Thiên Tà càng lúc càng hưng phấn, dưới thân động tác càng lúc càng nhanh hơn, không ngừng tiến công Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt thở gấp, rên rỉ, giống như không chịu nổi từng đợt trùng kích của hắn, thân thể như rắn nước mềm mại quấn lấy Thiên Tà, không ngừng vặn vẹo.
Không biết qua bao lâu, Thiên Tà gầm nhẹ một tiếng, Cự Long phun đầy nước vào trong đào nguyên, hắn gục xuống trên người nàng thở hồng hộc.
Về phần Huyền Nguyệt không biết đã ngất đi khi nào.
Đang định nghỉ ngơi thì bên cạnh phòng vang lên tiếng " Ầm...Ầm ", Thiên Tà nhanh chóng mặc lại quần áo, chạy ra.
Vừa bước vào trong phòng của Ngọc Linh và Ngọc Nhi thì thấy một cánh tay nằm trên đất, hắn hoảng sợ vội vàng chạy tới bên cạnh hai người xem xét.
Ngọc Nhi nhìn thấy hắn tới ôm chặt lấy hắn, sau khi nghe Ngọc Linh kể lại mọi chuyện, hắn im lặng ôm cánh tay mình.
Thì ra là một tên Hoa Hoa Công Tử mê đắm sắc đẹp của hai người, lập mưu lợi dụng lúc hai người ngủ bỏ thuốc mê, ai ngờ mới đứng cửa, chưa kịp thả khói thuốc thì Ngọc Linh đi ra, và rồi một cánh tay rời xa thân thể nằm trên đất như bây giờ.
Thiên Tà trong lòng thầm nói ngu ngốc, quay qua nhìn Ngọc Linh thấy nàng đang cầm lấy một quyển sách cũ, đang loay hoay xem xét.
Hắn hỏi một chút, kết quả là quyển sách cũ này là Tứ Đại Sát Thuật, hắn hỏi mượn một chút, Ngọc Linh một tay ném thẳng cho hắn.
khiến Thiên Tà kinh ngạc là vừa xem tên bộ công pháp đã thấy vài chữ Thần Cấp.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngọc Linh và Ngọc Nhi, từ khi nào mà hai người đã ném Thần Cấp công pháp như ném rác vậy rồi.
Thấy ánh mắt của hắn, hai người bật cười, Ngọc Nhi nói " bộ công pháp này mà là Thần Cấp gì chứ, chỉ là đồ bỏ thôi, vài chục năm trước vì bộ công pháp mang danh Thần Cấp này mà đại lục nổi lên sóng gió cực lớn, thậm chí có vài môn phái bị diệt môn, người nào tu luyện bộ công pháp này không bị đột tử mà chết thì cũng bị phế đan điền, biến thành phế nhân.
Từ đó bộ công pháp này được xem như hàng phế, không ai dám tu luyện, người người xem như rác vất đi ".
Thiên Tà mang theo Tứ Đại Sát Thuật về phòng mình, lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm như hắn rất nhanh tìm ra sơ hở.
Tứ Đại Sát Thuật đúng là Thần Cấp công pháp, có điều đã bị người động tay chân chỉnh sửa.
Sáng hôm sau, sau một đêm động não, hắn đã dựa theo Tứ Đại Sát Thuật và kiến thức của mình, viết thành bốn bộ Công pháp, uy lực tuy nhiên không bằng Thần Cấp công pháp nhưng cũng đã vượt qua Thánh cấp.
Lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Trong đó Thanh Long, Bạch Hổ lấy tấn công mạnh mẽ làm chủ, Chu Tước lấy hỏa diễm công kích, còn Huyền Vũ công pháp lấy phòng thủ làm chủ.
Tu luyện thành công trong đan điền có thể ngưng tụ ra Thần thú, người tu luyện Thanh Long công pháp có thể ngưng tụ ra Thanh Long thần thú, tương tự với ba bộ công pháp kia.
Nhưng một điều làm Thiên Tà đau đầu không thôi là bốn bộ Công pháp này không phải ai cũng học được, bốn bộ Công pháp muốn học điều kiện kiên quyết là phải có huyết mạch của tứ đại thần thú, hắn thở dài một hơi, lắc lắc đầu, sông có lớn đến đâu cũng sẽ có cầu bắc qua ah.
Quay đầu nhìn lại, Huyền Nguyệt không biết tỉnh giấc khi nào, đang cười nhìn chằm chằm vào hắn.
Bởi vì nàng nằm nghiêng nên tấm chăn mỏng tuột xuống để lộ ra một bé thỏ trắng.
Thiên Tà rất nhanh hóa thành sói lao đến.
Trong phòng lại vang lên tiếng thở dốc cùng những âm thanh dâm đãng.
Hơn một tiếng sau, bốn người cưỡi bốn con Hỏa Diễm Mã lên đường.
Thiên Tà không muốn cưỡi yêu thú phi hành, mà muốn cưỡi ngựa vừa đi vừa ngắm phong cảnh, đề nghị này được mọi người đồng ý, dù sao lần này xuống núi thuận lợi hơn dự liệu, hơn nữa đường về tới Băng Nguyệt cung cũng không xa lắm, nên tâm trạng cũng thoải mái.
Bốn người bốn ngựa chậm rãi tiến vào trong rừng rậm.
Thong dong đi được vài chục km thì dị biến phát sinh.
Bốn con Hỏa Diễm Mã hí dài một tiếng, hất bốn người xuống rồi chạy mất.
Bốn người chưa kịp hiểu truyện gì xảy ra thì Ầm một tiếng, một con vượn đỏ khổng lồ không biết từ đâu nhảy ra giữa đường khiến khói bụi đất đá bay tung toé.
Tuyết Ngọc Linh sợ hãi kêu lên " Huyết Nguyệt Vượn ", Huyền Nguyệt và Dương Ngọc Nhi sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Huyết Nguyệt Vượn cao hơn năm mét, toàn thân lông màu đỏ, là yêu thú cấp ba, như nhân loại Kết đan cảnh giới, nhưng Huyết Nguyệt Vượn sức mạnh toàn thân cực lớn, mặc dù Kết đan hậu kỳ không chú ý cũng rất dễ làm thức ăn của nó.
Tuyết Ngọc Linh, Dương Ngọc Nhi và Huyền Nguyệt nhanh chóng rút kiếm chuẩn bị chiến đấu, Thiên Tà chắp tay nhìn Vượn khổng lồ, miệng còn nhẹ nhàng huýt huýt sáo.
Huyết Nguyệt Vượn trông thấy một nhân loại nhỏ bé dám khinh thường mình, nó nổi giận, ầm ầm lao tới.
Rất nhanh, ba vị mỹ nữ và một con quái vật khổng lồ lao vào đánh nhau, chiến đấu kéo dài hơn một giờ không phân thắng bại.
Thiên Tà đứng một bên quan sát, cảm giác buồn chán, hắn tìm một gốc cây to nằm xuống định nghỉ ngơi, xoay người tìm kiếm tư thế thoải mái thì trên lưng truyền tới cảm giác đau đớn, nghi hoặc đưa tay xuống, rất nhanh cầm được một vật gì đó.
Đưa lên trước mắt nhìn thì thấy một cục đen sì nhìn như cục gạch, thuận tiện đưa lên gối đầu rồi ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì trời đã gần tối , không nghe thấy tiếng động gì, hắn ngồi dậy đi tới chỗ chiến đấu, Huyết Nguyệt Vượn và ba vị mỹ nữ đã ngừng chiến, ba người ngồi một bên vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn con vật khổng lồ, Huyết Nguyệt Vượn thì thở hồng hộc, nằm im quan sát ba người.
Có lẽ do chiến đấu kéo dài, người vượn đều tiêu hao hết sức lực, không nhúc nhích gì được, Thiên Tà chậm rãi đi về phía Huyết Nguyệt Vượn, khuôn mặt mang theo vẻ khiêu khích, Huyết Nguyệt Vượn nổi giận, muốn xông lên cho tên nhân loại này một trận, nhưng bây giờ nó quá mệt mỏi không nhấc nổi thân hình khổng lồ của mình.
Thiên Tà đi đến trước mặt nó nói "Ngươi dọa chạy ngựa của ta, bây giờ làm vật cưỡi đưa chúng ta về núi, sau đó ngươi tự do được chứ ", Huyết Nguyệt Vượn thở phì một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc.
Nói đùa, nó là yêu thú cấp ba, thực lực mạnh mẽ, tên nhân loại đê tiện này lại muốn nó làm thú cưỡi.
Thiên Tà thấy vẻ mặt của nó, hắn nổi giận tung ra một cú đấm vào cái đầu khổng lồ kia, nhưng cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn nhăn mặt lại, hắn chạy lại chỗ gốc cây nhặt lên cục gạch rồi quay về chỗ con vượn.
Huyết Nguyệt Vượn thấy vậy càng thêm đắc ý, thân thể của nó cứng rắn, một nhân loại bình thường đòi làm tổn thương hắn, đừng nói cục đá nhỏ màu đen kia, dù to hơn gấp trăm lần cũng không tổn thương nổi nó.
Bên cạnh ba cô gái đang định nói gì đó thì kinh ngạc ngây người.
Thiên Tà tay cầm cục gạch dùng sức đập thẳng vào đầu Huyết Nguyệt Vượn, mà Huyết Nguyệt Vượn vẻ mặt trêu chọc nhìn hắn, nhưng rất nhanh nó phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Hơn mười phút sau, Thiên Tà cũng mệt mỏi đặt mông ngồi phịch xuống đất, hắn nhìn lại thành quả mười phút của mình vẻ mặt hài lòng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc về cục gạch, phải biết binh khí bình thường không làm thương tổn nổi Huyết Nguyệt Vượn.
Mà lúc này Huyết Nguyệt Vượn đã cực kỳ thê thảm, toàn thân màu đỏ lúc này càng thêm đỏ hơn, đôi mắt bị đánh xưng vù không mở ra nổi.
Thiên Tà cầm cục gạch đánh vào những chỗ da mềm hoặc miệng vết thương, phía xa Tuyết Ngọc Linh, Dương Ngọc Nhi và Huyền Nguyệt đã kinh ngạc không nói ra lời, lúc trước ba người bọn họ đánh nhau cũng không làm Huyết Nguyệt Vượn thê thảm như vậy.
Nghỉ ngơi một chút Thiên Tà nhìn bộ dáng thảm hại Huyết Nguyệt Vượn nói " Đủ rồi sao, bây giờ đồng ý đưa chúng ta về núi rồi chứ? " Huyết Nguyệt Vượn định cự tuyệt nhưng thấy hắn một tay cầm cục gạch lắc lư trên không khí, đôi mắt hiện lên sự hoảng sợ nhanh chóng gầm một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Nói đùa, nó đã nếm trải thử uy lực của cục gạch nhỏ kia, đời này nó không bao giờ muốn thử lại.