*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí trong phòng họp lúc nảy tưởng chừng như mọi thứ đã có thể nhẹ nhàng hơn, nhưng sau khi Mạc Hàn Lâm nói chuyện điện thoại xong thì không khí trước kia thế nào thì hiện tại nó lại bắt đầu như vậy rồi, không khí căng thẳng đến làm cho mỗi người trong phòng thở cũng không dám thở quá mạnh, mọi thứ cứ như vậy mà trôi qua đã thêm ba tiếng đồng hồ nữa.
Cuối cùng cũng có một bản thảo được thông qua, đó không ai khác là Hàn Việt Tâm, được mệnh danh là mỹ nhân vừa tài giỏi lại vừa có nhan sắc nhất trong các cô gái ở trong công ty này, bài báo cáo của Hàn Việt Tâm luôn rất có sức hút, và còn rất thành công thường xuyên đạt được sự tín nhiệm của cả Mạc Hàn Lâm và Mạc Hàn Vũ ông ấy.
Cô gái này nói là tâm cơ, thì hẳn là cũng còn rất non kém, nhưng nói về mặt học thuật và làm việc thì rất tốt.
Vì lý do này mà Mạc Hàn Lâm mới sau khi kết thân với nhà họ Hàn lại để cô ta vào trong công ty làm việc.
Ai trong công ty này lại không biết được là Hàn Việt Tâm chính là có tâm ý cực kỳ yêu thích Mạc Hàn Lâm.
Cô ta vì Mạc Hàn Lâm mà làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày chỉ để hiện tại có thể leo lên được chứ quản lý như hiện tại.
Công việc này có thể nói là công việc có nhiều thời gian để tiếp xúc với Mạc Hàn Lâm nhất.
Mọi người ở trong công ty rất xem trọng Hàn Việt Tâm, ai ai biết đến chuyện của Hàn Việt Tâm liền đoán chắc chắn Hàn Việt Tâm sẽ không lâu sau lên làm bà chủ của bọn họ mà thôi.
Nhưng lại không nghĩ rằng Mạc Hàn Lâm như vậy mà lại không bao giờ để Hàn Việt Tâm vào mắt.
Mặc dù cô ta tài giỏi ai cũng biết, nhưng Mạc Hàn Lâm anh vốn không thể tùy tiện rước họa vào nhà.
Hàn Gia nói là thâm giao, nhưng thật ra mà nói thì thương trường là chiến trường, thâm giao thì bọn họ có thể mang tiền và nhà cửa cho anh không?
Tất nhiên là không, cho nên con gái của bọn họ, anh cũng chỉ có thể nâng đỡ đến đây thôi.
Muốn bước vào cái căn nhà kia thì cô ta vẫn còn có chút không được.
Sau ba tiếng đồng hồ rốt cuộc thì mọi người có thể nhanh chóng ai về nhà nấy rồi, nhưng vẫn còn có vài người vẫn còn đang ở lại trong phòng họp nói chuyện to nhỏ với nhau, nhưng bọn họ vẫn còn không để ý đến ở đây vẫn còn một người khác.
"Tiểu Hoa, cậu nói xem lúc nãy là ai vậy?" Du Du lúc nảy ngồi đối diện tiểu hoa vừa dọn dẹp giấy tờ còn lại ở bàn họp vừa lên tiếng.
"Còn phải hỏi sao, nhìn thấy nụ cười thất lạc lâu năm của Mạc Tổng hiện tại đã quay lại như vậy thì còn có thể là ai?" Tiểu Hoa cả khuôn miệng cười đến sắp rách ra nói lại.
"Bạn gái của anh ấy sao?" Du Du mỉm cười vui vẻ kéo lại từng chiếc ghế hỏi lại.
"Haiz chỉ e rằng quan hệ không bình thường, lại còn gọi về nhà..." Tiểu Hoa giả vờ thở dài lắc đầu nói lại.
"Wow...tớ rất thích như vậy!" Du Du cầm điện thoại trên tay lướt lướt gì đó một chút liền không thể kiềm lòng được mà cảm thán một câu.
"Cậu thích cái gì?" Tiểu Hoa là đang mù mờ không lý giải được vì bản thân nói một đằng Du Du kia lại trả lời một nẻo.
"Bát quái! " Du Du giơ điện thoại trong tay lên, bên trong diễn đàn là đang quá tải, lượng người bình luận càng lúc càng nhiều.
"Không đọc sao?"
"Để tớ xem, wow, chuyện tình này đúng là…" Tiểu Hoa cầm điện thoại lên xem thì nhận ra là bản thân từ lúc nảy bỏ qua mấy tin trên bát quái là một sai lầm không hề nhỏ, cái gì mà bạn gái, cái gì mà về nhà, người ta là đã có vợ chúng chăn gối rồi.
《 Mạc Tổng đã có vợ?》
+124[Wow ngưỡng mộ thật!]
+135[Ai lại nhanh tay tới vậy?]
+254[Ai vậy?]
+256[Nghe nói là tiểu thư Hạ Gia!]
+265[Vậy bọn tôi còn cơ hội không?]
+266[Còn phải hỏi sao? Lầu trên có bằng cấp ba của trường quốc tế không? Có được trường đại học có tiếng ở thành phố của chúng ta mời về trường không ?]
+270[Xem ra đến cơ hội gặp mặt cũng không còn.]
"Cô ấy giỏi đến vậy?" Du Du đọc xong mấy lượt bình luận toàn là khen Hạ Nhạc Nhu rất tốt, rất xứng đôi với Mạc Hàn Lâm, mà không khỏi bất ngờ.
"Còn có chút giỏi hơn…" Tiểu hoa còn có không nhịn được mà liếc nhìn người từ lúc nảy sau khi nghe được Mạc Hàn Lâm nói chuyện thì nghiến răng không hồi kết kia.
"Chuyện này đến đây thôi, tốt nhất là các cô biết điều mà câm mồm, nếu không thì trách tôi." Hàn Việt Tâm tức giận, cô ném chiếc bút bi đến chỗ của hai cô gái đang đứng ở đằng kia quát lớn.
"Dạ được chị Tâm!" Du Du bị ném bút bi đến hoảng sợ, nhìn thấy đôi mắt của Hàn Việt Tâm như vậy, Tiểu Hoa liền không nói gì nữa chỉ kéo tay của Du Du đi mất.
Ở trong căn phòng của chủ tịch, Mạc Hàn Lâm ngồi trong tư thế mệt mỏi, cả người ngả về phía sau lưng đệm của ghế ngồi.
Mạc Hàn Vũ cũng đã tìm một nơi để nằm nghĩ rồi, căn phòng chủ tịch rộng lớn sang trọng vẫn còn sáng trưng này chỉ còn lại Mạc Hàn Lâm và tên Phiên đang đứng ở đây.
Tên Phiên đã đến từ sớm nhưng vì cuộc họp kia của Mạc Hàn Lâm kéo dài quá, làm thời gian mà hắn đến cho đến hiện tại cũng là đã qua được vàng tiếng đồng hồ rồi.
Đứng bên cạnh của Mạc Hàn Lâm đã lâu tên Phiên cũng bắt đầu cảm sốt ruột.
Mạc Hàn Lâm từ lúc đi từ phòng họp quay trở lại đây thì ngay lập tức bảo tên Phiên làm việc, tên phiên vì bất ngờ được giao việc làm mà tay chân luống cuống, mấy người trong tổ chức cũng bị làm cho loạn lên.
Mạc Hàn Lâm trước giờ một khi đã muốn dấu chuyện gì ,thì nhất định người ngoài dù có muốn biết thế nào cũng là không thể biết được.
Nhưng hôm nay quả thực hành động của Mạc Hàn Lâm đã khiến cho người đi theo anh ta tám năm cũng đã bắt đầu cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Mạc Hàn Lâm đây chính là muốn hắn mang chuyện anh ta có vợ đem lên diễn đàn cho người khác biết, lại còn nói là phải để cho người khác đoán được vợ của anh là ai.
"Anh Hàn, sao lại phải nói như vậy?" Tên Phiên sau khi làm xong mọi việc xong xuôi, thì lúc này mới an tâm mà hỏi Mạc Hàn Lâm.
"Ban nãy Hạ Nhạc Nghi gọi đến." Mạc Hàn Lâm vẫn giữ nguyên tư thế, cả gương mặt cũng không hề thay đổi, mắt vẫn nhắm nghiền như vậy mà nói với tên Phiên.
"Đang họp mà anh nghe máy rồi?" Tên Phiên bất ngờ bị câu nói thản nhiên kia của Mạc Hàn Lâm làm cho sốc đến mở to mắt, tiếng nói của hắn nếu không phải là do đi cùng với Mạc Hàn Lâm thường xuyên phải nói nhỏ thì nói không chừng lúc này là đã la lên cho cả công ty cùng biết.
"Ừm..." Mạc Hàn Lâm nhàn nhạt phun ra một chữ.
"Không phải...anh làm như vậy, bọn sẽ đều biết...chuyện kết hôn..." Tên Phiên khó hiểu mà hỏi lại Mạc Hàn Lâm, bởi hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện kết hôn này truyền ra ngoài thì chẳng khác nào là mang chuyện Mạc Hàn Lâm hiện tại là đang có điểm yếu cho kẻ thù trong kinh doanh lẫn ngoài đời thực của anh nghe.
Làm như vậy chẳng những lợi lộc một chút cũng không có mà còn mang lại không ít hiểm họa.
Ví như chuyện ở cái xưởng trên đường lên núi của nửa tháng trước, nếu hôm đó Tên Phiên và Mạc Hàn Lâm anh đến muộn thì không ai có thể dám chắc là Hứa Mặc sẽ làm cái gì Hạ Nhạc Nghi.
Còn nói đến nếu không có tên Bàng ngăn kịp thời thì nhất định Mạc Hàn Lâm sẽ giết chết Hứa Mặc, như vậy chẳng khác nào thẳng thừng mà tuyên chiến với Hứa Gia.
Chỉ cần nhìn đến mấy cái việc đã từng xảy ra kia thôi cũng đã đủ nhìn thấy được một tương lai không mấy gì tươi sáng của chuyện này.
"Cũng không thay đổi được nữa, chi bằng công khai." Mạc Hàn Lâm nghe đến đây thì liền mở mắt ngồi dậy, lấy điếu thuốc trong hộp thuốc của tên Phiên mang đến cho vào miệng, tên Phiên hiểu được liền lấy bật lửa châm giúp Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói ra ngoài, cả căn phòng chỉ trong một lúc mà mùi khói thuốc đã bắt đầu nồng nặc hơn.
Anh cũng không phải là không biết mấy việc mà tên Phiên đang lo lắng là gì, anh chỉ là trong lúc nhìn thấy cuộc gọi kia đúng là làm cho bản thân có chút không hề dự bị mà bắt máy.
Anh khi đó chỉ muốn nghe xem Hạ Nhạc Nghi là đang tìm anh vì vấn đề gì mà thôi, nhưng sau đó thì làm vì bản thân muốn người khác biết được là bên cạnh anh đã có người rồi mà bỏ qua ý định với anh.
Quả thực anh cũng một phần là vì cô, một phần là vì anh, nhưng sau khi cuộc gọi đó kết thúc, không bao lâu anh lại hối hận, đúng ra lúc đó anh nên nghĩ cho Hạ Nhạc Nghi nhiều hơn.
Chính bởi vì anh trước đó đã có xem qua tài liệu về Hạ Nhạc Nghi cô, mặc dù là không nhiều thứ bắt mắt như Hạ Nhạc Nhu nhưng cũng đủ làm cho Mạc Hàn Lâm anh hiểu hơn về cô.
Hiện tại chẳng phải trong tài liệu đã có ghi chép là cô vẫn còn đang đi học hay sao, nếu như hiện tại anh chỉ có thể giấu mãi mãi cô ở trong nhà thế này thì anh đã làm rồi, nhưng hiện tại là anh không thể.
Mạc Hàn Lâm nghĩ rất lâu thì mới nghĩ ra người ngoài lúc này cũng không biết Hạ Nhạc Nghi cô gã cho anh, mà người mà bọn họ quan tâm chính là người đã bỏ trốn kia Hạ Nhạc Nhu, tính thế nào thì cũng không có gì bất lợi cho Hạ Nhạc Nghi cô.
"Quá nguy hiểm..." Tên Phiên nhìn thấy Mạc Hàn lâm thế này đúng là có chút nhìn không quen mắt, hắn cứ nhìn thấy ở Mạc Hàn Lâm đã có gì đó thay đổi không ít.
"Mày tìm thêm mấy đứa nữa đi đến Mạc Gia đi." Mạc Hàn Lâm nghĩ cái gì cũng là cảm thấy không yên tâm, vẫn là gia tăng thêm người được tổ chức huấn luyện để đi theo Hạ Nhạc Nghi sẽ tốt hơn nhiều.
"Ừm em biết rồi!" Tên Phiên nghe Mạc Hàn Lâm nói như vậy liền nhanh tay nhanh chân nhắn cho người của tổ chức mang người đến Mạc Gia ngay.
Ở trong căn Phòng tối , có thêm tí ánh sáng lờ mờ ở Mạc Gia, cô gái nằm trên chiếc giường màu đen trong căn phòng tối này đã ngủ rất say.
Hạ Nhạc Nghi bị gió lạnh thổi vào làm cho cứ hồi lâu lại trở người một lần, nhưng không hề thức giấc.
Cô không hề hay biết gì về việc Mạc Hàn Lâm đã để lộ mấy thông tin như thế này ra ngoài.
Cô cũng chẳng thể nào đoán trước được là bản thân và anh chỉ là vừa mới bắt đầu bước một chân trái vào trò chơi trước mặt.
Phía trước con đường mà hai người bọn họ sắp sắp đi đến đều là sương mù vây kín, đến cả một ngọn cây cũng chỉ có thể thấy ở khoảng cách gần, nếu xa hơn thì không thể.
Trong giấc mơ, Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy người nắm lấy tay cô bỏ chạy là Mạc Hàn Lâm, Hạ Nhạc Nghi cô có thể nhìn thấy anh ta còn rõ ràng và chân thực hơn cả mấy diễn viên cô xem trên màn hình tivi mỗi tối nữa.
Hạ Nhạc Nghi không nhìn lại phía sau, bởi vì cô đã hoàn toàn thu ánh mắt lại chỉ đặt lên mỗi gương mặt của Mạc Hàn Lâm ở khoảng cách rất gần này, nhìn hồi lâu Cô không nhịn được mà đặt tay lên gương mặt kia của Mạc Hàn Lâm, nhưng cô càng cố gắng thì gương mặt của Mạc Hàn Lâm cách càng xa hơn.
Hạ Nhạc Nghi cố gắng với tới nhưng chẳng những là cô không với tới được, mà ngược lại còn làm cho bản thân một thân một mình rơi xuống giường.
Hạ Nhạc Nghi bị cơn đau ở eo làm cho tỉnh giấc, lúc này cô mới nhìn xung quanh, khung cảnh lúc này, không có rừng cây nào, cũng chẳng còn sương mù đến cả nam chính Mạc Hàn Lâm cũng không có, chỉ có mỗi Hạ Nhạc Nghi cô hiện tại là đang nằm dưới sàn nhà được trải bông ấm áp.
Bọn họ biết được thì không tính là gì, ở một nơi khác trong thành phố Thanh Long này cũng có một người âm thầm nghe nhắc đến Mạc Hàn Lâm đã kết hôn liền điên tiết đến đầu óc sắp nổ tung nhưng lại không có lý do nào để gặp anh.