Phụ thân đã đến phòng ta vài lần, luôn là một bộ dáng muốn nói lại thôi. Ta biết lão cha đang lo lắng cho ta, ở thời điểm hắn một lần nữa dùng ánh mắt ưu sầu nhìn chằm chằm ta, ta đình chỉ việc thu thập đống hành lý vốn không nhìu kia, ngoan ngoãn chậm chạp đi đến bên cạnh hắn: “Phụ thân, không phải ngươi đang lo lắng cho ta chứ?” Lão cha vuốt ve mái tóc mềm mại của ta, lực tay nhè nhẹ khiến cho ta híp mắt lại, cảm giác buồn ngủ ập đến. Lão cha nhìn ta trìu mến: “Tiểu Bạch, cho tới bây giờ ngươi chưa lần nào rời nhà một mình, lần này lại là……” lão cha cũng không nói tiếp, ta dụi đầu vào trong lồng ngực lão cha, cọ cọ: “Cha, ngươi đừng lo lắng nữa, ta rất là mạnh nga, nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu. Lần này nhất định ta có thể lấy lại cho nam nhân Hàn gia… thể….diện….” thần ngủ nhanh như vậy đã vẫy gọi ta, ta ôm cổ lão cha, ngủ ngon lành. Cảm giác cuối cùng là lão cha nhẹ nhàng đem ta đặt lên giường, còn nói gì đó, chỉ tiếc là ý thức của ta đã tung cánh bay đi rồi. (mồ hôi, vì sao tui lại cảm thấy hai người này rất ái muội ni? Một lão cha nhìn thấy con của mình bị lão bà của mình đẩy vào hố lửa, thật sự là khiến tui thông cảm a, ha ha ha ha ——)
Mở mắt ra, đã bị mấy khuôn mặt chình ình trước mắt hù dọa, nguyên lai là vị tỷ tỷ kia của ta. Mới từ trong mộng tỉnh lại, ta vẫn còn mê man nửa tỉnh nửa mê bị các nàng hưng phấn kéo dậy. Ta nhìn bộ y phục nguyệt bạch sắc trên người, nhìn nhìn lại cái người trong gương đồng kia môi hồng răng trắng, phiên phiên mỹ công tử kiều diễm ướt át, tuy rằng ta biết dùng từ kiều diễm ướt át này để hình dung bản thân mình rất kỳ quái, nhưng là quả thật chỉ có từ này mới có thể miêu tả ảnh phản chiếu trong gương của ta. Thời điểm vẫn còn đang trợn mắt há mồm, nghe được thanh âm cao hứng của các tỷ tỷ: “Tiểu Bạch hảo đáng yêu a, giống y như một tiểu oa nhi.” Cách ăn mặc giống như đi thân cận này mà lại kêu là đáng yêu sao? (Mỗ Phi: ha hả, quả thật là phải đi thân cận a.) ta trừng mắt nhìn đám người đầu têu kia: “Gì chứ, sao lại đem ta biến thành cái dạng này a?” đại tỷ nghiêm mặt nói: “Tiểu Bạch, cũng không phải chúng ta làm càn với ngươi, lần này ngươi xuất môn là đại diện cho Hàn gia chúng ta, đương nhiên muốn cho ngươi ăn mặc chỉnh tề ra dáng một chút. Bộ dạng ngốc nghếch bình thường của ngươi như thế nào có thể xuất môn. Bây giờ ra đại sảnh, đợi lát nữa sẽ xuất hành.” Từ nhỏ đã bị đại tỷ lạm dùng quyền uy ức hiếp, ta rất ngoan ngoãn quay đầu đi ra hướng đại sảnh, cũng không dám……… có nửa câu oán hận. Bởi vậy không nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười không được của đám cọp mẹ kia cùng với câu nói có thể khiến ta hộc máu “Tiểu Bạch vì cái gì luôn dễ bị lừa như vậy đâu”
Mẫu thân không có dặn dò ta điều gì, chỉ giao cho ta một khối lệnh bài, có thể chứng minh thân phận bản thân cũng như có thể lấy tiền ở ngân hàng Hàn gia khắp nơi trong toàn quốc, để ta sau khi tới Lạc Dương dựa vào nó liên hệ với hành nghiệp Hàn gia địa phương. Sau đó liền đẩy ta đi, phụ thân vẫn nhìn ta bằng vẻ mặt lo lắng, ta cho bọn họ một nụ cười rạng rỡ cùng một cái ôm thật chặt, liền quải túi hành lý lên lưng rời đi. Thời tiết hôm nay không tồi, rất thích hợp để xuất hành nha. Tề gia Lạc Dương, ta đến đây.
Phía sau, một đám nữ nhân cười tủm tỉm nói nhỏ: “Tiểu Bạch thật đúng là đơn thuần a, hắn cũng không có nghĩ tới vì sao không có thư đồng bồi hắn lên đường (Mỗ Phi: đơn thuần là tình tiết yêu cầu mà, mồ hôi). Chúng ta cho hắn ăn mặc xinh đẹp như vậy, cho dù hắn không phải nữ sinh kia, Tề Nghiêm cũng sẽ phủ phục trước hắn thôi. Vụ làm ăn này vô luận như thế nào cũng là của chúng ta. Ha hả ha hả.” nam nhân bên cạnh mặt đầy sầu lo, trong lòng khẽ nói nhỏ: “Tiểu Bạch, cha không bảo hộ được ngươi, ngươi phải tự cầu nhiều phúc a.”
Chỉ tiếc ngay lúc đó ta hoàn toản không biết rõ những chuyện này, nghĩa vô phản cố bước về phía con đường đầy hố lửa.