"Được thôi." Xa Ly Tử tỏ vẻ miễn cưỡng cầm lấy sữa chua trong tay anh, cắm ống hút vào một chai, số còn lại kẹp dưới nách. Cô vừa uống vừa thảnh thơi đi về phía trước.
Hạ Chí yên lặng theo bên cạnh, một đường không nói lời nào, dáng vẻ coi như đang thừa nhận sai lầm của mình.
Xa Ly Tử hài lòng cắn ống hút, trong lúc bận uống sữa cô đưa mắt liếc xéo anh, mở miệng nói: "Sao cậu không nói gì."
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Hạ Chí tựa như được tha thứ, ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Tan học cậu đi đâu vậy."
Xa Ly Tử uống phần sữa cuối cùng, ống hút phát ra âm thanh chói tai, chai sữa đã thấy đáy. Cô lắc lắc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
"Sắp tới sinh nhật mẹ, tớ và Tự Tự đi chọn quà cho bà." Xa Ly Tử tiếp tục lấy thêm một chai, vô cùng thỏa mãn cắn ống hút.
"Cậu đừng uống nhiều quá, nếu không lại bị tiêu chảy đấy." Thấy dáng vẻ này của cô, Hạ Chí nhịn không được nhíu mày nhắc nhở.
Lúc trước Xa Ly Tử đã trải nghiệm qua loại chuyện ngu xuẩn này, thời tiểu học cô rất thích uống sữa, trình độ giống như sắp chết đói, mua bao nhiêu cô cũng có thể xử lí trong vòng một nốt nhạc.
Kết quả lần nọ phải vào bệnh viện.
Từ đấy Phạm Nhiêu Nhiêu không cho cô uống nữa, chỉ có ngày lễ ngày tết mới bố thí cho một vài chai. Xa Ly Tử đương nhiên kìm nén không được, chỉ có thể quấn lấy Hạ Chí.
Lúc cô làm nũng không ai có thể từ chối, huống chi là Hạ Chí, vì thế chỉ có thể ngầm tiếp tế cho cô.
Nhưng biết rõ thói hư tật xấu của cô, mỗi lần như vậy Hạ Chí chỉ cho cô hai chai, trường hợp giống như hôm nay rất ít khi xảy ra.
Xa Ly Tử rầm rì hai tiếng, uống hết chai trên tay cũng chẳng uống thêm nữa, trước khi chia tay Hạ Chí gọi cô lại.
"Tớ giúp cậu bảo quản, mỗi ngày cho cậu hai chai." Anh vươn tay về phía Xa Ly Tử.
"Không cần!" Cô từ chối thẳng thừng, ôm chặt chai sữa chua. Sữa tới tay sao có thể để nó vụt mất.
"Ba chai."
"Không!"
"Mẹ cậu đang ở phòng khách, cậu không thể cầm vào được." Hạ Chí nhìn phía sau, ung dung nói.
"..."
"Vậy tớ sẽ đưa cho cậu—" Xa Ly Tử nhìn về phía cửa nhà, sức lực đột nhiên héo rũ, cô bất mãn đưa chai sữa chua trong tay cho anh, cảnh cáo dữ dội.
"Mỗi ngày ba chai như đã hứa, cậu không được phép lấy trộm!"
"Ừ, vào đi." Hạ Chí mỉm cười đáp lời.
Ngày hôm sau là một ngày cuối tuần hiếm hoi, đây là thời điểm thích hợp để ngủ. Thật không may, Xa Ly Tử bị đánh thức bởi tiếng chuông sáng sớm, cô trả lời điện thoại một cách bàng hoàng.
"Này..."
"Xa Ly Tử?"
"Ừ..."
"Dậy, cùng đi thư viện."
"Tớ không đi ——" Cô cúp máy, xoay người vùi mặt dưới chăn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Điện thoại cứ reo liên tục, Xa Ly Tử nheo mắt xem tên người gọi rồi trực tiếp tắt máy.
Phù, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khi có tiếng gõ cửa sổ cách giường không xa, Xa Ly Tử đang mơ thấy trước mặt có một đĩa gà quay, cô xé toạc chiếc đùi gà đầy đặn và chín vàng, đang định cho vào miệng thì đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa giòn giã.
Gà quay trong nháy mắt biến mất, trước mắt là trần nhà màu trắng, cô tuyệt vọng nhắm mắt, bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Xa Ly Tử, tớ mang sữa chua cho cậu đây."
"Tớ không ——" chữ uống bị cô nuốt vào bụng, Xa Ly Tử tạm dừng hai giây, tức giận xốc chăn, đi dép, mang đôi mắt ngái ngủ đi mở cửa.
Chẳng có ai lại khó chịu với sữa chua cả.
"Đưa đây!" Cô cau mày nói, ánh mặt trời rực rỡ ập vào mặt, Xa Ly Tử hơi nheo đôi mắt, giơ tay che khuất luồng ánh sáng rực rỡ kia, thấy Hạ Chí đứng ở đó.
Anh đứng dưới cửa sổ, phía sau là cây đa to. Hôm nay anh mặc chiếc áo phông trắng kết hợp với quần jean đơn giản nhất, mái tóc đen cắt tỉa một cách thoải mái và tươi tắn, với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt thanh tú, cả người anh sạch sẽ không thể nào tả nổi.
Nhận thấy ánh mắt vui đùa của anh, Xa Ly Tử tức giận xoa xoa khóe mắt bẩn thỉu, đưa tay về phía anh lặp lại một lần nữa: "Đưa đây!"
Cô gái rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, tóc tai bù xù xõa sau lưng, trên người là bộ đồ ngủ màu trắng hồng, làn da căng bóng khi ngủ đủ giấc, có chút ửng hồng.
Màu môi cũng là một màu đỏ tươi cực kỳ đẹp và khỏe khoắn, tựa như những quả anh đào vừa hái trên cây vào mùa hè còn vương chút sương.
Nụ cười trên mặt Hạ Chí càng ngày càng nhẹ nhàng, anh duỗi tay ra, đưa sữa chua trong tay cho cô.
"Đi thư viện với tớ, cùng nhau hoàn thành bài tập cuối tuần, tới lúc ấy sẽ cho cậu thêm ba chai nữa."
"Nếu tớ uống hết rồi thì sao?" Xa Ly Tử nhìn anh một cách thận trọng.
"Vậy sẽ mua tiếp cho cậu."
"Thành giao!"
Xa Ly Tử nhoài người ra, nắm lấy chai sữa chua trong tay rồi đóng cửa sổ lại, một giọng nói nữ tính vọng ra từ bên trong.
"Cậu vào phòng ngồi trước đi! Mười phút nữa tớ sẽ xong!"
"Ok——"
Hạ Chí đứng tại chỗ, giữa các ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô, vừa nóng vừa mềm, giống như một tấm chăn, cảm giác cứ như được cô nắm qua.
Xa Ly Tử không phải bị mấy chai sữa chua mua chuộc, dù sao cũng đã thức dậy vậy thì học bài luôn thể, vừa tranh thủ lúc Hạ Chí có mặt mình không cần phải vò đầu bứt tai làm bài.
Phạm Nhiêu Nhiêu cùng Xa Gia Tuấn hôm nay đều phải trực ban, sáng sớm đã đi tới bệnh viện. Xa Ly Tử đi ra phía sau cửa rút ra một chiếc ví, khéo léo rút một vài tờ tiền trong đó.
"Cậu ăn sáng chưa?" Xa Ly Tử vừa đi ra ngoài vừa hỏi Hạ Chí, cô dùng răng lột ống hút cắm vào chai sữa chua.
"Chưa, cậu đừng uống sữa chua khi bụng đói." Hạ Chí đáp, lập tức nhận lấy sữa chua trên tay cô.
"A! Cậu quản tớ!" Xa Ly Tử tức giận nhảy dựng lên, chạy tới túm lấy anh. Hạ Chí đã chuẩn bị từ trước, duỗi tay ra, cầm chắc chai sữa chua trong tay.
Xa Ly Tử nhảy cẫng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì gấp gáp, nhưng vẫn không thể chạm tới mép ngón tay anh. Cô lúc này chẳng khác gì một con mèo vô tích sự đang cố gắng bắt con chim sẻ trên cành.
Mà Hạ Chí cũng giống như trêu đùa với mèo, mỉm cười nhìn cô giãy giụa.
Xa Ly Tử tức giận không thôi, khẽ cắn môi, ra sức nhảy. Hạ Chí vội vàng hất tay ra, nhưng cô đã ôm chặt lấy cổ anh.
Xa Ly Tử treo cả người lên người anh, vươn tay với lấy chai sữa chua.
Bây giờ đến lượt Hạ Chí đỏ mặt, anh nhanh chóng kéo cô ra khỏi người mình, ném chai sữa chua cho cô như củ khoai nóng hổi rồi, miệng gầm gừ.
"Xa Ly Tử! Cậu có thể giống con gái chút được không!"
"Giống con gái thì có thể uống sữa hả?" Xa Ly Tử đắc ý liếc anh, hài lòng uống sữa chua.
Hạ Chí nhìn cô chằm chằm một lúc rồi thở dài.
Hai người tới đầu ngõ, Xa Ly Tử bước nhanh về phía một trong những cửa hàng mặt tiền. Lúc h sáng, nó đã chật kín người.
"Chú Vương, cho cháu hai chén mì thịt bò."
"Có ngay!"
"Tớ thích những ngày cuối tuần mẹ không ở nhà." Xa Ly Tử hào hứng nói trong khi lấy khăn giấy lau bàn.
Hạ Chí, người vẫn tức giận vì chuyện vừa rồi, đã không nói chuyện với cô.
Xa Ly Tử lén lút liếc nhìn người đối diện, nhìn thấy đôi mày và đôi mắt nghiêm nghị của anh, cô cười khan, cúi người nhẹ giọng hỏi: "Cậu vẫn giận à?"
Hạ Chí ngước mắt lạnh lùng nhìn cô một cái rồi thu hồi, biểu tình không hề dao động.
"Đừng nóng giận, tớ mời cậu ăn mì ——"
"Cậu đủ tiền hả?" Hạ Chí không lưu tình chút nào vạch trần cô.
"Hehe."
Xa Ly Tử không biết xấu hổ cười nói: "Không đủ, tớ chỉ có thể dỗ cậu bằng miệng thôi!"
"Hừ."
Hạ Chí không thể phủ nhận, dù anh tức giận nhưng chỉ cần cỗ dỗ ngọt thì cơn giận sẽ vơi đi hơn phân nửa.
"Mì thịt bò của chú Vương tớ có thể ăn cả đời, tuyệt đối sẽ không chán."
Xa Ly Tử nhìn phòng bếp bên kia, nói. "Rất muốn lớn thật nhanh, như vậy tớ có thể tới ăn thường xuyên, một ngày ăn bữa, thêm hai phần thịt bò!"
"Có lẽ chưa kịp lớn thì cậu đã chán rồi." Hạ Chí liếc mắt nhìn cô, mở miệng nói.
"Không bao giờ!" Xa Ly Tử nghiêm túc phản bác anh. "Những điều tốt đẹp càng trở nên quý giá khi thời gian trôi qua."
"Giống như?"
"Giống như..."
"Giống như chúng ta đó, quen biết càng lâu tình cảm càng tốt!"
Xa Ly Tử hưng phấn nói: "Hạ Chí! Cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ!"
"Không phải Hoa Tự sao?" Hạ Chí lạnh lùng nói.
"Tự Tự là bạn thân! Bạn thân tốt nhất, hehe."
"Haha."
Mì thịt bò rất nhanh đã được đưa lên, đây cũng là lý do vì sao có nhiều người đều chấp nhận xếp hàng chờ đợi. Xa Ly Tử vội vàng cầm lấy chiếc đũa, mì vừa vào miệng cô đã phát ra tiếng thở đầy thỏa mãn.
"Vẫn là hương vị quen thuộc, vẫn là công thức quen thuộc."
"Ăn cũng không thể bịt được miệng cậu."
Hạ Chí vừa nói vừa cầm đũa gắp thịt bò cho cô. Xa Ly Tử thấy động tác của anh thì kinh ngạc nhướng mày: "Hạ Hạ! hôm nay cậu sao vậy? Còn cho tớ thịt bò, trước kia xin cậu một miếng cũng không được!"
"Ăn của cậu đi!" Hạ Chí mắng, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên, sao anh có thể nói mình bị câu người bạn tốt nhất kia lấy lòng cơ chứ.
Hai người ở thư viện cả ngày, Xa Ly Tử hiếm khi có đủ kiên nhẫn nghe Hạ Chí giảng bài, thẳng đến khi mặt trời ngã về tây họ mới hoàn thành hết bài tập mà giáo viên từng môn giao cho.
Trên những bậc thang cao cao, Xa Ly Tử vươn người trước ánh hoàng hôn màu cam, nheo mắt thở dài.
"Thật thoải mái ——"
"Bài tập làm xong cả rồi..."
Hạ Chí ở bên cạnh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, trong mắt mang theo chút dịu dàng.
Người này tuy rằng mê chơi với hay gây chuyện, nhưng lúc nên nghiêm túc vẫn rất nghiêm túc, nếu không thì học kỳ cuối của năm lớp anh không thể nào giúp người đang có thành tích không mấy khả quan như cô thi đậu vào trường Nhất Trung.
Ôi, thật là phiền phức.
"Đi thôi." Hạ Chí cầm lấy quai cặp của cô kéo đi về phía trước. Xa Ly Tử chẳng hề tức giận, liền nhảy lên hai bước, cùng đi bên cạnh anh, giọng nói vẫn huyên thuyên.
"Hạ Chí!!! có cậu thật tốt. Cậu chính là máy đọc sách..."
"Ở trong mắt cậu tớ chỉ là máy móc?"
"Không không không! Cậu so với máy móc cao hơn một bậc!" Xa Ly Tử phấn chấn nói. Hạ Chí bên cạnh sắc mặt tối sầm, phát hiện bản thân nói sai Xa Ly Tử vội vàng bổ sung.
"Không không! Quả thực không thể so! Cậu chính là thiếu niên thiên tài Hạ Chí!"
"Thôi, cậu vẫn nên câm miệng đi thì hơn."