".....", Diệp Tần Phong bán tính bán nghi nhìn Ân Thiên Cát.
"anh không tin sao?", Ân Thiên Cát làm ra vẻ mặt uất ức "anh có nghĩ Ân Thiên Vũ như vậy mà lúc bảy tuổi mỗi đêm còn sợ ma, cứ chạy qua giường tôi nằm, đến nửa đêm còn đá tôi xuống đất!!!"
Quả thật là rất đáng ghét.
Diệp Tần Phong buồn cười nhìn cậu "tin được không đây?"
"sao lại không?", Ân Thiên Cát tròn mắt, tiếp tục kể tội "còn nữa năm mười hai tuổi anh ta còn dành đùi gà với tôi...dành không được liền khóc ầm lên đổ lỗi tôi, sau đó mỗi lần đến giờ ăn liền gom hết đồ ngon vào bát mình, sống chết nuốt vào hết!"
Ân Thiên Cát vừa kể vừa giận đỏ mặt, có anh trai nào như hắn không chứ?
"anh có tin không? Cả một con gà anh ta chỉ chừa cho tôi đầu gà, cặp chân gà... và cái phao câu!"
Diệp Tần Phong nhưng không tin vào tai mình, cười đến co giật.
"còn nữa lúc anh ta tuổi, tôi chỉ lỡ làm rách cái quần của anh ta, tôi cũng đã xin lỗi, vậy mà anh ta vẫn ghi hận, kết quả chờ lúc tôi vắng nhà liền mang tất cả quần lót của tôi quăng hết!!!"
Xem xem Ân Thiên Vũ có ác không chứ? May là đêm đó Ân Thiên Cát còn một cái quần lót đã lâu không mặc để trong ngăn tủ. Không thì chắc hôm sau phải thả rong đến trường.
Vì vậy trong mắt Ân Thiên Cát, không ai đê tiện hơn Ân Thiên Vũ.
Diệp Tần Phong cười đến sắp thở không thông, cố gắng bình tĩnh lại "vậy sao cậu không trả thù?"
Ân Thiên Cát chợt lặng người.
Diệp Tần Phong đương nhiên nhìn thấy được sự khác thường này, vì thế thôi không cười nữa. Chỉ ngồi nhìn Ân Thiên Cát.
Một lúc sau, Ân Thiên Cát thở ra một hơi thật dài, nghe ra một chút chua xót.
"dù anh ấy có quá đáng hơn, thì tôi cũng không thể cãi lại anh ấy!", hai mắt Ân Thiên Cát bất giác cay cay "lúc nhỏ tôi bị ung thư máu, lúc ấy tôi chỉ mới mười tuổi, Thiên Vũ thì mười bốn tuổi. Cả nhà chỉ có tủy của anh ấy là thích hợp với tôi, nhưng không ai dám nói ra, một phần vì sợ anh ấy không đồng ý, lấy tủy rất đau, Thiên Vũ lại sợ đau.... một phần nữa, là vì lo lắng...nhỡ phẫu thuật có bất trắc, cả tôi và Thiên Vũ đều sẽ chết!"
Diệp Tần Phong nghiêm túc nghe chuyện.
"nhưng tình cờ khi anh ấy đến bệnh viện thăm tôi lại nghe được tất cả sự việc" Ân Thiên Cát hoàn toàn chìm vào quá khứ mười hai năm trước "anh ấy không do dự, nhất quyết đòi phẫu thuật cho tôi. Dù ba mẹ ngăn cản cũng không được. May mà mọi chuyện không sao!"
"hôm nay tôi còn đứng ở đây, là do anh ấy liều mạng cứu về!"
Nước mắt chẳng biết tràn mi từ bao giờ, lăn dài trên gò má lạnh lẽo của Ân Thiên Cát.
Ân Thiên Vũ và Ân Thiên Cát dù có gây gỗ đối nghịch thế nào, thì vẫn là anh em, những lúc Ân Thiên Cát yếu đuối thất bại đều có Ân Thiên Vũ ở phía sau chống đỡ cho cậu.
Chỉ dựa vào việc hắn bất chấp mọi thứ để cứu Ân Thiên Cát cũng đủ để thấy, hắn yêu thương đứa em trai này như thế nào.
"Thiên Vũ rất thương cậu!" Diệp Tần Phong cảm thán.
Ân Thiên Cát chỉ gật đầu, không nói thêm.
Không khí yên tĩnh lạ thường, sau một lúc, Ân Thiên Cát gạt qua chuyện cũ, nhìn cậu hớn hở "thế còn anh? Sao lại thích anh ta?"
Diệp Tần Phong bất động, không biết trả lời thế nào. Thật sự cậu cũng không biết mình thích hắn ở điểm nào.
"tình yêu sét đánh à?", Ân Thiên Cát trêu chọc.
Diệp Tần Phong trề môi khinh bỉ.
Cái gì mà tình yêu sét đánh? Chính là sét đánh hư não mình rồi mới đi thích hắn. Hơn nữa hắn còn là CHỦ NỢ của mình.
"khó nói thế à?", Ân Thiên Cát thăm dò "hay là hai người ... trước rồi mới động tâm?"
Không sai chút nào mà.
"vì Ân Thiên Vũ rất ngốc!", Diệp Tần Phong lắc đầu chối.
"cái gì cơ?" Ân Thiên Cát mở to mắt nhìn cậu "anh ta mà ngốc á? IQ vô cực của anh ta có thể hạ gục cả cái châu Á này đấy chứ chẳng đùa!"
"thông minh vậy sao?", Diệp Tần Phong kinh ngạc.
"Thiên Vũ chưa cho anh xem căn phòng bí mật của anh ta đúng không?", Ân Thiên Cát nhếch môi.
Diệp Tần Phong lắc đầu.
"kho vàng của anh ta đấy!"
Diệp Tần Phong không hiểu lắm.
"khi nào có cơ hội anh ấy sẽ dẫn anh lên đó thôi!", Ân Thiên Cát đá mắt về phía căn phòng bí ẩn trên lầu.
"nhưng mà...tại sao anh nói Thiên Vũ ngốc?", điều này Ân Thiên Cát cũng thật không hiểu.
"tôi thấy như vậy!", Diệp Tần Phong nhúng vai.
Hai người cười cười nói nói một lúc lâu, bỗng nhiên Diệp Tần Phong lại buồn nôn, đứng dậy xông thẳng vào phòng tắm.
Ân Thiên Cát đứng bên ngoài quan sát, trong lòng suy tính một chút rồi vào bếp.
Đợi đến khi Diệp Tần Phong đỏ mặt quay trở ra, liền đưa đến một ly nước cam ít đường.
"uống thử xem!"
Diệp Tần Phong cầm lấy, uống hơn nửa ly.
"vậy ăn chút đồ chua nhé, sẽ không buồn nôn nữa!", Ân Thiên Cát quay vào tủ lạnh lấy ra một đĩa ô mai.
Diệp Tần Phong gật đầu, đưa tay lấy một quả cho vào miệng, nhai nhai mấy cái thật ngon lành.
Có Ân Thiên Cát ở đây thật tốt, cả ngày đều không nôn nữa, rất thoải mái.
Đợi đến khi Ân Thiên Vũ về đến nhà, bàn cơm đã chuẩn bị xong, trông vô cùng hoành tráng.
"hôm nay còn nôn nhiều không?", Ân Thiên Vũ vừa cởi giày ra liền chạy đến bên người thương.
Diệp Tần Phong lắc đầu "không, có Thiên Cát ở đây, cậu ấy biết làm nhiều món hợp với khẩu vị của tôi!"
"vậy tốt, thời gian tới có lẽ anh không ở nhà được, để Thiên Cát ở đây chăm sóc em cũng tốt!", Ân Thiên Vũ cưng chiều ôm Diệp Tần Phong vào lòng.
"anh đi đâu sao?", Diệp Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"chuyện lúc trước anh có nói sẽ vắng mặt ở Willsuns hai tuần đấy, dời lại đến bây giờ phải đi rồi!", Ân Thiên Vũ xoa xoa đầu cậu.
"...chuyện gì vậy?", Diệp Tần Phong tò mò.
"lo à?", Ân Thiên Vũ cười cười nhìn cậu, đáng yêu chết được.
"tôi chỉ thắc mắc chút thôi! Anh đừng nghĩ nhiều.", Diệp Tần Phong quay mặt đi.
"thừa nhận một lần cũng không mất kí thịt nào của em mà!", Ân Thiên Vũ ma mị thì thầm bên tai cậu.
Diệp Tần Phong đỏ mặt đứng dậy, chạy thẳng vào bếp.
"anh, ăn cơm thôi!", Ân Thiên Cát ló đầu ra nhìn hắn.
Ân Thiên Vũ buồn cười nhìn Diệp Tần Phong như đứa trẻ mới lớn, khi ngại ngùng liền đỏ mặt, còn cứng đầu cứng miệng.
"Tần Phong, anh ăn thử xem!", Ân Thiên Cát chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt.
Vì có Ân Thiên Vũ ở đây, nên cậu nào dám gắp thức ăn cho Diệp Tần Phong. Chỉ có bệnh thần kinh mới không biết sống chết làm điều này trước mặt hắn.
Diệp Tần Phong gật đầu gắp một ít cho vào miệng, sau đó lại gắp thêm mấy đũa liền.
"ngon lắm!"
Ân Thiên Cát mỉm cười hài lòng.
Nhìn thấy Diệp Tần Phong ăn ngon lành như vậy, Ân Thiên Vũ cũng tò mò gắp một chút thử, hy vọng có thể học làm mấy món này cho cậu.
"...."
Ân Thiên Cát cố tình không nhắc hắn, để cho hắn ăn thử, rốt cuộc vừa nhai một cái liền cảm giác như tê liệt tới đại não, tuyến nước bọt bắn ra như pháo, cả người muốn co giật.
Chua tê tái.
Ân Thiên Vũ chạy đi lấy nước, còn Ân Thiên Cát ngồi cười như được mùa, thích thú chơi hắn một vố.
"sao vậy?", Diệp Tần Phong nhìn Ân Thiên Cát thắc mắc.
"không có gì, tại anh ta không ăn được món này thôi!", Ân Thiên Cát mím môi lắc đầu "anh cứ anh tiếp đi!"
Ân Thiên Vũ ngồi lại vào bàn ăn, dứt khoát tránh xa đĩa thức ăn vừa rồi, an phận gắp món khác.
Nhưng mà, hắn ngồi nhìn Diệp Tần Phong liên tục gắp, tâm trạng cũng vui hơn, an tâm hơn, đồng thời cũng kinh ngạc, người mang thai ăn chua như vậy sao?
Ân Thiên Vũ chỉ nhìn thôi cũng tưởng tượng đến răng mình sắp rụng.