Một ngày đẹp trời cuối tuần, tất cả gia đình quyết đinh đi picnic ngoài trời, địa điểm là một vùng ngoại ô mát mẻ.
Từ sáng gia đình của Hàn Thiên Lãnh đã chuẩn bị xong xuôi và lái xe đến đó, tiếp theo là gia đình nhà Hắc Bạch Lam, gia đình nhà Hoắc Thuyến, gia đình nhà Hoàng Hoa Vỹ.
Bốn người đàn ông cùng nhau làm lều để nghỉ ngơi, bốn người phụ nữ thì cùng nhau nướng đồ ăn.
Bên kia, đám trẻ con cùng nhau chơi đùa, con của Tiểu Á là một bé gái cũng dễ thương, tên là Hoàng Hoa Linh, Tiểu Linh và Tiểu Dương chơi rất thân, Tiểu Dương nghịch ngợm chạy xung quanh nhưng đều bị Tiểu Minh giám sát.
Hoắc Mẫn và Tiểu Uông thì lượn lờ bắt châu chấu. Nhìn từ xa, Tiểu Minh cao lớn đi cùng một đám trẻ như một gà me dẫn dắt đàn con của mình.
- "Đồ ăn đươc rồi, mau ăn thôi." Lâm Mạn Ninh hô lên, tay cầm xiên thịt lắc qua lắc lại.
Bốn người đàn ông phủi tay tiến về phía họ, kéo ghế ngồi xuống.
Tiểu Linh leo lên ngồi vào lòng Hoàng Hoa Vỹ, Tiểu Á ngồi bên cạnh:"Sang đây với mẹ."
- "Mẹ muốn giành ba với con chứ gì? Không phải tối nào mẹ cũng được ngủ với ba rồi sao?" Tiểu Linh nói rồi ôm khư khư lấy cổ ba bé.
Tiểu Á tức đến đỏ bừng mặt, giành cái gì chứ? Nếu được cô còn muốn đạp anh ra xa kia kìa, tối nào cũng vờn lấy cô không tha.
Hoắc Thyến ngồi cạnh Lê Tiểu Du, với lấy một xiên thịt đưa cô:"Bà xã."
- "Không ăn, em đang giảm béo." Lê Tiểu Du giận hờn nói, lí do cũng chỉ vì tối qua anh bám lấy cô cả đêm, khiến cô giờ đây cả người bị đau nhức.
Tiểu Mẫn cau mày:"Mẹ, mẹ đâu có béo đâu, mẹ ăn đi, tối qua không phải bị ba bắt nạt cả đêm sao?"
Mọi người đều nhìn sang Tiểu Mẫn, Lê Tiểu Du thật muốn độn thổ. Tiểu Mẫn nói tiếp.
- "Dù ba có bắt nạt mẹ thế nào mẹ gọi con đến bảo vệ là được rồi, đừng gọi ba là ngựa đực nữa, nghe thật buồn cười."
Hoắc Thuyến đặt ngang xiên thịt vào mồm cậu:"Ăn đi ông tướng, vợ tôi, tôi lo được."
Tiểu Mẫn bất mãn đưa xiên thịt ra:"Ba nói rồi đấy nhé! Từ giờ đừng bắt nạt mẹ nữa."
Tất cả người lớn đều phải bật cười, Hàn Thiên Lãnh ngồi bên cạnh Mộc Nhiên, rót cho cô ít nước ép trái cây.
- "Bảo bối, thịt này do em nướng sao?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.
Mộc Nhiên hất cằm:"Sao hả?".
- "Không sao, chỉ là nó bị khét hết cả rồi." Hàn Thiên Lãnh xoay xoay xiên thịt nói.
Mộc Nhiên mím môi, chê sao? Cô nấu ăn ngon lắm đấy nhé, đây là do để quên nên nó thành màu đen thôi.
Tiểu Minh rót nước ép trái cây cho Tiểu Dương, Hắc Bạch Lam đưa tay:"Dương nhi, ra đây ta bế.."
- "A..phụ hoàng, bế, nhanh." Tiểu Dương với tay.
Tiểu Minh không thương tiếc kéo cô lại:"Ngoan một chút, không phải em muốn ống nước ép trái cây sao?"
Tiểu Dương nhìn thấy nước ép liền vui vẻ cầm lấy:"Em uống...ca ca cho em.."
Tiểu Uông đưa tay ra:"Mẫu thân, bế con...."
- "Bế cái con khỉ, con nhìn xem, đã là đàn ông ai lại cần mẹ bế chứ?" Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói.
Tiểu Uông bất mãn:"Lão ba, người đợi đó đi, tối nay nhất định sẽ không được ôm mẹ ngủ nữa đâu."
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau tổ chức trò chơi rồi đi câu cá. Ở nơi đây, xung quanh là đồng cỏ xanh ngát, không lấy một tòa nhà cao tầng, nào, thế nhưng lại thật yên bình.
Ở đây ngay cả ánh nắng cũng đẹp, bởi vì họ đều được ở cạnh người mà họ yêu thương và muốn chăm sóc.
Tối đến, sương xuống hơi lạnh nên mọi người chui vào trong lều đã dựng sẵn. Ông Hắc gọi điện cho Hắc Bạch Lam, mới một ngày không gặp hai tiểu quỷ đã nhớ.
- "Ông nội, người có nhớ Tiểu Dương không?" Giọng nói lảnh lót trong trẻo của bé khiến ông Hắc cười giòn tan.
Ông nói:"Nhớ...rất nhớ con, đi chơi có vui không?"
Tiểu Dương gật đầu:"Vui lắm ạ."
- "Ông nội, chều mai bọn con về rồi, ông không cần nhớ quá đâu."
Ông Hắc gật đầu:"Ừ ừ.."
Bên lều kia, Tiểu Linh đã ngủ từ sớm, Tiểu Á mừng thầm vì nghĩ đêm nay sẽ thoát được, cô ôm lấy Tiểu Linh, nhắm mắt giả vờ ngủ. Một bàn tay men theo cơ thể cô trượt xuống dưới.
Cô rùng mình, chết rồi, không phải chứ, ở đây mà anh cũng muốn? Còn con đang nằm bên cạnh, cô quay người lại.
- "Anh đừng có mà giở trò biến thái, đây là..."
"Suỵt" Hoàng Hoa Vỹ ra hiệu ý bảo cô nhỏ tiếng, anh nói khẽ:"Tiểu Linh đã ngủ say ròi, không sao đâu."
- "Không được, anh tránh xa em ra, em sẽ..."
Hoàng Hoa Vỹ nhanh chóng áp môi mình lên môi cô, hôn ngấu nghiến đôi môi cô, bàn tay đi vào trong áo ngủ của cô mà mò mẫm. Tiểu Á chỉ biết im lặng để tránh làm Tiểu Linh thức giấc. Hoàng Hoa Vỹ đưa tay tắt chiếc đèn, căn liều chìm vào bống tối.
- "Ư.." Anh nhào nặn hai bên ngực phập phồng của cô, trời ạ, cô chết mất với cái tên ngựa đực này.
Anh đưa tay cởi chiếc cúc áo của mình, tiếp theo là tiếng thắt lưng vang lên, anh thật sự rất ghét làm việc này trong bóng tối, nhưng vẫn đỡ hơn là không được làm. Vật nam tính của anh được giải phóng liền chạm vào đùi cô.
- "A.." Sự cắng cứng khiến Tiểu Á khẽ rên lên, rồi bên dưới nhanh chóng được anh lấp đầy.
Bên cạnh Tiểu Linh vẫn say sưa ngủ, cô bé khẽ cựa mình, Tiểu Á lo sợ rụt người lại, thế nhưng người đàn ông phía trên giường như chẳng bị lay đông, anh vẫn ra vào rất nhịp nhàng. Tiểu Á lần đầu tiên ân ái trong tình cảnh này, đứa nhỏ nằm bên cạnh khiến cô lo sợ muốn đốn tim, nhưng đối với anh đó là một sự kích thích đến cực điểm.
Bên kia...
Hoắc Thuyến ôm lấy Tiểu Du thì bị Tiểu Mẫn tách ra:"Con nằm giữa, tối nay con muốn nằm giữa, âyza, mấy nám rồi nhỉ con chưa được ngủ với mẹ."
Hoắc Thyến cau mày, đứa nhỏ không giỏi việc gì bằng việc giành vợ với anh. Anh nói:"Sang bên cạnh."
- "Thôi, sao cũng được, mau ngủ đi..em muốn đi ngủ." Lê Tiểu Du giả vờ chấp nhận nói, nhưng gương mặt là nụ cười tươi, đứa con này cũng cứu cô giỏi quá.
Hoắc Thuyến nét mặt đầy đau khổ, anh nói:"Vậy mẹ sẽ nằm giữa, ba vừa được ôm vợ ba, con cũng vừa được ôm." Anh chẳng qua chỉ là khuất phục một đêm thôi, chứ đêm nào anh cũng tống cổ thằng nhóc này sang phòng khác ngủ.
- "Không được, con cũng muốn ôm cả ba nữa, nên con nằm giữa..nào, mẹ tắt đèn đi, chúng ta đi ngủ..." Nhóc nói rồi nằm xuống, Lê Tiểu Du vội tắt đèn rồi nằm xuống theo.
Hoắc Thuyến cau có nằm xuống, thật sự muốn quay sang vứt đứa nhỏ này ra ngoài:"Lê Tiểu Du, cho em nghỉ ngơi một đêm thôi."
Lê Tiểu Du khẽ rùng mình rồi chìm vào giấc ngủ, thế là hai người ngủ say còn anh bên cạnh xoay người liên tục nhưng vẫn không ngủ được.
Tiểu Minh một mình một lều, cậu là muốn ngủ cùng Tiểu Dương nhưng bị Hắc Bạch Lam đẩy Tiểu Uông sang đây.
- "Anh ơi, ngủ thôi, đêm nay em vẫn không được ngủ cùng mẹ rồi."
Tiểu Minh xoa đầu:"Bốn tuổi đã đủ trưởng thành rồi, ai còn ngủ với mẹ nữa."
- "Nhưng mấy bạn ở lớp em ai cũng được ôm mẹ ngủ, em thì tối nào cũng phải ôm gấu bông."
Tiểu Minh nói:"Được rồi, từ xưa đến nay có một khái niệm em phải rõ, chính là mẹ là của ba, không ai được giành. Ngủ thôi."
Nói rồi cậu đưa tay tắt đèn, định sang chúc Tiểu Dương ngủ ngon nhưng chắc bé đã ngủ từ sớm rồi.
Tiểu Dương ôm lấy cổ Hắc Bạch Lam:"Phụ hoàng, người làm ngựa cho con cưỡi đi...vui quá, đêm nay con được ngủ cùng phụ hoàng rồi."
- "Vừa rồi ta đã làm máy bay cho con lái rồi, ngủ đi, khuya rồi." Hắc Bạch Lam nói, ánh mắt dán chặt vào người Lâm Mạn Ninh, chẳng nhẽ đêm nay anh sẽ không được đụng vào cô sao?
Tiểu Dương rơm rớm nước mắt:"Phụ hoàng, người không còn thương con nữa sao?"
Hắc Bạch Lam thấy bé sắp khóc liền thở dài, lắc đầu làm ngựa cho bé cưỡi, cũng may chuyện này chỉ có hai người biết, nếu không để người khác biết thật là mất mặt.
Đến nửa đêm, Hắc Bạch Lam đã không thể chịu được nữa, anh nghiến răng la lên.
- "Hắc Ánh Dương, con có thôi đi không? Ta sẽ ném con về lại thành phố."
Cùng lúc này các lều đồng thời sáng lên, Hoắc Thuyến xách Tiểu Mẫn đi ra ngoài, anh không thể chịu đựng được nữa rồi. Hoàng Hoa Vỹ tức tối bế Tiểu Linh đi ra, hai người chỉ mới làm được một lần thì bé liền tỉnh dậy và bám lấy anh.
Tiểu Minh lôi Tiểu Uông ra ngoài, cậu nhóc này nửa đêm không ngủ cũng không chịu để người khác ngủ, nằm bên cạnh nói nhảm về việc Hắc Bạch Lam giành Mạn Ninh của cậu.
- "Mau lái xe đến vùng ngoại ô, ngay lập tức." Hắc Bạch Lam gọi điện cho thuộc hạ của mình.
Mấy đứa nhóc la hét om sòm, một lúc sau, chiếc xe đi đến. Ba người đàn ông vứt ba đứa nhỏ vào trong xe:"Đưa chúng về nhà."
Tiểu Minh thấy Tiểu Dương liền nói:"Để con về cùng, các em ấy đều còn nhỏ."
- "Được, vậy con chăm sóc chúng hộ ta." Mọi người đều tin tưởng cậu.
Chiếc xe rời đi, ba người phụ nữ bị lôi lại vào trong lều, cứ tưởng đêm nay được tha, thật không ngờ...
Từ đầu đến cuối còn một chiếc lều vẫn tối om bởi vì bên trong đang diễn ra một trận đấu kích tình đầy nóng bỏng của Hàn Thiên Lãnh và Mộc Nhiên.
Buổi giã ngoại trôi qua như thế, hôm sau họ lại trở về với thành phố, tiếp tục đi làm, và vui vẻ sông cùng nhau trong ngôi nhà hạnh phúc của họ.
Hơi nhạt nhỉ?