Hắc Bạch Lam nhìn mẹ Lâm rồi nói:"Cô sang giường bên nghỉ một lát đi ạ, để cháu trông cô ấy là được rồi".
- "Không sao đâu, dù sao cũng là phái nữ, có chuyện gì dễ giúp hơn". Mẹ Lâm sụt sùi nói.
Ông Lâm vỗ vai bà:"Nghe lời đi, lỡ bị ốm ra đấy thì sao đây?".
Mẹ Lâm cũng không nói gì nữa, bà sang giường bên cạnh nằm xuống, ông Lâm ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi một lát. Hắc Bạch Lam ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.
Sàng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh tỉnh dậy, cô xoa xoa hai bên thái dương mình, đầu cô đã không còn đau nữa rồi, chỉ nhức do vết thương tối qua.
- "Mạn Ninh, con tỉnh rồi sao? Trong người thế nào rồi? Mẹ gọi bác sĩ cho con nhé!". Mẹ Lâm khẩn trương hỏi.
Lâm Mạn Ninh nhìn xung quanh, tối qua rõ ràng anh ở bên cạnh cô cả đêm, sao giờ tỉnh dậy lại không thấy anh?
- "Mẹ, anh ấy đâu rồi?". Cô hỏi.
Cha Lâm từ ngoài đi vào nói:"Sáng nay sau khi mua đồ ăn sáng cho chúng ta, nó có nói là đi tìm một người, nhờ ta chăm sóc con, tối sẽ quay lại".
- "Tối luôn sao?". Cô thất vọng hỏi.
Mẹ Lâm đặt tay lên vai cô:"Mạn Ninh, rốt cuộc con bị thế nào? Tối qua con làm mẹ sợ quá".
- "Con....tối qua chỉ thấy đầu rất đau mẹ ạ! Nhưng giờ thì không sao nữa rồi".
Cha Lâm nói:"Ta sẽ sắp xếp mời một vị bác sĩ nước ngoài về kiểm tra cho con, tối qua con còn bị chảy máu mũi rất nhiều".
Tiểu Á và Mộc Nhiên nghe tin cô nhập viện cũng đến thăm, Mộc Nhiên vừa gọt trái cây vừa nói.
- "Ngày mai anh Lam đến nói chuyện với bộ mẹ em rồi, hôm nay vẫn còn trong bệnh viện sao?".
Lâm Mạn Ninh cau mày, cô quên mất luôn chuyện đó.
- "Phu nhân, Hàn tổng gọi điện nói đưa người và thiếu gia về ạ!. Lúc này một tên vệ sĩ ngoài cửa đi vào nói với Mộc Nhiên.
Mộc Nhiên nhìn Tiểu Á đang bế Tiểu Mimh, cô nói:"Tôi chỉ mới ra ngoài có hai tiếng, vẫn còn rất sớm".
- "Hàn tổng ra lệnh, phu nhân, mong người đừng làm khó tôi".
- "Baba....baba..." Tiểu Minh vẫy hai tay lên, Mộc Nhiên mỉm cười, cậu nhóc này cứ như thể thiếu hơi ba nó một giờ là không thể sống vậy.
Mộc Nhiên đi đến:"Vậy chị về nhé, hai em ở lại, mai xuất viện chị về thăm em".
- "Vâng". Lâm Mạn Ninh nói.
Mộc Nhiên đi rồi, Tiểu Á lúc này mới nói tiếp:"Tớ sắp bị bà ta bức chết rồi, tớ và hắn còn chưa kịp quen nhau thì ngày mai phải gặp tiếp để bàn chuyện kết hôn, bà ta nói nếu chậm thì tuần sau sẽ tổ chức".
- "Không phải chứ, mẹ cậu còn hơn cả mẹ tớ rồi đó". Lâm Mạn Ninh nói.
Tiểu Á khoanh tay:"Kết hôn thì kết hôn, tớ sợ hắn chắc".
- "Mạnh miệng thế cô nương?".
Tiểu Á nói:"Bà đây không sợ, tớ nghĩ lại rồi, lấy một tiểu thụ về cũng tốt, tớ sẽ tìm lão công cho hắn, cho hai người đó "vật lộn" trước mặt mình, đỡ phải tốn một đống tiền đi mua tạp chí, dĩa phim".
Lâm Mạn Ninh cười, lắc đầu, bó tay với bạn mình.
- "Mạn Ninh, em sao vậy?". Hoắc Thuyến ôm một bộ hoa và xách theo túi socola đi vào, thấy trán cô quấn băng gạc liền lo lắng hỏi.
Lâm Mạn Ninh thấy anh, cô mỉm cười:"Em không sao, tối qua đau đầu một chút".
- "Anh Tiểu Thuyến, thôi hai người nói chuyện đi, em đi về đây". Tiểu Á nói rồi cầm túi xách, vẫy tay chào cô.
Hoắn Thuyến ngồi xuống giường, bàn tay anh gạt nhẹ tóc cô, nhìn chăm chăm vào chỗ máu thấm qua lớp bông kia:"Có đau lắm không? Tại sao lại để bản thân mình bị thương cơ chứ".
- "Không sao mà, em vẫn rất bình thường". Cô tươi cười nói:"Socola này cho em sao?".
Hoắc Thuyến lúc này mới sực nhớ ra:"Ừm, loại em thích nhất".
- "Cảm ơn lão huynh".
"Cốc....cốc....cốc" Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lê Tiểu Du xách theo vài chiếc túi đựng đồ đi vào. Trên trán lấm tấm mồ hôi, thấy Hoắc Thuyến đang ngồi cạnh Mạn Ninh, tim cô tự nhiên có chút nhói, nụ cười nhạt dần.
Cô hít thở sâu đi vào:"Mạn Ninh, em thấy đỡ hơn chưa?". Rồi cô nhìn sang Hoắc Thuyến khẽ cười:"Hoắc tổng".
Hoắc Thuyến cau mày, nhìn những giọt mồ hôi trên trán cô, mồ hôi chảy như vậy còn tiếp xúc với máy lạnh trong phòng, sẽ bị cảm mất.
- "Chị Tiểu Du, anh ấy đâu rồi?".
Thư kí Lê cười:"Hắc tổng sáng nay có việc bận, để lại cho chị cả đống công việc, đã thế còn bắt chị mang những thứ này đến cho em".
"Tít....tít...tít...." Lúc này điện thoại cô reo lần nữa, là của đối tác. Thư kí Lê lắc lắc điện thoại trước mặt cô:"Đó, lại nữa rồi".
Cô không nghe mà tắt máy, rồi nói:"Thôi chị đi nhé! Giờ có cuộc họp rồi".
Hoắc Thuyến cũng nhớ ra cuộc họp đó cũng có mình, anh nhìn theo bóng thư kí Lê.
- "Khoan đã, chúng ta họp chung một chỗ nhỉ? Vừa rồi tôi đi taxi đến đây, sợ ra bắt sẽ muộn, cô không phiền nếu tôi đi nhờ một đoạn chứ?".
Lê Tiểu Du đơ người, cô quay lại cười gượng:"Được chứ, chỉ sợ Hoắc tổng không ngồi được xe của tôi thôi".
Hoắc Thuyến cười trừ:"Anh đi nhé! Tối sẽ vào thăm em".
Lâm Mạn Ninh nhìn theo hai người, hai người ấy mà thành một đôi thì tốt quá rồi.
Lê Tiểu Du im lặng bước lên xe, Hoắc Thuyến đi đến chỗ ghế lái, cô khó hiểu hạ kính xuống
Hoắc Thuyến chậm rãi nói:"Để tôi lái cho".
Lê Tiểu Du nhún vai, dù sao cô cũng hơi chóng mặt, cô bước xuống xe đi vòng sang ghế phụ.
- "Có vẻ cô rất ghét tôi?". Hoắc Thuyến vừa lái xe vừa hỏi.
Lê Tiểu Du nhắm mắt tựa ra sau:"Hoắc tổng suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao lại ghét anh chứ?".
- "Ừm, chắc là do tôi suy nghĩ nhiều, mỗi lần thấy tôi cô đều cố lơ đi và bày ra bộ mặt đó".
Lê Tiểu Du xoa xoa đầu mình:"Tôi chưa từng làm vậy".
Hoắc Thuyến thở dài, anh thật sự không hiểu nổi lòng mình nữa rồi, trái tim anh lại đi quyến luyến Lê Tiểu Du. Còn với Mạn Ninh, anh thấy anh và cô ngày càng giống anh em hơn, tình cảm của anh giống như một người anh trai yêu thương em gái mình vậy.
Sau khi ăn tối, Lâm Mạn Ninh cầm lấy điện thoại gọi cho anh.
Nhưng...
Bỗng đầu cô bị đau dữ dội, Lâm Mạn Ninh bóp chặt lấy đầu mình.
- "A...."
Hàng lông mày cô cau chặt lại, mũi lại ộc ra một ít máu tươi.
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, các dây thần kinh như bị ai đó kéo dãn ra.
- "Mạn Ninh, em sao vậy? Lại đau nữa sao?". Hắc Bạch Lam đến thấy cô vậy liền lo lắng hỏi.
Lâm Mạn Ninh nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch:"Lam, đầu em....đau quá....a".
- "Mạn Ninh, con bé lại đau đầu nữa sao?". Ông bà Lâm vừa đi gặp bác sĩ về, thấy cô vậy liền chạy đến.
Lâm Mạn Ninh đập mạnh tay vào đầu mình:"Đau quá...a....mẹ, đầu con đau quá".