"Nói nhảm gì đấy hả!" Thú Thú trừng mắt nhìn Hạ Chí rồi mỉm cười với Xa Ly Tử.
"Em gái à, tôi là người nghiêm túc. Cô đừng nghe lời nói bậy bạ của cậu ta."
"Ồ."
Xa Ly Tử vội vàng gật đầu khi nghe điều này.
"Đi."
Hạ Chí dẫn cô lướt qua mấy người. Bọn họ lập tức đuổi kịp. "Chúng ta nói chuyện đi..."
"Chẳng phải chuẩn bị phỏng vấn à."
Hạ Chí lạnh lùng đáp lại, ôm chặt lấy Xa Ly Tử trong tay, chỉ sợ lạc mất cô.
"Chúng ta có thể vừa đi vừa nói..."
"Không cần thiết."
Hạ Chí sải bước về phía trước, bỏ lại mấy người kia. Xa Ly Tử được anh đưa đến phòng nghỉ, ở cửa có một người đàn ông mặc vest, vẻ mặt lo lắng.
"Ôi!!! Tổ tông của tôi ơi, cậu đã đi đâu vậy? " Vừa nhìn thấy Hạ Chí hai mắt anh ta sáng ngời, miệng không ngừng nói, ánh mắt thì rơi vào Xa Ly Tử ở phía sau.
"Là em gái hả?"
"..."
Sắc mặt Hạ Chí đột nhiên trở nên tồi tệ, câu trả lời phát ra từ kẽ răng. "Bạn gái của tôi."
"A!" Anh ta ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt nhìn Xa Ly Tử lập tức thay đổi, như thể có chút khó tin.
"Cậu có bạn gái bằng cách nào vậy?! Tôi cứ nghĩ cậu sẽ mãi là cẩu độc thân..."
"Em gái, nói cho anh trai biết, em bị cậu ta lừa như thế nào đấy?"
"A..." Xa Ly Tử quay đầu nhìn Hạ Chí, nuốt nước miếng: "Chúng tôi là hàng xóm, cùng nhau lớn lên."
"Thảo nào—" Người đàn ông lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, khi anh ta định nói gì đó Hạ Chí đã cắt ngang.
"Đây là quản lý của anh, tên Kiều Nghiêm. Em cứ gọi anh ấy là anh Kiều."
Hạ Chí cúi đầu nói với Xa Ly Tử, rồi kéo cô vào phòng nghỉ.
"Em ngồi đây, anh sẽ quay lại ngay." Anh thì thầm nói.
Xa Ly Tử gật đầu.
Căn phòng rất trống trải, ngoại trừ một vài chiếc ghế sofa nhỏ, một chiếc bàn uống cà phê, đối diện có một chiếc TV màn hình lớn. Xa Ly Tử đang ngồi ở giữa, bên cạnh có một người con trai.
Anh ta là người dự bị không thi đấu hôm nay, tên A Thủy.
Hạ Chí đã giới thiệu sơ qua về hai người trước khi đi, nhưng ngồi một mình vẫn có chút khó xử, trong yên lặng anh ta cầm điều khiển bật TV lên.
Một vài gương mặt quen thuộc xuất hiện trên đó.
Đó là cuộc phỏng vấn của nhóm Hạ Chí.
"Anh cảm thấy thế nào về chiến thắng ngày hôm nay?"
Máy quay nhắm vào Hạ Chí, ánh mắt anh lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh như không có chút dao động.
"Không có cảm nghĩ gì."
"A..." Người dẫn chương trình hiển nhiên là nghẹn họng mấy giây rồi nhiệt tình hỏi tiếp.
"Anh có tự tin vào trận đấu tiếp theo không?"
"Có."
Một từ ngắn gọn.
"Lần thi đấu này Hạ Chí đã thể hiện vô cùng đặc sắc, vậy đây là trình độ bình thường của anh hay là đã vượt xa chữ bình thường?"
Nhìn thấy phỏng vấn sắp kết thúc, người dẫn chương trình ném ra một câu hỏi khá sắc bén, quả nhiên lòng hiếu kì của mọi người đều được gợi lên.
Hạ Chí nhìn máy quay, không chút dao động, bình tĩnh phun ra bốn chữ.
"Trình độ bình thường."
Ngay khi câu trả lời được đưa ra, Xa Ly Tử không khỏi cong môi cười. Cô đã có thể tưởng tượng nếu như phía trên có mưa đạn mà nói, thì toàn màn hình đều là .
"Cậu ta rất tuyệt, đúng không?"
A Thủy bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Xa Ly Tử hơi sửng sốt, vội gật đầu.
"Ừm!"
Anh ta không nhìn cô, mà vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Lần đầu tiên Hạ Chí đến với đội của chúng tôi, không ai phục bởi cậu ta không có kinh nghiệm thi đấu. Không ai biết cậu ta ngoại trừ Tiểu Mễ. Tối hôm đó, sau khi chúng tôi đánh một trận trực tuyến, mọi người đều im lặng."
"Giống như tính cách của cậu ta, gọn gàng, không một động tác thừacác thao tác rất tuyệt vời, nhanh và chính xác. Khi chúng tôi vẫn đang từ phát triển để chiến đấu, cậu ta đã có giọt máu đầu tiên."
"Không ai biết cậu ta đã làm điều đó bằng cách nào."
"Anh ấy đã rất tuyệt vời khi còn là một đứa trẻ."
Xa Ly Tử nói một cách tự hào: "Trong các kỳ thi anh ấy luôn là người dành hạng nhất, học cái gì cũng rất nhanh, đặc biệt là chơi game. Mỗi lần bọn tôi chơi game anh đều là nằm thắng."
"Cô cũng chơi LOL à?" A Thủy nghe vậy tò mò nhìn cô. Xa Ly Tử xấu hổ gãi đầu cười.
"Không...tôi từng chơi Contra nhưng đã lâu rồi không chơi!"
Cô ngay lập tức giải thích như thể để cứu vớt thể diện. Quả nhiên, A Thủy lộ ra biểu cảm không đành lòng nhìn thẳng.
Buổi phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Xa Ly Tử mua vé tàu cao tốc vào chiều hôm đó. Hạ Chí trực tiếp đưa cô đến nhà ga.
Trong sảnh đợi người ra vào tấp nập, tiếng radio cứ văng vẳng bên tai.
Xa Ly Tử chưa bao giờ cảm thấy không nỡ như lúc này. Cô ôm eo Hạ Chí không chịu buông ra.
"Lần sau đừng chạy lung tung. Một cô gái đi một mình không an toàn, em xem cũng không hiểu mấy thứ này."
Hạ Chí xoa đầu căn dặn. Xa Ly Tử dụi mặt vào ngực anh.
"Vâng..."
"Sao tự dưng em ngoan ngoãn như vậy hả?" Một giọng nói đáng ngờ phát ra từ trên đầuXa Ly Tử cười khúc khích hai tiếng, ngước lên nhìn anh với nụ cười đặc biệt rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Bởi vì gặp anh rồi em sẽ không nỡ xa, không gặp vẫn tốt hơn."
Nghe cô nói Hạ Chí lập tức cau mày.
"Không được, lúc nào em cũng phải nghĩ về anh."
Ánh mắt anh rất nghiêm túc, không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm thấy có chút trẻ con.
Khuôn mặt trắng trẻo, ngay cả chiếc cổ cũng trắng ngần thanh tú, chiếc áo len cổ tròn lộ ra hai xương quai xanh với hai lõm.
Ánh mắt Xa Ly Tử vừa vặn chạm vào chiếc cổ mảnh mai trước mặt, trên nền áo khoác đen, càng nhìn càng hấp dẫn. Ánh mắt cô chuyển động, không nhịn được nhón chân cắn một cái.
Da thịt ấm áp, có tiếng hít thở gần trong gang tấc. Xa Ly Tử cắn lấy phần thịt mềm mại, sau đó dùng răng nhẹ nhàng chà xát.
Cơ thể Hạ Chí đột nhiên cứng đờ, hô hấp trở nên gấp gáp.
Xa Ly Tử nới lỏng răng, cười toe toét nhìn anh.
Hành động thân mật này mang đến một sự thỏa mãn tuyệt vời, vị đắng của cuộc chia tay đã được thay thế bằng vị ngọt.
"Em là chó hả..." Hạ Chí bất đắc dĩ nhéo mặt cô, khi Xa Ly Tử đưa tay ra xoa anh lại cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một lần, hai lần, cuối cùng dính chặt vào nhau không nỡ rời xa.
Hạ Chí kéo chiếc áo khoác rộng của mình lên, che đi con người nhỏ bé trước mặt, như muốn dấu vào trong vòng tay, tránh tầm mắt của người khác.
Cho đến khi tàu bắt đầu khởi động, Xa Ly Tử vẫn đang dựa vào cửa sổ cười ngây ngô, nhìn khung cảnh bên ngoài đang thay đổi nhanh chóng, tất cả cảnh hai người ở cùng nhau hiện lên trong đầu cô.
Cô cho rằng mình thực sự may mắn khi gặp được Hạ Chí, khi có được phần tình cảm này.
Lúc nhỏ cùng nhau nắm tay chơi đùa, lớn lên trở thành những người bạn thân thiết, bây giờ trở thành người yêu.
-
Xa Ly Tử trở về không lâu, Hạ Chí và nhóm của anh cũng trở về Kiềm Thành từ thành phố S.
Anh gần như là bế quan, ngoài việc ăn ngủ thì chỉ có luyện tập trước máy tính.
Mỗi lần Xa Ly Tử gọi video với anh, cô luôn cảm thấy sắc mặt của người bên trong tái đi một chút.
Tinh thần phấn chấn nay trở nên trầm lắng, toàn thân toát ra vẻ uể oải, có rất ít chuyện làm cho anh dao động.
Dường như có một thói quen thờ ơ trong đôi mắt đen đó.
Chỉ khi Xa Ly Tử nói chuyện với anh, trong lòng mới từ từ dịu dàng, một nụ cười xuất hiện.
Vào thứ Xa Ly Tử đã mua vé tàu đến Kiềm Thành, lần này cô thông báo trước với Hạ Chí ngay khi rời nhà ga, vừa đến trạm cô đã nhìn thấy người nào đó đang đứng ở lối ra.
Trên chuyến tàu vừa đến, hành khách không ngừng đi về phía trước, người đón tàu rất đông đúc nhưng chỉ trong nháy mắt Xa Ly Tử đã nhìn thấy anh.
Hôm nay nhiệt độ gần như chạm mức âm, thời tiết u ám. Anh mặc áo khoác đen, quần jean xanh nhạt và giày thể thao, mái tóc đen nay đã dài hơn một chút, có vài sợi phủ lên lông mày.
Hạ Chí đứng ở ven đường, ánh mắt tuần tra trong đám người. Giống như không nhìn thấy người cần thấy anh lại cúi đầu bấm điện thoại.
Xa Ly Tử chạy đến, nhảy vào vòng tay anh.
"Hạ Chí!"
Anh đột ngột bị ôm, cơ thể lùi lại hai bước theo quán tính rồi mới đứng vững. Anh nhìn Xa Ly Tử với vẻ bất lực.
"Cẩn thận."
"Em nhớ anh..."
Hạ Chí ngửa mặt cười, ánh mắt mang theo sự dung túng. Anh vuốt mái tóc của cô rồi dẫn người đi ra ngoài.
"Anh nhớ em không?" Xa Ly Tử nghiêng người hỏi. Hạ Chí liếc cô, mím môi không nói gì.
"Nói mau!" Xa Ly Tử lắc lắc tay anh,. Hạ Chí bất lực khẽ gật đầu.
"Nhớ nhiều không?"
"..."
Vốn tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc nhưng không ngờ cô vẫn tiếp tục hỏi. Hạ Chí thở dài, suy nghĩ mấy giây rồi chậm rãi nói.
"Như sao trời nhớ đêm tối, như hạn hán nhớ mưa rơi. Anh...rất nhớ em."