Câu nói này Vương Anh nói ra, đương nhiên đã có chuẩn bị sẵn. Chính vì thế, hắn vẫn cảm thấy thản nhiên, thậm chí có chút đắc khí nhìn quanh một lượt. Cả Sùng Dương cung cứ như bị đông đá ở tình trạng siêu shock vậy, ai cũng đứng im như tượng. Duy chỉ có một người
Ái Nhi sớm đã biết chuyện này thể nào cũng xảy ra. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cháu rể của nàng lợi hại như thế, chẳng lẽ trước khi về ra mắt hoàng huynh lại không có quà. Bất quá lần này về đây đúng là công cốc rồi.
Hoàng thượng mang tiếng đang ốm, nghe thấy tin vui như thế, không những tâm trạng không khá hơn, lại còn hùng hùng hổ hổ, không giữ thể diện, lập tức nhảy lại túm lấy cổ áo Vương Anh.
-Nhà ngươi nói cái gì hả? Người muốn chết hay sao? Ta cho ngươi hay. Chừng nào ta còn chưa cho phép, Tiểu Bạch còn chưa được xuất giá, lại càng chưa được phép mang thai.
-Hoàng huynh.
Ái Nhi lên tiếng, giọng nói sắc lạnh khiến cho cả triều đình rùng mình kinh sợ. Ngay cả hoàng thượng nộ khí ngút trời cùng lui đi phân nửa.
-Muội tưởng huynh bị cảm phong hàn chứ?
Hoàng thượng nghe được thắc mắc của Ái Nhi, chẳng khác gì trẻ hư bị doạ, lập tức leo lên giường, hơi thở thều thào, giọng nói lại trở nên mỏi mệt.
-Ta… ta cảm thấy mệt quá. Các người lui ra hết cho ta. Để tên này ở đây là được.
Ngự y trong cung nghe lệnh, không dám cãi lại, lục tục kéo nhau ra về. Cả An Thái Giám cũng lui ra ngoài. Thế nhưng đám người Tiểu Bạch, Ái Nhi, Thiên Nam cùng hoàng hậu vẫn còn chưa lui. Tiểu Bạch cùng hoàng hậu liên quan đến chuyện này, ở lại là đương nhiên. Còn Ái Nhi cách cách, không phải nói gì nhiều, đương nhiên là ở lại xem tên hoàng thượng kia đóng kịch với nàng được đến bao giờ. Ái Nhi ở lại, Thiên Nam đương nhiên cũng không lui ra làm gì.
-Hoàng huynh. Đừng giả vờ nữa.
Hoàng thượng bị nhắc nhở, mặt mày có chút hồng hồng. Thật sơ suất quá. Mấy tháng qua chiếu thư chồng chất, chỉ yếu nói đến chuyện đâu đâu, hoàng thượng cảm thấy nhàm chán, thế nên mới giả bệnh, để cho hoàng hậu lo thay mấy tháng chơi. Ai dè mấy tên này tự nhiên đùng đùng ở đâu chạy về, báo hại ông để lộ sơ hở.
Đợi cho hoàng thượng ngồi dậy, chỉnh đốn lại tư thế, Ái Nhi mới nhẹ nhàng lên tiếng.
-Là thế này. Đây là Vương Anh. Là ai chắc mọi người cũng đã biết. Cháu rể của muội.
Giọng nói của Ái Nhi thản nhiên y như đang nói một chuyện đương nhiên phải thế. Hoàng hậu chịu không nổi cách cách này, quay sang giận dữ với Tiểu Bạch.
-Sa Sa . Con nói xem. Chuyện này là thế nào?
Tiểu Bạch tự nhiên bị rờ tới, có chút giật mình, lí nhí trả lời.
-Con… con đã là người của huynh ấy.
-Ai cho phép con?
-Con… con…
-Mẫu hậu. –Vương Anh nhẹ nhàng lên tiếng. –Vợ con, cô ấy đang có mang. Mong người đừng manh động.
-Ai là mẫu hậu của ngươi?
-Đương nhiên là người rồi.
-Ngươi…
-Tiểu Hi.
Hoàng hậu nghe hoàng thượng nhắc nhở, dù nộ khí chưa thông nhưng cũng phải ngồi xuống. Chồng của bà là một người đặc biệt. Vui ra vui, nghiêm ra nghiêm. Một khi đã nghiêm giọng, khẳng định rằng dám làm trái sẽ chết không toàn thây.
Vương Anh sớm đã biết lão hoàng thượng này y như hồ li tu hành ngàn năm, đến cả bạch hồ li cũng bị lão ta đánh lừa. Đương nhiên trình độ không nhỏ. Chính vì thế, hắn nhất định ăn nói phải cẩn thận. Nếu không thì con của hắn chắc chắn mồ côi cha rồi.
-Vương Anh ca ca.
Tiểu Bạch nhỏ giọng gọi. Cô vẫn là không biết, mình có thai từ lúc nào.
-Sao thế?
Vương Anh ôn nhu siết lấy eo Tiểu Bạch.
-Muội có thai từ lúc nào vậy?
Ánh mắt Vương Anh phủ một lớp nước, mơ hồ tựa như hồ nước. Mắt của hắn rất sâu. Ngay cả Tiểu Bạch ngốc cũng nhìn ra điều đó.
-Tiểu Bạch. tháng nay em chưa có đèn đỏ đúng không?
-Đúng.
-bắt đầu từ nửa tháng trước cảm thấy rất mệt, thỉnh thoàng còn nôn khan đúng không?
-Đúng.
-Lại còn rất hay ngủ?
-Đúng. Nhưng mà…
-Vậy sao muội còn thắc mắc?
Tiểu Bạch bị câu hỏi của Vương Anh chặn ngang họng, muốn nói gì cũng chịu, đành rút về im lặng. Hoàng hậu nghe xong đương nhiên hiểu, con gái bà, chính là đã có tin vui rồi.
…………..
-Tiểu Bạch, con đến đây.
Hoàng thượng nhẹ nhàng ra lệnh. Giọng nói y như không giống của người cha biết con gái mình có con. Tiểu Bạch ngước lên, nhận được cái gật đầu của Vương Anh mới ngoan ngoãn rời vòng tay của hắn, tiến đến chỗ phụ hoàng. Hành động này của Tiểu Bạch tuy chỉ mất có giây, thế nhưng cũng không lọt được khỏi mắt Hoàng thượng.
Đôi chân mày của hoàng thượng nhíu lại, trong lòng tránh không được cảm thấy đau đớn. Con gái ông mất tích bấy lâu, không ngờ lại gặp lại trong hoàn cảnh này, lại còn đi về . Tiểu công chúa của ông rốt cuộc đã lớn đến mức nào, có thể tự mình quyết định hôn sự. Cái gật đầu của tên tiểu tử kia giống như con dao găm vào tim ông vậy. Đứa con mà ông yêu thương, bây giờ lại xem người kia hơn phụ hoàng của nó.
Đợi Tiểu Bạch ngoan ngoãn ở trong vòng tay mình, hoàng thượng uể oải hạ một câu.
-Người đâu. Mời vị công tử này đến An Cực cung nghỉ ngơi. Một vài ngày nữa sẽ triệu đến.
Vương Anh đương nhiên đủ thông minh để biết hoàng thượng này đưa hắn đến An cực gì đấy không phải chỉ để nghỉ ngơi. Đôi với một ông vua như tên họ Vương này mà nói, danh dự có vẻ vẫn còn quan trọng. Lính trong Sùng Dương Cung nghe hết được mọi chuyện, khẳng địn sẽ không yên thân với ông ta. Còn hắn, đương nhiên bị giam lỏng ở An cực cung này rồi.
Thiên Nam có vẻ như không mấy lo lắng. Hắn biết Vương Anh như thế nào. Nếu Vương Anh tỏ ra bình chân như vại thế này, điều này cho thấy Vương Anh đang chờ đợi. Ái Nhi mấy ngày sau đó vẫn đến thăm hắn đều đều. Duy chỉ có Tiểu Bạch là không được đến.
-Vợ này. Sao Tiểu Bạch lại không được đến đây vậy?
Thiên Nam vừa cho vào miệng một miếng táo, vừa thắc mắc nhìn Ái Nhi. Ái Nhi bình thản trả lời, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào miếng táo đang gọt dở trên tay.
-Đương nhiên là nhờ công của cháu rể ta rồi. hoàng huynh lấy cớ cha con xa cách lâu ngày, giam lòng Tiểu Bạch ở Sùng Dương Cung. Ta nghĩ, chuyện này chắc chắn không dễ giải quyết đâu.
-Cô ấy khoẻ không?
Vương Anh đắn đo mất một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi Ái Nhi. Bất quá ÁI Nhi vẫn bình thản trả lời, duy chỉ có ánh mắt là liếc nhìn hắn một cái rất nhanh.
-Khoẻ. Tất nhiên là khoẻ. Chỉ có điều…
-Chỉ có điều thế nào?
-Nó… ừ, thực ra không khoẻ cho lắm. Nó không khóc, nhưng cũng không vô tư như trước nữa.
-Ý cách cách là sao?
-Ý ta là, nó có vẻ biết mục đích của hoàng huynh ta. Cũng không thể nói nó không khóc. Ban đêm thỉnh thoảng ta vẫn nghe tiếng người thút thít bên Vườn hoa của Sùng Dương Cung.
-Tiểu Bạch khóc sao?
Vương Anh có chút bàng hoàng. Tiểu Bạch của hắn ngốc nghếch như vậy nhưng chưa bao giờ khóc một mình như thế. Nếu không vừa lòng, cô nhất định sẽ khóc thật to trước mặt người khác. Nhưng tại sao lại lặng lẽ khóc như vậy? Chẳng lẽ không vừa lòng vì cái thai sao?
-Không phải vì nó mang thai.
Ái Nhi đặt con dao xuống, đút miếng táo vào miệng Thiên Nam. Tên Vương Anh này, rốt cuộc tại sao lại ngốc nghếch như vậy?
-Vậy…
-Đương nhiên là vì nó nhớ ngươi. Nhưng nó sợ phụ hoàng của nó biết sẽ không vui. Nó cũng không thể cười được. Nó vốn là đứa rất thật. Chính vì thế mới có tình trạng đó.
………………
Cả mấy ngày sau đó, Vương Anh chưa bao giờ hết băn khoăn về câu nói của Ái Nhi. Tiểu Bạch nhớ hắn? Tiểu Bạch thật sự nhớ hắn sao? Rốt cuộc là từ bao giờ Tiểu Bạch đã biết nhớ hắn???
Vương Anh biết Tiểu Bạch nhớ hắn, đương nhiên rất vui sướng. Nhưng hắn không chỉ vui, hắn còn rất lo lắng. Tiểu Bạch khóc vì hắn, hắn đương nhiên không muốn. Hắn lại càng không muốn Tiểu BẠch ở trong thế khó xử như thế. Hắn nhất định phải tìm gặp hoàng thượng. Nhưng bằng cách nào? Hắn thật sự còn chưa nghĩ ra.
Tiểu Bạch ở trong Sùng Dương cung cùng phụ hoàng và mẫu hậu, thế nhưng lại chẳng hề cảm thấy vui sướng. Cô thật sự cảm thấy rất nhớ Vương Anh. Chỉ muốn gặp Vương Anh. Muốn ôm hắn. Muốn khóc trong vòng tay hắn. phụ hoàng cô nếu biết sẽ không vui. Nhưng cô lại không thể nào ngừng nhớ Vương Anh.
Xa cách, đối với Tiểu Bạch mà nói, thật sự là quá đau khổ. Cô không ngờ được Vương Anh trong lòng cô lại quan trọng đến mức này, lại càng không ngờ được cô sẽ vì Vương Anh mà khóc nhiều thế này. Thỉnh thoảng Tiểu Bạch lại đặt tay lên bụng, cảm giác được giọt máu của Vương Anh đang ở trong người mình, hạnh phúc mà sao lại xót xa đến thế?
Tiểu Bạch đôi lúc tự hỏi Vương Anh có nhớ cô như cô nhớ hắn hay không? Mặc dù bị giam lỏng, Vương Anh thông minh như thế nhất định sẽ tìm được cách đến gặp cô. Nhưng tại sao lại lâu đến thế
Tiểu Bạch không trách phụ hoàng. Cô biết ông rất thương cô. Chính vì thương cô nên mới giận cô. Hôn sự vốn là việc cha mẹ quyết định, huống chi cô còn là công chúa. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, Tiểu BẠch chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Vương Anh suốt mấy ngày bày mưu tính kế, tìm cách ra khỏi chỗ giam lỏng mà không tài nào tìm được cách. Bất quá An cực cung này là nơi khó trốn thoát nhất. Ngoài trừ cánh cử chính ra, bên trong không hề có một cánh cửa nào nữa. Cử chính cũng bị canh phòng nghiêm ngặt, /. Lão hoàng thượng này xem ra là muốn ngăn cản hắn cùng Tiểu Bạch đến cùng.
Thế nhưng nếu chỉ chừng đó mà làm khó được Vương Anh thì quả thật không đáng mặt chủ tịch công ty Vương Nam. Cơ hội không đến thì phải biết tự tạo cơ hội cho mình.
-A… đau bụng qúa.
Vương Anh cùng Thiên Nam ăn xong lăn long lóc ra kêu rên, tay ôm chặt lấy bụng, mồ hôi chảy ròng ròng. Đám lính sớm đã được dặn trước phải canh chừng hai tên này thật cẩn thận, đương nhiên nhìn thấy tên ôm bụng lăn qua lăn lại cũng phải nhào vào xem. Vương Anh cùng Thiên Nam ở bên trong thủ sẵn, nhằm lúc chỉ có tên lính chạy vào, nhanh tay đánh ngất cả hai tên.
Mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng tới mức mồ hôi trên trán cậu chàng còn chưa kịp khô. Lình hoàng cung lừa cũng thật dễ dàng. Chỉ một chiêu thức xưa cũ đơn giản mà đã có thể bẫy gọn hai tên này.
-Này. Không sao chứ?
Một tên nói vọng từ bên ngoài vào, Thiên Nam lập tức lấy giọng ồm ồm nói vọng ra.
-không sao. Hai người họ nghỉ ngơi rồi.
Thiên Nam cùng Vương Anh nhanh chóng lột hết đồ hai tên lính kia ra rồi mặc vào. Cũng may mũ của lính hoàng cung này giống như mũ giáp, che gần hết mặt. nếu không e rất dễ bị phát hiện. Bước cuối cùng chỉ còn làm thế nào để lừa được mấy tên kia.
Hai anh lính từ trong phòng bước ra, nhanh chóng tìm đến hai chỗ gác còn trống. Một lát sau, Vương Anh lên tiếng.
-Canh hộ tôi một lúc, tôi mót quá.
Nói xong chạy biến đi.
Tẩu được một tên.
Một lát sau nữa, Thiên Nam cũng nhanh gọn một câu.
-Tôi cũng mót quá. Xin phép.
Chỉ là một bọn lính quèn canh gác hoàng cung, đối với Vương Anh mà nói quả thật rất dễ đối phó. Nhưng nếu bị cả một bầy như thế phát hiện e muốn thoát thì khó khăn vô cùng. ắn với Thiên Nam vẫn là nên khôn ngoan, tìm một chỗ nào đó ẩn nấp đến đêm.
Đúng như Vương Anh dự đoán, chỉ khoáng tiếng đồng hồ sau, lính canh đã bắt đầu đi sục sạo khắp các cung tẩm. Tin vị công tử trốn thoát sớm đã lan ra. Lính khắp cung đều gắt gao đi tìm. Nếu không tìm được hai người bọn họ, chỉ e rằng mấy cái đầu thấp hèn này không đủ cho hoàng thượng chém.
Vương Anh cùng Thiên Nam hiểu rõ, lúc này nếu lộ diện thì chỉ có nước chết. Vật nên hai tên bắt đầu len lén, bí mật tìm đến cung của Ái Nhi, quyết định… về nhà.