Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

chương 31: khảo hạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau, trên một dải đất rộng lớn ở Thiên Nam Học Viện, vô số người chen chúc tập trung ở đó, bọn họ đều là những người sẽ tham gia buổi sát hạch lần này, số lượng cũng phải cao đến vài ngàn người. Thiên Tà và Huyền Nguyệt đứng ở bên ngoài cùng, hai ngày cũng không muốn chen lấn làm gì cho mệt.

Một lúc sau, có ba người đi tới trên đài cao, hai nam, một nữ. Hai người nam nhân có vẻ đã lớn tuổi, nhưng khí chất bất phàm, tiên phong đạo cốt. Người phụ nữ thì khá đẹp, trên người có một loại đặc thù quyến rũ của quý phụ.

- Chúng ta là nguyện giám sát cuộc khảo hạch lần này, không giống những lần trước thu học sinh mới. Lần này các ngươi bắt buộc phải đạt được tiêu chuẩn mới được thu nhận, Thiên Nam Học Viện sẽ không thu rác rưởi, phế vật, vậy lên các ngươi muốn được vào Học Viện cần phải cố gắng hết sức, hiển lộ toàn bộ tài năng của mình để vượt qua được.

Phía dưới bắt đầu bàn luận xôn xao lên, Lão giả nói:

- im lặng .

- Các ngươi thấy cánh rừng phía sau ta không? Khảo hạch của các người nằm trong khu rừng này.

- Nhìn thấy viên tinh thạch này không? Nhiệm vụ của các người vô cùng đơn giản, vào trong và cố gắng tìm kiếm những viên tinh thạch giống như viên này, chúng được giấu ở bên trong. Năm trăm người tìm được nhiều tinh thạch nhất sẽ được nhận vào Học Viện. Sau ba ngày phải về chỗ này tập trung để kiểm tra linh thạch.

- Ngoài ra, trong ba ngày này, các ngươi có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, Giết người cướp đoạt, mọi thủ đoạn mà các ngươi có thể dùng được. Nghe rõ ràng chưa.

- Rõ ràng.

- Có ý kiến gì không?

- Không có.

Sau đó đám đông cũng bắt đầu ồn ào lên, có người nói chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm là được, không cần phải đi cướp đoạt của người khác. Có người lập đoàn để chuyên đi đánh cướp...

- Được rồi, các người phải nhớ ba ngày sau tập trung ở chỗ này, ai không đến sẽ bị loại bỏ. Tất cả xuất phát đi, cố gắng lên.

Lão giả này vừa dứt lời, đoàn người ầm ầm lao vào trong rừng cây, tất cả đều điên cuồng mà chạy. Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội. Thiên Tà nhìn đám người, lắc lắc đầu sau đó cùng với Huyền Nguyệt chậm rãi đi vào. Không phải cứ vào trước là sẽ tìm được linh thạch trước, mặc dù tìm được nhưng có giữ được không cũng là vấn đề.

Bên trong cây cối rậm rạp, đa số là những cái cây to bự, ba bốn người ôm không hết. Bởi vì tất cả đám người đều lao sâu vào bên trong rừng cây, lên phía mép ngoài nơi hai người đứng không có một bóng người. Huyền Nguyệt, nói:

- Công tử, chúng ta có cần đuổi theo họ không.

- Không cần, chúng ta cứ chậm rãi mà đi, không cần thiết phải theo chân họ.

Thiên Tà nói xong, nhìn mặt đất, nói:

- Có rồi, bọn ngu ngốc kia giẫm đạp chúng xuống chân mà không biết, thật là...

Sau hơn hai giờ đi lòng vòng quanh khu vực bên ngoài, nhặt được khá nhiều Linh thạch, hai người mới hướng về phía trong đi tới, cũng không phải đi về phía đám người kia lúc đầu lao vào, mà đi một con đường nhỏ khác, khó đi hơn.

Lúc này, trong một căn phòng, có mấy lão giả ngồi bàn luận xôn xao, trong đó có người mà Thiên Tà và Huyền Nguyệt biết, là lão giả Nhậm Hành, người hôm qua lôi kéo, dụ dỗ họ vào Bắc Viện. Một lão giả khác nhìn Nhậm Hành, cười nói:

- Bắc Viện năm nay nhận được hai người nha, phá bỏ kỷ lục mười năm không nhận được học sinh. Không biết hai người kia có vượt qua được khảo hạch không.

- Viện trưởng ah, Bắc Viện chúng ta mới thu được hai người đầu tiên, dù họ không đạt được yêu cầu thì cũng phải ưu tiên cho họ một chút chứ, phải không? Dù sao họ cũng là hai người đầu tiên đồng ý vào Bắc Viện.

Mấy lão giả ngồi bên cạnh thấy Nhậm Hành nói vậy, cười ầm lên. Một người nói

- Đúng vậy nha, Viện trưởng, dù sao Bắc Viện cũng lần đầu tiên thu được học sinh.

- Đúng nha

Lão viện trưởng thấy mọi người nói vậy, cũng cười, nói:

- Được rồi, đợi kết quả đi rồi nói. Nếu họ đạt được yêu cầu thì sao. Nếu như không đạt được, chỉ cần thành tích không quá kém, chúng ta cũng vẫn thu nhận họ là được.

- Đúng vậy, Viện trưởng, dù sao Bắc Viện cũng không có người dạy họ, để họ tự mình phát triển cũng được.

Nghe xong cả đám lại cười ầm lên, Nhậm Hành khuôn mặt đen lại, nói:

- Khốn kiếp, lần sau Học Viện có việc gì ta không đi nữa. Các người tự mình đi đi, không lúc gì lại nói Bắc Viện không có người dạy, chính lão tử đi dạy bọn chúng.

Đám người nghe xong lập tức dừng nụ cười lại, nịnh bợ nói:

- Không được Nhậm Hành trưởng lão phải đi chứ, những việc quan trọng như vậy ngoài Nhậm Hành trưởng lão ra ai có thể xử lý được. Còn về phần hai học sinh kia, chúng ta sẽ thường xuyên chiếu cố chúng.

- Đúng nha, Nhậm Hành trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố bọn họ.

- Hừm... Vậy còn tạm được.

Quay lại với hai người Thiên Tà và Huyền Nguyệt, lúc này hai người đã đi vào khá sâu bên trong, trên đường đi cũng nhặt thêm được khá nhiều Linh thạch. Dọc đường cũng có vài con yêu thú cấp ba chặn ngang, nhưng rất nhanh bị Huyền Nguyệt giải quyết. Trời gần tối, Hai người cũng tìm được một vị trí khá đẹp để cắm trại nghỉ ngơi. Vừa dựng xong lều vải, thì một thanh âm truyền tới:

- Ơ, ở đây có một cô nàng xinh đẹp đây này.

- Còn có một tên Tiểu Bạch Kiểm trắng trẻo, Lão nhị lại có phúc rồi.

Bốn tên xuất hiện trước mặt hai người, cả bốn đều có tu vi Trúc cơ đỉnh, cũng không phải là cao. Thiên Tà mỉm cười, nói:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, Linh thạch tự đưa đến cửa này. Không nhận thì không phải phụ tấm lòng của người ta sao.

Huyền Nguyệt cũng cười nói:

- Đúng vậy, Công tử, không ngờ người tốt bây giờ nhiều vậy.

Nói xong thân hình lóe lên, phía trước bốn người lập tức ngã xuống, không kịp nói thêm câu nào.

- Thu hoạch được gì không?

- Công tử, bọn chúng có vài chục viên Linh thạch, quá ít rồi.

- Được rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, thịt muỗi cũng là thịt mà. Xem ra ba ngày sắp tới Tiểu Nguyệt Nguyệt dụ dỗ được không ít người tốt rồi.

Huyền Nguyệt nghe xong, cũng hiểu ý của hắn, sau đó ngại ngùng nói:

- Nguyệt Nguyệt chỉ muốn dụ dỗ một mình Công tử thôi.

Thiên Tà nghe xong, cơ thể cũng nóng lên, ôm lấy nàng vào trong lều vải, trước khi vào cũng không quên cho bốn bộ thi thể bên cạnh một mồi lửa.

Vào trong lều, Thiên Tà lập tức lột sạch quần áo của Huyền Nguyệt. Cúi đầu xuống ngậm lấy núm vú liếm mút, đầu lưỡi còn đảo xung quanh núm vú. Huyền Nguyệt ôm chặt lấy Thiên Tà, miệng nhẹ nhàng rên rỉ:

- A... Công tử... Liếm mạnh... Một chút... Nguyệt Nguyệt muốn... Muốn... A... Bên dưới... Bên dưới cũng... Cũng ướt át rồi... A...

Thiên Tà một tay di chuyển xuống dưới, vừa chạm vào âm đo đã thấy ngọn tay dinh dính nước. Ngẩng đầu lên, nói:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt càng ngày càng dâm đãng nha.

- Công tử xấu... Người ta... Người ta chỉ cần Công tử chạm vào... Chạm vào là... Có phản ứng...

Thiên Tà cười cười, sau đó cởi bỏ quần áo của mình, toàn bộ quần áo rơi xuống, Huyền Nguyệt lập tức ngồi dậy, tay cầm lấy Cự Long cho vào miệng liếm mút.

- Vội vàng như vậy sao?.

Thiên Tà nói xong, ngón tay cũng cắm vào âm đo nàng, ra ra vào vào, phía trong âm đo từng giọt dm thủy chảy ra, rơi xuống chân hắn.

Sau một lúc, Thiên Tà để nàng quay lưng về phía mình, ôm lấy hai chân nàng tách ra, há miệng ngậm lấy âm đo đã ướt đẫm dm thủy, không ngừng liếm mút những giọt dm thủy đó vào miệng rồi nuốt xuống. Huyền Nguyệt lúc này vẫn đang ngậm lấy Cự Long của hắn, miệng nàng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ không rõ.

Có thể Huyền Nguyệt đã không chịu nổi, nàng nhả ra Cự Long, nói:

- Công tử, chơi ta...

Thiên Tà nghe vậy cũng đặt nàng nằm xuống, sau đó ngồi vào giữa hai chân của nàng, há miệng ngậm lấy núm vú liếm mút, phía dưới Cự Long cũng không ngừng ma sát vào cửa âm đo. Huyền Nguyệt hai tay ôm lấy mông của hắn, ấn vào, hy vọng hắn có thể nhanh chóng tiến vào trong thân thể mình. Thiên Tà cũng không để cho nàng chờ đợi lâu, Cự Long tách ra hai mép âm đo dũng mãnh tiến vào.

Huyền Nguyệt thân thể run lên, thanh âm không rõ, nói:

- A.. Công tử... Cắm vào...rồi... Nguyệt Nguyệt... Sướng... Công tử.... Vào sâu... Quá... Công tử... Nhanh động nha... A... A... Mạnh nữa... Công tử... Dùng Cự... Cự Long... Đâm chết... Nguyệt....Nguyệt Đi... A... A...

Thiên Tà cũng không khách sáo gì với nàng, bắt đầu toàn lực ra vào. Những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng thân thể va chạm BẠCH BẠCH vang vọng khắp khu rừng.

Truyện Chữ Hay