi vì Khương Khương nói thực sự rất giống thật, cậu ấy còn biết chị gái ở đâu."
Lâm Ưu cười nói:" Số Hoa lê Hẻm phải không? Con trai, con biết, trên đất nước này có bao nhiêu ngõ nhỏ sao? Hơn nữa, mơ đều là giả, Khương Khương có thể nói được chi tiết, là vì nội dung trong mơ con bé thấy khá cẩn thận, con bé nhó tương đối rõ ràng mà thôi, không phải là vì thực sự tồn tại."
Hứa Vong gật gật đầu, tin lời Mommy nói.
Sau khi con trai rời đi, Lâm Ưu cảm thấy thú vị, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi cho Tần Thư Ninh, cười hỏi cô: " Khương Khương nhà cô gần đây có phải xem phim truyền hình gì đó, cho nên mới toát ra ý nghĩ cổ quái hiếm lạ."
Tần Thư Ninh nhớ lại một chút.
Ai, thật đúng là.
Khương Khương cuối tuần thường xuyên về nhà ông bà nội, bà nội bình thường không có chuyện gì thì xem các loại phim truyền hình cẩu huyết, con bé nhất định là xem ké, cho nên mới mơ giấc mơ cổ quái như vậy.
Tìm được nguyên do, Tần Thư Ninh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gọi cho bà nội, nói với bà nội lần sau xem phim cẩu huyets thì né né Khương Khương ra một chút. Con gái sức tưởng tượng phong phú, mỗi ngày níu chặt cô đòi chị gái, cô rất đau đầu.
Cô từ nơi nào có thể biến ra cho nó một người chị gái a.
Gọi điện thoại cho bà nội xong, mẹ của Tống Tử Nhiên cũng gọi tới: " Con bé nhà tôi vậy mà lại nói Khương Khương nhà các cô có thêm một người chị gái, là thật sao?"
Mẹ của Tống Tử Nhiên - Tô Như là một mỹ nhân, âm thanh rất là ôn nhu, như là suối chảy róc rách, thấm nhập lòng người.
Tần Thư Ninh buồn cười mà lúng túng giải thích cho cô hết thảy.
Tô Như nghe, cũng cảm thấy buồn cười: " Tôi còn tưởng rằng nhà các người nhiều thêm một đứa nhỏ nữa chứ."
Tần Thư Ninh nói: " Nhà chúng tôi chỉ có một đứa nhỏ là Khương Khương, nơi nào có thể nhiều hơn chứ."
Hai người quan hệ không tồi lại đông kéo tây kéo, lúc này mói cúp điện thoại.
Sau đó, Tần Thư Ninh lại nhận được điện thoại của mẹ An Mạc...
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thư Ninh thực sự rất muốn kéo con gái lại đánh vào mông một trận.
Một giấc mơ mà tất cả mọi người đều biết.
Thật là làm người ta lúng túng.
Đau đầu.
Khương Khương ngay cả quà vặt của mình đều đã nghĩ xong chia cho chị gái một nửa. Nhưng là cô chờ chờ, chờ thật nhiều ngày, cũng không có thấy chị gái trở về, cuối cùng đợi đến lo lắng, vì thế lại chạy tới hỏi Mommy.
" Mommy mommy, vì sao chị gái vẫn chưa trở lại a?"
Tần Thư Ninh rốt cuộc chịu không nổi con gái ngày ngày hành hạ chạy tới hỏi chị gái, ôm Khương Khương ngồi trên ghế, nghiêm túc cùng Khương Khương giải thích:" Bảo bối, Mommy chỉ có một mình con một cái tiểu bảo bối, căn bản không có chị gái."
Khương Khương không tin, khóc nói: " Mommy gạt người, Mommy căn bản không có đi tìm."
Tần Thư Ninh thật là vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Cùng Khương Khương giải thích không thông, cuối cùng để Khương Hành giải thích.
Daddy cũng cùng cô giải thích không thông, vì thế nghiêm nghị nói: " Khương Khương không có chị gái gì hết, trong nhà này chỉ có một đứa nhỏ là Khương Khương, con không cần về sau lại hương Daddy Mommy đòi chị gái."
Khương Khương nhìn đến thần sắc hung dữ của Daddy, " Oa" lập tức khóc. Mấy ngày đều không để ý ba mẹ, tự mình chơi một mình.
Ngày hôm nay, tài xế của Daddy Triệu Tử Duệ thúc thúc đến, hắn là một nam nhân trẻ tuổi, mắt một mí, khuôn mặt thanh tú, tính cách rất tốt, mỗi ngày đầu tóc đều ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn rất hòa khí. Nhìn thấy Khương Khunogw không vui tự chơi một mình, vì thế móc ra từ trong túi một cái kẹo que xinh đẹp, đứa tới trước mặt Khương Khương đùa cô.
" Khương Khương ăn kẹo hay không?"
Kẹo que đủ mọi màu sắc hoa quả nhìn rất đẹp, ăn cũng rất ngon, Triệu thúc thúc mỗi lần tới sẽ mang cho cô ăn.
Nhưng là tâm tình Khương Khương không tốt, cũng không muốn ăn. Cúi đầu, cầm lược nhỏ chải tóc cho búp bê của mình.
Chải tóc một hồi, Khương Khương nhớ tới Triệu thúc thúc mỗi ngày đều chở Daddy đi khắp nơi. Là một người kiến thức rộng rãi, khẳng định biết số Hoa Lê Hẻm ở nơi nào.
Vì thế Khương Khương xin hắn giúp đỡ.
Kéo tay áo hắn hỏi: " Triệu thúc thúc, chú có biết số Hoa Lê Hẻm ở đâu không?"
Triệu Tử Duệ có chút buồn cười sờ đầu tiểu gia hỏa nói: " Khương Khương tìm số Hoa Lê Hẻm để làm gì?"
Khương Khương nói: " Chị gái ở đó, Triệu thúc thúc giúp con tìm chị gái."
Triệu Tử Duệ nghe được không hiểu ra sao, Quay đầu liền hỏi ông chủ của hắn chuyện này.
Khương Hành thần sắc lạnh lùng, từ từ nahmws mặt tựa vào băng ghế sau xe Rolls-Royce, nhéo néo ấn đường, khó chịu nói: " Tiểu Khương Khương nằm mơ, mặc kệ nó."
Triệu Tử Duệ nghe vậy cũng không coi chuyện này ra gì.
Vài ngày sau, bác của Triệu Tử Duệ bị thương trẹo chân, hắn xin phép về quê chăm bác, lúc đi ngang qua một cái thôn trấn, xe đột nhiên bị hỏng. Nói chuyện điện thoại với công ty sửa xe xong, Triệu Tử Duệ liền đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua nước uống, trong lúc vô ý liếc về, ngỏ hẻm này gọi là Hoa Lê Hẻm.
Cửa hàng là số .
Ma xui quỷ khiến, Triệu Tử Duệ hỏi bà chủ cửa hàng: " Ngõ nhỏ này của các người, có số Hoa Lê Hẻm sao? "
Bà chủ cửa hàng trên mặt thoa đồ trang điểm rẻ tiền, trên mặt nổi phấn, đang cúi đầu đếm tiền, nghe được lời nói của hắn, kỳ quái liếc một cái: " Cậu hỏi nhà số làm gì?"
Triệu Tử Duệ mắt ngước lên nhìn mặt trời, cười cười nói: " Không có gì, chính là có một người họ hàng, có vẻ là ở trong đó."
Bà chủ " A" một tiếng, liền hướng bên trái chỉ: " Cậu đi thẳng vào trong, sẽ đến."
Rồi sau đó, bà chủ quán mặt đầy hoài nghi nhìn Triệu Tử Duệ: " Cậu không phải là cái tên nam nhân vứt bỏ Trương Dĩnh đi?"
Đột nhiên bị chụp cho cái mũ, Triệu Tử Duệ liền vội vàng lắc đầu: " Không phải."
Bà chủ quán lại cho rằng hắn không thừa nhận, hừ lạnh một tiếng, nói: " Cậu cũng đừng không thừa nhận, tôi nói cho cậu biết, Trương Dĩnh đã chết. Nhưng mà cô ấy ngược lại là để lại một đứa con gái, nếu cậu có chút lương tâm thì mau nhận lại con đi. Đứa bé nhỏ như vậy, mỗi ngày chịu đói, còn bị đánh, nhìn xem làm người ta đau lòng."
Triệu Tử Duệ kinh ngạc cực kỳ: " Nhà bọn họ thật sự có con gái? "
Bà chủ nói: " Không phải. Tiểu nha đầu lớn lên rất xinh đẹp, một chút cũng không giống Trương Dinh sinh."
Bà chủ lại nhìn Trương Duệ: " Tôi thấy lớn lên cũng không giống cậu nha."
Triệu Tử Duệ ngượng ngùng cười một tiếng: " Tôi nói nói không phải là nam nhân vứt bỏ Trương Dĩnh mà."
Bà chủ hừ một tiếng:" Vậy thì cũng không thoát được có quan hệ cùng hắn, Trương gia không có họ hàng là người có tiền."
Triệu Tử Duệ tây trang đoan chính, mặt mày thanh tú, giày da được đánh cho sáng bóng, vừa thấy liền biết chính là nhân vật xuất thân văn phòng cao cấp. Cùng tiểu thị dân bọn họ không giống nhau.
Triệu Tử Duệ không giải thích, uống một ngụm nước, liền ra cửa hàng tiện lợi, hướng số Hoa Lê Hẻm đi.
Tuy rằng cảm thấy lời trẻ nhỏ không đáng tin, nhưng là Triệu Tử Duệ cảm thấy hôm nay tới đây, tựa hồ có chút vừa khéo. Vì thế quyết định thăm dò đến cùng.
Vẫn chưa đi đến nhà số , liền nhìn thấy một hộ gia đình trước cửa, một cái nam nhân có làn da đen nhánh đnah lấy trúc miệt mài đánh bé gái.
Miệng còn chửi rủa.
" Cái thứ xú nha đầu nhà ngươi, ăn vụng này, khóc khóc khóc, nếu như lão tử không nuôi mày, mày liền được đến ven đường xin cơm."
Bé gái nhỏ nhỏ, tranh phục trên người mặc đều là người mặc xong để lại, áo quần to rộng bao lấy cơ thể gầy gò của cô bé, trên mu bàn tay là một mảng xanh tím. Ước chừng là thường xuyên bị đánh, bị đánh thì khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
Âm thanh nức nở trầm thấp, rất là đáng thương.
Vậy mà có người làm như thế với một đứa trẻ, Triệu Tử Duệ có chút nổi giận. Đang muốn tiến tới ngăn lại, liền nhìn đến gò má lộ ra của đứa bé. Mà khuôn mặt nhỏ bé xanh tím của bé gái kia, vậy mà cùng Khương Khương giống nhau như đúc.
Hồn Triệu Tử Duệ bị dọa, vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của người đàn ông kia, sau đó ta run rẩy gọi cho ông chủ nhà mình, nói năng lộn xộn:
" Ông...ông..ông chủ, anh giống như...Thật sự có một đứa con gái khác."