Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

ASK: Lúc Vân phi nghe đại thần đọc đoạn thổ lộ, trong lòng có cảm giác gì ﹁_﹁

ANS: Thật ra lúc đó tôi bối rối vô cùng, căn bản không nghe rõ gì hết QAQ

Mặc dù nói là hoạt động gặp mặt của xã đoàn Mây Nhàn Nhạt, nhưng mục đích cuối cùng của mọi người là muốn quan sát gần gũi thỏ nhỏ, cùng với vây xem JQ của sói xám bự và thỏ nhỏ… Vấn đề thâm thúy này chỉ sợ có mỗi người trong tổ chức mới biết được thôi (≧▽≦)/

Dẫu vậy, người tính không bằng trời tính. Hôm nay có rất nhiều CV và fan tới, khung cảnh hỗn loạn, có chút không điều khiển được. Mọi người vui vẻ quyết định khi ở hội trường, các CV tạm thời tản ra, vài người đi với nhau, đến giờ ăn cơm lại tập trung.

Vì vậy, sói xám bự quang minh chính đại độc chiếm thỏ nhỏ, đứng ở bên cạnh mình ﹁_﹁

Bình thường Bạch Tiểu Vân không có chút hứng thú nào với truyện tranh và phim hoạt hình, đi dạo một vòng lớn trong hội trường, chỉ nhận ra một số ít nhân vật. Vì thế khi gặp được một số coser, chỉ cần trên mặt Bạch Tiểu Vân lộ ra chút nghi hoặc, Kỳ Tu ở bên cạnh lập tức sẽ tỉ mỉ giải thích cho cậu.

Mấy năm gần đây, ngoại trừ giới võng phối ra, cái mà các fan thích nhất và oán giận nhất chính là Kiếm Tam.

Mọi người điều biết, chỉ cần các CV và staff trầm mê vào Kiếm Tam, chuyện CV nợ âm là bình thường như cơm bữa. Trong giới có một vụ rất nổi tiếng, để giục âm của một vị CV, các fan và staff trong tổ kịch đã tập hợp thành một đội vào server mà CV đang chơi, lập đội giết y, giết đến khi y chịu giao âm. Cuối cùng, các chị em lập đội giết CV kia cũng thành công gia nhập đội ngũ chơi cơ tam, mỗi ngày cày trang bị phó bản, vui đến quên trời đất.

Thật ra đây là một câu chuyện bi thương. Mà vị CV bị giết kia à… Y chính là đồng chí Tiểu Hoàng Thư ﹁_﹁

Trước mặt có một đám coser cos nhân vật Kiếm Tam, đứng tạo dáng pose cho mọi người chụp ảnh. Bạch Tiểu Vân đứng trong đám người vây xem, sau đó cậu chỉ vào một Tú Tú cầm quạt mà nói: “An Viễn chơi Thất Tú.”

Kỳ Tu cười cười, “Anh biết.”

“Anh cũng chơi sao?” Bạch Tiểu Vân biết có rất nhiều CV chơi trò này.

“Trước đây từng chơi, nhưng đã lâu không chơi rồi. Mà anh quen An Viễn chính là vì chơi trò này.”

Bạch Tiểu Vân bừng tỉnh gật đầu, vừa nghĩ tới trong giới có rất nhiều người chơi, cậu có chút ngạc nhiên, “Thật sự chơi vui đến vậy sao?”

“Nói như thế nào nhỉ? Còn phải xem là chơi với ai nữa.”

“Chơi cùng bạn bè thì sao…”

“Ừ.” Kỳ Tu gật đầu, sau đó nhìn Bạch Tiểu Vân, “Em muốn chơi thì bảo anh dẫn em.”

“Sau này nếu muốn chơi, em sẽ tìm anh.”

Bạch Tiểu Vân không có hứng thú quá lớn với game, vừa rồi hỏi chẳng qua cũng vì hiếu kỳ mà thôi.

Hội trường không quá lớn, Bạch Tiểu Vân chỉ là một quần chúng xem náo nhiệt, mau chóng đi dạo xong một vòng. Chẳng qua cậu không biết, khi cậu nhìn những người khác, thật ra có rất nhiều người cũng len lén ở sau lung chụp ảnh cậu và Kỳ Tu.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, cả đám người tới điểm tập hợp. Nhóm cô bạn A đã chọn xong địa điểm, vì vậy mười mấy người lại cùng nhau đi ăn cơm.

Bởi vì Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu sống chung một chỗ, hơn nữa tối hôm qua An Viễn đã tiết lộ chuyện “ở chung” trong nhóm, đâm ra ánh mắt mỗi người nhìn Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu đều mang theo vài phần thấu hiểu ﹁_﹁

Lúc ăn cơm, đương nhiên là bạn thân ở bên bạn thân, bạn trai ở bên bạn trai ﹁_﹁

Vì vậy vị trí bên cạnh Bạch Tiểu Vân thuộc về Kỳ Tu là lẽ đương nhiên.

Có người cố ý hỏi, “Đại thần, sao mấy ngày nay không có chút tin tức nào của anh thế? Anh đến đây từ bao giờ?”

Kỳ Tu lật ngược chén, rót nước rồi đưa cho Bạch Tiểu Vân, sau đó bình tĩnh trả lời: “À, tôi tới từ lâu rồi.”

“À~~ Hóa ra đại thần đến sớm như vậy, đến thăm Vân phi sao, ha ha. Nghe nói anh ở nhà của Vân phi.” Giọng điệu của cô gái kéo rất dài, còn cười đầy ẩn ý.

Đương nhiên Kỳ Tu biết ý tứ của bọn họ, nhưng mà bạn học Bạch Tiểu Vân không hề biết. Vì thế cậu trung thực nói cho mọi người, “Khi Kỳ Tu tới đây đã bị mất đồ, vừa lúc nhà tôi có phòng trống, để anh ấy ở nhà tôi, tránh phải ra khách sạn thêm phiền phức.”

An Viễn ở đối diện cười hì hì nói, “Con thỏ nhỏ nhà cậu đối xử với Kỳ Tu tốt như vậy, tôi ăn giấm rồi.” Nói xong còn giả vờ làm bộ dạng bị người ta cưới mất thứ mình yêu thích, ấm ức nhìn Bạch Tiểu Vân.

Bạch Tiểu Vân: “…”

An Viễn nói như vậy, cô bạn C cười ha hả, “Tiểu Hoàng Thụ nói vậy, đội trưởng nhà anh cũng sẽ ghen, phụt…”

An Viễn liếc mắt nhìn đội trưởng, bàn tay nâng cằm, lười biếng hỏi, “Đội trưởng sẽ như thế sao?”

Nhìn như y hỏi tùy ý, trong lòng lại có chút khẩn trương, tuy rằng bình thường y hay nói đùa nhưng cũng mang vài phần thật lòng.

Đáng tiếc đội trưởng không nói lời nào, dường như cố ý không thấy câu hỏi của An Viễn.

Y có chút thất vọng rũ mắt xuống, vì vậy bỏ lỡ hình ảnh đội trưởng hơi gật đầu với mình.

Bình thường mọi người đều hay đùa giỡn như vậy, không có ai thật sự cho là thật, dù sao trong giới võng phối, CV và CV bị ghép đôi nhiều lắm, ngay cả có những CV trai thẳng sau khi quen với bầu không khí trong giới cũng sẽ đùa như vậy. Vì thế người cho rằng những điều này là thật cũng chỉ có người thật sự động lòng.

Sau một phen cười đùa, mọi người bắt đầu ăn uống không chút hình tượng. Theo lời cô A mà nói, dù sao trên thế giới ảo cũng không giữ được hình tượng gì, ở ngoài đời giả vờ làm thục nữ quả thực mệt muốn chết.

Mọi người ở đây đều quen nhau, trước đây cũng từng gặp mặt, tuyệt đối không xa lạ.

Giữa chừng có người muốn rót rượu cho Bạch Tiểu Vân, toàn bộ bị đại thần ngăn cản.

“Tiểu Vân bị cảm, không thể uống.”

Bạch Tiểu Vân ở bên cạnh ngại ngùng cười một cái. Dù thế nào đi chăng nữa, đám con gái vẫn không nỡ ra tay với một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hơn nữa người ta bị bệnh, đương nhiên phải thông cảm. Vì vậy một chén đầy này, đại thần cạn thay Bạch Tiểu Vân o(≧▽≦)ツ

Cơm nước xong xôi, mọi người lại tụ tập chơi trò chơi. Bạch Tiểu Vân cũng nghĩ không biết họ có chơi mấy trò mạo hiểm như nói thật lòng hay gì đó không. Kết quả ngoài dự đoán, cả đám người kéo nhau đi khu vui chơi.

Một đám người điên điên khùng khùng muốn tìm cái gì đó kích thích để chơi.

An Viễn vốn có chút sợ độ cao, đến khi lên tận trời mới sợ tới gào khóc, nôn ọe, nắm chặt lấy tay đội trưởng không muốn, nhân cơ hội sỗ sàng người ta ﹁_﹁

Đội trưởng không yên lòng nhìn An Viễn, nắm thật chặt lấy cái móng vuốt đang vươn tới của y, dường như đang an ủi y.

Bạch Tiểu Vân nhìn An Viễn sợ đến gào khóc thảm thiết, nhịn không được bật cười.

“Không ngờ An Viễn lại sợ cái này, ha ha.” Bạch Tiểu Vân không quá thích mấy trò chơi mạo hiểm nên không tham gia, nhận trách nhiệm giúp mọi người cầm điện thoại di động và quần áo.

Nếu thỏ nhỏ đã không chơi, đương nhiên Kỳ Tu cũng ở lại bên dưới cùng cậu. Hiện tại hai người đang ngồi trên ghế dài.

Tuy rằng Bạch Tiểu Vân ngốc nghếch, chậm chạp, nhưng cũng cảm nhận được sự săn sóc của Kỳ Tu. Dù cho con người của Kỳ Tu không tệ, đối xử với ai cũng rất tốt, nhưng dường như đối xử với cậu vẫn đặc biệt hơn một chút.

“Tiểu Vân.” Kỳ Tu đột nhiên hô một tiếng Bạch Tiểu Vân.

Cậu ngẩng đầu xoay người nhìn về phía Kỳ Tu.

“Tạch tạch.” Hình ảnh được chụp.

Kỳ Tu lưu lại tấm ảnh chụp chính diện Bạch Tiểu Vân trên điện thoại di động.

Mặc dù là chụp hình nhanh nhưng trông rất rõ ràng, Kỳ Tu thỏa mãn vô cùng. Nhìn ảnh chụp, khóe miệng của anh nhịn không được hơi giương lên.

Khi An Viễn đi xuống, cảm giác như tất cả tứ chi và bộ phận trên cơ thể đều không phải là của y, cả người choáng váng, đội trưởng bên cạnh còn tràn đầy lo lắng nhìn y, đỡ y ngồi xuống ghế dài xong thì để mặc y tựa trên bờ vai mình.

“Tiểu Hoàng Thụ mạnh mẽ như vậy không ngờ cũng yếu đuối như thế, tôi nhất định phải chụp hình lại.” Mấy cô gái ở trên mạng luôn bị An Viễn độc miệng mắng bắt đầu nhìn “hả hê”, tuy rằng lời nói ra như vậy, nhưng vẫn quan tâm mua nước và lấy khăn tay cho An Viễn.

An Viễn vẫn yếu ớt tựa ở trên vai đội trưởng, một câu cũng không nói thành lời.

Đương nhiên, ngoại trừ An Viễn, còn có một cô gái hậu kỳ cũng không chịu nổi, vì vậy lần chơi “cực mạo hiểm” này vội vã kết thúc, thay vào đó là trò nói thật “vô cùng mạo hiểm”.

Nhưng không biết là Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu quá may mắn hay tại vị thần số phận không phù hộ cho họ vào thời điểm này, đối tượng bị xử không bao giờ là hai người họ.

“Sao Kỳ Tu và thỏ nhỏ không bị trúng lần nào? Thật không khoa học! Lần này nhất định phải trúng!” An Viễn vừa bị cô bạn C xử xong, hết sức bất mãn. Y vừa bị “ép” phải hôn lên mặt đội trưởng một cái… Mẹ nó, cảm giác thật quá tốt, hôn xong cả người y đều thấy rạo rực!

An Viễn yên lặng ngọt ngào mắng trong lòng, thật muốn xử tên Kỳ Tu đang cười vui vẻ kia một lần.

Dường như vị thần số phận đã nghe được lời cầu khẩn thầm kín của An Viễn, lần này rốt cuộc cũng tới phiên Kỳ Tu trúng.

“Khụ khụ.” An Viễn cười xấu xa, “Lần nầy cuối cùng cũng tới vị đại thần nào đó ha ha ﹁_﹁ Để tôi nghĩ xem phải xử lý anh như thế nào.”

Kỳ Tu cười cười, vẻ mặt chẳng hề gì, “Tùy cậu.”

An Viễn cười he he, “Hát xong “Sáo hán chỉ” lập tức chuyển sang đọc đoạn thổ lộ trong “Tương tư” với một người con trai ở đây một lần, nhất định phải nắm tay!! Tin rằng cái này chẳng hề khó với đại thần đúng không ha ha ha ha…” An Viễn dương dương đắc ý nhìn Kỳ Tu. Y không thèm đưa ra mấy yêu cầu hôn hít gì đó, như vậy chỉ càng giúp con sói bự được lợi ﹁_﹁

Nghe xong lời An Viễn nói, không ít người cười ầm lên.

“Tiểu Hoàng Thụ, cậu quá độc ác ha ha ha…”

“Sáo hán chỉ gì đó, lần này tôi nhát định phải làm một cái tập hợp mới ha ha ha…”

“Mẹ nó, tôi muốn quay phim, tôi muốn quay phim… Đại thần đọc trực tiếp tuyệt đối là đồ quý hiếm.”

“Đại thần, em ủng hộ anh!”

Ngay cả Bạch Tiểu Vân sau khi nghe xong cũng nhịn không được bật cười, bởi vì trước đây có một đợt bài hát “Sáo hán chỉ” này rất nổi tiếng trong giới võng phối, từng có rất nhiều CV hát, có người còn biên tập, cắt ghép lại, thành giọng nhiều CV hát chung với nhau. Lúc đó, quần chúng cảm thấy rất thích thú nhưng không được hoàn mỹ, bởi vì không có đại thần. Lần này, yêu cầu do An Viễn đưa ra cũng có ý nghĩa giúp quần chúng có them phúc lợi ﹁_﹁

Nhưng về phần “Tương tư” ﹁_﹁ Nghe nói đó là bộ kịch thời kỳ đầu của đại thần bị quần chúng ném đá tới không thể ném nổi trong lịch sử kịch truyền thanh Mary Sue. Đoạn thổ lộ trong có muốn có bao nhiêu Quỳnh Dao thì có bấy nhiêu Quỳnh Dao, muốn có bao nhiêu lâm li bi đát thì có bấy nhiêu lâm li bi đát,… Hiện tại muốn Kỳ Tu đọc ra ở trước mặt nhiều người như vậy, tin rằng có không ít người nghe sẽ HHP() ngay.

Mọi người chờ đợi nhìn đại thần, toàn bộ con mắt sáng lấp lánh như sao (☆▽☆)

Kỳ Tu vội ho một tiếng, đứng dậy, “Tiểu Hoàng Thụ, cậu điên rồi à…” Anh lắc đầu cười, sau đó bình tĩnh hát hai câu điệp khúc trong “Sáo hán chỉ”. Hát mà chính bản thân anh cũng không nhịn được cười, càng khỏi phải nói tới một đám đang cười nghiêng ngả trước mặt mình.

Sau hai câu hát đó, Kỳ Tu ngừng lại, “Được rồi, được rồi, tôi không hát được, cái này bỏ qua đi.”

Vì vậy đại thần tự xưng không hát được bị An Viễn hung hăng nhìn khinh bỉ một phen. Có người nói sao lúc anh hát bài “Có phải là tình yêu” với con thỏ nhỏ nào đó thì anh hát rất tốt vậy (‵′) 凸

Khóe miệng Bạch Tiểu Vân vẫn mang ý cười, nhìn Kỳ Tu bị An Viễn phạt như thế rất chi là vui. Cậu còn đang chờ Kỳ Tu đọc lại đoạn kịch trong lịch sử đen tối của anh, nào ngờ Kỳ Tu xoay người lại, vươn tay về phía cậu…

!!!!!

Mẹ nó, nếu như cậu không nhìn lầm, chẳng lẽ Kỳ Tu muốn đọc với mình!!

!!!!!

Sai! Là muốn nắm tay mình! QAQ

Bạch Tiểu Vân đã không còn biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa rồi QAQ

Thấy Bạch Tiểu Vân không phản ứng, Kỳ Tu trực tiếp cứng rắn kéo tay Bạch Tiểu Vân. Cậu sửng sốt đứng lên nhìn Kỳ Tu…

Anh lập tức nhìn cậu chăm chú, ánh mắt chân thành đọc lên đoạn lời kịch thổ thổ…

Lúc đó, trong hồi ức của mọi người, đoạn lời kịch bị chửi rủa là Mary Sue với Quỳnh Dao này bởi vì chẳng có thời điểm nào thích hợp, chẳng có địa điểm nào thích hợp, chẳng có người nào thích hợp được nghe.

Khi nhìn thấy Kỳ Tu nắm tay của Bạch Tiểu Vân như vậy, khi trong mắt hai người chỉ có đối phương… A~ Khung cảnh thâm tình đến thế, lãng mạn đến thế, ấm áp đến thế, hữu tình đến thế~ A~~~~~ Quỳnh Dao thì làm sao! A~~~~~ Lâm li bi đát cũng chẳng hề gì!

Tất cả đều tràn đầy tình yêu, có đúng không??

Khụ khụ…

Sau khi đọc xong, Bạch Tiểu Vân còn ngây ngốc nhìn Kỳ Tu, chẳng có chút phản ứng nào. Bởi vì giờ khắc này, trái tim của cậu đang nhảy nhót liên hồi.

Kỳ Tu thì lại thật thoải mái cười với mọi người, “Tôi đọc xong rồi, được chứ?”

“Tôi biểu thị tôi bị sốc rồi…” Người nói chính là cô bạn Cảnh Trình.

“Tôi bị chọc mù mắt rồi…” Vị này là cô bạn C.

“Tôi đã bỏ mình!” Vì này là cô bạn A.

“Tim hồng bay phấp phới kìa…” Vị này là em gái hậu kỳ.

“Đại thần, Vân phi, hai người…” Vị này là Họa Tiên Tử.

“Ông đây hối hận!!!!” Vị này là An Viễn ﹁_﹁

“Không tệ!” Vị này là đội trưởng.

“Đọc, đọc tốt…” Vị này chính là Bạch Tiểu Vân vừa phục hồi tinh thần ﹁_﹁

Lần này sói xám bự không chỉ không xấu mặt, ngược lại còn được ăn đậu hũ của người trong lòng, khỏi phải nói đắc ý tới cỡ nào.

Cả người anh rạng rỡ hẳn lên.

Mọi người ca hát, buổi tối ăn cơm, lần gặp mặt vui vẻ mau chóng tới lúc kết thúc.

Bởi vì đội trưởng mua vé máy bay đêm nên ba người còn lại tới sân bay tiễn đội trưởng.

Đưa mắt nhìn đội trưởng rời đi, Bạch Tiểu Vân nhìn thấy biết bao sự nuối tiếc, không nỡ trong ánh mắt An Viễn.

“Anh không nói cho anh ấy biết sao?” Từ lâu Bạch Tiểu Vân đã biết An Viễn thích đội trưởng, hơn nữa cậu nghĩ hẳn là đội trưởng cũng có ý với An Viễn. Bây giờ nhìn bộ dạng không được tự nhiên như vậy của y, Bạch Tiểu Vân rất muốn đóng gói y lại cho đội trưởng mang về!

An Viễn lắc đầu, “Về nhà đi, tôi tiễn hai người.”

An Viễn đưa Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu đến dưới lầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Bạch Tiểu Vân biết tâm trạng hiện tại của An Viễn không quá tốt nên không mở miệng giữ lại.

Y cứ giữ kín như thế, đội trưởng phải hao tâm tổn trí đến khi nào mới đâm thủng được tầng cửa sổ kia… Bạch Tiểu Vân sốt ruột thay y.

Nhưng mà hiện tại cũng chỉ là suy đoán của cậu, dù sao cậu cũng không biết tình cảm thật sự của đội trưởng, nhưng cậu biết An Viễn vì đội trưởng mà đau lòng, khổ sở rất nhiều…

“Haizz…” Bạch Tiểu Vân thở dài một hơi.

“Vào đi thôi.” Kỳ Tu vươn tay xoa đầu Bạch Tiểu Vân, “Đừng thở dài.”

Bạch Tiểu Vân gật đầu, “Dạ.”

Đúng lúc này, có người ở cách đó không xa hô một tiếng gọi Bạch Tiểu Vân.

“Bạch Vân!”

Nghe được tiếng gọi, Bạch Tiểu Vân nhìn về phía thanh âm vọng lại.

Chỉ thấy ở dưới cột đèn đường cách đó một quãng, hai bóng người mơ mơ hồ hồ chạy vội chạy vàng về phía cậu.

Chú thích:

() HHP: cười một chút.

Truyện Chữ Hay