BOONG BOONG BOONG
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông vang lên làm Thiên Tà tỉnh giấc. Hắn ngồi dậy mặc quần áo rồi đi ra bên ngoài. Hỏi qua vài đệ tử đang vội vàng thì biết đó là chuông tập hợp ở đại điện. Thiên Tà cũng đi theo, hắn cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra.
Bách Hoa Cốc, BáchHoa điện, lúc này toàn bộ trưởng lão đã tập trung đầy đủ. Thấy Thiên Tà đi đến, Trương Hinh Dư nhìn hắn nói:
- Thiên Tà trưởng lão mời ngồi.
Thiên Tà gật đầu, ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
Trương Hinh Dư ngồi xuống ghế, nhìn đám trưởng lão, nói:
- Các vị, Ta vừa nhận được thông tin Liên quân ba phái đã tiến tới bên cạnh Bách Hoa Cốc, không bao lâu sau sẽ tới cửa Cốc. Các vị có kế sách gì không? Đánh hay cố thủ.
- Cốc chủ, chúng ta đánh. Bách Hoa Cốc chúng ta không lẽ lại sợ bọn chúng.
Một mỹ phụ ngồi đối diện với Thiên Tà đứng dậy nói. Người này có vẻ khá nóng tính. Nhưng lời nói của nàng kích phát chiến ý của tất cả mọi người, cả đám đứng dậy, nói:
- Cốc chủ, đánh. Chúng ta cũng không sợ bọn họ.
- Đúng vậy...
-....
Trương Hinh Dư nhìn cả đám chiến ý bừng bừng, cất cao giọng nói:
- Tốt đã vậy chúng ta ra bên ngoài nghênh địch. Các vị mau về tập hợp đệ tử. Trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Bách Hoa Cốc, hy vọng mọi người cố gắng hết sức lực của mình.
Đám người nghe vậy nhanh chóng cúi chào rồi đi ra.
Trương Hinh Dư vừa rồi cũng không nói với đám người là lần tấn công này không chỉ có ba môn phái, mà là thêm một tổ chức sát thủ nữa. Ba môn phái này lần lượt là Hợp Hoan Tông, Thiên Ma Giáo, Hắc Đao Môn. Cả hai môn phái Thiên Ma Giáo và Hắc Đao Môn đều có thù oán với Bách Hoa Cốc, vốn dĩ chỉ là gầm gè lẫn nhau, nhưng những năm gần đây Hợp Hoan Tông cũng nhanh chóng chen chân vào, ba phái nhanh chóng đạt thành hiệp nghị kết minh tấn công Bách Hoa Cốc.
Hợp Hoan Tông những năm trước đây cũng không phải thế lực gì lớn mạnh, nó chỉ là một nhóm người háo sắc, dâm đãng tập trung lại mà hình thành. Nhưng những năm gần đây dựa vào song tu tà ác, thải âm bổ dương, khiến tu vi tăng lên nhanh chóng, lên thu hút được rất nhiều người ra nhập. Bởi vậy lên thực lực môn phái cũng lớn mạnh hơn.
Dựa theo tin tình báo thu được, thì lần này tấn công Bách Hoa Cốc còn có cả Sát Thần Lâu. Sát Thần Lâu, một tổ chức sát thủ chuyên giết người thuê. Tổ chức này chỉ cần cho họ đủ tiền, bọn họ sẽ sẵn sàng động thủ với bất kỳ phái nào, bất kỳ người nào. Sát Thần Lâu chỉ quan tâm lợi ích, không quan tâm đối thủ là ai.
Toàn bộ đệ tử và trưởng lão của Bách Hoa Cốc số lượng gần hai ngàn người, tất cả đều tập trung tại một vùng đồng bằng lớn trước cửa Bách Hoa Cốc. Trong hai ngàn người này tập hợp đầy đủ các loại cảnh giới, từ luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kết đan kỳ, Hóa thần kỳ. Trong đó có vài trăm người là cảnh giới Kết đan kỳ, chỉ có gần hai mươi người là cảnh giới Hóa Thần kỳ, còn lại toàn bộ đều là Trúc cơ kỳ và Luyện khí kỳ. Hóa thần cảnh có một mình Hoa Thiên Tuyết là cao nhất, Hóa thần hậu kỳ. Còn lại là Hóa thần sơ kỳ, trung kỳ thì có bốn, năm người, bao gồm cả Trương Hinh Dư.
Thiên Tà đứng một bên âm thầm đánh giá một chút, thực lực tổng hợp có vẻ mạnh hơn Băng Nguyệt Cung lúc trước, nhung so với Băng Nguyệt Cung bây giờ thì không thể bằng được.
Cả đám bắt đầu giàn trận ngăn địch, Hoa Thiên Tuyết và đám người Hóa thần kỳ cưỡi Yêu thú đứng hàng đầu, ngay sau lưng bọn họ là đám người Kết đan cảnh, Trúc cơ cảnh tiếp theo, cuối cùng là đám đệ tử luyện khí kỳ.
Không lâu sau đó, mặt đất rung chuyển, khí tưc khủng bố đang từ từ tới gần vị trí của đám người Bách Hoa Cốc.
Hoa Thiên Tuyết lớn tiếng nói:
-Các vị, thời khắc quyết chiến đã tới.
Sau câu nói này, tất cả mọi người cũng lập tức sẵn sàng chiến đấu.
Liên quân ba phái và người của Sát Thần Lâu cũng dần dần xuất hiện trước mắt mọi người. Đội ngũ này gần năm ngàn người, dẫn đầu là bốn tên Hóa Thần cảnh hậu kỳ. Một người nhìn Hoa Thiên Tuyết, cười nói:
- Hoa Thiên Tuyết, vài ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ ?
Hoa Thiên Tuyết nhìn người này kinh ngạc nói:
- Lãng Vô Tình, các ngươi thương thế đã khỏi?
Trong suy nghĩ của nàng, ba người lần trước bị nàng dùng bí pháp khiến trọng thương hôm nay không thể xuất chiến được. Không nghĩ tới bọn họ rõ ràng thương thế khỏi hẳn, mà thực lực còn có vẻ mạnh hơn một chút.
- Ha Ha, lão phu có thể chữa thương thành công cũng là nhờ Bách Hoa Cốc các ngươi. Biết vì sao không. Đám tù binh bắt được từ Bách Hoa Cốc đã bị chúng ta thải bổ toàn bộ. Bách Hoa Cốc quả là thiên đường của Hợp Hoan Tông chúng ta mà. Chỉ vài người đã khiến ta tu vi tăng lên không ít.
Lãng Vô Tình cười nhìn Hoa Thiên Tuyết lớn tiếng nói. Ở bên cạnh hắn, một người khác mặc một bộ quần áo màu trắng, đỏ, cười nói:
- Hoa Thiên Tuyết, cho các ngươi một cơ hội, đầu hàng đi. Sau khi chúng ta hưởng thụ xong cũng sẽ tha cho các ngươi một mạng, Ta Huyết Băng cam đoan với ngươi, giữ lại mạng sống cho những người đầu hàng. Ah quên, đám tù binh chúng ta bắt được do không chịu đầu hàng lên đã bị thải bổ đến chết.
Hoa Thiên Tuyết căm ghét, phẫn nộ nhìn hắn, nói:
- Lãng Vô Tình, Huyết Băng, Lũ cầm thú, không bằng CHÓ, mèo, Súc vật. Bách Hoa Cốc chúng ta thà chết, cũng không bao giờ đầu hàng các ngươi.
- Đã không đầu hàng, vậy thì giết cho ta. Một người khác cảnh giới cũng là Hóa thần cảnh hậu kỳ lên tiếng nói. Người này là người lần trước bị Hoa Thiên Tuyết đả thương, tên là Từ Lượng.
Thanh âm của hắn vang lên, phía sau lưng đám người cũng lập tức rút ra vũ khí của mình, nhìn chằm chằm vào đám người Bách Hoa Cốc, như chó thấy shit.
Bỗng nhiên một làn gió thổi qua toàn bộ đám người này, một âm thanh kinh ngạc vang lên:
- Thơm quá, đây là gió gì mà thơm vậy.
Đám người như bị mùi hương này mê hoặc, không ngừng cố sức hít vào. Dẫn đầu đám người Lãng Vô Tình, Huyết Băng nghe vậy cũng hơi hít sâu một chút, sau đó Lãng Vô Tình nhớ tới điều gì đó, lão lập tức hét to:
- Không được hít, không được hít. Thứ này là độc dược.
Ngay sau khi lão nói xong, một người khác khiếp sợ kêu lên:
- Tu vi của ta... Tu vi của ta không có...
- Ta cũng vậy....
- Ta nữa....
-.....
-.....
Lãng Vô Tình bởi vì vừa rồi cũng hít phải một chút, lên hắn cũng bị như những người khác, tu vi biến mất. Hắn kiểm tra toàn thân một chút, sau đó thở ra một hơi, nhìn vào Hoa Thiên Tuyết, nói:
- Hoa Thiên Tuyết, ngươi... Con đàn bà thối.... Lại dám dùng trò tiểu nhân.... Ngươi rốt cuộc đã làm gì.
Hoa Thiên Tuyết cùng đám người Bách Hoa Cốc cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên đám người kia kêu lên tu vi biến mất làm các nàng cũng không hiểu gì.
Lãng Vô Tình căm tức nhìn đám người Bách Hoa Cốc một chút rồi điều khiển Yêu thú quay lại, nói:
- Hoa Thiên Tuyết, ngày sau chúng ta còn gặp lại. Đến lúc đó không phải Bách Hoa Cốc các ngươi chết thì là Hợp Hoan Tông ta vong. Mọi người, mau rút lui.
Đám người Bách Hoa Cốc vô cùng kinh ngạc, bọn người kia vừa rồi không phải rất hùng hổ kéo đến muốn chém giết sao? Bây giờ lại rút lui rồi.
Liên quân ba phái và người của Sát Thần Lâu nhanh chóng rút lui, nhưng bọn họ vừa quay đầu đi được vài bước thì BINH BINH thanh âm vang lên, những người đi đầu nhanh chóng nhận ra là mình bị cản đường, bọn họ vừa va phải một thứ gì đó khiến họ không thể đi tiếp được. Huyết Băng cưỡi Yêu thú nhìn vậy, kinh ngạc nói:
- Kết giới. Bọn họ đã bày sẵn kết giới.
Lãng Vô Tình nghe vậy, hắn quay lại nhìn về phía Hoa Thiên Tuyết, nói:
- Hoa Thiên Tuyết, đồ kỹ nữ hèn hạ, ngươi dùng kế bẩn thỉu hãm hại chúng ta như vậy, ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười sao.
- Hắc... Hắc... Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra được chứ. Không phải các ngươi có câu vô độc bất trượng phu sao.
Thiên Tà vừa cười vừa bước ra, hai tay hắn còn không ngừng BA BA tiếng vỗ tay.
- Thiên Tà trưởng lão. Chuyện này là do ngươi làm.
Hoa Thiên Tuyết cũng nhanh chóng hiểu ra, đầu óc cũng không tính quá chậm chạp.
- Đúng vậy, do bản trưởng lão làm. Chuyện này còn phải xin lỗi Hoa trưởng lão. Bản trưởng lão làm việc mà không báo trước với ngài.
- Thiên Tà trưởng lão đừng nói vậy. Ngài làm vậy là giúp đỡ Bách Hoa Cốc, Ta nào dám nhận tiếng xin lỗi của ngài.
Hoa Thiên Tuyết mặc dù không phải loại người ưa thích dùng thủ đoạn, nhưng nàng đã sớm hận thấu xương đám người liên quân này, cho dù dùng thủ đoạn nào tiêu diệt họ cũng được. Cộng thêm tình hình bây giờ chỉ có cách này là tốt nhất. Không một đệ tử nào bị thương mà chiến thắng, không phải rất tốt sao.
Lãng Vô Tình nhìn Thiên Tà, nói:
- Ngươi là ai?
- Bản trưởng lão Thiên Tà, Băng Nguyệt cung.
- Băng Nguyệt cung... Chúng ta không gây chuyện với các ngươi, các ngươi làm gì phải xen vào chuyện này.
- Chúng ta và Bách Hoa Cốc liên minh, không lẽ các ngươi không biết, Bách Hoa Cốc bị công kích thì Băng Nguyệt cung chúng ta tất nhiên phải ra tay tương trợ.
- Hừ ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, không sợ Băng Nguyệt cung các ngươi bị Thiên hạ chê cười sao.
Thiên Tà lại cười nhìn hắn, nói:
- Thiên hạ chê cười, bản trưởng lão quả thật không nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà chỉ cần giết sạch các ngươi, bản trưởng lão không tin còn có người nào truyền tin ra ngoài. Đệ tử Bách Hoa Cốc cũng sẽ không nói chuyện này ra, phải không?
Thiên Tà nói xong nhìn về phía đệ tử Bách Hoa Cốc.
- Đúng vậy.... Chúng ta sẽ không nói ra.
Nhìn cả đám người đồng thanh nói kia, Thiên Tà lại đưa ánh mắt về phía Lãng Vô Tình, cười nói:
- Được rồi, để tránh làm mất thời gian của bản trưởng lão, các ngươi còn nguyện vọng gì không?
- Ta muốn biết mình bị dính loại Độc dược gì.
Huyết Băng nhìn hắn hỏi. Tên này đang không ngừng phục dụng các loại đan dược giải độc.
Thiên Tà nhìn hắn, nói:
- Đừng cố gắng vô ích. Độc này các ngươi giải không được. Trong thiên hạ này cũng không có người giải được. Loại độc dược này tên là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Thần Xuân Dược.
- Xuân Dược.... Ngươi...
Lãng Vô Tình tuy nhiên không hiểu mấy chữ đầu là gì, nhưng hắn nghe thấy hai chữ cuối, lập tức kêu lên.
- Quả nhiên không hổ là người của Hợp Hoan Tông, vừa nghe tên đã biết là Xuân Dược, bội phục, bội phục.
Thiên Tà cười nói. Loại xuân dược này là hắn từ rất lâu trước lấy được trong động phủ của một tên dâm thần. Theo như ghi chép thì loại xuân dược này cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần dính vào người thì cho dù là Tiên cũng không kháng cự được. Loại xuân dược này có tác dụng phong ấn tu vi và kích thích giống đực tìm giống cái, giống cái tìm giống đực, hoặc là hai đực với nhau, hai cái với nhau..... Yêu thú cũng không ngoại lệ. Xuân dược này nếu như dính phải số lượng vừa phải thì không giao hợp vài ngày vài đêm là khỏi, nhưng dính nhiều thì sẽ giao hợp đến chết. Bá đạo chưa ae.
Lãng Vô Tình nghe vậy, hắn lập tức đề phòng nhìn đám người xung quanh mình.
NGAOO NGAOO Phía dưới con yêu thú hắn cưỡi bỗng nhiên gầm rú dữ tợn,ngay sau đó Lãng Vô Tình bị hất xuống khỏi lưng nó. Con Yêu thú này gầm lên một tiếng như kích phát tất cả những con yêu thú còn lại, hai mắt chúng đỏ ngầu, trong miệng không ngừng vang lên những tiếng gọi tình.
Lúc này cả đám người Lãng Vô Tình thân thể cũng từ từ nóng lên, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng. Huyết Băng cắn răng nhìn Thiên Tà, nói:
- Cầu ngươi... Giết ta đi.... Ta không muốn....
Bọn họ lúc này tu vi đã bị phong ấn, lại dính xuân dược, ở trong kết giới không ra được. Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Thiên Tà cười cười nhìn hắn, nói:
- Đừng vội vàng muốn chết như vậy, các ngươi chậm rãi hưởng thụ ah.
Thiên Tà nói xong thì lúc này bên trong kết giới đã vô cùng rối loạn, mấy con yêu thú đang ầm ầm giao phối với nhau. Mà bên cạnh đám yêu thú là đám người liên quân cũng đang lao vào xé rách quần áo của nhau, không ai quan tâm tới vấn đề giống cái giống đực. Mà thảm nhất thì phải nói đến Lãng Vô Tình. Lúc này hắn đang bị thú cưỡi của mình đè trên đất, lỗ nhị bị bộ phận giao hợp to khủng bố của nó chen vào.
Thiên Tà nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ. Lãng Vô Tình định há miệng nói gì đó, thì tên Từ Lượng bởi vì không tìm được chỗ nào cắm huynh đệ của mình vào, thấy hắn há miệng, lên lập tức cắm huynh đệ của mình vào trong miệng hắn. Mà bên cạnh bọn họ, Huyết Băng cũng ở vào hoàn cảnh tương tự, nhưng có điều là tên này đang cắm vào lỗ nhị của một con yêu thú, mà sau lưng hắn cũng có một con yêu thú khác đang cắm vào bên trong Lỗ nhị của hắn.
Năm nghìn Người và một đám yêu thú giao hợp tạo thành một cảnh tượng vô cùng dâm mỹ, tiếng rên rỉ lẫn tiếng yêu thú gầm rú vang vọng khắp một mảnh trời. Thiên Tà cũng không nhìn nhiều, hắn lập tức quay người đi lại phía đám người Bách Hoa Cốc. Hắn cũng không có đặc thù đam mê biến thái như vậy. Vừa rồi hắn nhìn cảnh tượng con yêu thú bộ phận phía dưới to bằng bắp đùi chen vào bên trong Lỗ nhị của Lãng Vô Tình, hắn cũng đã rùng mình, cảm giác cực kỳ muốn nôn mửa.
Hắn đi đến bên cạnh Hoa Thiên Tuyết thì thấy tất cả đám đều đỏ mặt tía tai nhìn mình.
- Khục Khục... Làm sao lại nhìn ta như vậy, mặc dù ta biết mình anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, nhưng cũng không cần như vậy, Ta sẽ ngại ngùng.
Nghe vậy Trương Hinh Dư lườm hắn, nói:
- Thiên Tà trưởng lão quả nhiên lợi hại, ra tay không giống người thường. Không biết có khi nào ngài dùng thủ đoạn như vậy đối phó với Bách Hoa Cốc chúng ta không.
Trương Hinh Dư nói xong, mọi người cũng hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào Thiên Tà. Bọn họ tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
- Khục Khục... Làm sao có thể chứ. Bách Hoa Cốc không phải đồng minh với chúng ta sao. Với lại cho dù không phải đồng minh thì ta cũng sẽ không dùng cách này với Bách Hoa Cốc. Bản trưởng lão rất thương xót mỹ nữ nha.
Trương Hinh Dư trong lòng cũng âm thầm thề không bao giờ để Bách Hoa Cốc đối đầu với người này. Hắn so với ác ma còn kinh khủng hơn.
- Thương xót mỹ nữ sao. Thiên Tà trưởng lão nhìn người kia xem có phải mỹ nữ không.
Hoa Thiên Tuyết nhìn hắn nói. Sau đó cánh tay chỉ về phía một góc trong kết giới. Thiên Tà đưa mắt nhìn theo, thấy cảnh tượng đó, hắn cũng không biết nói gì.
Trước mắt hắn là cảnh tượng một mỹ phụ trung niên đang bị năm, sáu tên nam nhân chà đạp. Nàng lúc này hai tay đang cầm hai căn dương vt xoa nắn, trong miệng cũng có một cây đang ra vào. Phía dưới âm đo và Cúc hoa bị ba cây dương vt đâm thọc. âm đo hai cây, Cúc Hoa một cây. Cảnh tượng không thể dâm đãng hơn được nữa.
- Nàng là kẻ thù, đúng vậy, nàng là kẻ thù. Đã là kẻ thù thì làm sao phân biệt được mỹ nữ hay không chứ.
Thiên Tà nhìn Hoa Thiên Tuyết trịnh trọng nói. Hắn vừa rồi cũng không có chú ý tới trong đám người kia lại có nữ nhân, mà cho dù có chú ý tới thì hắn cũng vẫn sẽ làm như vậy.
(Ta viết không giỏi gì, đơn thuần chỉ là đam mê. Ta cũng không phải nhà văn hay gì cả, đơn thuần chỉ là người làm thuê. Vậy nên ai nuốt không trôi văn phong của ta, có thể để lại bình luận nói những thứ mình không thích... Ta sẽ tích cực xem xét, nghiên cứu những bình luận đó. Truyện của ta viết chỉ được như vậy, ae ai đọc được thì đọc, không đọc được thì yên lặng ra đi, đừng này nọ mà mất lòng nhau. Về chuyện ủng hộ cho ta có cũng được, không cũng được, Ta không quan trọng vấn đề này. Ta chỉ cần duy nhất một điều là đọc xong nhớ để lại bình luận góp ý hữu ích, mọi người cùng nhau thảo luận hoàn thành bộ truyện này.)
- Cảm tạ bạn Trường đã gọi điện góp ý với ta. p trao đổi với bạn khiến ta học hỏi được rất nhiều điều. Bạn nói có một vài ý tưởng mà bạn coi là tâm đắc, bạn có thể gửi qua mail cho ta. Cảm ơn bạn.