Tiểu Bạch Cốt

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Phong Nguyệt

Quỷ giới không phải là địa ngục u minh như phàm nhân nghĩ, cũng không phải là chốn về của người chết.

Sau khi sinh linh tử vong có hai loại khả năng: Một là chấp niệm sâu tích luỹ lệ khí, cuối cùng bị cắn nuốt thành oan hồn lệ quỷ, vô tri vô giác trở thành mối họa nhân thế; hai là giải thoát, biến mất khỏi hậu thế.

Sống là sống chết là chết.

Không có lựa chọn khác mới thấy sợ cái chết, mới muốn tu tiên, mới muốn thọ ngang trời đất.

Một ngàn năm trước chưa có Quỷ giới, sau trận huyết tẩy đại hoang mới được sáng lập.

Lúc ấy Thập Nhị Tiên Sơn và Cửu Tông Ma Vực đại chiến trăm năm, lưỡng bại câu thương. Mãi đến khi Nguyệt Tri tiên nhân xuất quan, một mình vẽ ra Càn Khôn Thanh Minh trận, nghiền áp cảnh giới đại hoang khiến tu sĩ kinh sợ, từ đó chấm dứt chiến tranh.

Sát nghiệt nặng, vào trận.

Có lòng ăn năn, ra trận.

Người đời sau luôn nói Quỷ giới giam giữ ma tu Cửu Tông Ma Vực, thật ra không chỉ như vậy, ngoài chúng còn có những kẻ cuồng đồ không biết hối cải, chấp nhất chiến tranh, trầm mê giết chóc.

Quỷ đáng sợ nhất chính là ác nhân ăn thịt người.

Một ngàn năm qua đi, trận chiến năm đó đã bị vô số người quên mất, chỉ có phong ấn ở Quỷ giới luôn luôn nhắc nhở Thập Nhị Tiên Sơn.

Trong Càn Khôn Thanh Minh trận có ác đồ.

Đến nay hình phạt lớn nhất giành cho những kẻ nghiệp chướng nặng nề ở Tu chân giới vẫn là vứt vào Quỷ giới.

Nguyệt Tri tiên nhân không rõ hành tung, Càn Khôn Thanh Minh trận không thể lay động, Quỷ giới có vào không có ra.

Tất cả đều đã trở thành truyền thuyết của Thập Nhị Tiên Sơn.

Khi Tần Cửu Khinh nổi danh Tu chân giới, có người nói thiên tư của hắn trác tuyệt như Nguyệt Tri tiên nhân, nếu Thanh Minh trận lỏng, hắn chính là người áp trận tốt nhất.

Đệ nhất kiếm Thiên Ngu Sơn Vấn Đạo là bội kiếm của Nguyệt Tri.

Vấn Đạo vừa xuất, vạn tông thần phục.

Tần Cửu Khinh là tân người chấp kiếm.

Tay cầm Vấn Đạo, kiếm hộ đại hoang, Tần Cửu Khinh thủ vững tín niệm của người chấp kiếm.

Đáng tiếc Thập Nhị Tiên Sơn không cần hắn.

Mệnh kiếm bị hủy, linh căn bị rút, khoảnh khắc gần kề cái chết hắn nhìn thấy rất nhiều gương mặt.

Sư tôn của hắn, sư huynh đệ của hắn, đồng môn của hắn, các chưởng môn Thập Nhị Tiên Sơn…

Vì sao?

Ác đồ lại không bị vứt vào Quỷ giới.

Thiết Thiên không biết Tần Cửu Khinh suy nghĩ cái gì, nhưng nó có thể cảm giác được cảm xúc của hắn, thức hải đen rộng nồng nặc huyết khí, dù nó từng hấp thu vô số quỷ khí cũng hơi sợ hãi.

Đường đời tiểu tử này đúng thật nhấp nhô, nhưng tâm tính quá cứng cỏi.

Không bị đánh sập, ngược lại sát khí đầy trời, càng thêm mạnh mẽ.

Thiết Thiên hối hận, thiệt mẹ nó hối hận.

Nó không nên thiếu kiên nhẫn, vừa thấy có người lọt vào Giáng Sương Cốc đã lập tức bám lấy.

Không phải nhìn giống người thì đều là người!

Thiết Thiên suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nảy ra một kế: “Ê, nếu ngươi đã ban tên cho nhóc xương khô, không bằng cho y thêm một giọt máu.”

Tần Cửu Khinh không lên tiếng.

Thiết Thiên thấy thú vị, vội nói: “Ngươi không nỡ ăn y, nhưng ngươi có thể để y nhận ngươi là chủ, tinh quái mà, nhận chủ mới nghe lời, hai ngươi có thể cộng sinh… Ai da, lão tử có ý tốt giúp ngươi nghĩ ra chủ ý, mẹ nó ngươi chỉ biết quất lão tử!”

Tần Cửu Khinh: “Đừng đánh chủ ý lên y.”

Thiết Thiên không phục: “Nhóc xương khô cũng không phải thành tâm muốn cứu ngươi, ngươi che chở y như vậy làm gì?”

Thiết Thiên ngó thức hải, lại nói: “Ngươi sắp sửa đọa ma, giả bộ cái gì… Đệt!”

Tần Cửu Khinh dùng mệnh khí, Thiết Thiên bị quất đến tê người đành câm miệng.

Từ khi Bạch Tiểu Cốc biết Quỷ giới toàn đồ ăn ngon, gấp không chờ nổi: “Khi nào chúng ta đến Quỷ giới?”

Tần Cửu Khinh nhìn sắc trời nói: “Đợi một chút đi.”

Tiểu bạch cốt cố nhẫn nại, ngồi xuống bên cạnh đống xương. Y đếm hết ba cây xương đùi, bốn cây xương sườn, bảy tám cây xương ngón tay gì đó, ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Khinh: “Tới chưa?”

Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y: “Ngươi biết canh giờ tính thế nào không?”

Tiểu bạch cốt nào biết sâu xa: “Phải xem mặt trời?”

Tần Cửu Khinh: “Giáng Sương Cốc có mặt trời?”

Tiểu bạch cốt suy nghĩ: “Từng có… Chắc mười lần.”

Bạch cốt ngàn năm mà chỉ nhìn thấy mặt trời mười lần, âm khí ở Giáng Sương Cốc đúng là rất nặng.

Tần Cửu Khinh không vội tới Quỷ giới, thứ nhất là Càn Khôn Thanh Minh trận chỉ có trăng rằm mới hiện ra tung tích, thứ hai là hắn muốn cố gắng kéo dài tới hơn bảy canh giờ nữa.

Thiết Thiên là ma kiếm diệt thế, nhưng không thể nghi ngờ, nó có thể đọ sức với Vấn Đạo.

Tần Cửu Khinh không làm hại tiểu bạch cốt, song cũng muốn hàng phục ma kiếm.

Linh căn không có, mệnh kiếm bị hủy thì sao.

Thần binh lợi khí duy nhất có thể chống lại Vấn Đạo ở ngay trước mắt.

Tần Cửu Khinh kiên nhẫn giảng giải về canh giờ cho Bạch Tiểu Cốc, tiểu bạch cốt không rành thế sự lại không ngốc, học rất nhanh.

Còn biết suy một ra ba: “Ta hiểu rồi, giờ Thìn ăn sáng, giờ Ngọ ăn trưa, vậy giờ Tuất ăn tối đúng không?”

Tần Cửu Khinh đáp: “Đúng vậy.”

Bạch Tiểu Cốc nắm bắt trọng điểm chính: “Vậy giờ nào thích hợp lên giường?” Cốt không nói gì thôi, một khi nói toàn làm người ta nghẹn họng!

Thiết Thiên đang chờ sốt ruột: “… Mẹ!” Sớm muộn gì có một ngày, nó sẽ bị tiểu sắc cốt chọc cười chết!

Tần Cửu Khinh: “…”

Trí nhớ Bạch Tiểu Cốc rất tốt: “Có phải giờ Hợi không?”

Tần Cửu Khinh bình tâm tĩnh khí nói: “Ngủ gọi là đi ngủ hoặc nghỉ ngơi.”

Bạch Tiểu Cốc không cho Tần phu tử mặt mũi, không chừa một đường sống nào: “Không phải ngủ, lên giường là lên giường, hai người chồng lên nhau……” Cửu Đại Tịch ngốc quá, cả song tu cũng không biết.

Tần Cửu Khinh không để y nói xong: “Tan học.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi chưa nói cho ta biết mà?”

Tần Cửu Khinh không nhận ra tư tưởng của nhóc xương khô có vấn đề thì hắn không xứng là con cưng Thập Nhị Tiên Sơn.

Hắn khẽ hít một hơi, nói: “Ngươi còn nhỏ, đừng nghĩ những thứ linh tinh đó.”

Tuy Bạch Tiểu Cốc không chịu thừa nhận mình nhỏ, có điều dẫu sao trong tên cũng có chữ tiểu, bản thân tạm thời cũng chưa lớn, đành phải ép dạ cầu toàn: “Ta bao lớn mới có thể?”

Tần Cửu Khinh: “Cập quan.”

Bạch Tiểu Cốc vô cùng hiếu học: “Như thế nào mới cập quan được?”

Thiết Thiên lại bừng sức sống, mắt thấy Tần Cửu Khinh ăn mệt, ngo ngoe rục rịch: “Hai mươi cập quan, nhóc xương khô một ngàn tuổi, đủ cập quan lần ha ha ha!”

Tần Cửu Khinh: “……”

Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi không biết sao?” Đáng tiếc thần thư không nói đến việc này.

Tần Cửu Khinh thốt một câu sau này hối hận muôn phần: “Hai ngàn tuổi.”

Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”

Tần Cửu Khinh bình tĩnh nói: “Hai ngàn tuổi mới có thể cập quan.”

Bạch Tiểu Cốc: “……………………………………”

Phải hai ngàn tuổi y mới có thể cùng Tần Cửu Khinh lên giường???

Y phải chờ…… Chờ nhiều năm như vậy mới có thể thưởng thức mùi vị mỹ thực???

Tiểu bạch cốt: Trời sụp!

Cũng may Bạch Tiểu Cốc không ngốc, nhanh chóng hồi thần: “Ngươi gạt ta!”

Tần Cửu Khinh đứng dậy: “Tới giờ rồi.”

Tiểu bạch cốt rất là bực bội: “Không có khả năng hai ngàn tuổi mới cập quan.”

Lâu như vậy, song tu cái quỷ gì nữa, tự mình tu hành luôn, trăm năm sau đã hoá hình thành công!

Tần Cửu Khinh bình tĩnh: “Ta lừa ngươi làm gì?”

Bạch Tiểu Cốc lại bị lừa gạt: Đúng vậy, Cửu Đại Tịch lừa y làm gì?

Tần Cửu Khinh dời đi lực chú ý của y: “Có đi Quỷ giới không?”

Trong ngực Bạch Tiểu Cốc cất giấu thần thư, không cần lật cũng đọc rõ ràng từng câu từng chữ.

Cập quan cập quan…

Có!

Bạch Tiểu Cốc thật sự phát hiện manh mối trong đó, Sâm Tu chân nhân có nói—— Dáng người thiếu niên rất đẹp.

Thiếu niên… Bạch Tiểu Cốc vội vàng hỏi Tần Cửu Khinh: “Chưa cập quan là giai đoạn nào?”

Tần Cửu Khinh nào biết y đang nghĩ gì, nói: “Thiếu niên.”

Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm: Tốt quá, quả nhiên Cửu Đại Tịch không hiểu bí tịch song tu, đại ngốc này cho rằng chỉ cập quan mới có thể, không ngờ thiếu niên có tình thú khác.

Trước khi bước Quỷ giới, Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Khinh: “Chờ ta có vỏ quả, ngươi có thể giúp ta làm thân thể không?”

Tần Cửu Khinh ngẩn ra.

Bạch Tiểu Cốc miệng đầy mật: “Ngươi xem ngươi đẹp như vậy, nhất định lúc thiếu niên rất đẹp, ta muốn thiếu niên ngươi!

Hết chương

Truyện Chữ Hay