Chiếc trực thăng bay sát lại mặt đấy, tiếng cánh quạt quay "vù vù" nghe thật ồn ào. Cơn gió mạnh thổi làm mái tóc của anh rối lên, một chiếc dây đưa xuống. Hắc Bạch Lam cười rồi bám lấy sợi dây leo lên.
- "Không ngờ cậu lại ở đây." Hắc Bạch Lam nhìn Hàn Thiên Lãnh. Đáng lí ra giờ này đang ở nhà làm ông bố bỉm sữa.
Hàn Thiên Lãnh nói:"Tính là sang dọn xác cậu, không ngờ vẫn còn sống sờ sờ như vậy."
- "Hừ, ông đây còn chưa lấy vợ, sao có thể chết được." Hắc Bạch Lam nghiêm giọng nói.
Về đến nơi, Hắc Bạch Lam tắm rửa rồi thay quần áo, anh lái xe đến nhà Lâm gia. Lâm Mạn Ninh đang ngồi thất thần trong vườn thấy anh liền vui mừng hẳn lên, ánh nắng chói chang chiếu lên người anh, như một cái gì đó rất ấm áp chạm đến tim cô.
Ngày hôm qua không gặp, cũng không gọi điện, anh khiến cô lo lắng không thôi. Lâm Mạn Ninh đứng dậy đi về phía anh.
- "Sao anh không nghe điện thoại?" Giọng cô đầy trách cứ, anh nào biết đêm qua cô đã gặp ác mộng, chiếc ly vỡ đó như một điềm báo khiến cô lo lắng không yên.
Hắc Bạch Lam bất ngờ ôm lấy cô:"Xử lí chút công việc, bất cẩn làm mất điện thoại, không gọi cho em được."
- "Dù thế nào anh cũng phải nói cho em một tiếng, làm em lo quá." Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười rồi nắm lấy tay cô:" Anh xin lỗi, đi với anh đến một nơi."
- "Đi đâu vậy?" Lâm Mạn Ninh hỏi.
Hắc Bạch Lam kéo tay cô đi:"Đến đó rồi em sẽ biết."
Anh lái xe đưa cô đến một cửa hàng trang sức đá quý, nhân viên đẩy cửa cho họ vào rồi cung kính nói.
- "Hắc tiên sinh, tiểu thư, mời hai người vào trong."
Hắc Bạch Lam nắm tay cô đi vào trong, một nhân viên mang chiếc hộp gấm màu đỏ đi đến:"Hắc tiên sinh, cặp nhẫn mà ngài đặt năm ngày trước đã xong rôi, ngài thử đi ạ. Đây là vị tiểu thư ngài muốn tặng đó sao?"
Hắc Bạch Lam nhìn cô rồi gật đầu:"ừ, là cô ấy."
- "Tiểu thư thật hạnh phúc, đây là cặp nhẫn Hắc tiên sinh đích thân dặn người làm, loại đá này được gửi bên Thụy Điển về."
Lâm Mạn Ninh khó hiểu nhìn nhân viên rồi nhìn anh, Hắc Bạch Lam cẩn thận lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, chiếc nhân được làm bằng đá Emerald - một trong những loài đá quý. Chiếc nhẫn trông thật tinh xảo, từng đường nét đều cẩn thận, tỉ mỉ.
- "Em đeo thử xem nó có vừa không?". Hắc Bạch Lam nhẹ nhàng hỏi
Lâm Mạn Ninh ngơ ngác nhìn anh, chiếc nhẫn này là anh đặt cho cô sao? Đây là ý gì? Anh muốn cầu hôn cô sao?
- "Anh....như vậy có tính là cầu hôn không?". Lâm Mạn Ninh cắn môi hỏi.
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Em nói xem?".
- "Em không biết". Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam nắm lấy tay cô:"Lấy anh nhé!".
- "Anh nói thật sao? Vậy là đang cầu hôn em sao?". Lâm Mạn Ninh vui mừng hỏi.
Hắc Bạch Lam nhướn mày:"Anh như vậy không giống cầu hôn sao?".
- "Người ta cầu hôn sẽ có hoa, trong khung cảnh lãng mạn, anh còn phải quỳ xuống nữa. Có ai như anh không?". Lâm Mạn Ninh hất cằm nói.
Hắc Bạch Lam gật đầu, anh quên mất, do anh nóng lòng quá nên anh không nhớ đến những điều này. Anh lấy điện thoại ra.
- "Anh làm gì thế?". Lâm Mạn Ninh hỏi.
Hắc Bạch Lam nói:"Để anh gọi điện cho thư kí Lê chuẩn bị, xin lỗi, anh quên mất".
- "Không cần đâu, em chỉ đùa thôi, em đồng ý, Hắc Bạch Lam, mình cưới nhau đi". Lâm Mạn Ninh cảm động nói.
Hắc Bạch Lam vẫn chưa hiểu ra, cô cau mày:"Sao hả? Anh đổi ý rồi à?".
- "Không, chỉ là anh vui quá thôi". Hắc Bạch Lam nói rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô.
Nhân viên cảm thán:"Đẹp quá, tiểu thư, cô thật may mắn".
Lâm Mạn Ninh đỏ mặt, phải, cô rất may mắn khi gặp anh.
Hắc Bạch Lam lấy ra một chiếc nhẫn nữa đeo vào tay mình, bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô.
- "Bảo bối, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi anh".
Lâm Mạn Ninh cười tinh nghịch:"Từ giờ anh mà trăng hoa, anh sẽ chết với em".
- "Biết rồi, quản gia". Hắc Bạch Lam cưng chiều ngắt mũi cô rồi nói tiếp:"Nói chuyện nghiêm túc nhé! Hai ngày nữa anh đến nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ em, tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ".
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Sao nhanh vậy?".
Hắc Bạch Lam cười:"Lấy vợ là không thể chậm trễ được".
- "Nhưng còn bố anh...".
Hắc Bạch Lam trầm ngâm rồi nói:"Không cần quan tâm đến ông ấy, nếu ông ấy biết thì chỉ phản đối thôi. Chịu thiệt thòi cho em rồi..."
Lâm Mạn Ninh lắc đầu, anh vì cô mà bỏ qua sự ngăn cản của bố anh là cô đã cảm động lắm rồi.
- "Không cần, em không thiệt thòi gì cả". Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam ôm lấy cô:"Cảm ơn em".
Bên ngoài, một người đàn ông chụp lại những tấm hình mà khoảnh khắc hai người hạnh phúc bên nhau.
- "Lũ vô dụng, giữ chân nó cũng không giữ được". Ông Hắc sau khi biết tin anh đã quay về thì rất tức giận.
Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
- "Bác Hắc, Tiểu Duệ đến thăm người đây".
Ông Hắc liên dịu mặt xuống, tắt điện thoại:"Tiểu Duệ à?".
- "Bác, bác đang làm gì thế?".
Ông Hắc lắc đầu:"Không có gì".
- "Con nấu ít canh mang đến cho bác, là món cháu mới học cách nấu, một lát bác nếm xem có vừa không?".
Ông Hắc cười:"Chỉ có cháu là quan tâm đến bác, thật đảm đang và giỏi, bác thật quý đứa con dâu như cháu".
Lâm gia....
Bữa cơm tối, Lâm Mạn Ninh vừa ăn vừa ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay. Mẹ Lâm nói.
- "Thôi đi cô nương, lo mà ăn cơm đi".