Xe của Diệp Tần Phong lao như bay trên cao lộ, sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì dừng lại.
Mười mấy tên côn đồ trên tay cầm gậy lớn, hung tợn tiến tới.
"Diệp thiếu gia muốn tự mình vào trong... Hay để tôi dẫn vào đây?", một tên đầu xỏ mỉa mai.
Diệp Tần Phong không để ý đến hắn ta nói gì, phong thái ung dung lướt ngang qua bọn họ. Xem như vô hình.
Dù rất muốn đánh Diệp Tần Phong một trận nhưng không thể, không khéo lão đại sẽ lột da ra mất.
Vì vậy Diệp Tần Phong nhanh chóng đến căn phòng ở góc khuất, mở cửa bước vào.
"Tiêu nhi!", cậu hớt hãi khi thấy con bé bị trói trên ghế, mặt mũi lem luốc, nước mắt chảy dài trên má, xung quanh còn có năm sáu tên côn đồ canh gác, rõ ràng là dọa con bé "Mã Quốc Luân!! Ra đây cho tôi!!"
"baaa....", con bé sợ hãi hét lên.
Diệp Gia Tiêu là đứa con mà cậu một mực cưng chiều, dù có sai cũng không nỡ phạt. Vì cái gì Mã Quốc Luân dám hành hạ như vậy? Tên khốn kiếp không có nhân tính này!
"Diệp đại thiếu gia... Nóng giận như vậy làm gì??", Mã Quốc Luân nhàn hạ đi tới, trong giọng có chút khinh bỉ.
"mau thả Tiêu nhi ra!", Diệp Tần Phong vẻ mặt giận dữ, tưởng chừng như một giây sau sẽ bốc hỏa mà thiêu rụi căn phòng này.
"có vẻ nóng nảy hơn xưa rồi!", Mã Quốc Luân nhâm nhi ly rượu trên tay, nhìn cậu phán xét.
Diệp Tần Phong không đáp, chỉ đứng yên, tặng cho 'người bạn lâu năm' kia một ánh mắt giết người. Tay đã siết thành một nắm đấm cứng cõi, gân cũng nổi lên trông thấy, rất có tư thế của một sát thủ.
"sao nào? Muốn giết tôi sao?", Mã Quốc Luân nhếch môi.
"thả con bé ra!", Diệp Tần Phong lạnh lùng nhắc lại.
"tôi nói không... thì sao?", Mã Quốc Luân thách thức cậu.
Diệp Tần Phong suýt chút nữa đã mất tự chủ đấm cho gã vài cái. Nhưng nếu mình ra tay, không biết chừng thủ hạ của Mã Quốc Luân sẽ trả lên người Tiêu nhi.
Vì vậy cố lấy lại bình tĩnh, hạ giọng thỏa hiệp.
"cậu muốn trả thù... Tôi ở đây mặc cho cậu hành hạ! Thả con bé ra!"
"rất có khí phách!", Mã Quốc Luân hài lòng, đặt ly rượu trên tay xuống, nhẹ nhàng đứng lên, tiến đến gần Diệp Tần Phong, chuẩn bị tung nắm đấm.
Diệp Tần Phong không né, hai mắt cương quyết nhìn gã, không hề có chút gì là sợ hãi.
Bỗng nhiên bên ngoài hỗn loạn, một tên đàn em chạy vào, khẩn trương "có người tới quấy rối!"
"khốn kiếp!", Mã Quốc Luân nóng giận, gọi thêm ba tên đang đứng canh gác chỗ Tiêu nhi ra ngoài dẹp loạn.
"còn gọi cả viện binh sao?", gã liếc nhìn Diệp Tần Phong, tia ác độc dần dần hiện rõ.
Ba phút sau, bên ngoài không còn âm thanh đánh nhau nữa, ngược lại tất cả đều dồn vào trong căn phòng này.
"Hoắc ca?", Diệp Tần Phong nhìn người bị đánh bầm dập đang bị trói kia, hoảng hốt.
"Tần Phong... Xin lỗi cậu... Tôi không giúp được gì!" Vũ Hoắc Cơ mặt mày toàn máu, yếu ớt lên tiếng.
Phía sau còn có mấy anh em cùng chung cảnh ngộ.
"tình anh em thật tốt nhỉ?", Mã Quốc Luân khinh thường nhìn họ.
"cậu thả họ ra, mạng của tôi cho cậu!", Diệp Tần Phong bất đắc dĩ đánh cược.
"Tần Phong! Không được!", Vũ Hoắc Cơ liên tục lắc đầu, cố gắng ngăn cản.
Nhưng Diệp Tần Phong không nghe, vẫn cược mạng của mình.
"được thôi!", Mã Quốc Luân lập tức giáng một cú thật mạnh vào mặt cậu.
Diệp Tần Phong ngã sõng soài xuống đất. Trên khóe miệng tuông ra chút máu, còn rách một đường nhỏ.
"cậu cướp Dao nhi của tôi!", Mã Quốc Luân rống giận.
Mối hận hơn ba năm nay như núi lửa phun trào, không gì có thể cản lại.
Sau đó lôi cậu từ dưới đất lên, thêm đấm khác, miệng luôn hét "cậu cướp đi hạnh phúc của tôi!"
"cậu hại tôi mất đi tất cả!"
"cậu hại tôi cả đời này cũng không thể làm bác sĩ!"
"ngay cả con của tôi, cũng bị cậu giết!"
Sau mỗi một câu nói, Mã Quốc Luân đều đấm thật mạnh lên người cậu. Uất hận cao trào.
Diệp Tần Phong không hề phản kháng, mặc cho hắn trả thù.
Dù cho bản thân vốn không phải như gã nói.
Vương Tư Dao vốn là bạn gái của cậu, nhưng Mã Quốc Luân luôn tìm cách muốn có được cô. Rốt cuộc lại hại đến Vương Tư Dao có thai, ép cô ấy lấy mình. Diệp Tần Phong không nhẫn tâm nhìn thấy Vương Tư Dao chịu khổ, trong lễ cưới liền cướp dâu, không những khiến hắn mất mặt, còn để hắn phát điên, trong lúc đánh nhau tự làm tay mình bị thương, cuối cùng bản thân không thể nào cầm dao phẫu thuật, ngay cả bằng hành nghề cũng bị thu hồi. Quả thật không gì có thể thảm hơn.
Diệp Tần Phong muốn giúp bạn gái cũ một lần cuối, để Mã Quốc Luân có thể từ bỏ triệt để, đành tung tin Vương Tư Dao xảy thai, sau đó cùng cậu kết hôn rồi có con. Thực chất cái thai xảy đó... Chính là Diệp Gia Tiêu ngày hôm nay.
Cũng có nghĩa... Diệp Gia Tiêu chính là con ruột của Mã Quốc Luân.
Bí mật lớn này, ngoài cậu và Vương Tư Dao, cũng chỉ có Vũ Hoắc Cơ biết được. Hiện tại Mã Quốc Luân xem ra đã điên rồi, muốn cứu con bé, e là chỉ có thể liều mình để hắn mặc sức ra tay.
Diệp Tần Phong nhịn xuống tất cả, dù Diệp Gia Tiêu không phải con ruột của cậu, nhưng cậu đã xem nó như một nửa sinh mạng của mình, lọai tình cảm này, không thể nói bỏ là bỏ.
Mã Quốc Luân đá vào bụng cậu một cái cực mạnh, khiến cậu văng ra xa. Ngay sau đó liền rút ra một khẩu súng, nhanh chóng lên đạn chỉa thẳng ngòi đến Diệp Gia Tiêu.
"cậu muốn cứu họ sao? Muốn cứu con gái thân yêu à? Được, tôi sẽ mang con gái cậu đi trước, sau đó để cậu theo sau bầu bạn, được không?"
"Mã Quốc Luân!!! Cậu không được làm như vậy!!", Diệp Tần Phong nén đau ở bụng, ngồi dậy muốn cản.
"tôi thích như vậy!!", gã hiện rõ bộ mặt đê tiện, thực chất là quỷ đội lốp người mà.
"cậu có gan thì động vào người của tôi xem!", Ân Thiên Vũ dựa ở cửa vào, sát khí đằng đằng.
"xin hỏi Ân Tổng, ở đây ai là người của anh?", Mã Quốc Luân quả nhiên có chút kiêng nể hắn, tạm thời thu súng lại.
"Diệp Tần Phong chính là phó tổng của Willsuns, vậy có phải người của tôi không?", Ân Thiên Vũ liếc mắt nhìn cậu đau đớn trên sàn, đau lòng không ngớt.
"vậy chắc hẳn đứa bé đó không có quan hệ gì với Ân Tổng rồi!", Mã Quốc Luân một lần nữa chỉa súng vào Diệp Gia Tiêu.
"con nuôi của tôi cũng muốn đụng?", Ân Thiên Vũ mặt không biểu cảm.
"con nuôi? Ân tổng cứ đùa, nó chẳng có quan hệ gì với anh, hơn nữa anh và Diệp Tần Phong chắc cũng chỉ mới quen gần đây, tôi không tin là anh lại nhận con nhanh như vậy!", Mã Quốc Luân nhất quyết không tha cho Diệp Gia Tiêu.
"tôi muốn nhận con nuôi, anh quản được tôi sao?" Ân Thiên Vũ càng lúc bước đến càng gần.
"thứ lỗi tôi không thể nghe theo anh, hai người này, hôm nay tôi phải giết!", nói xong liền muốn bóp cò.
Nhưng Ân Thiên Vũ nhanh hơn một bước, bắt lấy tay hắn, bẻ mạnh cổ tay cướp lấy súng, lập tức bắn vào chân Mã Quốc Luân một phát.
Gã ngã quỵ, đau đớn nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.
Nhưng hận thù không thể từ bỏ, Mã Quốc Luân ra lệnh cho đàn em "ra tay đi!"
Diệp Tần Phong căng thẳng nhìn về phía con gái mình.
"cậu muốn sai người của tôi? Bản lĩnh phải đủ lớn mới được đấy!", Ân Thiên Vũ cười nhạt.
"các người..."
Từ khi Ân Thiên Vũ bước vào, tất cả bọn chúng đều tái cả mặt, trong đầu chỉ nghĩ đến ngày tận thế. Tiền không lấy được còn chết thảm!
"cậu vừa hỏi ở đây ai là người của tôi... Vậy tôi trả lời đây!" Ân Thiên Vũ ngồi xuống, nâng cằm của Mã Quốc Luân lên, chế giễu "trừ cậu ra, tất cả đều là người của tôi!!"
Sau đó đẩy mạnh gã một cái, cao giọng "nhốt hắn lại!", hai tên đầu gấu cao to lập tức kéo trói Mã Quốc Luân lại, vứt vào nhà kho, chờ Ân Thiên Vũ xử lí.
"không sao chứ?", Ân Thiên Vũ nhanh chóng đến đỡ Diệp Tần Phong dậy, lo lắng nhìn cậu.
"tôi không sao! Mau thả Tiêu nhi ra!! Con bé sẽ sợ lắm!", Diệp Tần Phong sốt ruột muốn chạy đến ôm Diệp Gia Tiêu vào lòng.
"thả người!", Ân Thiên Vũ dữ tợn quát.
Là hắn sơ sót, không quản tốt bọn ngu ngốc này, để chúng đi làm loạn. Lần này trở về, nhất định sẽ giáo huấn cho ra trò.
"baaaa...", Diệp Gia Tiêu vẫn còn sợ hãi, ôm cổ cậu khóc mãi.
"ba ở đây, không sao rồi!", cậu nhẹ nhàng vỗ về con bé, tâm cũng nhẹ nhõm hơn.
May mà Tiêu nhi không sao.